Vô Địch Hắc Quyền
Tác giả: Đại Đại Vương
Quyển 2: Chiến Ý Vô Cùng
Chương 569:Ân oán phân minh
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu tầm
Một chiếc xe màu đen từ trong tửu điếm đi ra, trong tay Lý Sư Bình cầm bốn cái hộp gỗ tinh sảo, không khỏi nhìn thoáng qua phía sau, thở dài nói:" Lần này, Võ Đang cùng Băng Thành vô duyên!"
Thanh Nguyệt đạo trưởng cũng liếc mắt nhìn tửu điếm ở gần nữa năm một cái thật sâu, ngoại trừ nản chí ý lạnh, còn có phần lớn là không cam lòng. Võ Đang không biết đã tốn bao nhiêu nhân lực vật lực, tiêu diệt Bát Cực Môn, ai ngờ phong thủy luân chuyển, Diệp Thiên Vân cùng Trần Mila lại quay trở về.
Hắn biết Lý Sư Bình nói hơn phân nữa là sự thật. Hiện tại tông sư đời thứ 15 của Võ Đang càng ngày càng ít, từ hơn 20 người chỉ còn không đến 10 người, làm sao còn tâm lực để bận tâm đến Băng Thành. Nhíu mày nói:" Sư huynh, người là điện chủ chưởng luật điện, lại là người phụ trách nơi nà, chúng ta trở về, chưởng môn hơn phân nữa sẽ trách tội huynh, đến lúc đó...!"
Lý Sư Bình sờ sờ cái hộp trong túi, phảng phất như tánh mạng của bọn họ vậy, thở dài nói:" Trách tội thì trách tội! Có một số việc ta cũng đã nhìn thấu! Cái gì chưởng luật điện, người phụ trách Băng Thành. Sư huynh đệ cùng ta cùng sinh cung tử vài chục năm, còn có các đệ tử môn nhân hết sức đều bạt, hiện tại hơn phân nữa đều đã mất mạng. Ta già rồi, không chịu nổi đả kích như vậy. Sau khi trở về, ta sẽ chủ động thỉnh tội với chưởng môn, sau đó đến hậu sơn sống những năm cuối đời!"
Thanh Nguyệt đạo trưởng nghe xong không khỏi hít một hơi thật sâu, chuyện này nghe qua thì hinh như rất đơn giản, nhưng mà trên thực thế những hình phạt của phái Võ Đang dành cho môn đồ đều là những hình phạt vô cùng tàn khốc.
Phía sau núi có một động hối lỗi, người hối lỗi sẽ tới phía sau núi bế quan, trong này không có thực vật, cũng không có nước. Nếu như là 8-10 ngày thì thôi, vì lấy thể chất của vũ giả khẳng định có thể vượt qua được. Nhưng mà người hối lỗi vì phải thành tâm, cho nên phải tuyệt thực bảy bảy bốn chín ngày. Mới có thể cảm ngộ được thiên địa!
Kỳ thật Võ Đang từ lúc khai phái tới giờ, môn nhân tiến vào động hối lỗi, còn không có ai sống đi ra, trên cơ bản đều biến thành một đống hài cốt.
Thanh Nguyệt đạo trưởng kinh dị nhìn Lý Sư Bình một cái, có chút kích động nói:" Sư huynh, ngươi điên rồi sao? Phía sau núi hối lỗi, phải biết rằng. Tiến vào thì dễ nhưng ra thì khó!"
Lý Sư Bình thờ dài, cũng không để ý nói:" Ta sống đến từng này tuổi rồi, chết thì cũng phải chết, không có gì đặc biệt cả! Chỉ là mấy năm gần đây, chung quy đều mắc phải nhiều sai lầm, hiện tại chỉ muốn đền bù tuy là đã muộn!"
Xe chạy rất nhanh, thời gian không dài đã rời khỏi nội thành ầm ĩ, điều này cũng làm cho hai người tĩnh táo lại.
Thanh Nguyệt đạo trưởng nhìn thấy ánh mắt của Lý Sư Bình, trong lòng đột nhiên rung lên, thống hận nói:" Trần Mễ Lạp, Diệp Thiên Vân, ta Thanh Linh thề, chỉ cần một ngày ta còn sống, tuyệt đối sẽ không để cho các ngươi sống yên ổn! Cơ nghiệp ngàn năm của Võ Đang là bị hủy trên tay các ngươi, ta muốn để cho đệ tử Võ Đang trên thế giới này đều biết điều này!"
Lý Sư Bình có chút vô lực lắc đầu. Cười khổ chân thành nói:" Sư đệ. Ngươi không lận đận giống sư huynh. Có một số việc xem mà không rõ. Trần Mila còn được, nhưng mà Diệp Thiên Vân, người này lấy thực lực của Võ Đang không thể chế trụ được hắn! Trừ phi..." Hắn cũng không có nói hết. Mà tâm bình khí hòa nói:" Ta hiện tại ngược lại muốn cầu khẩn chân võ Đại Đế có thể hiển linh. Hắn không tìm Võ Đang gây phiền toái là tốt rồi!"
Thanh Nguyệt đạo trưởng nhìn thấy ánh mắt già nua của Lý Sư Bình. Ánh mắt có chút đỏ lên. Vị sư huynh này mặc dù chỉ lớn hơn hắn ba tuổi. Nhưng từ nhỏ tới lớn. Đều chiếu cố hắn. Chưa từng bạc đãi bản thân. Hiện tại trở lại Võ Đang. Chỉ sợ khó thoát khỏi bị trách phạt!
Ngược lại tâm tình của Lý Sư Bình lại rất bình thản. Có chút thương cảm cúi đầu nhìn thoáng ra, chậm rãi nói:" Mấy vị sư huynh đệ đã chết này, đệ hãy đi an táng cho bọn họ. Chớ có bạc đãi bọn họ! Còn có người người sư đệ phía sau. Đệ hãy cầu tình trước mặt chưởng môn. Võ Đang hiện tại vốn ít người. Không thừa nhận nổi thêm tổn hại nữa! Nếu như chưởng mỗn nhẫn tâm xuống tay. Thì xin phụ thân đệ ra nói vài lời."
Thanh Nguyệt đạo trưởng hàm lệ gật đầu. Đáp:" Xin sư huynh yên tâm. Sau khi trở về. Đệ nhất định sẽ hướng phụ thân đệ thỉnh cầu. Không chỉ riêng bọn họ. Ngay cả huynh cũng nhất định bảo vệ."
Tốc độ xe càng chạy càng nhanh. Chỉ là vừa mới qua một đoạn kua, đột nhiên kịch liệt dừng lại. Bởi vì tốc độ xe quá nhanh, nên phát ra một âm thanh chói tai.
Hai người cho dù là vũ giả, nhưng với lực quán tính mạnh mẽ như vậy. Bọn họ vẫn phải bị đập mạnh vào thành ghế phía trước.
Thanh Nguyệt đạo trưởng tức giận, vừa muốn nổi giận thì bị đè lại. Lý Sư Bình định thần nhìn một chút, lấy tay chỉ chỉ nói:" Cái phải tới cuối cùng cũng tới. Một lát nữa ngàn vạn lần phải cẩn thận. Không nên nhất thời nóng giận." Dứt lời bỏ cái hộp trong tay xuống, mở cửa xe ra, như trút được gánh nặng đi xuống xe.
Thanh Nguyệt đạo trưởng nhìn về phía trước, chỉ thấy có một hàng bốn chiếc xe ngăn cản đường đi lại. Phía trước xe có sáu người đang đứng. Lúc này khoảng cách cũng không xa, hắn có thể nhìn thấy Trần Mễ Lạp, cùng Diệp Thiên Vân ở bên cạnh, nhất thời hai mắt tràn đầy lửa giận, hận không thể lập tức giết chết hai người bọn họ! Trần Mễ Lạp không có bất cứ hành động gì, Diệp Thiên Vân bởi vì thời gian của hắn đều đặt vào Kim Chung Tráo, bởi vì hắn đã có một loại cảm giác mơ hồ muốn đột phá. Rơi vào một cảnh giới rất huyền diệu, chỉ cần một thời gian nữa, chỉ cần ngộ ra tầng này, Kim Chung Tráo lập tức sẽ tăng lên một cấp.
Trái lại nếu như ngộ không ra, chỉ sợ phải vĩnh viễn dừng chân ở một tầng này.
Kim Chung Tráo của Diệp Thiên Vân đã đạt tới tầng thứ 7 đĩnh phong, tu vị tông sư trợ giúp cho hắn rất lớn, có rất nhiều điều trước đây ngộ không thông, hiện tại đã hiểu rõ một ít. Hắn phát hiện sau khi mình trải qua ngâm trong dược lực cảm giác được đề cao không ít, liền rõ ràng bản thân chỉ thiếu một cơ hội nữa thôi, cho nên hắn tới!
Nhìn thấy xe dừng lại, Trần Mễ Lạp có chút nghi hoặc, nhưng vẫn nhắc nhở với Diệp Thiên Vân. "Người mặc tây phục màu lam chính là Hoắc Sư Đình, hắn đạo hiệu là Thanh Nguyệt đạo trưởng! Tây phục màu đen chính là Lý Sư BÌnh, ngươi hỏi bọn hắn làm cái gì?"
Diệp Thiên Vân cũng không có tiết lộ ra, Hoắc Sư Đồng là người định hạ Ưng lão quái, mà Lý Sư Bình lúc trước là cừu nhân sư phụ Vương Vĩnh Cường, cười cười nói:" Không có gì, chỉ là muốn nhận thức mà thôi!"
Khi đang nói chuyện, Lý Sư Bình chậm rãi đi tới gần, mà đi theo phía sau hắn, chính là Hoắc Sư Đình cùng hai vị tông sư Võ Đang.
Hai bên cùng đi tới, Lý Sư Bình chậm rãi nhìn Trần Mễ Lạp, lắc đầu nói:" Ta biết ngươi định sẽ đến, chỉ là không nghĩ tới ngươi lại chú ý đến ta sớm như vậy!"
Trần Mễ Lạp hôm nay tựa hồ đặc biệt chú ý tới hình tượng của mình, trên người sạch sẽ chỉnh tề, chỉ là trên mặt vẫn còn có mấy vết sẹo có chút đỏ. Hắn vừa cười vừa nói:" Lý sư huynh, đã lâu không gặp!" Vừa nói ngón tay vừa chỉ vào Hoắc Sư Đình bên cạnh, cười lạnh nói:" Ngươi đại khái đã quên ta rồi sao? Cũng đúng, ta bất quá chỉ là tiểu nhân vật, làm sao có thể được Hoắc tông sư xem trọng."
Hoắc Sư Đình tựa hồ cùng hắn là địch nhân trời sanh, căm hận nói:" Cho dù quên người nào ta cũng không thể quên ngươi! Trần Mễ Lạp, tên phản đồ ngươi, đem the tử của ta đoạt xuống núi, hôm nay chúng ta phải kết thúc tại đây!" Khi nói chuyện huyết khí đã tăng vọt lên mặt, có thể thấy được hai bên tích oán đã lâu.
Diệp Thiên Vân sửng sốt, hắn nằm mơ cũng không ngờ tới tử địch của Trần Mễ Lạp, dĩ nhiên chính là Thanh Nguyệt đạo trưởng- Hoắc Sư Đình! Một bên nghe hai người oán hận, một bên đánh giá hoàn cảnh xung quanh, lúc này cảm giác được, nên đẩy mạnh về phía trước một chút.
Trong ánh mắt của Trần Mễ Lạp mặc dù thoáng xuất hiện một tia cừu hận, nhưng trong miệng cũng không nhượng bộ nói:" Ta cùng Tiểu Nguyệt trải qua một thời gian rất tốt, mặc dù nàng đã đi!"
Hoắc Sư Đình không nghe thấy còn tốt, vừa nghe thấy Trần Mễ Lạp nói, lập tức nổi giận đùng đùng, nắm chặt tay nói:" Lúc đầu trưởng bối định nhân duyên cho ta cùng Tiểu Nguyệt, chỉ vì ngươi cường hành đoạt nàng xuống núi..."
"Đủ rồi!" Thanh Linh đạo nhân cắt ngang lời hắn, chậm rãi nói:" Trong lòng Tiểu Nguyệt vốn không thích ngươi, cho nên mới cùng Trần Mễ Lạp cùng nhau trốn xuống núi! Lúc đầu vị trưởng bối Võ Đang định ra hôn sự cho Tiểu Nguyệt, chỉ sợ cũng chính là phụ thân của ngươi!"
Chuyện nhiều năm trước vào lúc này nói ra hết, hai bên đều vô cùng tức giận, Trần Mễ Lạp cho dù nỗ lực kiềm chế, nhưng vẫn không thể che dấu được hận ý sâu bên trong.
Hoắc Sư Đình lạnh lùng nhìn thoáng qua, khinh thường nói:" Hôn sự của chúng ta chính là do chưởng môn tự mình sắp xếp, cùng cha ta chả có quan hệ gì, hồ ngôn loạn ngữ!"
"Hừ!" Thanh linh đạo nhân cười trào phúng nói:" Nếu như muốn người ta không biết thì trừ phi mình đừng làm! Khi phụ thân ngươi đi tìm chưởng môn, ta trùng hợp nghe thấy được, ngươi có cần ta đem chuyện đó nói lại một lần không?" Nói tới đây lại có chút nhớ lại thở dài nói:" Chính bởi vì chuyện này, nên ta mới giúp hai người bọn họ. Ta mặc dù thích nàng, nhưng hiểu được tôn trọng! Còn ngươi? Ngươi biết cái gì? Nhiều năm như vậy tính tình của ngươi vẫn như vậy, sống hạnh phúc dưới sự che chở của phụ thân ngươi! Ngươi thật sự cho rằng bằng vào một mình ngươi, có tư cách được chưởng môn thay mặt ban bố hôn sự sao?"
Lý Sư Bình đột nhiên mở miệng nói:" Ba vị sư đệ, ân oán vài chục năm rồi hãy xóa bỏ đi! Hôm nay ta ở tại chỗ này, tùy các ngươi xử trí, hãy để cho Sư Đình quay trở lại Võ Đang đi, chuyện này coi như cho trưởng bối một cái công đạo!"
Trần Mễ Lạp vẻ mặt thản nhiên nhìn Lý Sư Bình, cười như không cười nói:" Lý sư huynh, ngươi thật sự đúng là đóng kịch rất giỏi, nếu chúng ta tin, chỉ sợ hôm này thật sự liền thanh toàn cho ngươi!"
Lý sư bình biến sắc, lập tức hỏi:" Có ý tứ gì?"
Trần Mễ Lạp hoạt động các đốt ngón tay, không nhanh không chậm nói:" Nếu như là vài chục năm trước, ngươi nói ra một phen như vậy ta đã có thể tin ngươi, nhưng là hiện tại, ha ha, chiêu này của ngươi đã dùng không biết bao nhiêu lần, lừa gạt không biết bao nhiêu người tha mạng cho ngươi!"
Nói tới đây liền chỉ ngón tay vào Hoắc Sư Đình, đáng thương nói:" Ngươi nói ra những lời này, ta nghĩ mục đích cũng là vì hắn thôi! Tranh thủ đồng tình! Thật không rõ ngươi vì sao vẫn có thể đắc thủ như vậy! Cũng chỉ có đứa ngốc mới có thể tin tưởng ngươi!"
Trần Mễ Lạp nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của Hoắc Sư Đình, không khỏi cười nói:" Chúng ta sư huynh đệ cũng không phải một năm hai năm, Lý Sư Bình vì sao chỉ đối tốt với một mình ngươi như vậy? Ngươi thật sự cho rằng hắn đồng ý dùng tánh mạng của mình đổi lấy tánh mạng ngươi sao? Lý sư huynh thà rằng Võ Đang từ trên xuống dưới chết hết, cũng tuyệt đối sẽ không để cho bản thân bị thương!"
Sắc mặt của Lý Sư Bình có chút tái lại, cả người không ngừng run rẩy, cả giận nói:" Trần Mễ Lạp ngươi thật sự muốn hôm nay kết thúc mọi chuyện sao?"
Trần Mễ Lạp hai mắt nhìn thẳng, cơ hồ nói ra từng chữ một. "Đương nhiên! Vài chục năm không có thiên lý, sát thê chi cừu, hai món nợ này, đều phải thanh toán!"
Diệp Thiên Vân lúc này đã biết rõ thực lực của song phương, Võ Đang có bốn vị tông sư, mà bên này có sáu vị, dùng hai mắt nhìn chằm chằm mấy người đối diện, mục tiêu của hắn chỉ có Hoắc Sư Đình, chỉ cần hoàn thành lời hứa hẹn của Ưng lão quái, có thể đi tìm Hứa Tình rồi!
http:///forum/images/misc/noiquy_06.png