Vô Lại Quần Phương Phổ Chương 170 Mỹ Nữ Hộ Vệ Đội

"Cái này phải cảm tạ Thiên Tâm tỷ tỷ của ngươi." Lãnh Tâm m hừ một tiếng: "Nàng cho Hoàng thượng uống một ít thuốc, khiến cho tinh thần Hoàng thượng tốt lên rất nhiều, mặc dù bệnh trầm kha khó chữa hết, nhưng tạm thời vẫn còn bảo trụ được mạng, huống chi, cái gọi là đi săn bắn thì Hoàng thượng cũng sẽ không thật sự phải động thủ, chắc là chỉ ở bên cạnh xem người khác săn bắn mà thôi. Có lẽ đó cũng là một trong những nguyên nhân mà hắn muốn vài hoàng tử cùng đi."
"Như vậy à, khi nào thì cuộc đi săn diễn ra?" Diệp Vô Ưu thuận miệng hỏi.
"Ngày mai đã phải xuất phát. Địa phương săn bắn cách hoàng cung hơn mười dặm, bên đó có một hành cung của Hoàng thượng, gọi là Thú Liệp sơn trang, trước kia hắn thường xuyên đến đó săn bắn." Lãnh Tâm m hừ một tiếng: "Nếu không vì sự tình đột ngột khiến ta có phần không kịp ứng phó đó, ta cũng sẽ không chạy tới tìm ngươi, hơn nữa sẽ không bị tên hỗn đản đáng chết nhà ngươi chiếm tiện nghi!"

"Sư phụ tỷ tỷ! Người đừng oán trách, chẳng phải vừa rồi người cũng rất vui vẻ sao." Diệp Vô Ưu cười hì hì nói.
"Ngươi…" Lãnh Tâm m vừa thẹn vừa tức, bèn lại xuất ra tuyệt chiêu của nữ nhân thường dùng, hung hãn véo vào lưng của Diệp Vô Ưu không ngừng đồng thời nhếch miệng mắng nhiếc đến khi có chút hả giận mới thôi.
"Mưu sát thân phu cũng không cần gấp như vậy mà!" Diệp Vô Ưu lại nói thầm một câu.
"Ngươi mà hồ thuyết bát đạo nữa ta sẽ khiến cho ngươi làm thái giám!" Lãnh Tâm m tức tối nói.
"Không được đâu, so với mưu sát thân phu càng cực kỳ hiểm độc hơn đó!" Diệp Vô Ưu kêu to, nhưng hiển nhiên là không chút sợ hãi. Gã không tin Lãnh Tâm m sẽ làm như vậy thật.
.Lãnh Tâm m thấy càng thêm bực tức. Cấu véo thì gã sẽ kêu đau, đau xong thì lại giống như cũ, mà uy hiếp thì cũng chẳng có chút hiệu quả nào. Đánh nhẹ thì cũng vô dụng mà đánh mạnh lại sợ gã bị thương. Đến lúc này, nàng thực sự vẫn không biết đối phó với gã như thế nào. Ngẫm lại trước kia khi còn chưa thất thân với gã, vẫn không cách gì bắt bí gã, huống chi bây giờ lại đã trao thân cho gã? Nghĩ vậy, nàng thầm thở dài trong lòng, quyết định không còn tiếp tục cùng gã so đo quá đáng nữa mà sẽ thuận theo suy nghĩ của gã.
"Tóm lại, ta hỏi ngươi, cuối cùng có giúp ta không?" Lãnh Tâm m yêu kiều hừ một tiếng nói. "Cho dù không giúp, ta sẽ không cầu xin ngươi đâu!"
"Sư phụ lão bà có lệnh, ta có thể không giúp sao?" Diệp Vô Ưu cười hì hì nói. Gã cũng không gọi sư phụ tỷ tỷ, đổi sang gọi là sư phụ lão bà.
"Nhớ kỹ nhất định phải dẫn Hoa Vân La tới đấy. Thú Liệp sơn trang chiếm cứ một khu vực rất lớn, phạm vi săn bắn cũng khá rộng, đến lúc đó Hoàng thượng căn bản là không thể khống chế được toàn bộ tình hình, nếu như người của Tuyết Minh Văn động thủ lúc đó, thì hoàn toàn có thể giấu diếm được hoàng thượng." Trong ngữ khí của Lãnh Tâm m có chút lo lắng. "Ta chủ yếu lo là Tố Y môn Tô Tố Tố sẽ tự mình động thủ. Đám thủ hạ tám tỷ muội đồng sinh đó của nàng tâm ý tương thông, nói về hợp tác ám sát, người bình thường đều không thể chống cự lại, trừ phi là loại cao thủ như Hoa Vân La, nếu không sợ rằng khó có thể bảo vệ Tuyết Minh Cương."
"Khi Tuyết Minh Cương ở trong cung, mọi người bảo vệ hắn thế nào?" Diệp Vô Ưu có chút tò mò hỏi.
"Khi hắn ở trong cung, chủ yếu là cao thủ Ma tông chúng ta bảo vệ hắn ở Thái Tử phủ, phía trong hoàng cung ta cũng sắp xếp rất nhiều cao thủ. Mặc dù thân thủ bọn họ không thể coi là đỉnh cao, nhưng nhân số rất nhiều, hơn nữa Tuyết Minh Cương rất ít rời Thái Tử phủ và ta cũng không cho phép người không đáng tin cậy tiếp cận hắn, cho nên, Tuyết Minh Văn muốn giết chết hắn cũng rất khó khăn rất. Mặt khác, Tuyết Minh Văn cũng không dám động thủ ở trong hoàng cung, bởi vì làm việc xấu sẽ kinh động Hoàng thượng. Mặc dù hoàng thượng có bệnh trầm trọng, nhưng thân tín của hắn không ít, bên mình còn có một ít cao thủ ẩn tàng, nếu như Tuyết Minh Văn vọng động, dù có giết được Tuyết Minh Cương, cũng khó có thể đạt được ngôi vị Thái tử."
Lãnh Tâm m phân tích một cách có thứ tự nói: "Cho nên việc đi săn bắn lần này, chính là cơ hội tốt nhất cho Tuyết Minh Văn. Ta có linh cảm là hắn nhất định sẽ động thủ vào thời gian này."
"Ám sát?" Diệp Vô Ưu đột nhiên lầu bầu. "Chẳng lẽ là Tô Tố Tố muốn nàng ấy hỗ trợ giết người?"
"Ngươi nói cái gì?" Lãnh Tâm m có chút kỳ quái, những lời này của Diệp Vô Ưu có phần không có đầu đuôi.
"Úc, không có gì, sư phụ lão bà ngươi cứ yên tâm. Người muốn ta giúp, ta nhất định sẽ làm tốt." Diệp Vô Ưu vội vàng nói: "Ngày mai, lúc nào phải đi Thú Liệp sơn trang kia?"
Hắn cũng vừa mới nghĩ tới Lâm Thanh Diệp. Lâm Thanh Diệp muốn ám sát Tuyết Minh Cương, Tô Tố Tố cũng có thể muốn ám sát hắn, sự liên hệ này hiện ra không khỏi khiến cho Diệp Vô Ưu nghi ngờ rằng Tô Tố Tố yêu cầu Lâm Thanh Diệp ám sát Tuyết Minh Cương.
"Giữa trưa ngày mai sẽ khởi hành, trước lúc đó ta sẽ về cung trước, sau đó đem cho các ngươi y phục thị vệ cung đình, đến lúc đó các ngươi thay là được." Lãnh Tâm m trả lời. "Hỗn đản đáng chết! Còn không đến vài canh giờ nữa là tới trưa, ta muốn ngủ, không được quấy rầy ta!"
Diệp Vô Ưu đêm nay làm lụng vất vả quá độ, bản thân cũng mệt rã rời, tất nhiên sẽ không trêu chọc Lãnh Tâm m nữa. Chẳng bao lâu, gã cũng liền đi vào giấc ngủ say.
o0o
Diệp Vô Ưu thức dậy rất sớm, đương nhiên không phải là bản thân muốn thức dậy sớm như vậy, mà vì Lãnh Tâm m đã cấu rất đau làm cho gã phải tỉnh giấc. Gã mơ mơ màng màng mở mắt, phát hiện Lãnh Tâm m cùng Lãnh Sương Sương đều đã y phục chỉnh tề, mà Lãnh Tâm m cũng mặc gã có nguyện ý hay không, bắt đầu mặc quần áo cho hắn. Chỉ có điều không biết rằng trình độ giúp người mặc quần áo của nàng thực sự không cao minh hay là cố ý mà nhìn cách nàng giúp Diệp Vô Ưu mặc y phục lại giống như là đang hành hạ người. Chính vì thế Diệp Vô Ưu dù không muốn tỉnh cũng phải dậy.
"Sư phụ lão bà! Người làm gì đó, ta vẫn rất buồn ngủ!" Diệp Vô Ưu oán trách nói. Ai bảo gã tối qua nỗ lực như vậy nên chả trách bây giờ còn buồn ngủ? Tiểu tử này chỉ lo vui sướng, không chịu song tu, nếu không thì gã vẫn có thể khôi phục thể lực.
"Dậy mau! Ngươi đã đồng ý giúp ta, giờ còn không đi làm đi!" Lãnh Tâm m có phần không vui: "Chỉ còn hai canh giờ nữa là chính ngọ, ngươi còn không đi tìm bọn Hoa Vân La để nói rõ sự việc sao!"
"Được rồi, ta đi ngay đây." Diệp Vô Ưu có chút đành chịu, nhưng trong lòng lại không cho là đúng, ở địa vị của hắn, chỉ cần đến nói một tiếng với Hoa Vân La là có thể xong, nàng nhất định sẽ đáp ứng.
Lúc đầu hắn vẫn còn không muốn ngồi dậy, chỉ là đột nhiên nhớ tới nha đầu Dạ Khanh Khanh đó vẫn còn ở phía tây thành chờ hắn, hiện tại thời gian đã không còn sớm, hắn cũng phải đến Duyệt Tân khách điếm xem nàng ta rời đi chưa. Nha đầu này quá mức mơ hồ (lơ mơ), một khi không cẩn thận bị người lừa đi, thì thật là thiếu sót lớn.
Bên phía Hoa Vân La ngược lại rất thuận lợi, lập tức đồng ý về việc đáp ứng xuống núi, nhưng có một chút phiền toái nho nhỏ là nàng không muốn mặc quần áo thị vệ, nói rằng cái đó trông không đẹp, hơn nữa nàng vẫn còn có thêm lý do, Giang Thiên Thiên nhỏ bé như vậy, căn bản không có quần áo thị vệ có thể mặc vừa, cho nên nàng cũng không mặc.
.Sau đó không có cách nào, Diệp Vô Ưu đành phải lại chạy về tìm Lãnh Tâm m. Kết quả Lãnh Tâm m nói với hắn, kỳ thực không mặc quần áo thị vệ cũng được, nàng bảo mặc quần áo thị vệ, chỉ là không muốn các nàng bị người nhìn nhiều quá mà thôi.
Diệp Vô Ưu không ngớt buồn bực, bởi vì dung mạo Hoa Vân La, bất luận nàng ăn mặc thành hình dạng thế nào đều sẽ khiến cho người nhìn chăm chú, sớm biết nguyên nhân này của Lãnh Tâm m, hắn căn bản khỏi phải giải thích với Hoa Vân La về việc mặc quần áo thị vệ, bất quá, mặc kệ nói thế nào, việc này cuối cùng cũng giải quyết xong.
Đương nhiên, vẫn còn có một chút ngoài ý muốn, đó là Tống Loan cũng muốn đi theo, mà Triệu Thiên Tâm cũng tâm huyết dâng trào, nói muốn đi theo du ngoạn.
"Thiên Tâm tỷ tỷ của ta à, chúng ta không phải đi chơi bời đâu biết không?" Diệp Vô Ưu có chút dở khóc dở cười nói.
"Mặc kệ, dù sao ta cũng muốn đi." Triệu Thiên Tâm yêu kiều hừ một tiếng, "Ngươi đi nói cho Lãnh Tâm m biết, ta đây là vì muốn tốt cho nàng, vạn nhất Tuyết Minh Cương kia bị người ám sát thành trọng thương, có ta ở đó, vẫn còn tới kịp thời cứu hắn một mạng!"
Chưa nói đến cái khác, lý do này của Triệu Thiên Tâm vẫn thực sự rất xác đáng, sau khi Diệp Vô Ưu nói những lời này với Lãnh Tâm m, nàng ngay lập tức liền đồng ý cho phép Triệu Thiên Tâm cũng cùng đi, cuối cùng, Hàm Yên, Mộ Dung Tiểu Tiểu còn có Lam Tiểu Phong ba người, cũng muốn đi dự xem náo nhiệt, có thể nói là huy động toàn bộ lực lượng tham gia, đến lúc này, thế là, một nhánh hộ vệ đội cường đại chủ yếu do mỹ nữ tạo thành, đã được tổ chức ra như vậy.
Mà lúc này, Lãnh Tâm m cuối cùng cũng yên lòng, mặc dù vẫn còn chưa tới giữa trưa, nàng liền đã đứng dậy vào cung. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Diệp Vô Ưu chính vào lúc này, lén lút chuồn ra khỏi khách điếm, hướng về phía tây thành chạy tới. Tiểu mỹ nữ Dạ Khanh Khanh kia, không biết có phải là đang chờ sốt ruột không.
Đến lúc Diệp Vô Ưu nhìn thấy Dạ Khanh Khanh, lại phát hiện, nha đầu kia hiện tại chính đang rất vui vẻ ăn điểm tâm, mà bên cạnh, lại còn có một người quen của hắn, bất ngờ là Lâm Thanh Diệp.
"Hàm Yên tỷ tỷ, tỷ mới đến sao?" Nhìn thấy Diệp Vô Ưu, Dạ Khanh Khanh có chút thần sắc không vui: "Ta chờ đợi tỷ lâu lắm rồi!"
"Cái này… Ta có chút việc." Diệp Vô Ưu vội vàng nói: "Khanh Khanh à, nàng hãy ăn sáng đi, ta cùng vị tỷ tỷ này có chút việc muốn bàn bạc."
"Úc, biết rồi, Thanh Diệp tỷ tỷ rất tốt đấy nhé, tỷ ấy nói là rất quen thuộc với Hàm Yên tỷ tỷ ngươi đấy!" Dạ Khanh Khanh nhõng nhẽo gật đầu nói.
Diệp Vô Ưu nắm lấy Lâm Thanh Diệp kéo ra cửa, sau đó thấp giọng nói: "Thanh Diệp tỷ tỷ, giúp ta một việc gấp."
"Việc gấp gì? Ngươi yên tâm, ta không nói ra thân phận của ngươi đâu." Lâm Thanh Diệp cười nhẹ, nhỏ giọng nói.
"Ta biết mà! Ta tin tưởng rằng Thanh Diệp tỷ tỷ ngươi sẽ không nói bừa bãi." Diệp Vô Ưu nói nhanh: "Chỉ là ta mấy ngày nay có chút việc, không có cách gì chiếu cố Khanh Khanh, mà giao cho người khác, ta cũng lo lắng, cho nên, ta muốn thỉnh cầu ngươi giúp ta chiếu cố nàng một chút."
"Việc này à, không có vấn đề gì. Ta sẽ chiếu cố tốt nàng." Lâm Thanh Diệp hoàn toàn đáp ứng ngay: " Khanh Khanh cực kỳ đáng yêu, ta rất thích nàng ấy."
"Thanh Diệp tỷ tỷ, vậy xin nhờ tỷ nhé. Vài ngày nữa ta trở về tìm người, nếu như làm thất lạc Khanh Khanh, tỷ có thể dùng chính bản thân mình bồi thường đấy." Diệp Vô Ưu cười hì hì.
Lâm Thanh Diệp sắc mặt hơi hơi đỏ lên, liếc mắt hàm chứa chút thẹn thùng yêu kiều nhìn Diệp Vô Ưu, xoay người đi vào trong.
Diệp Vô Ưu đi theo vào, nói cho Dạ Khanh Khanh biết hắn có việc vắng mặt mấy ngày này, dặn nàng ở cùng với Lâm Thanh Diệp trong những ngày này. Dạ Khanh Khanh hiển nhiên đối với Lâm Thanh Diệp cảm thấy cũng rất tốt, có thể cùng với Lâm Thanh Diệp ở chung một chỗ đùa giỡn cũng rất vui vẻ, chỉ là, lại liên tục nói mấy lần bảo Diệp Vô Ưu trở về sớm một chút bồi tiếp nàng. Dường qua thời gian ngắn ngủi, nàng đã không muốn xa gã một chút nào.
o0o
Giữa trưa, đoàn người Diệp Vô Ưu do Lãnh Tâm m chỉ huy đã gặp đoàn xe của Thái tử Tuyết Minh Cương, sau đó, toàn bộ tiến về phía Thú Liệp sơn trang.
Và Diệp Vô Ưu, cuối cùng cũng nhìn thấy được Tuyết Minh Cương.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/vo-lai-quan-phuong-pho/chuong-170/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận