VÔ HẠN KHỦNG BỐ
Tác giả: Zzhty.
Bộ thứ nhất.
Quyển 3 : The Grudge
Chương 10: Đợt tấn công thứ bảy.
Dịch giả: CuòngLong
Nguồn: TTV
Progknife sắc bén kinh khủng, cắt tường như cắt đậu phụ, kéo cả hai người rơi xuống theo vùn vụt. Mãi đến tầng sáu hay tầng bảy gì đó, dao mới ngừng rung, đột ngột chấn động, dao cắm ngập vào tường nhưng quán tính quá lớn vẫn kéo cả hai xuống thêm một đoạn nữa, lục phản chấn khiến tay Trịnh Xá bị giật mạnh. Sức giật khủng khiếp khiến cánh tay lớn bằng ba cánh tay người thường vẫn bị như rách cả cơ bắp lẫn xương cốt, cơn đau nhói tràn vào óc Trịnh Xá. Cũng may hắn đang mở cơ nhân tỏa, chỉ chốc lát cơn đau đã bị nhấn xuống.
Aaaaa!
Trịnh Xá gầm lên rồi rút mạnh dao ra khỏi tường, nhanh như cắt cắm lại, hai người lại theo đà tuột xuống... Khi hai người còn cách mặt đất khoảng hai tầng nhà thì dao lại ngừng rung, lần này Trịnh Xá rút dao ra là nhảy luôn xuống, rầm một tiếng, mặt đường bê tông xuất hiện hai vết nứt ngoằn ngoèo. Hắn lập tức bế Chiêm Lam lao về phía chiếc xe mà hắn đã dùng để đi tới đây.
Trịnh Xá thử tiếp cận nữ quỷ Kayako, trong chớp mắt khi nàng sắp đụng vào hắn, nguy hiểm dự cảm cũng đồng thời bộc phát. Trịnh Xá lắc người né sang một bên, đồng thời giơ súng tự động liên tiếp khạc đạn quét lên người nữ quỷ. Nhưng mà cũng giống như nam quỷ lúc trước, công kích dù trúng đích nhưng nó rất nhanh đã khôi phục lại hoàn hảo.
“Làm thế nào bây giờ? Hiện tại nên làm thế nào? Chỉ có trong nháy mắt khi chúng công kích thì phản kích lại mới có hiệu quả, mà tựa hồ chỉ có thể đồng thời đánh nát chúng cùng một lúc, nếu không chúng nó sẽ sống lại … Làm thế nào bây giờ? Tình huống như vậy … Nếu như là Sở Hiên mà nói, khi gặp tình huống này thì hắn sẽ làm thế nào đây? Nếu như là hắn mà nói ….”
Ba người Trương Kiệt đột nhiên thấy Trịnh Xá ngừng lại, hơn nữa từ trên người hắn còn phát ra một loại cảm giác kì lạ, phảng phất như là cả người hắn trở nên tỉnh táo hoặc là biến thành lãnh đạm. Tiếp đó ba người lại thấy Trịnh Xá vươn cánh tay phải ra, đặt giữa chỗ nam quỷ và nữ quỷ đang xông tới.
Khi hai Quỷ Hồn tới gần hắn, con dao của nam quỷ cùng nữ quỷ Kayako đều hướng về phía cánh tay phải của hắn, trong nháy mắt khi tiếp xúc Trịnh Xá không lùi mà tiến tới, tay trái đeo Nạp giới không ngừng ngưng tụ nội lực, một quyền xuyên qua hông của nam quỷ đánh thẳng về phía đầu Kayako. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, mọi chuyện đều chỉ xảy ra trong chốc lát, ngay khi quyền trái của Trịnh Xá xuyên qua thân thể nhị quỷ, tay phải của hắn cùng nhị quỷ đồng thời biến mất thấy không tung tích.
“Ọc... đầy bụng quá,quả nhiên vẫn là thích ăn … Ách? Thích ăn cái gì?"
Trịnh Xá đột nhiên giật mình, hắn từ trong trạng thái mô phỏng suy nghĩ của Sở Hiên vừa rồi tỉnh lại, tiếp đó đã thấy ba người Trương Kiệt kinh ngạc vui mừng chạy tới phía mình. Đặc biệt là Chiêm Lam, cô bé này cơ hồ là vừa khóc vừa cười nhào vào trong lòng hắn.
Trương Kiệt vỗ vai hắn nói:
- Quá tuyệt vời, vừa rồi thật sự làm chúng ta lo sợ hết mức. Trịnh Xá, tên tiểu tử nhà ngươi trở nên lợi hại như vậy từ lúc nào hả? Chà chà, không ngờ đem cả cánh tay phải biếu không, ngươi không sợ sao?
Trịnh Xá tỉnh táo lại cười khổ một chút, hắn nói với Chiêm Lam: đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
- Chiêm Lam, vừa rồi cái phong linh kia là chuyện gì vậy? Tại sao ta cảm thấy tốc độ của mình nhanh hơn rất nhiều?
Chiêm Lam hơi ngượng ngùng buông hắn ra, vừa cười vừa nói:
- Đây là phương hướng cường hóa của ta, ta thiên về loại cường hóa ma pháp truyền thuyết, nhưng loại cường hóa này cơ bản toàn phải cần chi tiết kịch tình, cho nên trước mắt chỉ cường hóa được một cái ma pháp gia tốc thuật thôi. Chẳng nhẽ các ngươi muốn một cô gái như ta cầm súng chạy loạn khắp nơi sao?
Trịnh Xá trong lòng đột nhiên chấn động, loại dự cảm nguy hiểm lại một lần nữa truyền đến. Nhưng mà lần dự cảm này cũng không có mãnh liệt như trước, thậm chí có thể nói có phần hơi quá yếu ớt. Hắn cảm thấy cực kì kinh ngạc với dự cảm lần này, đây căn bản không giống như lời nhắc nhở của Sở Hiên là công kích từ trong cơ thể. Nếu như thế thì dự cảm nguy hiểm sẽ phải cực độ mãnh liệt mới đúng.
- Mọi người cẩn thận, ta phát hiện sự tình tựa hồ có chút không ổn, mọi người có cảm giác được không … Chiêm Lam? Chiêm Lam!
Trịnh Xá đang muốn nhắc nhở mọi người chú ý thân thể, đột nhiên nhìn thấy Chiêm Lam biến sắc, cả khuôn mặt lập tức trở nên tái nhợt, hơn nữa từ miệng của nàng không ngừng tuôn ra máu tươi, trong máu tươi còn mang theo những mảnh vụn nội tạng…
- Chiêm Lam! Tin tưởng ta! Chúng ta đều sẽ không chết!
Trịnh Xá hét lên, ôm Chiêm Lam vào lòng, đồng thời đem toàn bộ nội lực ngưng tụ trên nắm tay trái, tung một quyền mạnh mẽ về phía bụng của nàng …
Uy lực của một quyền này đủ để xuyên qua cả bụng Chiêm Lam, Trịnh Xá vẫn đang ở trong trạng thái mở cơ nhân tỏa, trong trạng thái này, khả năng khống chế lực lượng của hắn đã đạt tới mức độ kinh người. Một quyền nhìn uy mãnh như vậy kì thật chỉ khẽ chạm vào bụng của nàng thôi, thủ đoạn công kích chính thức là lực trường vô hình trên Nạp giới.
Một tiếng trầm muộn, sau khi nắm tay chạm vào bụng Chiêm Lam, phảng phất như có thứ gì đó đột nhiên biến mất, lông mày đang nhăn tít trên mặt Chiêm Lam khẽ dãn ra, cả người nhất thời rũ xuống đất. Tay trái còn lại của Trịnh Xá đỡ lấy nàng, lúc này cô bé đã nhắm chặt hai mắt, sắc mặt trắng bệch như tuyết, máu đen không ngừng trào ra từ lỗ mũi và khóe miệng.
- Trương Kiệt! Giúp ta phòng bị xung quanh, xin ngươi đấy.
Trịnh Xá gào lớn, hắn nhanh chóng đặt Chiêm Lam xuống đất, đồng thời hai tay xé toạc áo nàng ra, trong lúc hai nam nhân xung quanh đang kinh dị trợn mắt há mồm nhìn, hắn cầm Prog Knife rung lên, chầm chậm rạch bụng Chiêm Lam ra.
Ngay sau khi bụng Chiêm Lam được mở ra, từ bên trong lập tức trào ra một dòng máu đen, một ít thịt nát và mảnh nội tạng nhỏ cũng tràn ra theo. Trịnh Xá nhìn kĩ, ruột của Chiêm Lam có một đoạn dài bị nghiền nát, còn có một số nội tạng khác tựa hồ cũng dính phải công kích, mấy chỗ đó hiện tại đều đang chảy rất nhiều máu.
Trịnh Xá không dám có động tác gì đối với các cơ quan nội tạng đó, chỉ có thể lấy ra thuốc cầm máu từ trong Nạp giới phun lên chỗ ruột đứt xuất huyết nghiêm trọng nhất, sau đó liền dùng băng vải khẩn trương quấn chặt vùng bụng của nàng lại. Đến lúc này, sắc mặt tái nhợt của Chiêm Lam mới từ từ có chút huyết sắc, nhưng mà nàng vẫn hít thở rất yếu ớt như cũ, phảng phất như chỉ trong chốc lát sẽ đình chỉ hô hấp vậy.
Trịnh Xá hít một hơi thật sâu rồi đứng lên, hắn còn chưa kịp nói chuyện đã trông thấy xung quanh dầy đặc người đi đường, đều là dân chúng bình thường, bọn họ vừa kinh ngạc vừa sợ hãi đứng một bên, vây quanh xem toàn bộ quá trình Trịnh Xá mổ bụng Chiêm Lam, mà Trương Kiệt cùng Tề Đằng Nhất lại càng nhìn đám dân chúng này một cách khó hiểu.
- Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao thoáng cái đã chui nhiều người như vậy?
Trịnh Xá kì quái hỏi Trương Kiệt.
Trương Kiệt cũng mạc danh kỳ diệu nói:
- Không biết a, mới vừa rồi đột nhiên thoáng cái bốn phía xung quanh đã có người, tiếp theo đám người này càng ngày càng nhiều, giống như lúc hơn mười giờ vậy, chỗ này khắp nơi đều là người đi đường … Chẳng lẽ chúng ta đã tiêu diệt được chủ thể chú oán rồi sao?
Trịnh Xá cũng sửng sốt một chút, hắn cẩn thận đặt Chiêm Lam xuống đất, nói tiếp:
- Không có khả năng đó! Ta không có chút điểm thưởng nào … chờ chút, các ngươi có nghe thấy tiếng gì không?
- Tiếng gì?
Trương Kiệt và Tề Đằng Nhất liền vội vàng nghe ngóng cẩn thận, nhưng xung quanh ngoại trừ tiếng huyên náo của dân chúng, căn bản không có bất cứ âm thanh nào khác truyền đến. Đúng lúc hai người đang định hỏi Trịnh Xá thì đột nhiên phát ra tiếng lục cục lục cục rất nhỏ xen lẫn trong tiếng huyên náo của dân chúng xung quanh. Tiếp theo âm thanh này dần dần to lên, một nữ nhân trắng bệch to lớn vô bì chậm rãi đứng thẳng lên giữa đám dân chúng.
- A!
Tề Đằng Nhất bị dọa hết mức phải hét lên, còn Trương Kiệt cùng Trịnh Xá đều giơ súng tiểu liên lên chĩa thẳng về phía nữ nhân trắng bệch đang không ngừng đứng lên kia.
Đám người đi đường xung quanh tựa hồ cũng không có nhìn thấy nữ nhân trắng bệch to lớn đó, trái lại ngay khi súng tự động chĩa về hướng họ, đám người phía đó rất nhanh trở nên hoảng loạn. Mà người nào đụng phải nữ nhân trắng bệch to lớn đó đều là thét lên một tiếng chói tai rồi ngã quay ra đất. Nhưng mà những người đi đường tựa hồ không nhìn thấy nó, cho nên người ngã xuống càng ngày càng nhiều, đám người đó lại càng thêm hoảng sợ.
Nữ nhân trắng bệch kia đã cao hơn mười thước, nó bắt đầu phát ra thanh âm lục cục lục cục, lướt về phía đám người Trịnh Xá với tốc độ nhanh vô cùng. Khoảng cách giữa nó và bốn người càng ngày càng gần, đột nhiên vang lên một tiếng súng, một viên đạn từ trên trời bắn xuống, xuyên qua đầu lâu của nữ nhân trắng bệch hung hăng bắn xuống mặt đất, theo đường đạn lại có thêm mấy người đi đường bị xuyên qua. Trong nháy mắt lực lượng cực lớn làm nổ nát đầu lâu của nữ nhân đó, mấy người đi đường bị viên đạn xuyên qua đều chết thảm, ngay cả rên cũng không kịp rên lên một tiếng.
Trịnh Xá hung hăng nghiến răng, nói:
- Tấn công! Mặc kệ người xung quanh đi. Nó vẫn đang không ngừng lớn lên, tựa hồ mỗi người bị nó giết chết đều bị nó hấp thu linh hồn. Tấn công! Hù dọa toàn bộ đám người này chạy đi cũng tốt!
Nói xong, hắn giơ khẩu súng tiểu liên trong tay lên bắt đầu nhả đạn.
Trịnh Xá và Trương Kiệt vừa nghe cũng lập tức nổ súng, nhưng mà cho dù như vậy Quỷ Hồn to lớn kia không ngờ cũng không ngừng chậm rãi khôi phục, giống như sương mù không ngừng tụ lại. Ngoại trừ phát đạn linh loại của súng ngắm ion đầu tiên gây cho nó thương tổn rất lớn, còn lại linh loại đạn do súng tiểu liên bắn ra đều gần như không thể tạo thành thương tổn quá lớn đối với nó. Rất nhanh nó đã khôi phục lại hoàn hảo, hơn nữa lại tiếp tục lết về phía bốn người.
Lại một tiếng súng cực lớn vang lên, đạn linh loại của súng ngắm ion lại một lần nữa bắn tới, làm nổ tan cả bắp đùi của nó, mà lúc này khoảng cách giữa Quỷ Hồn và bốn người Trịnh Xá chỉ còn có bảy, tám thước mà thôi.
- Tề Đằng Nhất! Ngươi ôm Chiêm Lam rời đi nhanh lên! Có thể chạy được bao xa thì chạy, ngàn vạn lần không được tùy ý tấn công nó! Trương Kiệt, ngươi đuổi hết toàn bộ người đi đường đi, hoặc là … hoặc là giết chết hết! Nếu có cảnh sát tới, ngươi hãy tận lực giữ chân bọn họ… Mười một giờ rồi, còn có một tiếng nữa thôi là chúng ta có thể trở lại Chủ Thần không gian rồi! Mọi người đừng chết a!
Trịnh Xá nhanh chóng an bài cho mọi người, khi Trương Kiệt và Tề Đằng Nhất còn chưa có bất cứ động tác gì, hắn đã cực nhanh vọt về phía Quỷ Hồn to lớn, thừa dịp lúc Quỷ Hồn hành động bất tiện, hắn tung quyền trái hung hăng đánh về phía đùi bên kia của quỷ hồn. Nạp giới không hổ là khắc tinh của Quỷ Hồn, một quyền này vừa xuất ra, cái đùi trắng bệch của Quỷ Hồn đã bị đánh tan trong nháy mắt. Lực trường của Nạp giới quả nhiên là lợi khí khắc chế Quỷ Hồn, chỉ là chạm vào thôi mà uy lực của nó cũng đã lớn hơn vô số lần so với linh loại đạn bình thường.
Tiếp đó Trịnh Xá giương súng tiểu liên không ngừng vừa chạy vừa tảo xạ, bắn cho cả người Quỷ Hồn trên dưới đều là vết đạn. Động tác hai cánh tay của Quỷ Hồn vồ người trong mắt Trịnh Xá xem ra lại là rất chậm chạp, chỉ cần cẩn thận không bị chạm vào thì Quỷ Hồn to lớn này căn bản là không làm gì được hắn.
- Bùm!
Lại một tiếng súng vang lên, đạn linh loại của súng ngắm ion lại một lần nữa bắn nổ tung đầu lâu của Quỷ Hồn. Mà Trịnh Xá lại càng nhân cơ hội này tung một quyền đấm tan toàn bộ cánh tay trái của nó. Cho đến lúc này, trông bộ dạng của quỷ hồn tựa hồ đã không hề còn lực phản kháng, chỉ cần kiên trì chốc lát thì tiêu diệt nó cũng không phải là không có khả năng.
“Có thể thắng! Chúng ta nhất định có thể thắng … Ách?”
Trịnh Xá đang chuẩn bị lại dùng Nạp giới tiếp tục công kích thì đột nhiên từ sau lưng hắn vươn ra một cánh tay trắng bệch, đồng thời một khuôn mặt nữ nhân dữ tợn xanh mét cũng trồi ra bên vai hắn. Dự cảm nguy hiểm vừa bộc phát, hắn đã cảm thấy cả người trên dưới đều không thể động đậy, từ chỗ cánh tay kia tiếp xúc với thân thể hắn, khí lực, nội lực, tinh lực trên người đều chầm chậm bị hút đi, … cả người hắn dần dần trở nên trắng bệch rồi xanh mét, súng tiểu liên trong tay cũng từ từ rơi xuống đất …