Vô Hạn Khủng Bố
Tác giả: zhttty
Quyển 11 : Starship Troopers 1
Chương 13 : Phá cục
Người dịch: TheJoker-有希
Nguồn: TTV
- Tình huống cơ bản là như vậy, La Cam Đạo đã biến mất....
Sở Hiên vừa ăn một miếng dưa vừa thản nhiên nói.
Sau khi Trịnh Xá trở về từ chiến hạm chỗ Rose, trải qua một đêm yên bình, tới chiều ngày hôm sau lúc Sở Hiên, Bá Vương, Vương Hiệp cùng Trịnh Xá hẹn nhau cùng ăn cơm và trao đổi, Sở Hiên mới nói tin tức chấn động này ra, nhất thời khiến ba người còn lại sững sờ.
Trịnh Xá đứng vụt dậy, do động tác quá mạnh nên bắp chân đập vào chiếc ghế phía sau vang lên tiếng động rầm rầm, những người trong phòng ăn đều nhìn lại vẻ khó hiểu, tới khi họ thấy rõ là Trịnh Xá những người này mới cung kính gật đầu vẻ sùng bái, trong đó vài người thậm chí lập tức đứng dậy làm quân lễ.
Trịnh Xá nhìn các binh lính xung quanh cười áy náy rồi quay sang Sở Hiên thấp giọng hỏi:
- Vậy là có ý gì? Một người sống sờ sờ ra tại sao lại biến mất được? Ngươi đang đùa ta đấy à?
Sở Hiên vẫn chậm rãi ăn miếng dưa đỏ hồng của hắn, vừa ăn vừa đáp:
- Không nói đùa gì với ngươi hết, thật sự là đã biến mất, giữa trưa hôm nay khi ta kiểm tra hệ thống camera không phát hiện ra tung tích hắn, sau đó kiểm tra bên tiểu đội hắn thì hình như từ đêm qua hắn đã không về phòng, tình huống cụ thể là như vậy, ngươi có tính toán gì không?
Trịnh Xá thật sự là hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, hắn ngồi xuống hạ giọng nói:
- Rõ ràng là ngươi đã phân tích, tính toán hết rồi, giờ lại hỏi ta muốn gì.... Hơn nữa ta còn nhớ kỹ những gì ngươi nói, không bày cạm bẫy nào để khảo nghiệm La Cam Đạo, không bắt hắn phải chết.... Bây giờ thì sao? Tình huống hiện tại là thế nào? Hắn tự nhiên lại biến mất! Ngươi....
Sở Hiên bỏ miếng vỏ dưa xuống sau đó lại cầm một quả táo đỏ lên cắn một miếng rồi mới nói:
- Hắn chết chưa?
Trịnh Xá đơn giản là bị chọc giận đến mức hồ đồ, hắn đùng đùng tức giận, cố thấp giọng đáp:
- Ta làm sao mà biết hắn chết hay.... Ách, đúng là chưa chết.
Lời nói ra mồm Trịnh Xá mới giật mình nhận ra, nếu thành viên trong đội mà chết những người còn lại sẽ được thông báo bị trừ một điểm, nói cách khác, hiện tại đúng là La Cam Đạo đã biến mất nhưng hắn vẫn an toàn, ít nhất là trước mắt hắn còn chưa chết.
Sở Hiên vừa ăn táo vừa lạnh nhạt nói:
- Đã hiểu chưa? Bây giờ hắn vẫn chưa gặp chuyện gì, chúng ta chỉ cần cứu ra trước khi hắn chết là được, ta nghĩ việc này hẳn là cũng không khó lắm!
Lúc trước Trịnh Xá vừa vội vừa tức, sau khi bình tĩnh lại hắn mới suy nghĩ rồi nói:
- Ý ngươi là, hắn đang bị Nam Viêm đội khống chế? Hơn nữa vị trí là tại chiến hạm của bọn chúng? Còn chúng ta chỉ cần tới chiến hạm đó là tìm được à? Nam Viêm châu đội có thể bố trí một thế cục lớn như vậy, bọn chúng sẽ không làm chuyện đơn giản như thế... Ngoài ra ta còn có một số chuyện cần hỏi ngươi, nếu ngươi đã tự nói ra rồi vậy chờ lát nữa ba người bọn ta sẽ cẩn thận nghe ngươi giải thích.
- Giải thích?
Sở Hiên buông thõng một câu, vẻ mặt hắn cực kỳ thản nhiên, thản nhiên đến mức vô vị. Chờ sau khi cả Bá Vương và Vương Hiệp đều ăn xong, bốn người cùng tới phòng nghỉ cho sỹ quan của Trịnh Xá, tiếp đó Trịnh Xá cẩn thận trình bày suy luận của mình ra, Bá Vương cùng Vương Hiệp càng nghe càng kinh ngạc, vẻ mặt chấn động nhìn Trịnh Xá.
Trịnh Xá giải thích xong hắn mới nhìn hai người nói:
- Đúng thế, cảm giác rất chấn động phải không? Lúc đó ta cũng cảm thấy y như vậy, một kế hoạch quá to lớn, trong kế lại có kế, mặc dù còn rất nhiều chi tiết ta vẫn chưa minh bạch nên làm thế nào nhưng không thể nghi ngờ, kế hoạch này của Sở Hiên thật sự làm người ta phải kinh hãi.
