Vô Diệm Xinh Đẹp Chương 120: Nỗi lòng

Tiếng bước chân bình tĩnh, Nhược nhi lại tựa hồ như cảm giác được cái gì, quay đầu lại.

Chỉ chốc lát, người trung niên như đầu gỗ kia đi tới. Hắn lập tức đi đến trước mặt Nhược nhi, chắp tay trước ngực nói: “Bẩm đại vương, gần đây có người đáng ngờ lảng vảng.”

Tôn Nhạc vừa nghe vậy, vội vàng lo lắng nhìn về phía Nhược nhi.

Khóe môi Nhược nhi ngoéo một cái, thản nhiên nói: “Biết rồi.”

Hắn quay đầu nhìn về phía Tôn Nhạc, cười nói: “Tỷ tỷ, đi theo ta đến nơi khác nói chuyện nhé?” Thanh âm của hắn bình thản, có một loại uy nghiêm không cho người ta cự tuyệt. Tôn Nhạc đột nhiên hiểu được, Nhược nhi đây là muốn mình bây giờ cùng hắn rời đi.

Cứ như vậy rời đi sao? Cứ như vậy rời đi Ngũ công tử, rời đi Cơ phủ sao?

Tôn Nhạc có điểm mờ mịt, nàng thật đúng là không muốn cứ như vậy mà rời đi. Nghĩ sơ qua, Tôn Nhạc liền lắc lắc đầu, thấp giọng nói: “Ta không thể cứ như vậy mà rời đi.”

Nhược nhi nhìn nàng chằm chằm.

Nhìn nhìn, hắn thấy người trung niên kia còn đứng hầu, liền phất phất tay ý bảo hắn đi xuống.

Người trung niên kia vừa rời khỏi, Nhược nhi liền đứng lên, hắn đi đến trước mặt Tôn Nhạc, nắm tay Tôn Nhạc, cúi đầu hỏi: “Tỷ tỷ, mấy năm này, tỷ cùng Cơ Ngũ, có, có thể có?”

Hắn nói chuyện có điểm ấp a ấp úng, giống như khó mở miệng.

Tôn Nhạc ngẩn ra, nhìn lên biểu tình Nhược nhi trong bất an mang theo phẫn giận. Nàng đột nhiên hiểu được: Nhược nhi là lo lắng mình cùng Ngũ công tử có quan hệ da thịt.

Nhưng mà, có quan hệ da thịt thì sao?

Trong nháy mắt này, trong lòng Tôn Nhạc cũng có chút bất mãn. Đồng thời, nàng cũng lần đầu tiên thẳng thắn đối mặt vấn đề này: Nhược nhi đối với mình,tựa hồ không chỉ là loại tình cảm tỷ đệ. Chẳng lẽ, lời hắn nói trước kia, hắn vẫn tưởng là thật?

Vừa nghĩ như thế, Tôn Nhạc lại có điểm buồn cười.

Trong trầm mặc, nàng vẫn lẳng lặng lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói :“Không có.”

Nhược nhi nhoẻn miệng cười.

Tôn Nhạc cười khổ nói: “Nhược nhi, đệ quan tâm việc này làm chi?”Nàng dừng một chút, thấp giọng thở dài: “Nhược nhi, ta là tỷ tỷ của đệ.”

“Không phải!”

Nhược nhi chém đinh chặt sắt nghiêm túc nói: “Tôn Nhạc, người của ta đã sớm điều tra qua rồi, số tuổi của nàng trên thực tế so với ta còn nhỏ ba tháng, nàng không phải tỷ tỷ của ta.”

Hắn nói tới đây, thanh âm ôn hòa chút, “Bất quá, ta thích gọi nàng là tỷ tỷ.

Tỷ tỷ, gọi nàng là tỷ tỷ Nhược nhi nguyện ý, nhưng Nhược nhi hi vọng tỷ tỷ hiểu được, tỷ không chỉ là tỷ tỷ của ta, còn là nữ nhân của ta! Thê tử ta đã sớm lựa chọn ! Vài năm trước chúng ta đã nói rõ rồi, chẳng lẽ tỷ tỷ muốn đổi ý?”

Hắn nói xong một câu cuối cùng thì không tự chủ tăng thêm ngữ khí, Nhược nhi nhìn chằm chằm Tôn Nhạc, cười híp mắt nói: “Tỷ tỷ, ta sẽ không cho tỷ cơ hội đổi ý.”

Một câu này, chém đinh chặt sắt, vô cùng nghiêm túc, từng câu đều mang theo một loại kiên quyết cùng chân thật đáng tin!

Tôn Nhạc giật mình!

Nàng bị sự kiên quyết trong giọng điệu này của Nhược nhi làm cho giật mình!

Nàng kinh ngạc nhìn Nhược nhi, môi run run, thầm nghĩ: quên đi, Tôn Nhạc ta vô đức vô mạo, Nhược nhi chính là khi còn nhỏ có một loại thói quen ỷ lại mới nói ra những lời như vậy, qua một thời gian hắn sẽ quên.

Nghĩ đến đây, nàng liền buông tha suy nghĩ tranh luận cùng hắn.

Tôn Nhạc thấp mặt cúi mắt, khẽ thở dài: “Việc này sau này hãy nói đi. Nhược nhi, các ngươi đi trước đi, tỷ tỷ trước tiên quay về trong Cơ phủ biệt viện. Chúng ta sẽ tìm cách liên lạc lại.”

Dừng một chút, nàng yếu ớt nói: “Chính là nếu người của đệ tới tìm ta, ta làm sao tin tưởng hắn?”

Tôn Nhạc thốt ra lời này, rõ ràng nghĩ tới thanh niên mặt chữ điền lúc trước lừa nàng đến muốn giết nàng. Không chỉ nàng nghĩ tới người nọ, Nhược nhi cũng nghĩ đến hắn.

Lập tức, khóe mắt Nhược nhi giật giật, hắn trầm ngâm một hồi, từ từ nói: “Tỷ tỷ, ta sẽ không dễ dàng phái người tiến đến. Nếu phái người đến, vậy hắn sẽ hỏi: tỷ tỷ, có nhớ rõ lời hứa hẹn của Nhược nhi không?”

Hứa hẹn của Nhược nhi?

Tim Tôn Nhạc đột nhiên nhảy dựng, chẳng lẽ là cái câu tiểu tử này từng nói lấy nàng làm chính thê kia?

Nàng cười khổ một cái, thật không ngờ, cách liên hệ Nhược nhi nói cho nàng lại là một câu như vậy, đây là một loại tuyên cáo a! Nhược nhi vẫn là không yên lòng, hay là đang hướng nàng tuyên cáo quyết định của mình nha!

Tôn Nhạc gật gật đầu, nàng nhìn Nhược nhi thật sâu, xoay người đi xuống dưới lầu, mới đi hai bước, Nhược nhi liền kêu lên: “Tỷ tỷ!”

Cước bộ Tôn Nhạc ngừng một chút.

Nhược nhi cũng bước tới, chỉ là nhìn nàng buồn buồn kêu lên: “Tỷ tỷ, tỷ nói đi thì đi! Tỷ cũng không luyến tiếc Nhược nhi như Nhược nhi luyến tiếc tỷ tỷ!”

Nghe một chút, lời nói này thật đúng là ủy khuất!

Tôn Nhạc có điểm buồn cười.

Nàng quay đầu lại, ôn nhu nhìn đại nam hài này, cười nói: “Tỷ tỷ đương nhiên luyến tiếc Nhược nhi rồi, nhưng bây giờ là thời điểm phi thường nguy hiểm, tỷ tỷ càng sợ Nhược nhi bởi vì sơ sẩy mà tạo thành thương tổn.”

Nàng biết, Nhược nhi là đang trách nàng không muốn lập tức rời Ngũ công tử đi cùng hắn, nhưng Tôn Nhạc lại cố tình làm bộ như không hiểu được.

