Vô Hạn Khủng BốTác giả: zhttty
Quyển 8 : The Mummy Returns
Chương 9 : Độ khó và... Thiêu đốt
Người dịch: ngo_ngo
Nguồn: TTV
Mọi người chờ tại Hamunaptra hơn mười ngày, đến khi hơn trăm kiện bom xăng được chuyển tới từ Châu Âu, tất cả mới lên khí cầu tiến về kim tự tháp của Vua bọ cạp. trong hơn mười ngày này, thương thế của Trịnh Xá đã hoàn toàn khỏi hẳn, lực hồi phục của huyết thống bá tước Vampire quả thật làm người ta phải kinh ngạc.
- .... Vì thế nói, thứ Chủ Thần sáng tạo ra là một thế giới chứ không phải một nhiệm vụ. Trên thực tế ta đã hoài nghi tại sao lại có thể quay lại thế giới trong phim kinh dị, điều này rất trái lẽ thường, nếu chỉ vỏn vẹn để nghỉ ngơi du lịch, vậy lưu lại thế giới hiện thực là được rồi. Kỳ thực Chủ Thần vẫn âm thầm báo cho chúng ta một sự thật, đó chính là nó không cần chúng ta cứ phải theo quy luật nó luân hồi phim kinh dị mới hoàn thành được nhiệm vụ.
- Chắc chắn? Thiêu cháy toàn bộ?
Sở Hiên cầm một tờ tài liệu, cũng không ngẩng đầu lên, hỏi.
Trịnh Xá thở ra mấy hơi nói:
- Đúng thế, thiêu sạch, mẹ nó, đã có cả M82A1 rồi, không đốt chết hết chúng nó, chẳng khác gì chúng ta phải đối mặt với một đội quân hiện đại hóa cả. Có điều, ta cũng tò mò, Imhotep đi đâu rồi...
Sở Hiên vẫn như cũ, không thèm ngẩng lên, đáp:
- Có 70% đã tiến vào kim tự tháp, 20% đang ở gần đây quan sát chúng ta, 10% trở lại Hamunaptra, ngươi cảm thấy cái nào với chúng ta thì lợi hơn?
Trịnh Xá không chút nghĩ ngợi đáp:
- Đương nhiên là đã vào trong kim tự tháp, như vậy chúng ta có thể thuận đường giải quyết hắn luôn, nếu không hai tình huống còn lại khi chúng ta chiến đấu, hắn đều có thể đột nhiên xuất hiện đánh lén... Nói một lúc, ngươi đang xem cái gì đấy?
Sở Hiên ngẩng đầu lên nói:
- Tư liệu về Ai Cập cổ Evelyn mang theo, một số thần thoại truyền thuyết Ai Cập, ta đang tìm những thứ có thể tồn tại thật sự trong đó.... Nếu như nói đây là một thế giới, vậy chắc chắn không thể chỉ có mỗi một kho báu này, mà mỗi kho báu đều rất có thể có các loại vũ khí tương tự hoặc đạo cụ gì đó, những thứ này có trợ giúp rất lớn với việc tăng cường thực lực của chúng ta.
Trịnh Xá vội vàng hỏi:
- Kết quả thế nào?
- Bỏ qua hết.
Sở Hiên đẩy đẩy kính mắt, cầm cốc nước uống một ngụm rồi nói:
- Tính ra không có lời, bởi vì đối với những thần thoại truyền thuyết này chúng ta đều không có cách xác nhận tính chân thật. Tiếp theo là các loại tiêu hao chúng ta phải gánh chịu, tiêu hao thời gian, tiêu hao đạn dược cùng các loại đạo cụ, thêm nữa là phải đối mặt với những nguy hiểm không biết trước. Đây không phải là những kịch bản mà chúng ta biết rõ, không thể dự đoán trước ở đó sẽ có những gì, các vũ khí đó sử dụng thế nào, nói cách khác, trừ phi có khả năng trên 50%, nếu không ta tuyệt đối không cân nhắc các thần thoại truyền thuyết này....
Trịnh Xá hơi buồn cười như thật không cười nổi, hắn tò mò hỏi:
- Vậy ngươi xem nhập tâm như vậy làm gì? Thứ này đối với ngươi không phải là vô dụng sao?
Sở Hiên lại nghiêm túc đáp:
- Ta để Evelyn viết tiếng Ai Cập cổ và tiếng Anh cùng một lượt, xem mấy lần đại khái cũng hiểu một ít phương thức phiên dịch, trong tình huống nào cũng cần tiếp thu kiến thức mới phải không?
Trịnh Xá vội vàng gật đầu nói:
- Đúng thế, đúng thế, trong tình huống nào cũng cần tiếp thu kiến thức mới.... Quay lại chuyện chính, tiến hành đốt thế nào đây? Ngươi không sợ hướng gió có vấn đề à?
Sở Hiên không nghĩ ngợi, lấy trong đống tài liệu ra một tờ giấy trông giống như bản đồ, thứ này rõ ràng là được vẽ tay, trông như một bản thiết kế bất quy tắc, hắn nói:
- Lúc ngươi vào rừng ta đã dùng Goblin glider bay lướt qua một vòng rồi vẽ tấm bản đồ này, nhìn không được chính quy lắm nhưng chúng ta cũng có thể xem được. Khu rừng này là một hình tam giác không đều, theo phân tích cần phải sử dụng bom xăng ở chỗ này, chỗ này, chỗ này, cả chỗ này nữa, tổng cộng bốn nơi. Phương pháp cụ thể là sử dụng lựu đạn của ngươi dẫn nổ một lượng lớn bom xăng, phạm vi phân bố trong khoảng 100 mét vuông, như vậy sẽ tạo thành hiệu quả thiêu đốt cao nhất, cho dù gió theo chiều nào chúng ta cũng có thể một lượt thiêu cháy toàn bộ khu rừng. Trừ phi Chủ Thần lại làm gì ngoài ý muốn, nếu không sau khoảng ba ngày thiêu đốt chúng ta sẽ có thể ung dung tiến vào kim tự tháp.
- Nghe qua có vẻ rất dễ dàng, nhưng cái ngươi gọi là ngoài ý muốn là muốn ám chỉ cái gì? Trịnh Xá có dự cảm không tốt.
Trịnh Xá suy nghĩ một chút rồi chợt tò mò hỏi.
- À, số lượng khỉ chết cháy quá nhiều, Chủ Thần làm chúng nó tiến hóa thành sinh vật khác, ví dụ King Kong, vậy chúng ta không phải chết chắc sao?
Sở Hiên lại bỗng mỉm cười nhàn nhạt, hắn nói tiếp:
- Vì thế, đây là một ván cược tất tay, nếu thua, chúng ta nhất định phải chết, bởi vì rất có thể còn có phương pháp khác để tiến vào kim tự tháp mà cũng không cần giết sạch lũ khỉ, nhưng chúng ta lại lấy việc giết hết bầy khỉ làm điều kiện để tiến vào kim tự tháp, xác suất thắng thua là... Có 70% chúng ta sẽ sống sót, 30% Chủ Thần có đột biến mà đoàn diệt, cơ bản là như vậy.
Trịnh Xá thật không nghĩ đến chuyện King Kong gì gì đấy, hắn chỉ tưởng tượng ra một con khỉ lái Gundam bay qua ên cạnh, hơn nữa còn là ZGMF-X13A mà hắn thích nhất.... hắn lắc lắc đầu nói:
- Tóm lại, cứ làm hết sức đã... Ngươi, e hèm, ngươi có thể cười à?
Sở Hiên vừa cười vừa nói:
- Có thể, chủ động kéo cơ trên mặt xuống, trong tình huống thích hợp cũng có thể cười. Có điều là khóc thì tương đối khó mô phỏng, mặc dù có thể tạo vẻ mặt thích hợp nhưng nước mắt thì khó chảy ra được, nếu có dụng cụ kích thích cụ thể thì vẻ khóc lóc thật sự cũng có khả năng...
Trịnh Xá hung hăng vỗ vai hắn một cái, sau đó đi ra khỏi lều, vừa nói:
- Yên tâm đi.... Nhất định có thể mở cơ nhân tỏa tới tầng thứ tư, sau đó... Cứ yên tâm! Chiến hữu....
- Chiến hữu.... sao?
Có mấy người O’Connell trợ giúp, cuối cùng trước hoàng hôn cũng đã bố trí hoàn hảo số bom xăng, tiếp đó sử dụng máy dẫn nổ đơn giản Sở Hiên tự chế, cho tất cả bom xăng ở bốn vị trí đồng loạt phát nổ. Ở trên khí cầu, mọi người nhìn bốn phía khu rừng đồng thời bốc cháy, ngọn lửa rừng rực trong chốc lát đã thiêu hết một khoảng rừng lớn, khói đen càng lúc càng cao còn ngọn lửa vẫn tiếp tục lan vào trong rừng....
- Về cơ bản là như vậy, từ diện tích khu rừng này, nếu đốt từ bốn phía cần ba đến bốn ngày mới tới được chỗ kim tự tháp ở trung tâm, sau đó chờ nền rừng nguội đi cũng cần khoảng ba đến bốn ngày, nói cách khác, chúng ta cần chờ tổng cộng khoảng tám ngày, Trịnh Xá hiện tại ngươi còn bao nhiêu thời gian?
Trịnh Xá hơi ngẩn người, đáp:
- Còn mười lăm này, nếu tính cả tám ngày này thì còn khoảng tám ngày nữa, ta nghĩ thế nào chúng ta cũng đủ thời gian tiến vào kim tự tháp giết Vua bọ cạp.
Sở Hiên thởi ra một hơi, nói:
- Về cơ bản là như vậy, xác suất ta suy luận lúc trước có thể tăng lên một ít, cơ hội thành công tiến vào kim tự tháp của chúng ta là 85%, xác suất khỉ biến dị là 15%, bởi vì Chủ Thần cho ngươi thời gian 60 ngày, hẳn là thời gian để ngươi đốt cháy khu rừng sau đó chờ nguội...
Cạnh hai người, Ardeth lại thở dài nói:
- Chỉ đáng tiếc khu rừng rậm này, nếu có thể bảo tồn lại, cả Ai Cập chúng ta.... Ôi.
Nói đến đây hắn lắc đầu tiếc nuối không thôi.
Trịnh Xá vỗ vỗ vai hắn nói:
- Phóng khoáng một chút đi, cho dù không thiêu hết khu rừng, chỉ cần bên trong vẫn còn lũ khỉ đáng sợ này thì tộc nhân của ngươi cũng không có biện pháp quản lý nó. Hơn nữa, nếu như chúng ta đánh bại Vua bọ cạp, khu rừng này rất có thể vì ma lực của thần Anubis tan biến mà đồng thời biến mất, chung quy lại vẫn không lấy được nên không nghĩ đến nó là hơn.
Ardeth cũng chỉ có thể nhìn khu rừng lắc đầu cảm thán, một kẻ từ sinh ra lớn lên trong sa mạc, khát vọng với màu xanh của rừng người khác không thể hiểu được, nếu không phải hắn biến khu rừng này không thể chiếm được, nói không chừng còn chủ động ngăn cản bọn Trịnh Xá đốt rừng.
Cho dù thế nào, lửa trong rừng cũng cháy suốt mấy ngày, chỗ bị thiêu chỉ còn lại tro gỗ hai màu đen trắng, rất nhiều chỗ đặt chân vào rất có thể đạp trúng đống than, bên dưới vẫn còn ngọn lửa sót lại, mọi người chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp tục chờ đợi. Phần lớn khu rừng bị thiêu chát nhưng Trịnh Xá và Sở Hiên vẫn không hề nghe thấy Chủ Thần thông báo được thưởng một điểm nào, sử dụng biện pháp thiêu đốt quả nhiên không nhận được điểm thưởng giết khỉ.
Trong mấy ngày chờ đợi này, Trịnh Xá cùng Sở Hiên đều chưa từng nghỉ ngơi, một người liên tục rèn luyện kỹ năng Bạo tạc và kỹ xảo cận chiến, người kia thì không ngừng nghiên cứu tư liệu truyền thuyết viết bằng văn tự Ai Cập cổ, chuyện này làm Evelyn oán thán không thôi, để đáp ứng yêu cầu tài liệu của Sở Hiên, đôi lúc nàng cảm thấy như mình trở lại công việc hồ sơ chán ngắt trước kia....
Dù gì thì tám ngày cũng trôi qua rất nhanh, sau khi Trịnh Xá một thân một mình tiến vào trong khu rừng mấy ngàn mét mà vẫn bình yên vô sự, mọi người cuối cùng cũng quyết định vào sâu bên trong, chỉ là trong trung tâm đôi chỗ hình như vẫn còn lửa lớn nên chỗ đó đầy khói bụi, nhất thời không tìm được vị trí cụ thể của kim tự tháp.
- Đi vào trung tâm khu rừng, ta nghĩ kim tự tháp phải ở ngay gần đó mới đúng.
Trịnh Xá ra quyết định, tiếp đó hắn dẫn đầu tiến vào bên trong, một mình đi trước đội ngũ khoảng mấy trăm mét.
Dọc đường đi, mọi người liên tục nhìn thấy một ít thi thể động vật bị thiêu cháy, càng tới gần trung tâm, thi thể động vật càng ít đi, bắt đầu từ từ thấy xác lũ khỉ. Bọn chúng chết dồn lại từng đống từng đống, bên cạnh còn có các loại súng ống đã biến dạng, vô số súng đạn, từ súng lục tới súng ngắm, thậm chí còn thấy cả mảnh vỡ tên lửa. Điểm mấu chốt là, số lượng khỉ thật sự quá nhiều, dọc đường mọi người phái thấy được ít nhất là mấy vạn con, nếu như tất cả bọn chúng đều có súng thì chẳng khác gì một đội quân, hơn nữa còn là bộ dội du kích cực kỳ thông thuộc địa hình.
Nhìn thấy số lượng khỉ, tất cả chỉ cảm thấy da đầu tê dại, đặc biệt là Trịnh Xá, nếu cứ theo suy nghĩ của hắn, từ từ dùng thuốc nổ, hoặc biện pháp khác tiêu diệt đám khỉ này, không biết chừng đến cuối cùng chúng nó thật sự có thể vác cả Gundam ra, đến lúc đó thì hắn có muốn thiêu cháy cả khu rừng cũng không giết nổi bọn chúng nữa. May mắn là một bước cuối cùng còn chưa xảy ra, sau khi thiêu cháy cả khu rừng, mọi người rút cuộc cũng an toàn tiến vào, có thể nói, tất cả đều là công lao của Sở Hiên.
Tiếp theo là tòa kim tự tháp lấp lánh hào quang sáng chói, phảng phất như được xây toàn bằng vàng.