- Cũng không hẳn là vậy, ha ha....
Bá Vương cười cười vẻ thật thà.
Vương Hiệp cũng gãi gãi đầu nói:
- Đúng thế, so với việc Sở Hiên xếp đặt kế hoạch này, cách suy luận phân tích của ngươi càng khiến ta chấn động hơn, ha ha. Lúc trước thật không ngờ ngươi lại kinh khủng đến thế, còn biết được cả Sở Hiên đang nghĩ gì nữa! Ngươi không cảm thấy quá sức tưởng tượng sao?
Trịnh Xá ngẩn người, một lúc sau mới hiểu ý của hai người này, đại khái là nói trí lực của hắn hẳn là không đủ để biết Sở Hiên đang suy nghĩ gì, một khi hiểu được ý định thật sự của tên vô cảm này thì thứ không thể tưởng tượng được không phải mưu kế của Sở Hiên mà là việc hắn không ngờ có thể phân tích và suy luận ra, cái này đúng là có chút bất khả tư nghị.
- Ta xin các ngươi đấy có được không... Bỏ qua việc này được, không nói đến chuyện trí lực của ta, Sở Hiên ngươi thật sự đang nghĩ như vậy sao? Biến tất cả bọn ta thành con mồi, sau đó dựa theo bố cục của đối phương thiết kế một thế cục còn lớn hơn, thậm chí trực tiếp làm quân đội Liên bang khai chiến, nhưng không thể do chúng ta tự tay phá nổ chiến hạm, như vậy cũng có thể được điểm thưởng à? Vấn đề này tạm bỏ qua, ngoài ra ngươi tuyệt đối nắm chắc có thể hoàn thành bố cục này sao? Vạn nhất có sơ suất gì, tất cả chúng ta không phải sẽ lâm vào nguy hiểm ư?
Sở Hiên vẫn ngồi yên nghe Trịnh Xá nói, sau khi hắn hỏi xong, Sở Hiên mới khẽ liếc hắn thoáng vẻ tán thưởng rồi thản nhiên nói:
- Bất cứ chuyện gì hay bất cứ kế hoạch nào đều có nguy hiểm, chỉ khác nhau là mức độ nguy hiểm cao hay thấp thôi. Trên thực tế, từ khi đối phương phái người tới dò xét ngươi đã đại biểu cho việc bọn chúng thất bại rồi, không cần biết là có loại đá ký hiệu đó hay không, ta chẳng qua chỉ thuận thế mà làm thôi... Tin ta đi, lần này tỷ lệ thành công ít nhất cũng trên 70%, nếu theo đúng kế hoạch của ta.
Trịnh Xá vội nói:
- Mặc dù xác suất thành công rất cao nhưng lại lấy tính mạng của tất cả chúng ta đánh cược, ngươi không cảm thấy nên để cho mọi người biết sắp phải đối mặt với cái gì sao, như thế mới coi như có chút công bằng với bọn ta! Nếu như cứ bị động chịu để người khác an bài xếp đặt, chuyện như thế....
Sở Hiên lạnh lùng nói:
- Thực hiện kế hoạch này tỷ lệ tất cả thành viên đoàn đội sống sót là trên 70%. Không thực hiện kế hoạch, tìm ra vị trí và thành viên đối phương, sau đó tới nơi chiến đấu, như vậy lại đúng sắp xếp của chúng, chờ đợi chúng ta là xác suất đoàn diệt trên 50%.... Nếu nói kế hoạch này cho mọi người biết, khả năng bại lộ kế hoạch là 100%!
- Tại sao?
Ba người Trịnh Xá, Bá Vương, Vương Hiệp đều tò mò hỏi.
Sở Hiên cười đáp:
- Nếu như La Cam Đạo bị bắt, để dự phòng đội đối phương có khả năng có cường giả khống chế được tâm trí người khác, cũng dự phòng đối phương có thể trực tiếp tìm kiếm trong ký ức hắn, kế hoạch này tuyệt đối không thể cho tất cả mọi người trong đội cùng biết. Cho dù La Cam Đạo không bị khống chế hoặc truy lùng ký ức nhưng khả năng rất lớn là hắn sẽ khai ra tên của những người trong đội, đương nhiên, để giữ mạng hắn không thể kể một lượt ra hết, có lẽ trong khoảng ba đến năm ngày sẽ từ từ tiết lộ danh tính của chúng ta, đã hiểu chưa? Vì thế kế hoạch này không thể nói cho tất cả mọi người trong đội.
Trịnh Xá thở dài nói:
- Theo như ngươi nói thì hình như ngay từ đầu ngươi đã tính toán để La Cam Đạo bị bắt đúng không? Chẳng lẽ đây cũng là một phần trong kế hoạch của ngươi? Tại sao? Ngươi bày ra một thế cục lớn như vậy nhưng ta không nghĩ ra được cái thế cục này tiếp theo nên làm thế nào, đối phương cũng không phải tượng gỗ mà chờ chúng ta tới đánh. Hơn nữa theo tình huống trước mắt, đối phương chiếm cứ ưu thế, ngươi làm thế nào khống chế đại bộ phận binh lính chứ? Đây cũng không phải là chuyện dễ dàng gì đúng không?
Sở Hiên cũng không nói gì, hắn yên lặng tới chỗ máy tính trong phòng, bật máy lên vừa nhìn màn hình vừa nói:
- Bố cục này.... Là do đối phương bố trí, mượn cớ bọ ký sinh, dùng quan chức và nghề nghiệp của chúng làm ‘thế’, một khi chúng ta bị người ta nhận định là người bị bọ ký sinh khống chế thì nhất định là thua. Mà điểm độc địa nhất của thế cục này là chúng ta chỉ có thể đi trước một bước, tìm ra tất cả thành viên bên đó trước khi bị bọn chúng tìm tới, hơn nữa giết chết cả đội bọn chúng mà không để ai hay biết, nếu không một khi bị bọn chúng tìm ra thì chúng ta không thể phản kích được nữa, hễ phản kích là lập tức bị nhận định chắc chắn đã bị ký sinh, vì thế....
- Ta chỉ có thể thuận theo thế cục này, bố trí một thế cục khác, lấy cục phá cục.... Trịnh Xá, mặc dù ngươi đã tiến bộ rất nhiều nhưng vừa rồi người cũng mắc phải sai lầm, đó chính là vì sao chúng ta phải sợ chứ? Đây kỳ thật là một con dao hai lưỡi, bọn chúng chỉ biết điểm mấu chốt của chúng ta nằm ở chiến tích chói mắt, khi tất cả quân đội thất bại trong chốc lát, chúng ta lại có thể kiên trì bảy tiếng đồng hồ, giết chết mấy trăm nghìn con bọ, khiến quân đội cấp cao thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng cảm thấy hoài nghi chúng ta, đây là chỗ dựa của bọn chúng, nhưng mà.... Chúng ta không có chỗ dựa sao? Không, chiến tích chói mắt này chính là chỗ dựa lớn nhất của chúng ta!
- Thân phận anh hùng đã bị nghi ngờ, nhưng nếu như là anh hùng thật sự, vậy kẻ được lợi là ai? Loài bọ! Đúng vậy, nếu chúng ta không bị ký sinh, như vậy sau khi quét sạch chúng ta, tất cả mọi người sẽ cho rằng loài bọ sẽ được lợi lớn nhất, so với việc để chúng ta bị tiêu diệt rồi sau này hối hận, không bằng để ta ngay từ bây giờ khiến họ phải chần chừ, đó là mấu chốt trong kế hoạch của ta.
- Còn khoảng ba đến năm ngày nữa quân đội cấp cao sẽ tới chỗ chúng ta, nếu như bọn chúng cảm thấy mình đã giành được thắng lợi hoàn toàn, vậy bọn chúng nhất định sẽ đem chuyện chúng ta bị ký sinh thông báo cho quân đội cấp cao, đến lúc đó có thể bắt giữ hoặc cách ly chúng ta. Mà điểm mấu chốt trong kế hoạch của ta cũng chính là ở lúc này, nếu bọn chúng muốn đi đường cấp cao thì chúng ta đi đường cấp thấp, không cần làm quân đội cấp cao tin tưởng, chỉ cần để quân lính tin tưởng chúng ta là được... Quân đội cấp cao bị bọ ký sinh khống chế, vu cáo anh hùng, muốn khống chế tướng lĩnh, ý đồ tiêu diệt tất cả binh sỹ....
- Muốn bọn chúng tin tưởng tràn trề vào thắng lợi, việc quan trọng nhất chính là để chúng bắt La Cam Đạo!
La Cam Đạo mặt mũi bầm dập ngồi dưới đất, nhìn bộ dạng thật sự rất thê thảm, giống như bị một đáp côn đồ đập cho một trận, có điều nếu nhìn kỹ thương tích có thể thấy tất cả vết thương của hắn đều là một vết nhỏ rồi xung quanh sưng phồng lên, như là bị rất nhiều ong đốt vào.
“Thế nào? Bây giờ đã là tối ngày thứ hai rồi, ngươi vẫn tin rằng sẽ có đồng bọn tới cứu ngươi à? Đừng đùa với ta, bọn chúng căn bản không biết vị trí của ngươi, hơn nữa chẳng lẽ chúng dám trước mặt vô số binh lính công nhiên tấn công bọn ta? Ngươi đừng ngây thơ như vậy, trong thế giới này mọi chuyện đều đặt lợi ích lên trên hết, khai ra đi, chỉ cần ngươi nói Trung Châu đội có tổng cộng bao nhiêu thành viên, kỹ năng cùng sức mạnh của từng thành viên, thuộc tính cường hóa của chúng, cùng tên tuổi và hình dạng của từng người. Chỉ cần ngươi nói ra, bọn ta nhất định sẽ bỏ qua cho ngươi, hơn nữa còn cho ngươi một khối đá ký hiệu, cho dù ngươi bị âm điểm cũng không bị delete, thế nào?”
truyện được lấy từ website tung hoanh
La Cam Đạo yên lặng nhắm mắt, đột nhiên thanh âm của một thanh niên trẻ tuổi vang lên trong đầu hắn.
La Cam Đạo cũng không phải kẻ ngốc, từ nhỏ hắn đã đi bụi đời hơn nữa vẫn sống sót, còn có thể lái xe ngầm giữa đám xã hội đen, đối với một số chuyện hắn tự nhiên cũng có hiểu biết sâu sắc, kỳ thật điểm này vừa rồi thanh âm kia cũng đã nói ra, đó chính là thế giới này mọi chuyện đều lấy lợi ích làm đầu, vì thế cái mạng nhỏ của hắn thì có là cái gì? Nếu như không phải hắn bây giờ vẫn còn giá trị lợi dụng thì người của cái đoàn đội này đã sớm giết hắn lấy điểm thưởng cùng chi tiết kịch tình rồi, hắn mặc dù là tân nhân trong tiểu đội luân hồi nhưng không phải thằng ngu trong đời thật.
- Không cần nói nhiều, rơi vào tay các ngươi là đủ rồi, muốn giết thì cứ giết đi, ta sẽ không tiết lộ bất kỳ tin tức gì về Trung Châu đội!
La Cam Đạo lanh lùng đáp.
“....Lúc này ngàn vạn lần không được để lộ ra chút nào vẻ mềm yếu, một tia chần chừ cũng không được, như vậy sẽ khiến bọn chúng có ảo giác ta rất dễ giải quyết, nếu không chúng sẽ bắt đầu hành hạ ta. Từ biểu hiện của chúng có thể thấy trước mắt chỉ có một mình ta bị bắt, như vậy khả năng Trịnh Xá tới cứu ta vẫn rất lớn, hơn nữa bọn chúng sẽ vì không thể dễ dàng giết ta mà chần chừ....”
“Ngươi cảm thấy chúng ta sẽ chần chừ không thể dễ dàng giết ngươi sao? Không sai, nếu trong tình huống bình thường thì đúng là như vậy, nhưng ngươi cũng quá coi thường những kỹ năng đa dạng của một tiểu đội luân hồi rồi đấy... Ngươi còn nhớ cô gái đã tập kích ngươi không? Kỹ năng cô ấy học là vu thuật, chính là một kỹ năng truyền thừa của một bộ lạc cổ đại Châu Phi, cô ấy có huyết thống người da đen của Nam Viêm đội càng dễ dàng học tập.
Ngoài khả năng khống chế linh hồn ong mật để chế tạo độc dược, cô ấy còn có thể khống chế linh hồn cây cỏ và.... linh hồn ma quỷ. Đương nhiên kỹ xảo linh hồn ma quỷ còn chưa thuần thục, khi sử dụng khó tránh khỏi có nhiều khiếm khuyết, nên tin tức lấy ra từ linh hồn ngươi có thể sẽ không đầy đủ, chuyện này sẽ gây hại cho kế hoạch của ta, vì thế không phải không dám giết ngươi mà là chưa tới lúc vạn bất đắc dĩ, không muốn mạo hiểm giết ngươi thôi... Thế này đi, ta cho ngươi thêm một ngày nữa, đến lúc các tướng lĩnh tới đây mà ngươi còn không chịu nói thì ta cũng chỉ còn cách giết ngươi thôi, tự mình cân nhắc đi.”
La Cam Đạo nghe vậy trong lòng trầm xuống, chuyện này so với chết còn đáng sợ hơn, đến cả linh hồn hắn cũng bị người ta đùa cợt sao? Việc này đơn giản là khiến hắn dựng hết cả tóc gáy, mà khi giọng nói đó biến mất, xung quanh lại chìm vào bóng tối âm u, không một tiếng động, thực tế thì từ sau khi bị ong đốt đến hôn mê, hắn không hề nghe thấy một âm thanh nào, không nhìn thấy một chút ánh sáng nào, ngoài cảm giác đau đớn ra các giác quan khác cơ bản đều biến mất, đối phương muốn trao đổi với hắn cũng đều dùng ý thức tâm linh, nói cách khác, đến tận bây giờ hắn thậm chí chưa từng thấy mặt đối phương.
“Còn một ngày nữa thôi ư.... Còn một ngày nữa, thật sự phải đánh cuộc chuyến này sao? Nói hay là không....”
Không cần biết trong đầu La Cam Đạo đang nghĩ cái gì, tại phòng nghỉ sỹ quan cách chỗ hắn không xa, tên thanh niên tóc vàng Nyos đang liên tục ăn chocolate, hắn ăn sạch một hộp lớn mới ngừng lại, mút ngón tay nhíu nhíu mày, mọi người xung quanh vẫn nhìn, chờ đến khi hắn mút tay, một người da trắng mới ào ào nói:
- Nyos, có chuyện gì thì nói ra đi, đừng im thin thít như thế làm người ta khó chịu lắm, tên đó rút cuộc là đã nói gì? Dứt khoát giết hắn rồi để Aya lục soát ký ức đi!
Nyos cũng không ngẩng đầu lên đáp:
- Hoffer, nếu như để sót một hai người trong Trung Châu đội, kết quả là chúng ta bị đánh lén chết mấy người, kết quả như vậy ngươi gánh chịu? Hoặc chính ngươi là một trong số những người chết?
Tên da trắng Hoffer xấu hổ cười cười nói:
- Đừng đừng, ngươi xem ta cũng chỉ là lo lắng tình hình về Trung Châu đội thôi mà, hơn nữa ngươi có đầu óc hơn ta, ngươi nói nên làm thế nào?
Nyos cười lạnh, hắn gõ gõ tay lên trán nói:
- Mọi chuyện tiến triển rất thuận lợi, tên bị chúng ta bắt được cũng không phải trời sinh cứng đầu, hắn hiện tại chẳng qua chỉ là giả bộ thôi, kẻ kiên cường thật sự ngược lại sẽ dùng các loại thông tin giả để kéo dài thời gian... Bây giờ chỉ cần có thời gian là hắn chắc chắn sẽ khai ra vị trí những kẻ khác. Hơn nữa chỗ chúng ta giam hắn người ngoài căn bản không thể tìm được, chỉ có cách dùng tinh thần lực tìm kiếm, nhưng Tuyết Linh Nhi đã che phủ nơi này, trừ phi tinh thần lực khống chế giả của đối phương xuất hiện, hoặc tất cả thành viên trong đội xuất hiện, như thế ngược lại không cần cực khổ tìm kiếm bọn chúng, tóm lại chúng ta đang chiếm ưu thế tuyệt đối. Có điều.....
- Có điều? Có điều cái gì?
Hoffer vội vã hỏi, những người bên cạnh hắn cũng lộ vẻ quan tâm.
Nyos thở ra một hơi đáp:
- Không hiểu tại sao, ta thủy chung vẫn cảm thấy có chỗ nào đó rất không thích hợp, mọi chuyện thuận lợi quá mức, giống như.... Giống như đối phương đã chuẩn bị sẵn tất cả làm thòng lọng chờ chúng ta chui đầu vào, loại cảm giác này khiến trong lòng ta rất khó chịu!
Tên trung niên cao lớn Richard tò mò hỏi:
- Ý ngươi là kẻ đó cố ý bị chúng ta bắt? Sau đó nói ra một số tin tức sai lầm, khiến thành viên đội ta bại lộ, tiếp theo Trung Châu đội sẽ tới vây công? Ý ngươi là vậy sao?
Nyos lắc đầu đáp:
- Không, tình huống đó ta đã sớm nghĩ ra vài cách giải quyết, hơn nữa tên bị chúng ta bắt tuyệt đối không phải cố ý giả bộ, hắn bị bắt trong lúc thật sự không biết gì hết, mà thực lực của hắn cũng chỉ là người bình thường mà thôi, chuyện ta lo lắng không phải là hắn, phải liên kết mấy sự kiện với nhau ta mới cảm giác được có cái gì đó không đúng.
Một cô gái lai đứng cạnh cũng nói:
- Tới mấy chuyện? Là những chuyện gì? Nói cho bọn ta nghe thử đi, Nyos.
Nyos nhìn cô gái đó gật đầu, hắn lấy trong ngăn kéo ra một hộp chocolate lớn, lấy ra một thanh cắn mạnh, nói:
- Chuyện thứ nhất, tên cực mạnh của Trung Châu đội, tại sao hắn phải lập uy, đột nhiên sử dụng lực lượng mạnh nhất của mình? Richard, ta biết ngươi đánh giá hắn rât cao nhưng ngươi cũng phải thừa nhận, sức mạnh của hắn khó có thể khoa trương như đã thể hiện trong băng ghi hình, đó hẳn là một loại kỹ năng giống như kỹ năng tự sáng tạo Cuồng chiến sỹ của ngươi. Đây là chuyện thứ nhất, điều gì khiến hắn dốc toàn lực lập uy?
- Chuyện thứ hai, tại sao hắn tới chỗ Rose? Ta chỉ có thể phỏng đoán ra hai khả năng, một là Rose phản bội chúng ta, dùng tính mạng của chúng ta trao đổi để Trung Châu đội bỏ qua, nhưng chuyện này gần như không thể xảy ra, bởi vì cho dù có đá ký hiệu nhưng hai người Rose sao có thể đảm bảo Trung Châu đội thật sự sẽ không hạ sát thủ với họ? Cho dù họ có kỹ năng đặc thù, có thể một mạng đổi một mạng nhưng chưa đủ để họ có tự tin phản bội quay sang phe đối phương, hơn nữa họ cũng không có lý do gì để làm vậy... Khả năng thứ hai chúng là bọn chúng đã nhận ra kế hoạch của ta, mà điểm mấu chốt của kế hoạch này chính là chức vụ quyền hạn của Rose, chúng muốn giết cô ta? Uy hiếp? Hay là lôi kéo? Như vậy đề tại lại quay lại, hai người Rose không cần phải làm như vậy, hơn nữa theo tình huống trước mắt, bọn họ vẫn sống tốt, cũng không cảnh cáo hay cầu viện gì chúng ta.... Chuyện này ta có suy luận, phân tích thế nào cũng không thể giải thích nổi, đó là chuyện thứ hai!
- Chuyện thứ ba, đó chính là quá trình chúng ta bắt được thành viên này của Trung Châu đội thật sự quá thuận lợi, thuận lợi đến mức đủ để ta cảm thấy hoài nghi, kế hoạch của ta có phải là đã bị thành viên của Trung Châu đội biết được hay không? Có lẽ bọn chúng còn chưa biết được hoàn toàn kế hoạch và bố cục nhưng có lẽ đã đoán được một hai vấn đề trong đó, chuyện này rất có thể xảy ra...
Nyos không ngừng thì thào nói, mà nghe hắn phân tích ba chuyện này, những người xung quanh chỉ có thể nhìn nhau, một lúc lâu sau cô gái tên là Aya kia mới lên tiếng:
- Vậy tiếp theo chúng ta nên làm thế nào? Dừng kế hoạch lại sao? Hoặc dựa vào bố cục chúng ta đang chiếm ưu thế hiện tại để đàm phán tiếp xúc với Trung Châu đội có được không?
Nyos nghiến răng cắn một miếng chocolate lớn, hung hăng nói:
- Hiện tại đã đến lúc không thể không tiếp tục rồi, nếu như thật sự bị đối phương phát hiện ra bố cục và kế hoạch của ta, vậy lần đầu tiên đi khiêu khích tên kia đã đại biểu cho việc chúng ta thất bại, vì thế việc duy nhất cần làm hiện tại là tiếp tục tiến tới.... Ta thừa nhận trên thế giới này có người trí tuệ vượt qua ta nhưng tuyệt đối không phải trong Trung Châu đội! Cũng tuyệt đối không phải là kẻ đang đối kháng với ta!
- Y theo kế hoạch, trước khi quân đội cấp cao tới nhất định phải bắt hắn nói ra tình hình Trung Châu đội, lời thật hay giả do Tuyết Linh Nhi dùng tinh thần lực kiểm tra, sau đó... Tất cả cứ dựa theo kế hoạch mà làm!
- ….Sau đó tất cả cứ theo kế hoạch mà làm.
Sở Hiên lạnh nhạt nhìn ba người trước mắt, hắn nói kế hoạch của mình ra cứ nhẹ như không, mà kế hoạch đó thật không thể nghi ngờ gì khiến ba người ở đây đều sững sờ. Không phải là vì kế hoạch của hắn quá phức tạp, quá khó khăn mà ngược lại, cực kỳ đơn giản, đơn giản đến mức khiến những người còn lại không thể hiểu nổi.
- Nhiệm vụ của Vương Hiệp là tới một chiến hạm dẫn đầu đám lính đi xem tivi truyền thông, đến bao giờ xuất hiện tín hiệu hành động mới thôi, tín hiệu rất rõ ràng, đến lúc đó chỉ huy binh lính đồng loạt khống chế chiến hạm, có thể ra tay công kích một chiến hạm bất kỳ không có mã số.
- Nhiệm vụ của Bá Vương cũng như vậy, cũng có thể tấn công một chiến hạm bất kỳ không đánh mã số, sau đó ta sẽ cùng Zero, Chiêm Lam tới giải cứu La Cam Đạo, nếu hắn chưa chết.... Cuối cùng là nhiệm vụ của Trịnh Xá, trực tiếp tới kỳ hạm, một lượt hạ hết tất cả thành viên của Nam Viêm Châu đội còn về phần có giết người không thì tùy tình huống chiến đấu, có điều nếu đối phương đã mất sức chiến đấu thì tốt nhất là không nên giết, điểm thưởng và chi tiết kịch tình từ những kẻ này nên phân phối lại cho các thành viên trong đội. Thực lực cá nhân ngươi quá mạnh cũng bất lợi cho sự phát triển của cả đội.
Sở Hiên nói những chuyện này một cách cực kỳ bình thản, giống như chẳng có gì đáng để ý mà ba người còn lại thì vẫn còn hơi ngây ngốc, Trịnh Xá vội vàng hỏi:
- Chẳng lẽ bố trí thế cục lớn như vậy đến lúc phá cục lại chỉ có như thế? Thật không thể tưởng tượng nổi, ta còn nghĩ rằng sẽ rất phức tạp ấy chứ?
- Chuyện phức tạp là ở đây.
Sở Hiên gõ gõ chỗ thái dương nói:
- Hành động chính thức chỉ cần hoàn thành một cách rất đơn giản là được, giống như một chiến dịch vậy, chuyện phức tạp là người điều khiển chiến dịch còn đơn giản là hành động của binh sỹ, mỗi người lính chỉ cần hành quân chiến đấu là được, nếu mưu kế phức tạp đến mức làm tất cả mọi người đều phải liên tục tự hỏi nên làm cái gì thì đó không phải là mưu kế tốt... Những chuyện cụ thể sẽ do ta làm, việc cần làm trước mắt là chờ đợi, còn mười mấy tiếng nữa quân đội cấp cao sẽ tới, đó chính là lúc tất cả bố trí của ta thể hiện kết quả!
Mười mấy tiếng chờ đợi cuối cùng cũng kết thúc, quân đội cấp cao mang theo hơn tám mươi chiến hạm tới chỗ đội quân viễn chinh đóng giữa không gian vũ trụ, ngoài ý nghĩa đặc thù tướng lĩnh cấp cao đi thị sát tiền tuyến, quan trọng hơn là họ mang đến một trăm nghìn tân bình cùng một lượng lớn đạn dược và vật phẩm tiếp tế. Tóm lại, đội quân bắt đầu có chút sa sút tinh thần này sau khi được tiếp viện lại khôi phục được một chút sĩ khí, mấy nghìn binh lính có kinh nghiệm còn sống sót sau chiến dịch đầu tiên với loại bọ đều được trở thành sỹ quan, có người thậm chí được thăng lên cấp úy, mà bốn người Trịnh Xá cũng được sắp xếp lại.
Vốn phía quân đội cấp cao muốn bốn người tiến vào bộ tham mưu và trường đào tạo sỹ quan nhưng một bộ phận trong quân đội lại đề nghị bốn người có thể tiếp tục chỉ huy quân viễn chinh tiếp tục chiến đấu, do mấy nghìn sỹ quan mới cơ bản đều quen với sự chỉ đạo của họ mà tố chất lãnh đạo của bốn người không nghi ngờ gì đã vượt qua 90% các sỹ quan của thời đại này. Sau khi thương lượng, quân đội cấp cao quyết định ngoài một loạt huy chương còn phong cho bốn người quân hàm thượng tá cùng trung tá, cũng tức là Trịnh Xá lên thượng tá, ba người Sở Hiên lên trung tá, đến sáng hôm sau sẽ tiến hành nghi thức trao huân chương và thăng chức trước đông đảo phóng viên, truyền hình trực tiếp về trái đất.
- Ngày mai, chính là lúc bắt đầu phá cục!
Đây là câu trả lời của Sở Hiên, thực tế ba người còn lại đều có chút khó hiểu, họ cũng không biết chuyện này rút cuộc đại biểu cho cái gì, tại sao Sở Hiên lại có biểu hiện không thể giải thích được như vậy? Bất quá, xuất phát từ sự tín nhiệm với trí tuệ của Sở Hiên, cộng thêm không còn nào khác, họ chỉ có thể lựa chọn hoàn toàn tin cậy vào phán đoán của hắn, chờ đến buổi lễ ngày thứ hai. Thời gian chậm rãi trôi qua, chỉ có La Cam Đạo đang bị giam trên một chiến hạm cách xa đó là đầy tâm sự.
Sau khi quân đội cấp cao tới, hắn đã khai ra thực lực, kỹ năng vũ khí của bốn người Trịnh Xá, thậm chí cả chuyện họ đã mở cơ nhân tỏa hay chưa cũng nói ra luôn. Đương nhiên, nói ra những chuyện này là để có thể tiếp tục sống sót, mà hắn không khai ra hết cũng là vì để giữ mạng, hắn tự nhiên là biết trên thế giới này tất cả mọi chuyện đều đặt lợi ích lên đầu, giết hắn có thể kiếm được điểm thưởng và chi tiết kịch tình, chỉ cần hắn nói ra chuyện cuối cùng là nhất định sẽ bị giết!
Bất quá Nyos cũng cho hắn một câu trả lời rất chắc chắn, đó chính là ngày mai khi nghi thức bắt đầu, nếu hắn còn không khai ra tên và vị trí của những người còn lại trong Trung Châu đội, hắn sẽ bị giết, kiểm tra linh hồn....
La Cam Đạo yên lặng nhìn tivi, trong phòng lúc này ngoài hắn còn một người da đen và một người da trắng, bọn họ đều nhắm mắt như đang ngủ nhưng chỉ cần hắn có bất kỳ hành động nào là hai người lập tức mở mắt ra, điều này cũng chứng minh thực lực của họ thật sự vượt xa hắn, không có robot gấu Pooh, hắn căn bản không thể so sánh được với những kẻ đã cường hóa tố chất thân thể này, ít nhất là phương diện dùng cơ thể chiến đấu.
“....Phải chết sao? Cho dù thế nào cũng phải chết sao? Vậy nói ra bọn họ? Hay là không nói đây? Cứ chờ đi, trước sáng ngày mai.....”
Trong đầu La Cam Đạo âm thầm suy nghĩ, hắn không ngừng nghĩ tới chuyện có thể sẽ phải chết, đột nhiên ánh mắt lộ vẻ sửng sốt, trên tivi bỗng vụt qua một vài văn tự ký hiệu, những văn tự này cũng không rõ ràng, chỉ xuất hiện tại dải chạy phía dưới màn hình, giống như một đoạn tin quảng cáo thường phát hàng ngày.
Lúc này đang là giờ phim ban đêm, những chương trình phát sóng đều là phim truyền hình hoặc phim điện ảnh đã hoàn thành, do hệ thống máy tính trên chiến hạm tự chọn truyền đi, đoạn văn tự ký hiệu này xuất hiện rất đột ngột, nhưng rõ ràng là loại văn tự quen thuộc La Cam Đạo đã từng học qua. Lúc trước khi họ trở về chiến hạm vũ trụ từ hành tinh bọ, Sở Hiên đã chuyển những văn tự ký hiệu này cho mọi người còn hắn đã mở cơ nhân tỏa nên dễ dàng học tập, đến bây giờ hắn vãn nhớ kỹ ý nghĩa của các văn tự này.
“....Nói tên và vị trí của tất cả thành viên còn lại trong đội cho phe kia biết, trừ Chiêm Lam. Bảo rằng ngươi muốn lấy tên và vị trí của tinh thần lực khống chế giả cuối cùng làm bùa hộ mạng, chỉ cần cho chúng biết người cuối cùng là tinh thần lực khống chế giả không có sức tấn công là được. Sau đó nói với bọn chúng, chỉ khi nào ngươi an toàn mới nói ra người này....”
La Cam Đạo cẩn thận đọc lại đoạn tin nhắn, cũng may là đoạn tin này giống như tin quảng cáo chạy qua chạy lại nên không làm hắn hiểu nhầm ý. Sau khi ghi nhớ hết đoạn văn tự này, trong lòng hắn khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng bắt đầu cảm thấy khẩn trương, nếu chờ đợi không có một chút hy vọng nào còn đỡ, nhưng một khi đã có một tia hy vọng lại bắt đầu nghi thần nghi quỷ, đầu óc cũng bắt đầu nghĩ đông nghĩ tây, có thể đoán được, với hắn đêm nay chắc chắn là một đêm không ngủ....
Sáng sớm ngày thứ hai, mấy người Trịnh Xá đã dậy rửa mặt đánh răng, không phải vì cái nghi thức trao huân trương trang trọng gì, mọi chuyện ở thế giới này cũng không có liên quan gì lớn với bọn hắn, quan trọng là hôm nay sẽ bắt đầu chiến đấu phá cục. Mặc dù Sở Hiên nói rất đơn giản nhưng Trịnh Xá là người thật sự phá giải bố cục chi tiết của hai bên lần này, hắn cảm thất rất khẩn trương, may mà suốt đêm hôm qua không nhận được thông báo La Cam Đạo bị giết nên hắn cũng bớt lo lắng một chút.
“Còn một tiếng đồng hồ nữa.... Sở Hiên, ngàn vàn lần đừng để ta thất vọng!”
Trên một chiến hạm khác, Nyos cùng mấy người khác đang cẩn thận tra hỏi La Cam Đạo, tên thanh niên tóc vàng này vừa ăn chocolate vừa nhíu mày nói:
- Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, ta chỉ hỏi một lần thôi, nếu ngươi không nói thật hoặc dứt khoát không, vậy ta sẽ giết người, sau đó bắt linh hồn kiểm tra ký ức.... Đầu tiên, Trung Châu đội tổng cộng còn bao nhiêu người?
La Cam Đạo đứng đó thản nhiên nói:
- Còn hai người, một là tinh thần lực khống chế giả, một là tay bắn tỉa. Tên bắn tỉa sử dụng súng ngắm Gauss, uy lực cực kỳ kinh khủng, thậm chí có thể xuyên qua cả chiến hạm này, tên hắn là Zero, các ngươi tìm kiếm trong số binh lính chắc là có thể tìm được....
Nyos yên lặng quay đầu về phía cô bé đứng bên cạnh, cô bé nhắm mắt gật đầu nói:
- Không sai, hắn nói thật.
Nyos lại quay lại noi tiếp:
- Tốt lắm, tinh thần lực khống chế giả kia thì sao? Nói tên hắn ra, sau đó ngươi sẽ được tự do, bọn ta còn cho ngươi một khối đá ký hiệu, giúp ngươi không bị delete vì âm điểm.
La Cam Đạo lắc đầu đáp:
- Ta không tin tưởng các ngươi, tên họ tinh thần lực khống chế giả này ta sẽ giữ lại, nhưng cô ấy chỉ có ba loại kỹ năng, tâm linh tiên thát, tinh thần lực tảo miêu, tâm linh tỏa liên, là con gái, bản thân không có sức chiến đấu đặc thì, mặc dù tố chất thân thể mạnh hơn người thường vài lần nhưng ta nghĩ một mình cô ấy cũng không đối phó nổi các ngươi, chỉ cần các ngươi để ta an toàn ta sẽ nói tên cô ấy ra, trước lúc đó ta tuyệt không khai.... Mặt khác cô ấy đã mở cơ nhân tỏa, điểm thưởng cùng chi tiết kịch tình cao như vậy, ta nghĩ các ngươi chắc cũng không muốn bỏ qua phải không?
Cô bé kia tiếp tục gật đầu nói:
- Không sai, hắn nói thật.
Nyos bẻ một miếng chocolate cho vào miệng, sau đó hắn cau mày nghĩ ngợi, một lúc sau mới nói:
- Được rồi, ta cho phép ngươi giữ lại tên cô ta, ta cũng để ngươi tiếp tục sống sót, nhưng hiện tại ta cần phải hỏi người một vài vấn đề khác, không trả lời lập tức giết, nói dối cũng lập tức giết... Đầu tiên, tại sao ngươi đột nhiên suy nghĩ thông suốt, nói cho bọn ta biết những chuyện này? Có người thông báo cho ngươi phải không? Kẻ đó là ai? Thông báo lúc nào? Khai thật những chuyện này đi!