Tôn Nhạc vừa nói ra, Nhược nhi càng buồn bực.

Tôn Nhạc cười cười, nàng vừa quay đầu lại đi, đột nhiên nhớ tới một chuyện, vội vàng lại quay đầu hướng Nhược nhi nói: “Nhược nhi, Tề vương cố ý cùng vài quốc gia khác kết minh cùng nhau tấn công Sở quốc của đệ, đệ, nên để ý.”

Mày Nhược nhi cau lại một cái.

Hắn tiến lên từng bước, nhìn Tôn Nhạc hỏi: “Lời này ta đã nghe qua, tỷ tỷ xác định, Tề vương cũng không phải tùy tiện nói?”

Tôn Nhạc lắc đầu, quả quyết nói: “Khẳng định không phải, tỷ tỷ hoài nghi hắn đã sớm cùng các nước liên hệ chuyện cùng nhau tiến công rồi.”

Nhược nhi trầm ngâm.

Tôn Nhạc nhìn khuôn mặt hắn tuyệt không có chút trẻ con nào, thấp giọng thở dài: “Nhược nhi, chuyện đệ nhòm ngó vương vị, đã đặt đệ lên đầu sóng ngọn gió! Muốn tranh giành thiên hạ, cũng không phải người xuất đầu trước tiên: mà là người thắng cuối cùng!”

Nhược nhi bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Tôn Nhạc!

Hắn nhìn chằm chằm Tôn Nhạc, qua sau một lúc lâu mới lên tiếng: “Tỷ tỷ, Nhược nhi lúc ấy nói lời kia, cũng là không còn sự lựa chọn!”

Lòng Tôn Nhạc thư thái một chút, nàng từ lúc gặp lại Nhược nhi, liền biết hắn không phải người lỗ mãng, hơn nữa lúc hắn giết người thật quyết đoán thập phần lưu loát, lòng lập tức liền có nghi vấn. Lúc này nghe được hắn nói như thế, cảm thấy yên tâm rất nhiều.

Tôn Nhạc hướng về phía Nhược nhi ôn nhu nhìn một cái, nói: “Nhược nhi, tỷ tỷ đi đây.”

Nhược nhi lẳng lặng nhìn thân ảnh của nàng biến mất trong tầm nhìn, vẫn không nhúc nhích.

Chỉ chốc lát, một bóng người vèo một tiếng, xuất hiện ở phía sau hắn. Người này một thân áo tang, đầu đội đấu lạp. Hắn cũng nhìn chằm chằm phương hướng Tôn Nhạc rời đi, cổ họng khàn khàn mở miệng nói:“Đại vương, nàng này rất có kiến thức.”

Khóe miệng Nhược nhi khẽ cong, cười nói: “Tỷ tỷ của ta, vốn là bất phàm!”

Đầu hắn cũng không quay lại ra lệnh: “Đi đi!”

“Dạ!”

Tôn Nhạc chậm rãi đi ra tửu lâu này, khi nàng bước ra cửa lớn tửu lâu, ánh sáng mặt trời chói chang lập tức khiến nàng choáng váng một trận thì Tôn Nhạc vội vàng vươn tay che trước mắt.

Nàng vừa che mắt, vừa thầm suy nghĩ: Nhược nhi, cùng ta ở chung lâu như vậy, Nhược nhi ngây thơ bốc đồng đơn giản kia, lòng dạ của hắn cư nhiên sâu như vậy a! Hắn trước kia ở trước mặt của ta vẫn luôn ngụy trang. Tôn Nhạc, trong lòng ngươi không thoải mái, vì sao cũng không dám hỏi hắn? Nếu Nhược nhi có thể giải thích một câu, tùy tiện giải thích một câu, lòng ngươi đã dễ chịu chút. Nhưng mà, nhưng mà, ngươi vì sao lại rút lui? Vì sao ngươi lại chịu đựng sự không thoải mái, chờ hắn chủ động nói ra hả? Aiii.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/vo-diem-xinh-dep/chuong-120/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận