Vô Tận Kiếm Trang Chương 97: Một lựa chọn.

Diệp Bạch sau khi nghĩ tới con đường sắp tới phải đi của mình thì không nghi kỵ nữa.

- Mà ngươi chỉ có thể dựa vào mình đột phá tới tinh thần lực ngũ giai, đủ để gọi là tuyệt thế, về phần lục giai… ngay cả sư phụ cũng chưa đạt tới, cả Kiếm môn cũng chỉ một ít người mới có thể.

Nghe thấy lời nói này của Kiếm lão, Diệp Bạch cười ha hả, chỉ là hắn cũng không biết phải nói gì.

- Dưỡng Thần thảo, Cấm ma hoa, thiên địa biến, một âm một dương, một chính một tà, phản với nhau, đây là hai thiên địa kỳ vật, tiểu tử ngươi toàn bộ đều đụng phải không biết ngươi vận khí quá tốt hay là quá kém.

Kiếm lão liên miêm nói sau đó không nhịn được mà cười một tiếng.

- Chỉ là nếu như ngươi không nó đến chuyện cấm ma hoa thì ta cũng không nghĩ ra, tạm thời ngươi có được Dưỡng hồn thảo cũng nên cảm tạ cấm ma hoa kia.

Hai thứ này có thể từ trước tới nay thủy hỏa bất dung, chỉ là có lẽ không cần tới một năm, độc của cấm ma hoa cũng sẽ được giải trừ.

Diệp Bạch nghe vậy thì nhịn không được kinh hãi nói:

- Dưỡng thần thảo này còn có công hiệu khu trừ độc của Cấm ma hoa.

Kiếm lão gật đầu nói:

- Dưỡng thần thảo, cấm ma hoa thuộc tính giống nhau nhưng đạo khắc nhau, chỉ cần ngươi kiên trì thì không cần một năm là có thể bỏ được độc của cấm ma hoa.

- Lúc trước ta nói cấm ma hoa không có thuốc nào chữa được xác thực đúng là như thế, một phần vì ta không ngờ ngươi có cơ duyên có được Dưỡng Thần thảo, quý hiếm hơn cả cấm ma hoa.

- Một cái khác cũng là tại vì Dưỡng Thần thảo cũng không phải độc như Cấm ma hoa, cái này tương sinh tương khắc mà phù trợ nhau.

Diệp Bạch nghe vậy thì gật nhẹ đầu hỏi:

- Sư phụ, Dưỡng Thần thảo này con phải dùng thế nào?

Kiếm lão nghe vậy thì do dự một chút rồi nói:

- Dưỡng Thần thảo có nhiều quy luật, ngươi dùng nó luyện chế thành dược hoàn, như vậy tỉ lệ hấp thu tương đối thấp, thậm chí còn lãng phí.

Một loại khác thì có thể dùng trực tiếp, chỉ có điều quá trình sử dụng vô cùng thống khổ so với dùng đan dược, thậm chí là gấp mười, hai mươi lần, lại mang thêm một chút nguy hiểm.

Kiếm lão nói tiếp:

- Có dược thảo vô cùng quý hiếm, có thể dùng trực tiếp ngược lại có thứ luyện chế thành đan dược, giá trị lợi dụng cũng là lớn nhất, thế gian rất nhiều dược vật quý hiếm là như vậy.

Diệp Bạch nghe vậy thì gật đầu.

Kiếm lão tiếp tục nói:

- Nhưng mà Dưỡng Thần thảo này thì hoàn toàn khác biệt, nếu như có dược thảo khác trộn lẫn vào thì sẽ bị pha loãng, dược tính sẽ giảm bớt, thống khổ cũng giảm bớt, nhưng công dụng cũng sẽ kém hơn không ít.

Cho nên Kiếm lão cuối cùng tổng kết:

- Lựa chọn thế nào tất cả đều do ngươi.

- Tuy nhiên ta phải nhắc ngươi, ngươi tuy có thể kiên trì ở ảo cảnh Huyễn Tâm thảo nhưng không nhất định ngươi kiên trì ở ảo cảnh Dưỡng Thần thảo này, nếu như để bảo hiểm, hãy luyện thành Dưỡng Thần đan mà dùng.

- Đây chính là thiên địa dị thảo, dược lực của nó rất mạnh, nhất giai đê cấp huyễn tâm thảo không thể so sánh, hơn nữa chỉ cần sơ sẩy một cái là có thể gặp đại họa.

- Cho nên ta đề nghị ngươi hãy luyện chế thành đan dược từ từ mà dùng, đương nhiên ngươi cũng có cách nghĩ của ngươi, ta không ngăn cản.

Diệp Bạch nghe vậy thì trầm mặc nửa ngày rồi dứt khoát gật đầu:

- Đúng thế sư phụ, con hiểu rõ, tuy nhiên… còn vẫn muốn thử một lần.

Thấy Kiếm lão lộ ra như vậy hắn giải thích nói:

- Con dùng trước, nếu như không thể luyện chế thành đan dược thì con sẽ dùng con đường này.

- Dưỡng thần thảo trên thế gian cơ hồ không thể gặp được cây thứ mười ba, nếu như luyện chế thành đan dược sẽ hơi lãng phí, khiến cho nhân tâm đau nhức.

Thanh âm hắn trở nên ngưng trọng:

- Có lẽ cả đời cơ duyên này chỉ có thể gặp một lần, vì nguyên nhân sợ hãi mà bỏ qua thì thật không thể tiếp nhận, từ nay về sau không cách nào đối mặt với lòng của mình.

- Đạo tu luyện coi trọng chính là dũng mãnh tinh tiến, nếu như ngay cả cửa ải này cũng sợ khó thì tương lai sẽ khó khăn hơn rất nhiều.

Nói tới đây, thanh âm của hắn trở nên kiên định hơn rất nhiều.

Thấy như vậy Kiếm lão liền khẽ gật nhẹ đầu.

- Ta chỉ biết ngươi có thể lựa chọn, có lẽ ở điểm này ta không bằng ngươi, cho nên cả đời ta vẫn bị vây khốn ở Thất giai kiếm trận sư, không thể đột phá tiếp.

Hẵn vỗ vỗ vai Diệp Bạch mà nói:

- Ngươi hãy làm tốt, sư phụ không cách nào giúp ngươi, chỉ có thể cổ vũ.

Diệp Bạch khẽ gật nhẹ đầu.

Sau đó hắn từ biệt Kiếm lão, hiện tại hắn không cần phải dùng Dưỡng Thần thảo, vật trân quý này cần phải từ từ sử dụng.

Hắn nghĩ tới một chỗ tốt nhất không có ai quấy rầy, đó chính là tuyệt địa ở Băng Vụ Đại Hạp cốc, Lục La động phủ.

Sau khi rời khỏi Kiếm thạch, Diệp Bạch đem mười hai cây Dưỡng Thần thảo này lấy ra, sau khi kiểm tra kỹ càng một lần, không thấy gì không ổn mới yên tâm cất lại.

Trước kia không biết độ trân quý của nó cho nên Diệp Bạch hơi tùy tiện, hiện tại đã biết, cho dù nó có bị tổn thất một chút Diệp Bạch cũng không muốn.

Ở Tà Vương mộ, Diệp Bạch cho rằng có được Tam mãng tuyết giới đã là thu hoạch lớn nhất, hiện tại mới biết mình đã sai.

Mười hai cây linh thảo này so với Tam Mãng tuyết giới trân quý không biết bao nhiêu lần.

Linh bảo thì cho dù thực lực mình tăng lên cũng có thể đoạt được.

Mà mười hai cây Dưỡng Hồn thảo thì chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu.

Có lẽ trung niên hắc y kia cũng không ngờ, sau khi đánh lén Diệp Bạch đã khiến cho hắn có được một loạt kỳ ngộ như vậy. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m

Trong hoạ có phúc, thật là không biết rõ ràng.

Không đến cuối cùng ai cũng không nhìn thấu.

….

Diệp Bạch sở dĩ lựa chọn con đường này bởi vì hắn hơi nắm chắc, bằng không chỉ sợ hắn đã chọn cách luyện chế đan dược kia.

Nếu vì lợi ích lớn mà bỏ cái mạng nhỏ trân quý của mình, không có mạng thì bảo vật tài phú tất cả đều chỉ là hư vô.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/vo-tan-kiem-trang/chuong-533/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận