Vô Sỉ Đạo Tặc Chương 166: Thiên Huyền Đại Trận

Tác giả: Vô Xỉ Đạo Tặc
Thanh âm của nàng vô cùng thanh thúy dễ nghe, trong như chuông bạc, nghe rất là dễ chịu.
Cổ Diêu đứng một bên lại cảm thấy tức rồi. Rõ ràng là lão tử ra tay cứu trước, sao hai tiểu mỹ nữ này chỉ cảm ơn có mỗi bà nương kia thôi?
Tinh Linh thiếu nữ kia cũng lên tiếng:" Đúng đó, nếu không thì bọn muội đã bị tên Hấp Huyết quỷ kia bắt đi rồi!"
không chỉ có diện mạo, thần thái, động tác, mà thanh âm của hai nàng cũng giống nhau như đúc, không thể nào phân biệt được.
Đông Phương Lộ khiến cho người khác có ấn tượng là vừa hung bạo lại vừa dã man, nhưng không ngờ lại lừa gạt trẻ em như Pro như thế, nhanh chóng làm tiêu tan địch ý của các nàng.
Sau khi nói chuyện thì biết được hai thiếu nữ này tên là Tạp Lạc Nhi và Khắc Lai Nhi, là tỉ muội sinh đôi, Tạp Lạc Nhi sinh sớm hơn một chút nên là tỷ tỷ, các nàng lần này là trốn ra ngoài chơi.

Tinh Linh thích do do và yên tĩnh, nhưng các thiếu nữ luôn đều thích vui chơi, tuổi còn trẻ mà suốt ngày ở trong bộ lạc thì rất là buồn, nên mới len lén trốn ra ngoài, không ngờ lại đụng phải thiên địch - Hấp Huyết Quỷ, suýt tí nữa là đã chết rồi, cũng may là gặp được Cổ Diêu và Đông Phương Lộ.
Trải qua sự việc lần này thì Tạp Lạc Nhi và Tạp Lạc Nhi Tạp Lạc Nhi Tạp Lạc Nhi không dám đi lung tung nữa, có ý định quay về bộ lạc.
Đông Phương Lộ ôn nhu nói:"Tiểu muội muội, chúng ta cũng có việc muốn đi đến Tinh Linh bộ lạc, muội có thể dẫn chúng ta theo không?"
Hai tỷ muội vui vẻ nói:" Tốt quá, tỷ tỷ, chúng ta cùng nhau đi!"
Tạp Lạc Nhi và Khắc Lai Nhi rất hoạt bát, họ nói không ngừng suốt đường đi, chi chi tra tra giống như là hai con Bách Linh vậy.
Đông Phương Lộ rất thích hai thiếu nữ xinh đẹp này, nên cùng trò chuyện với các nàng không ngừng, Tinh Linh đối với thế giới bên ngoài rất là hiếu kỳ, còn Đông Phương Lộ thì lại muốn biết thêm nhiều về thế giới ở bên trong rừng.
Cổ Diêu thì bị ném sang một bên, trong lòng rất là buồn bực, mình cũng là ân nhân cứu mạng họ vậy, tại sao lại phân biệt đối xử thế?
Đột nhiên hắn cảnh giác hẳn lên. Bởi vì phía trước có người đến. Và không phải là ít.
Đông Phương Lộ cũng nhanh chóng phát hiện ra, không lâu sau thì có một nhóm Tinh Linh đến, khoảng hơn ba mươi Tinh Linh.
Đi đầu chính là một lão Tinh Linh, tóc đã hoa râm, nhưng sắc mặt vẫn hồng hào, da tay vẫn còn rất đẹp, bộ dáng uy nghiêm.
Mà các Tinh Linh khác thì đa số là than niên, mặc áo khoác dài. Tay cầm cung tên.
Sống trong sâm lâm đã lâu cho nên các Tinh Linh cũng là những tiễn thủ xuất sắc, phối hợp với thiên phú ma pháp của mình, trở thành những ma xạ thủ.
"Bố Lỗ Tư* trưởng lão!" Tạp Lạc Nhi và Khắc Lai Nhi vui mừng chạy đến nghênh đón.
<*Bố Lỗ Tư: Bruce>
Bố Lỗ Tư hừ một tiếng, nghiêm mặt nói:" Tạp Lạc Nhi, Khắc Lai Nhi, hai đứa thật là vô kỷ luật, hai tiểu quỷ nhỏ không nghe lời. Mau trở về chịu phạt!"
Hai tỷ muội song sinh cúi đầu lè lưỡi:" Vâng!"
Xem ra các nàng không phải là sợ lắm, Bố Lỗ Tư tuy trông có vẻ nghiêm khắc nhưng thực tế thì rất hiểu chuyện.
Sau khi răn dạy hai tỷ muội thì ánh mắt của Bố Lỗ Tư chuyển sang người của Cổ Diêu và Đông Phương Lộ, nghi hoặc:" Các người là ..."
Cổ Diêu còn chưa kịp lên tiếng thì Tạp Lạc Nhi đã cướp lời hắn:" Tỷ tỷ là người tốt. Vừa rồi bọn con bị một tên Hấp Huyết Quỷ tập kích, cũng may là có tỷ ấy ra tay cứu giúp!"
Khắc Lai Nhi cũng nói:" Đúng đó, tỷ tỷ rất là lợi hại, chỉ một chiêu thôi đã oánh chít tên hấp huyết quỷ ghê tởm kia rồi!"
Cổ Diêu lại được xem như người vô hình, chỉ có thể âm thầm buồn bực, mà trong mắt của Đông Phương Lộ thì lại thấy được sự vui vẻ.
" Hấp Huyết Quỷ?" Bố Lỗ Tư và các Tinh Linh khác nghe thế thì cũng giật mình, bàn tán.
Hai tỷ muội Tạp Lạc Nhi trốn đi không được bao lâu thì mọi người trong tộc đã phát hiện ra rồi. Cũng phái người đi tìm. Trên đường đi thì nghe được tiếng đánh nhau nên cũng lập tức chạy lại đây. không ngờ các nàng đụng phải lại chính là hấp huyết quỷ.
Đối với thiên địch của mình các Tinh Linh vô cùng quen thuộc, nghe được rằng Đông Phương Lộ chỉ một chiêu đã tiễn tên hấp huyết quỷ lên tầu về đoàn tụ ông bà thì đều kinh ngạc, Bố Lỗ Tư đánh giá Đông Phương Lộ một hồi lâu mới nói:" Bằng hữu nhân loại, cám ơn hai người đã cứu tộc nhân của ta."
Đông Phương Lộ cười nói:"Không cần, tên hấp huyết quỷ kia quả thật là ghê tởm, lại xuống tay với hai tiểu muội muội nên chúng ta không thể nào nhịn được."
Nàng cũng không có một mình độc chiếm công lao, chia cho Cổ Diêu một phần.
Tạp Lạc Nhi cũng nói:" Tỷ tỷ cũng có việc muốn tìm đến bộ lạc của chúng ta đó trưởng lão!"
Trời cao ban cho Tinh Linh một vẻ đẹp mà không ai có thể sánh được, nhưng vẻ đẹp này cũng mang đến cho họ tai họa.
Ngoại trừ hấp huyết quỷ coi họ là con mồi tốt nhất ra còn có rất nhiều đại hào ở ma giới cũng muốn có được một tiểu Tinh Linh làm người hầu hạ. Vì để bảo vệ cho tộc nhân khỏi thương tổn, Tinh Linh Tộc bình thường không hoan nghênh ngoại nhân.
Nhưng Đông Phương Lộ vừa cứu Tạp Lạc Nhi và Khắc Lai Nhi, lại còn giết chết một tên hấp huyết quỷ nữa, xem ra cũng không có ác ý, Bố Lỗ Tư trầm ngâm một chút rồi nói:" Nếu thế thì xin mời hai vị đến bộ tộc của chúng ta, rồi nói chuyện sau."
Hai người cũng không chối từ, lập tức theo các tinh đi vào sâu trong rừng.
Không lâu sau, một mảng đào lâm hiện ra trước mắt, trong khu rừng rậm âm u thế này thì thật là đặc biệt.
Bố Lỗ Tư quay đầu lại nói:" Quý khách, đây chính là Huyễn Chướng Lâm bảo vệ của bộ tộc, bên trong chính là Thiên Huyền kỳ trận, xin hãy theo chúng ta, không nên tùy tiện rời khỏi đội ngũ, nếu không thì có thể bị lạc vào trận, trúng phải công kích."
Cổ Diêu cùng Đông Phương Lộ gật đầu, theo các Tinh Linh đi vào đào lâm.
Trước mắt đột nhiên hoa lên, cảnh vật xung quanh thay đổi, bên ngoài nhìn thấy chính là một mảng đào hồng phấn, nhưng vào bên trong thì chả có cây đào nào, chỉ có một sa mạc vô tận, ánh mặt trời chói chang, cát vàng đá tảng khắp nơi, nóng nực vô cùng, tựa như là ở bên trong lò lửa, miệng lưỡi đều khô.
không chỉ có cảnh vật mà cảm nhận của người ở bên trong trận cũng biến đổi, căn bản là không thể biết được ảo tượng của trận pháp.
Cổ Diêu âm thầm cảm thấy kỳ, trận pháp quả nhiên là có chỗ huyền diệu, trong bát đại gia tộc thì chỉ có Gia Cát gia tộc mới am hiểu về lĩnh vực này, Cổ Diêu khi ở tại học viện cũng đã từng chứng kiến qua cơ quan thuật của được các học viên dùng trong thi đấu. Nhưng nếu so với trận pháp này thì còn lâu mới bằng. Khi vừa vào trận thì quay đầu lại chỉ thấy được cửa ra rồi.
Tinh Linh Tộc rất thiện lương, vì không muốn gây hại cho những người lỡ đi vào nên để lại đường ra.
Nhưng nếu như là kẻ không có ý tốt mà đi vào thì không thể nào thấy được cửa ra.
Trong sa mạc căn bản là không có đường ra, la bàn cũng không chuyển động. không thể xác định được phương hướng, bất lâun là đi đâu cũng thấy ánh mặt trời chói chang treo ở trên đỉnh đầu, không thể dựa vào bất cứ thứ gì để phán đoán phương hướng.
Nếu như không có các Tinh Linh dẫn đường thì đừng nói là có cơ quan, cho dù không có thì người lạc vào trận cũng bị nhốt ở đây cho đến chết.
không biết là đã qua bao lâu, cảnh vật lại thay đổi, sa mạc biến mất, thay vào đó là một băng nguyên. Thiên địa mờ mịt, khắp nơi đều trắng hóa, lạnh cóng cả người, hơi thở cũng biến thành sương trắng.
Tiếp theo chính là một nơi hoang dã như thời thượng cổ, ao đầm trải dài, còn có vô số các lại mãnh thú, quái thú kỳ lạ, bay trên trời, di chuyển dưới đất, mọi người còn nhìn thấy hai con quái vật khổng lồ đang chiến đấu. Phi sa tẩu thạch, chấn động kịch liệt, cây cối ngã xuống liên tục.
Đông Phương Lộ không nhịn được nên hỏi hai tỷ muội Tinh Linh đang đi phía trước:" Những quái vật này đều là huyễn cảnh phải không?"
Mặc dù đã được Bố Lỗ Tư nói qua về trận pháp, nhưng mà cảnh vật và sinh vật đều quá chân thật, có thể mô phỏng đến trình độ này có thể nói là dĩ giả loạn chân.
Khắc Lai Nhi cười nói:"Tỷ tỷ, đương nhiên là giả rồi."
Đông Phương Lộ lại nói:"Như vậy. Cho dù chúng nó công kích ta, cũng sẽ không có nguy hiểm phải không?"
Tạp Lạc Nhi liền lập tức bổ sung:" Không phải thế, mặc dù chúng đều là huyễn cảnh nhưng nếu như người ở bên trong trận pháp bị công kích thì sẽ bị thương thậm chí là tử vong."
Rất nhiều quái thú đang nằm trên đường kế bên đường đi của mọi người nhưng bọn chúng lại xem như không thấy, Đông Phương Lộ thấy thế thì ngạc nhiên:" Tại sao chúng nó lại không công kích chúng ta thế?"
Khắc Lai Nhi nói:"Bởi vì chúng ta đang đi trên sinh lộ của trận pháp, nếu như rời khỏi sinh lộ thì cũng tương đương với việc trêu chọc đến các quái thú ở đây, lần đầu tiên muội ra khỏi sinh lộ là bị một con ma lang tấn công, suýt tí nữa là chết rồi, cũng may là có Sam đại thúc cứu. Tỷ tỷ, xem này, ở đây vẫn còn lưu lại thẹo này, đã hơn mười năm rồi mà vẫn không hề tan biến!"
Nàng liền kéo áo lên, trên da thịt trắng noãn của nàng quả nhiên có một vết hồng, xem thì quả đúng là do móng vuốt của động vật lưu lại, từ tiểu phúc kéo dài cho đến ngực.
<@tiểu phúc: bụng dưới>
Ngoài vết thương đó ra thì còn có một chiếc áo lót màu đỏ, cùng với hai đóa hoa vừa mới phát dục cũng khiến cho người khác chú ý.
Tạp Lạc Nhi đột nhiên nhớ đến gì đó, liền kéo muội muội lại:" Mẫu thân có nói không thể để cho nam nhân nhìn thấy thân thể của chúng ta được!"
Khắc Lai Nhi nghe vậy liền kéo vạt áo xuống, bởi vì Cổ Diêu ở phía sau các nàng cho nên nàng chu cái miệng nhỏ nhắn của mình ra:" Mẫu thân còn nói, nam nhân mà nhìn chăm chăm vào thân thể của mình thì không phải là người tốt!"
Trong lúc nói chuyện nàng còn liếc mắt nhìn Cổ Diêu một cái, tựa như muốn nói hắn không phải là người tốt.
Cổ Diêu không biết nên khóc hay cười, hắn quả thật thấy được, bất quá chỉ là một chút mà thôi. Thực ra hắn cũng muốn nghe chuyện liên quan đến Thiên Huyền trận, ai mà ngờ được, đột nhiên nàng lại kéo áo lên, sau đó còn quay đầu lại nữa, không nhìn sao được chứ.
Tạp Lạc Nhi còn trực tiếp hơn:" Đúng vậy, vừa rồi còn mở to hai mắt ra nữa, vừa nhìn là đã biết là người xấu mà!"
Cổ Diêu tức muốn hộc máu, nếu như ta mà hung ác thì hai con cừu non các người đã sớm bị sói ăn thịt rồi!
Trời ơi, oan quá, cứu người không được cảm kích mà lại còn bị xem là người xấu nữa, dzậy là sao chứ!
Các nàng chỉ là hai thiếu nữ không hiểu thế sự, làm sao mà phản bác được chứ. Lần này đành phải ngậm bồ hòn thôi.
Đụng phải hai Tinh Linh này đúng là xui xẻo mà. Việc mà Cổ Diêu muốn làm nhất vào lúc này chính là đánh vào mông của các nàng, đương nhiên là hắn chỉ nghĩ thế thôi.
Đông Phương Lộ quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của hắn thì nói:" Nghe chưa, sắc lang, ta kêu ngươi như thế quả thật là không sai mà!"
Ặc, lại còn ném đá xuống giếng. Cổ Diêu nghiến răng ken két. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Tạp Lạc Nhi ngắt lời:" Tỷ tỷ, tỷ cũng nói thế à, chẳng lẽ hắn đã chiêm ngưỡng thân thể của tỷ tỷ rồi sao?"
Đông Phương Lộ hoan toàn không nghĩ là nàng sẽ nói ra câu này, nhất thời khuôn mặt của nàng đỏ ửng lên, ấp úng:" Cái ... Cái này ..."
Tạp Lạc Nhi vô tâm nói trúng sự thật rồi, thân thể của nàng đã bị Cổ Diêu thu hết vào trong não rồi, thậm chí nàng còn bị hắn 'Tiết Độc' nữa chứ, nàng vốn định phủ nhận nhưng trước mặt hai Tinh Linh thiếu nữ hồn nhiên àny nàng không biết nói thế nào.
Hai tỷ muội Tinh Linh cũng không phải là chuyện gì cũng không biết, nghe thế thì cũng đã hiểu được ba phần rồi, lại càng tránh xa Cổ Diêu, xem như là gặp phải một ân nhân cứu mạng quá xấu xa.
Nhìn thấy bộ dáng xấu hổ của Đông Phương Lộ thì Cổ Diêu cuối cùng cũng có chút thoải mái, thầm nghĩ, lão tử xem xem ngươi còn hả hê được không, thời thế không phải thay đổi rồi sao.
Cảnh vật lại biến đổi. Trước mặt lúc này là mọt chiến trường kinh thiên!
Nhiều đến nỗi không thể nào tưởng tượng được. Có vô số các chủng tộc có trí tuệ, cỡi đủ loại quái thú, hoặc phun lửa, hoặc phóng ra điện, hoặc là xuất ra phong nhận, khắp chiến trường, chiến đấu kịch liệt.
Trong đó có một bên là Ma Tộc, ác ma thì vỗ vỗ đôi cánh bay trên trời. Ma quỷ thì dùng móng vuốt liên tục tấn công vào đầu đối phương, Thái Thản khổng lồ thì chỉ cần dùng một cước là đã có thể giẫm nát một người bình thường, lang nhân thì ngửa mặt lên trời tru dài, một bổ của ngưu đầu nhân là đã biến đối thủ thành thi thể không đầy đủ.
Đối đầu với ma tộc chính là nhân loại, ma pháp sư thì cao giọng ngâm xướng chú ngữ, liên tục phóng ra Sơn Băng Địa Liệt, Điện Thiểm Lôi Minh, các kỹ năng khủng bố, xạ thủ thì bắn liên tiếp các đấu khí tiễn vào chiến trường, các cơn mưa tên liên tục từ trên trời rơi xuống. Thần thánh kỵ sĩ được thần thuật bảo hộ mà xông pha lên trước, cuồng chiến sĩ cầm cự kiếm trong tay mà huy vũ, phong cuồng chi huyết sôi trào, thích khách thì ẩn nấp như quỷ mị, lựa chọn thời điểm thích hợp ma tiễn địch nhân về với cội nguồn.
Trống trận vang lớn, đao quang kiếm ảnh, ma pháp cùng khiêu vũ với vũ kỹ. Phong vân biến sắc, thi thể chất cao như núi, máu chảy thành sông.
Thảm, trận chiến này chỉ có thể dùng từ Thảm để mà hình dung, ngoài ra thì không còn từ nào để hình dung được nữa!
Cuộc đại chiến của các chủng tộc từ thời thượng cổ được tái diễn ở bên trong Thiên Huyền Đại Trận, Đông Phương Lộ và Cổ Diêu cũng trợn mắt há mồm mà cảm nhận trận chiến kinh tâm động phách này, nhất thời cảm nhận được bản thân mình vô cùng nhỏ bé.
Đúng vậy. Bất kể là ai nếu như bị cuốn vào trong trận chiến này thì đều không thể một mình chống lại được, nhất định sẽ bị cuốn vào trong cuộc chiến bị hồng lưu thôn phệ. Trở thành một thi thể trong chiến trường.
Nếu như một người mà lọt vào một chiến trường như trong trận pháp này thì sẽ cảm nhận được điều đó, hay nói cách khác nếu như bị cuốn vào trong chiến trường này, phải thật sự đối mặt với thiên quân vạn mã, hơn nữa lại không có đồng đội nào và cũng không thuộc về phe nào, trong lúc hỗn chiến thì cả hai bên đều sẽ cùng khởi phát công kích, thử nghĩ xem điều đó kinh khủng cỡ nào!
Cho dù có là thiên quân vạn mã nếu như lọt vào trong chiến trường này thì sợ rằng cũng không ai có thể sống sót.
Tạp Lạc Nhi và Khắc Lai Nhi đã từng gặp qua trận pháp này vài lần rồi nhưng cũng ngừng hô hấp, không dám thở mạnh, sợ rằng sẽ bị các cườn giả trong chiến trường để ý đến.
Đây chính là cửa ải cuối cùng của Thiên Huyền Đại Trận, sau khi đi qua chiến tường thì anh âm chém giết cũng biến mất, tất cả trở lại như thường, quay đầu nhìn lại chỉ thât một đào lâm xinh đẹp. Nếu như chưa từng đi qua thì không thể nào biết được nó kinh khủng cỡ nào.
Sự rung động từ trong đáy lòng của Cổ Diêu vẫn chưa hoàn toàn tiêu biến. Cuộc đại chiến của các chủng tộc vẫn còn lưu lại trước mắt.
Cho dù có là ác ma hải vực cũng không xứng để so sánh với nó.
Đới cơ quan trận pháp thì Cổ Diêu cũng có chút kiến thức, nó được gọi là " Tiểu lĩnh vực ".
Trận pháp đạt đến một trình độ nhất định có thể thay đổi không gian pháp tắc, ví dụ như người bố trí trận pháp thì ở bên trong trận có thể sử dụng sức lực gấp 1.3 lần, 1.5 lần, 2, 3 thậm chí là nhiều hơn, và không gian cũng có thể kéo dài hươn hàng chục, hàng trăm, thậm chí là hàng ngàn lần, hoặc có thể cải biến pháp tắc, dựa vào thực lực của người thao túng.
Đương nhiên trận pháp so với lĩnh vực thật sự thì khác biệt, nó không thể thay đổi không gian pháp tắt bất kỳ lúc nào, bất kỳ ở đâu, nó có giới hạn về địa điểm, mà người tạo ra lĩnh vực cũng có thể nói là chúa tể.
Nhưng có thể nói tóm gọn lại là, trận pháp này vô cùng huyền bí.
Bất kể là không gian được mở rộng, thực lực được tăng lên, mô phỏng trông như thật, làm cho người khác có cảm giác áp bách, chỉ với những công năng đó thôi thì có thể khẳng định được rằng Thiên Huyền Đại Trận là một trận pháp huyền ảo, cao cấp nhất, cũng không biết là do ky quan cao nhân nào thiết lập nên, trở thành lá chắn cho Tinh Linh tộc.
Có sự tồn tại của nó, Tinh Linh tộc trăm ngàn năm nay có thể ở bên trong sâm lâm này yên hưởng hòa bình, ngăn cản được uy hiếp từ bên ngoài đến.
Muốn thông qua đào lâm đi vào nơi cư trú của Tinh Linh tộc quả nhiên là không dễ.
Nếu như cẩn thận quan sát thì có thể phát hiện ra được chướng khí đang bay lên từ bên trong đào lâm, hội tụ lại thành một lớp màng trên không, trông giống như là một cái nồi ở trên mặt đất, chỉ có điều là mắt thường không thể nhìn thấy mà thôi.
Trên thực tế Thiên Huyền Đại Trận là một không gian chướng bích hoàn toàn phong kín, có thể tạo ra được trận pháp như thế này thì cơ quan sư đương nhiên là không để lại nhưng sơ hở ngây thơ như thế được.
Nếu như không phải trùng hợp gặp được hai tỷ muội thì khó mà có thể vào được bộ lạc của Tinh Linh.
Mặt trời vẫn chưa xuống, chứng tỏ chỉ mới có một thời gian ngắn mà thôi, nhưng ở bên trong Thiên Huyền Đại Trận thì lại tựa hồ như rất là lâu, một lần nữa chứng minh suy đoán của Cổ Diêu, trận pháp có thể thác loạn cả thời gian thì tuyệt đối chính là cao cấp nhất.
Sau đó lại đi thêm một chút, cây cối thưa thớt hơn, đã có thể nhìn thấy được khói bay lên ở phía xa.
Nơi có khói thì dĩ nhiên là cũng có người -- đã đến bộ lạc của Tinh Linh.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/vo-si-dao-tac/chuong-166/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận