Âm lãnh xích y thanh niên cười lạnh một tiếng, cũng không nhìn xoay người liền đi.
Mà phía sau, Liễu Thiên Sơn ngơ ngác ngốc trệ, tất cả mọi người ở trên Phi Phượng lâu nhìn thấy một màn này, cũng đều A lên một tiếng, không thể tin tưởng hai mắt của mình.
- Sao.. sao có thể… Thiên Xà công tử không chiến chiến tránh lui. Chẳng lẽ ngay cả hắn cũng sợ hai người nam nữ trẻ tuổi này sao?
- Trời ạ, lần này Liễu gia rốt cuộc đã trêu chọc cái gì, tự nhiên rước lấy tai họa như thế, nhưng thật là tốt, không có Thiên Xà công tử trợ giúp.
Hắc hắc, lần này Liễu gia, chỉ sợ muốn xong.
Ở trên lầu không ít người thầm nghĩ như vậy, đương nhiên vì tránh ngoài ý muốn, bọn họ đều không nói ra, bất quá trong lòng rốt cuộc nghĩ cái gì, cũng chỉ có tự mình biết mà thôi.
Bất quá tất cả mọi người cũng không có cho rằng, ngay cả Thiên Xà công tử cũng phải bỏ chạy đi?
Thanh âm mặc dù bình tĩnh, nhưng vô luận là ai, cũng có thể nghe được lửa giận bên trong, lúc đầu mãnh liệt như con nước lớn, lúc này yên tĩnh Hỏa sơn mơ hồ sắp sửa phụ trào ra.
Tất cả mọi người kinh ngạc ngây dại, quay đầu nhìn lại, thì thấy Diệp Bạch ánh mắt lạnh lùng, nhìn Thiên Xà công tử, lạnh lùng nói.
- Dừng lại.
Tất cả mọi người không biết Diệp Bạch muốn làm gì, liền ngay cả Viêm Mị cũng không khỏi nhíu mày.
Lúc này, Thiên Xà công tử đi rõ ràng đối với bọn họ giảm bớt một cường địch, xem ra bọn vừa rồi thủ đoạn diệt sát Liễu gia bất quá là trong nháy mắt mà thôi.
Nhưng hiện tại, rõ ràng nắm chắc thắng lợi trong tay, hắn tại sao còn muốn nhiều chuyện, rõ ràng đã không chuẩn bị xuất thủ còn muốn lưu lại cường địch sao.
Đây là hành động không khôn ngoan, ngay cả Thanh Y lão giả Thanh Vô Thương, trong lòng lúc này cũng không khỏi thở dài một tiếng.
Bất quá, đối với chuyện này, cũng không phải lão có thể nhúng tay vào được, cho nên cũng chỉ có nhìn mà thôi.
- Ân?
Xích y thanh niên Thiên Xà công tử đi chưa tới ba bước, chợt nghe thanh âm Diệp Bạch lạnh như băng vang lên hắn nhất thời sửng sốt, lập tức cước bộ dừng lại, quay đầu lạnh lùng nhìn về phía Diệp Bạch, nói.
- Bằng hữu, như thế nào, ta không làm rộn chuyện của các ngươi, nhưng ngươi chẳng lẽ còn muốn lưu Xích Vô Tà lại sao?
Nói tới đây, hắn cười lạnh,xuất ra một tấm Lệnh bài, trên đó có khảm bảy ngôi sao vây quanh một tòa tiểu bình màu đỏ.
Thiên Xà công tử lạnh lùng cười nói:
- Ngươi có khả năng nhận thức cái này, ta chính là Thất Tinh Đàn, nếu như ngươi giết ta, đừng xem là ngươi là một vị Huyền sư cấp cường giả cường đại, nhưng ta muốn nói cho ngươi biết tiểu Huyền sư, tại trước mặt Thất Tinh Đàn cũng như một con kiến cũng không bằng, chính một vị Huyền Tông đến, cũng bị một chưởng đánh cho thành thịt nát.
Nói tới đây, hắn lạnh lùng cười một tiếng, tiếp tục cất bước, hắn cũng không quay đầu lại rời đi, cũng không để ý đến sắc mặt Diệp Bạch, nhàn nhạt nói.
- Cho nên, có một số việc các ngươi tốt nhất không nên nhiều chuyện, ta đi đường ta, ngươi đi đường ngươi. Liễu gia trêu chọc ngươi, ngươi thực lực cao hơn ta ba phân, ta nhượng ngươi một bước. Liễu gia hoàn toàn giao cho ngươi xử trí, ta sẽ không quản.
- Nhưng ngươi chớ có được voi đòi tiên, đừng cho là Xích Vô Tà sợ ngươi, nếu như ngươi dám đụng đến ta, đừng nói là ngươi, cho dù chạy trốn tới Thiên Nhai Hải Giác, cũng bị Thất Tinh Đàn đuổi giết, coi như gia tộc của ngươi cũng đồng dạng như vậy. Nếu ngươi ngu xuẩn, thì cứ giết ta, đến lúc đó gặp phải tai họa tự ngươi phải chịu? Text được lấy tại truyenyy[.c]om
- Thất Tinh Đàn sao?
Bỗng nhiên lúc đó, Viêm Mị như nghĩ tới điều gì, nhìn tấm lệnh bài trên tay Xích Vô Tà, sắc mặt đại biến
Mà Diệp Bạch căn bản không nhận ra đây là vật gì, âm thanh lạnh lùng nói:
- Mặc kệ ngươi là thế lực nào, hôm nay, cũng phải chết.
Thanh âm vang lên, tại ống tay áo của hắn đột nhiên bay ra một thanh trường kiếm, Kiếm khí lạnh thấu xương trực tiếp đem phía trước Phi Phượng lâu cắt nát.
Sau khi nghe xong hai người đối thoại, Diệp Bạch đã tức giận rồi, còn xích y thanh niên Xích Vô Tà mặc dù bên ngoài cứng rắn nhưng trong lòng sợ hãi, tùy thời chú ý động tĩnh, khi hắn nghe thấy kiếm minh phía sau quay đầu lại nhìn thấy Xích sắc kiếm quang, nhất thời sắc mặt đại biến:
- Ngươi không thể giết ta, Thất Tinh Đàn sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu, ngươi không có kết cục tốt.
Tuy nhiên, lúc này cũng đã muộn, lời nói còn chưa dứt kiếm quang đã qua, Thiên Xà công tử có thực lực Trung cấp Huyền sĩ làm sao có thể ngăn cản được một kích của Diệp Bạch đây.
"Phốc" một tiếng vang nhỏ, có tiếng như cắt cỏ khô vang lên, kiếm quang chợt lóe lướt qua, sau đó thu hồi vào trong ống tay áo Diệp Bạch.
Mà thì, trên cổ của Xích Vô Tà có một đạo huyết tuyến, lập tức trong chốc lát hai mắt của hắn trừng mở, không cam lòng ngã xuống đất.
Hắn vẫn không thể tin được, Diệp Bạch thật sự dám ra tay giết hắn.
- Điều này không có khả năng.
Tuy nhiên, tất cả đều đã muộn.
Thoáng qua sanh tử đã phán.
Mọi người ở bốn phía, trong nháy mắt tựa hồ ngay cả thở ra hít vào cũng đều dừng lại, sắc mặt xám như tro tàn.
Tất cả mọi người không ngờ rằng, Diệp Bạch nói giết liền giết ngay, càng không ngờ rằng Xích công tử cường đại vô cùng, tựa hồ không gì không làm được, lại bị một người trông rất bình thường một chiêu giết chết.
Ánh mắt Thanh Vô Thương ngốc trệ, mà Liễu Thiên Sơn càng mở to hai mắt nhìn, không dám tin sự thật này.
Lúc này hắn ngửa mặt lên trời cười cuồng tiếu, nhìn Diệp Bạch, ngay cả nước mắt nước mũi đều chảy ra:
- Giết rất tốt, giết rất tốt, Liễu gia ta ngày hôm nay sụp đổ, cứ đến giết đi.
Lập tức, hắn nhìn về phía Diệp Bạch, cười lạnh một tiếng:
- Bất quá, giết được cố nhiên rất tốt, Liễu gia cố nhiên lần này đã xong, nhưng ngươi…
- Hắc hắc hắc hắc…
Hắn phát ra cười lạnh, mơ hồ có cảm giác sau lưng phát lạnh, Thất Tinh Đàn trên trời dưới đất chưởng sinh phán tử Vô Nhai hải. Khổ Hải Vô Nhai, Thất Tinh loạn thế, ngươi ngay cả những lời này cũng không có nghe nói qua, liền dám tùy tiện kích Ngoại sự đệ tử sát tinh đàn sao.
Hắn chỉ ngón tay về phía Diệp Bạch, nước mắt nước mũi giàn giụa:
- Mặc kệ Liễu gia hôm nay như thế nào, ngươi cùng gia tộc, tông môn ngươi đều sẽ cho bồi táng cùng Liễu gia, có thể được một Huyền sư đại nhân và vô số Huyền Cấp cường giả cùng tiểu Liễu gia bồi táng, Liễu Thiên Sơn cả đời này, sống đủ rồi, đủ rồi, thật sự là đủ rồi.
Nói xong, hắn ha ha cười một tiếng, đột nhiên lao đầu vảo tấm biển Phi Phượng lâu.
- Phốc.
Nhất thời, máu tươi chảy giàn giụa, chết ngay tại đương trường.
Hắn cũng không đợi Diệp Bạch xuất thủ, hắn đã lựa chọn phương thức tự sát này, thà rằng chết cũng muốn chết ở trong tay của mình.
Thấy một màn như vậy, tất cả mọi người đều ngốc trệ.
Mà tất cả Liễu gia ánh mắt đại biến, một người xoay người thối lui, rồi lại không dám nhìn nhau, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi.
Một màn này, hoàn toàn vượt ra ngoài ngoài dự liệu của mọi người, sự tình phát triển, ai cũng không có dự tính được.
- Cha.
Một tiếng khóc đau đớn truyền đến, lập tức, thanh âm vắng lặng.
Tất cả mọi người quay đầu nhìn lại, liền phát hiện Liễu gia Đại Thiếu gia Liễu Nhạc, ánh mắt ngơ ngác nhìn thân xác phụ thân, sau đó cầm một thanh Hắc sắc xà hình chủy thủ, xuyên thủng tâm tạng chính mình.
Một dòng máu tươi từ hắn nhiễm đỏ mặt đất.
Nhất thời, tất cả người của Liễu gia kinh hô chạy thoán đi, cũng không dám lưu ở chỗ này, chủ nhân Liễu gia đều đã chết, bọn họ còn ở chỗ này, chẳng lẽ không phải chờ chết sao.
Tuy nhiên, Diệp Bạch thấy thế, không chút do dự, ngón tay vừa nhấc một luồng kiếm quang, phảng phất như cá bơi trong nước đánh ra, tất cả phàm nhân này làm sao có năng lực chạy trốn đây.
Chỉ thấy thanh âm truyền đến, chốc lát sau tất cả gia nhân trên cổ họng xuất hiện một đạo vết kiếm nhợt nhạt.
Lập tức, một người, hai người... ngã xuống.
Trên mặt đất thanh âm hỗn tạp cùng bụi bặm, trong nháy mắt rất nhiều người ngã xuống.
Tất cả người của Liễu gia không ngoài ý muốn, toàn bộ đền tội.
- Trừ ác chính là thiện, đôi khi, thậm chí so sánh với người thủ ác càng thêm hiểm ác hơn.
Lập tức Diệp Bạch nhíu mày, nhìn về phía mọi người trên lầu nói:
- Tốt lắm, sự việc Diêm Hà trấn, ta cũng không nghỉ nữa, không bằng rời đi, ngươi xem như thế nào?
Viêm Mị đầu tiên là ngẩn người ra, tiếp theo trầm mặc nói:
- Cũng tốt, chúng ta đi ra ngoài rồi nói sau.
Nói xong nhìn tất cả thi thể trên mặt đất một cái, sau đó nàng bước đi.
Duy độc ánh mắt nhìn xích y thanh niên Xích Vô Tà, cùng với tấm Lệnh bài trên tay hắn, sắc mặt nàng hiện lên một tia sầu lo.
Bất quá nàng cũng ẩn ẩn dấu đi, không có nói ra
- Đi thôi.
Hai người lúc này sóng vai mà đi, bước qua những thi thể này đi ra ngoài, một lát sau, rốt cục ra khỏi phạm vi Diêm Hà trấn.
Đến lúc này, Diệp Bạch nhìn về phía Viêm Mị, nói: - Tốt lắm, chúng ta đã ra khỏi Diêm Hà trấn, nói đi, ngươi có phải hay không biết những thứ gì khác sao?
-o0o-