Vô Diệm Vương Phi Chương 143: Quay về

Phiên quốc.

Đại Thuận ngồi ngay ngắn ở trên ghế rồng, đánh giá Long Thanh từ trên xuống dưới, kỳ thật không cần đánh giá, hắn đã từng bị nam nhân này vũ nhục, nam nhân này ngũ quan tuấn tú, bộ dáng tươi cười thật không phù hợp với nét mặt lãnh khốc kia.

“Hoàng huynh, phụ hoàng… Người có khỏe không?” Mộng Nhan tiến lên vội vàng mở miệng hỏi.

“Phụ hoàng? Trong lòng của ngươi còn có phụ hoàng sao? Ta hoài nghi ngươi không muốn quay lại đây, còn nữa, hoàng đế của vương triều Đoan Tuấn buông tha ngươi rồi sao? Bây giờ thì tốt rồi, nói quay lại là đã trở lại, người nam nhân này là như thế nào?” Hắn cười lạnh, vung tay lên, thị vệ liền tiến lên vây quanh Long Thanh.

“Hoàng huynh ngươi… Đừng hiểu lầm, bởi vì chuyện của bà bác nên ta trở về chậm một chút, nhưng mà ta đây không phải là bị đuổi đi sao? Hoàng huynh, ngươi cho ta gặp phụ hoàng đi!” Mộng Nhan có chút khó chịu nhưng mà nghĩ đến tuổi cha đã già nên đành phải xấu hổ lên tiếng.

“Bà bác? Bà già đó còn sống không? Nếu không phải lòng bà ta dao động lâm trận phản chiến, nếu không phải bà ta liên kết với Đoan Tuấn Mạc Nhiên, chúng ta sẽ thất bại thê thảm như thế sao? Mặc dù không phải cúi đầu xưng thần với vương triều Đoan Tuấn nhưng mà hàng năm phải tiến cống cho bọn họ vải vóc cùng vàng bạc, trận chiến kia đã tiêu hao hết toàn bộ quốc khố của chúng ta, ngươi có biết không? Trong triều thì rối loạn, dân chúng thì bạo động, Mộng Nhan, lúc đó ngươi đang ở đâu? Bà bác? Ngươi không cần nhắc đến lão già kia nữa, gia phả của hoàng tộc chúng ta sớm đã không còn người này, mà ngươi, Mộng Nhan, cũng phải bị trục xuất, Phiên quốc chúng ta không có vị công chúa như ngươi!” Đại Thuận lạnh lùng nói, sớm đã quên mất việc triệu hồi Mộng Nhan về, tất cả kế hoạch đã bị phá hư vì Mộng Nhan để lộ sơ hở!

“Hoàng huynh, ngươi không thể nói bà bác như vậy, dù sao người cũng là trưởng bối của chúng ta, ngươi cho là một bà lão tám mươi tuổi phản bội lại quốc gia nơi người sinh sống sáu mươi năm là chuyện dễ dàng sao? Dù cuối cùng người phải thỏa hiệp nhưng mà đó là bởi vì người bị một loại dược khống chế! Bây giờ thân thể của người vừa mới phục hồi như cũ, nhưng mà người lại phải sống trong áy náy, dằn vặt, dằn vặt chính bản thân người, thân từng là công chúa của Phiên quốc, người khiến cho quốc gia của mình hao binh tổn tướng, quốc lực suy yếu, người cảm thấy rất có lỗi; thân là thái hoàng thái hậu của vương triều Đoan Tuấn, người lại là một tên phản đồ, một tên phản đồ bán đứng quốc gia, người cũng thấy có lỗi, bây giờ ngươi có biết trong lòng bà bác đau khổ, dày vò thế nào không? Có lẽ có người nói, chết đi là sẽ quên được hết, nhưng mà người sẽ không làm như vậy, người còn muốn khi còn sống có thể cống hiến một chút sức lực, coi như là vì Phiên quốc, vì vương triều Đoan Tuấn!” Mộng Nhan thấp giọng nói, vẻ mặt kiên định làm cho Long Thanh cảm thấy vui mừng, dáng vẻ nương tử của hắn thật có chí khí !

“Mộng Nhan, ta đã nói rồi, ngươi vĩnh viễn sẽ không còn tên trong gia phả của hoàng tộc nữa! Bây giờ ngươi cũng không cần phải tranh luận gì với ta cả, ta chỉ cảm thấy hứng thú với nam nhân phía sau ngươi, một người làm cho ta trước mặt cả triều thần văn võ vĩnh viễn không ngóc đầu lên được, một người vũ nhục hoàng tộc Phiên quốc chúng ta, rồi dụ dỗ công chúa của chúng ta, ngươi nói xem, đối với nam nhân như vậy, bình thường sẽ áp dụng sách lược như thế nào?” Đại Thuận cười lạnh, da thịt non mền lại trắng bệch kỳ quái, hơn nữa ý cười lại không có chút tốt lành gì làm cho trong lòng Mộng Nhan không khỏi dâng lên cảm giác sợ hãi.

“Đại hoàng huynh, hắn là cha của đứa nhỏ trong bụng ta, cũng là muội phu của ngươi, ngươi không thể giết hắn!” Mộng Nhan đứng chắn trước mặt Long Thanh, Long Thanh nhìn sang khuôn mặt nhỏ nhắn khẩn trương của Mộng Nhan, chậm rãi mỉm cười, nắm thật chặt tay nàng.

“Giết hắn? Ngươi không thấy như vậy quá dễ dàng cho hắn sao? Ta sẽ không giết hắn, ta sẽ hành hạ hắn, đem hắn đi thiến, giữ ở trong hoàng cung làm thái giám, mỗi ngày chuẩn bị nước tắm, rửa chân cho ta, ta còn muốn hắn trơ mắt nhìn ngươi gả đến Thổ Phiên, mang theo hài tử trong bụng lập gia đình!” Hắn cười âm lãnh, ánh mắt tràn ngập hận ý cùng mùi máu tanh.

“Hoàng huynh, ta là muội muội ruột của ngươi mà!” Mộng Nhan ngẩn ra, cảm giác chán ghét dâng lên từ đáy lòng, nàng ngẩng đầu nhìn hoàng huynh dang ngồi ngay ngắn ở ngôi vị hoàng đếhoàng đế Đại Thuận uy nghiêm lẫm liệt, đột nhiên cảm giác có chút xa lạ, đây là đại ca của nàng sao? Tại sao lại xa lạ như vậy?

“Ngươi nghĩ rằng khi ngươi bán đứng Phiên quốc, ngươi vẫn còn có tư cách là công chúa của Phiên quốc sao?” Hắn đứng lên, ánh mắt lạnh như băng chậm rãi đánh giá Mộng Nhan, khi nhìn thấy bụng nàng đã nhô cao, vẻ âm ngoan trong ánh mắt càng tăng lên.

“Người đâu, kéo công chúa xuống, thuận tiện đi xem vương tử Thổ Phiên đã từ kỹ viện quay về chưa, nếu đã trở lại, để cho hắn nhìn công chúa một cái, xem liệu để nàng làm tiện phi của hắn, hắn có hài lòng hay không!” Hắn tàn độc lên tiếng, lạnh lùng phân phó một tên công công bên cạnh.

“…vương tử Thổ Phiên?” MộngNnhan sợ hãi lui xuống vài bước, trước khi đi đến vương triều Đoan Tuấn, nàng biết vương tử của Thổ Phiên tới chơi, nhưng bởi vì hắn trời sanh tính háo sắc, lưu luyến kỹ viện nên Mộng Nhan đã năn nỉ được xuất ngoại giải sầu, Mộng hoàng cũng cho rằng vương tử Thổ Phiên không thể là người nàng có thể giao phó chung thân, muốn cự tuyệt hôn sự này nên đưa Mộng Nhan đến vương triều Đoan Tuấn cùng thái hoàng thái hậu làm nội ứng, nhưng thật không ngờ đã một năm rưỡi trôi qua mà vương tử Thổ Phiên kia vẫn còn ở Phiên quốc chưa trở về!

“Mặc dù hắn trời sanh tính phong lưu, một ngày không thể không có đàn bà, nhưng đối với ngươi vẫn nhớ mãi không quên, Mộng Nhan, thân thể ngươi dù tàn hoa bại liễu nhưng ta tin tưởng hắn cũng sẽ không ghét bỏ!” Hắn ngạo nghễ nhìn nàng, nét mặt tươi cười mà vừa lạnh lùng vừa gian xảo.

“Ngươi đã nói đủ chưa?” Thanh âm không lớn, nhưng cũng đủ làm cho ánh mắt dương dương tự đắc của Đại Thuận hoàng đế cụp xuống, Long Thanh chậm rãi mỉm cười, cuối cùng chậm rãi lên tiếng, hắn bước đến trước mặt Mộng Nhan, giấu thân thể nhỏ nhắn của nàng ở phía sau, sau đó thấp giọng nói: “Nữ nhân, đây mới là vị trí của nàng, không cần phải đứng trước đầu sóng ngọn gió!” Hắn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của mộng nhan hầm hừ ngước lên, nhưng mà sâu trong mắt lại là vẻ cảm động, nàng vươn bàn tay nhỏ bé gắt gao bắt được vạt áo của hắn, nét mặt hiện ra một nụ cười cảm kích, đơn giản là vì Long Thanh đã nói, dũng cảm đứng trước mặt nàng, để che chở cho nàng, lại còn vì nàng mà chỉ trích hoàng huynh.

“Ngươi nói cái gì?” hoàng đế Đại Thuận nổi giận đứng dậy, hắn thật không ngờ vừa chớp mắt Long Thanh đã thoát khỏi sự phòng ngự của hắn, lại càng không ngờ Long Thanh hung hăng vênh váo đứng ra nói chuyện.

“Ta nói, ngươi đã nói đủ hay chưa?” Long Thanh tà mị nhướng mắt, không nhịn được lập lại một lần nữa, “Từ khi chúng ta đến đây thì ngươi đã bắt đầu lẩm bẩm, tự quyết định, khi thì muốn biến ta thành thái giám, khi thì muốn đuổi Mộng Nhan ra khỏi hoàng tộc, khi lại muốn nàng mang thai con của ta mà gả tới Thổ Phiên, ta hỏi ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà có thể quyết định tương lai của chúng ta? Thứ nhất, ta không là người nước ngươi, ngươi không có quyền xử trí ta, thứ hai, nếu ngươi đã muốn đuổi Mộng Nhan ra khỏi hoàng cung, tại sao còn bắt nàng lập gia đình? Không phải trước sau rất mâu thuẫn sao?” Hắn nói xong, hai tay khoanh trước ngực, sau đó khóe môi mang theo một nụ cười mỉa mai.

“Ngươi ngươi ngươi…” Lời chỉ trích của Long Thanh làm cho hoàng đế Đại Thuận không nói được lời nào, chỉ thấy mặt hắn từ trắng nõn chuyển sang đỏ rực, da mặt vốn trắng lại lộ ra chút hồng hồng, thật là phi thường xinh đẹp, chỉ là lúc này mặt của hắn vừa tức cười lại vừa kinh khủng.

Bá quan văn võ cả triều cười rộ lên, bọn họ không dám lớn tiếng, rồi lại không nhịn được, vì vậy nhìn lại, mặt đỏ bừng giống như cái mông khỉ.

Mộng Nhan ở phía sau, lay lay vạt áo của hắn, nhắc hắn nói chuyện cẩn thận, dù sao, bây giờ bọn họ đang ở Phiên quốc, ở đây, bọn họ không có ai làm chỗ dựa, chỉ có thể dựa vào chính mình!

“Người đâu, kéo tên tiểu tử ngỗ nghịch không biết trời cao đất dày này xuống hành hình cho trẫm!” hoàng đế Đại Thuận phẫn nộ vỗ long ỷ, lạnh lùng mở miệng ra lệnh một tiếng, hai hàng thị vệ trái phải tiến lên, chuẩn bị áp giải Long Thanh.

“Đoàng!” Một tiếng súng thanh thuý vang lên, đèn ngọc lưu ly trên trần nhà rơi xuống, rơi trên người một thị vệ, khiến đầu của hắn tóe ra máu tươi, thị vệ hai bên kinh hãi không dám tiến lên. Long Thanh đặt nòng súng ở trước mặt, khóe môi mỉm cười, nhẹ nhàng thổi thổi, sau đó đắc ý cười, chậm rãi giương nòng súng nhắm ngay vào hoàng đế Đại Thuận: “Nếu trí nhớ của ngươi không tồi, hẳn là nhớ kỹ khẩu đại pháo thần võ nhỉ? Đây chính là bản thu nhỏ của khẩu đại pháo thần võ! Muốn không? Trao đổi chứ nhỉ?”

Yên tĩnh, cung điện to như vậy lại tràn ngập áp lực, lòng người yên tĩnh, sau khi triều đánh một trận cùng vương triều Đoan Tuấn, quân đội của Phiên quốc đã bị thương vong không kể xiết, mỗi khi nhắc đến khẩu đại pháo thần võ lại càng làm cho dân Phiên quốc biến sắc, trong trí nhớ của họ, hình ảnh đại pháo chĩa vào người bọn họ tại biên cương làm họ muốn phát bệnh, bọn họ lo sợ một ngày nào đó, có lẽ vương triều Đoan Tuấn không hài long với lễ vật tiến cống của bọn họ sẽ ra lệnh một tiếng, không chừng lại có một tiếng pháo oanh tạc, bởi vì không ai biết uy lực của đại pháo này đến tột cùng lớn bao nhiêu, tầm bắn bao xa, từ sau cuộc chiến tranh kia, hình ảnh của khẩu đại pháo ở trên cổng thành đã làm cho nhân dân Phiên quốc cả ngày lẫn đêm chìm trong cơn ác mộng!

“Ngươi thật sự tình nguyện giao vật này cho ta?” hoàng đế Đại Thuận chậm rãi lên tiếng, ánh mắt tràn ngập hi vọng. Đối với người dân Phiên quốc mà nói, khẩu đại pháo thần võ đã là một điều kiêng kỵ, nếu bọn họ có thể nắm giữ kỹ thuật cao siêu của khẩu đại pháo … ánh mắt của tất cả bọn họ tràn ngập ánh sáng.

“Không sai, ta có thể cho ngươi bản thu nhỏ này của đại pháo, ngươi có thể tìm người nghiên cứu nguyên lý của nó, sau đó làm ra đại pháo, đạn ta cũng có thể cho ngươi, nhưng ngươi phải đồng ý lời cầu thân của ta, để cho Mộng Nhan được gặp phụ hoàng, sau đó hộ tống chúng ta rời đi! Ta cũng tốt bụng nhắc nhở ngươi, nếu như ngươi giết ta thì dù có chiếm khẩu đại pháo này cũng vô ích, ngươi có đạn nhưng mà sẽ vĩnh viễn không biết cách điều chế, sau khi hết đạn, ngươi sẽ không có cách nào chế tạo được một khẩu đại pháo thần võ khác!” Hắn lười biếng lên tiếng, tất cả mọi chuyện hắn đã tính trước, quả nhiên, hoàng đế Đại Thuận trầm ngâm vài giây sau đó rốt cuộc chậm rãi gật đầu.

“Ngươi biết cách chế tạo cái này sao?” Ngữ khí của hắn dịu lại rất nhiều, không còn vênh váo nữa, mà là thương lượng.

“Biết, nhưng mà nếu như ngươi giết ta rồi hoặc là hành hình ta, ta sẽ không thể nói cho ngươi biết, bởi vì đây là điều cơ mật quốc gia của vương triều Đoan Tuấn, nhưng mà ta có thể cam đoan, chỉ cần ta sốn , chỉ cần ta là Phò mã của Phiên quốc, vậy ta có thể làm thuốc nổ cho Phiên quốc cả đời! Điều kiện này ngươi có hài lòng không?”

“…” Không còn cách nào khác, chuyện cũng tới nước này rồi, hoàng đế Đại Thuận chỉ có thể đồng ý, tin tưởng chỉ cần liên quan đến khẩu đại pháo thần võ thì trong triều không ai dám đứng ra phản đối, kẻ nào dám phản đối thì kẻ đó tự đi mà chế tạo đại pháo đi!

… …

Rốt cuộc Mộng Nhan cùng Long Thanh cũng được ở lại kinh đô Phiên quốc, có điều, phủ Phò mã lại ở ngay trong hoàng cung uyển (ngự uyển của hoàng cung), một là vì Mộng Nhan muốn chăm sóc cho Mộng hoàng, mặt khác, hoàng đế Đại Thuận không muốn để Long Thanh len lén chạy mất, nếu như hắn trở về vương triều Đoan Tuấn, việc chế tạo này sẽ bị trì hoãn.

“Phụ hoàng băng hà rồi!” Một ngày, Mộng Nhan trở về phủ khóc sưng cả mắt, thút thít nói.

“Hãy cố nén bi thương!” Long Thanh an ủi nàng.

“Quốc gia này không còn gì để ta lưu luyến nữa rồi!” Mộng Nhan thở dài, cuộn tròn thân thể nhỏ bé trong lồng ngực hắn, nàng cùng hoàng huynh đã không còn thân tình, trong hoàng cung này nàng chỉ là một con chim hoàng yến bé nhỏ mà thôi!

“Ý của nàng là…” Long Thanh hưng phấn nói.

“Rời khỏi Phiên quốc!” Mộng Nhan nói, bây giờ khắp nơi trong hoàng cung tràn ngập áp lực, hoàng đế Đại Thuận cũng không phải là một vị hoàng đế tốt, trong triều mỗi người đều cảm thấy bất an, nghi kỵ lẫn nhau, sợ rằng không đến trăm năm nữa, Phiên quốc sẽ bị hủy trong tay hoàng đế Đại Thuận!

“Được!” Long Thanh nói một cách dứt khoát.

“Trở về vương triều Đoan Tuấn!”

“Thật sao?” Long Thanh không tin hỏi, nói như vậy, nàng thật sự nguyện ý quay về vương triều Đoan Tuấn cùng hắn rồi sao? Mặc dù nàng không còn là công chúa nữa, chỉ là một phu nhân tướng quân nho nhỏ mà thôi!

“Đương nhiên, chàng nghĩ rằng ta thật sự chỉ là bởi vì sợ hãi mới cùng chàng…” Nàng ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên đỏ bừng lên.

“Ý của nàng là…” Long Thanh cảm giác thấy trong lòng rạo rực, lại cố gắng kiềm chế lại như bình thường.

“Kỳ thật khi rời khỏi vương triều Đoan Tuấn ngày đó, ta biết mình đã yêu ngươi rồi, chỉ làm bộ không quan tâm ngươi mà thôi, ngày đó tới Phiên quốc, quay mắt về phía văn võ bá quan, quay mắt về phía đại hoàng huynh, chàng thật uy vũ bất phàm, càng làm cho ta tin tưởng chàng hơn!” Nàng cúi đầu nói, nàng thật sự yêu Long Thanh mất rồi, yêu dáng vẻ cưỡi gió đạp mây kia nữa!

“Á chết tiệt, sao nàng không nói sớm!” Hại hắn cả ngày phập phòng lo lắng, sợ một ngày nào đó không nghe lời lại bị Mộng Nhan dùng một cước đá ra khỏi phủ Phò mã !

“Nói sớm thì sao?” Nàng nhướng mày, ánh mắt tràn ngập vẻ cảnh cáo.

“Nương tử, tướng công nhất định không ngừng cố gắng, tiếp tục nghe theo lời nương tử dạy, làm một người chồng tốt!” Hắn cười cợt nhả, Đoan Tuấn Mạc Nhiên khiến cho hắn phải ôm bụng cười nhạo sau lưng, nhưng hôm nay lại đột nhiên cảm nhận được làm một trượng phu lại vô cùng ấm áp lãng mạn.

“Một người chồng tốt?” Mộng Nhan khó hiểu.

“Nương tử, chúng ta khác thế hệ mất rồi!”

“Ngươi nói ta già?” Bốp, một thanh âm thật lớn vang lên…

… … … …

Phủ Thượng Quan, Giang Nam.

“Tiểu thư, lão gia bảo người ra ngoài tiếp khách, nhưng mà lần này hình như là một vị quan lớn!” Nha hoàn Tiểu Thanh bước vào cẩn thận nói.

“Cứ để cha ta tự mình giải quyết đi, người thích thấy người sang bắt quàng làm họ, chuyện người gây ra phải tự mình giải quyết!” Lời nói tràn ngập vẻ lạnh lùng cùng khinh thường, Thượng Quan Tố Tố lười biếng nằm trên ghế đệm, lạnh lùng lên tiếng, nàng mặc chiếc áo ngủ bằng gấm, nhẹ nhàng nhíu mày, tuy nàng không phải là nam tử hán nhưng chuyện gì mình gây ra sẽ tự mình gánh chịu, trong lòng tất nhiên hiểu rõ, chỉ là đứa bé này…

“Tiểu thư, lão gia cũng là vì tiểu thư thôi, tiểu thư cũng đã hai mươi hai tuổi rồi, bằng tuổi với tiểu thư người khác cũng đã…” Tiểu Thanh đành phải ngậm miệng lại, bởi vì Thượng Quan Tố Tố đã vô cùng không vui trừng mắt, lạnh lùng nhìn nàng.

“Ơ… Tiểu thư, Tiểu Thanh đi nói với lão gia nha…” Hầu hạ tiểu thư mười năm, tất nhiên hiểu rõ tính tình tiểu thư, không phải là không có tính tốt, biết ẩn nhẫn, nhưng một khi bộc phát thì kể cả là lão gia cũng ngăn không được!

Lạnh lùng mà phiêu diêu tự tại, lại thêm nét kiêu ngạo trên khuôn mặt, một đôi mắt hẹp dài, linh hoạt – Lãnh tuyệt tâm… Nàng mỉm cười thê lãnh (thê lương và lạnh lùng), nàng biết mình yêu hắn, nhưng mà nàng không cần bố thí, đứa bé này nàng sẽ tự mình nuôi dưỡng!

“Tiểu thư thật nhàn nhã nhỉ!” Giọng nói nhàn nhạt lười biếng, thanh âm không lớn, nhưng lại như tiếng sấm rền vang trong lòng Thượng Quan Tố Tố, khiến nàng đột nhiên mở mắt, ánh mặt trời xuyên qua người hắn, như một thứ ánh sáng thần tiên đầy mị lực bao quanh cơ thể hắn, nàng chớp mắt đã thấy nam tử này xuất hiện trước mặt, trong đôi mắt phượng hẹp dài là ý cười ôn nhu ấm áp, ánh mắt lấp lánh, khóe môi tự đắc cong lên hấp dẫn, mang theo nụ cười thản nhiên, hai tay khoanh trước ngực, tinh tế đánh giá nàng, sau đó tiến lại gần nàng, khuôn mặt tuấn tú, hơi thở nóng rực phả vào mặt nàng, làm cho nàng có hơi khó thở, đôi mắt mơ mộng nhìn hắn, khuôn mặt hắn tuấn tú mơ hồ, bóng dáng phảng phất chút hư ảo.

Lòng Lãnh Tuyệt Tâm có chút thất vọng, khi đến đây hắn đã nghĩ nàng sẽ rất kích động, khẩn trương cùng hưng phấn, nhưng sự thật thì đôi mắt đẹp kia lại bình thản vô cùng, chỉ nhàn nhạt nhìn hắn một cái rồi lại chậm rãi nhìn sang chỗ khác; khi hắn đến gần, nét mặt nàng vẫn lạnh lùng như cũ, thậm chí khi hắn nắm chặt cằm của nàng, muốn nàng nhìn hắn, mặt nàng còn không có một chút thay đổi, nhưng lại lạnh lùng gạt tay hắn ra.

“Ngươi chính là vị quan lớn kia sao?” Nàng nhàn nhạt lên tiếng, ánh mắt không kiên nhẫn tà nghễ nhìn hắn.

“Đúng!” Hắn gật đầu.

Trường Tín hầu, hầu gia, không đơn giản chỉ là một vị quan lớn, khó trách phụ thân tham tài của nàng cho hắn vào đây! Nàng tiếp tục cười lạnh, cười đến nỗi khiến lòng Lãnh Tuyệt Tâm thấp thỏm bất an.

“Ta tới tìm nàng!” Hắn lên tiếng, bàn tay to lần nữa cầm lấy tay nàng.

“Tìm ta?” Nàng cười khẽ, cuộn tròn thân thể mình dịch ra xa hắn, nàng không cần!

“Đúng, ta muốn chịu trách nhiệm!” Hắn nhẹ nhàng vỗ về bụng nàng, có lẽ trong đó đã có con của hắn rồi.

“Không cần!” Giọng nói cường điệu, lạnh lùng từ chối, nước mắt cũng không cầm được mà chảy xuống.

“Nhưng mà ngày đó ta không phải là nhất thời xúc động, ta thật sự muốn…” Hắn nhìn nàng, dáng vẻ thật khó khăn mới có thể mở miệng, “Ta muốn chăm sóc cho nàng cả đời !” Hắn lớn tiếng nói ra, mang theo quyết tâm lớn lao.

“Ta nói rồi không cần!”

“Nhưng mà ta thật tình!”

“Không cần!”

“Tố Tố, chúng ta thành thân đi!”

“Không…”

“Ta sẽ đến chỗ cha nàng cầu hôn!”

“Ông ấy sẽ không đồng ý với ngươi!”

“Tại sao?”

Kế tiếp sẽ biết!

Các chương khác:

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/vo-diem-vuong-phi/chuong-143/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận