Vô Thường Chương 82 0: Có bản lĩnh đến tìm lão Ngưu ta

Vô Thường
Tác giả: Mạc Mặc

Chương 820: Có bản lĩnh đến tìm lão Ngưu ta

Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Vipvanda




Đây vốn là địa bàn Đại Tuyết Cung, trước đó vài ngày đệ tử bị giết chết, đương nhiên Đại Tuyết Cung không có khả năng xem chuyện này như chưa từng phát sinh, khi nhìn thấy hành tung của bốn người này, liền trở về thông báo, mới gọi đến nhiều người giúp đỡ như hiện giờ, muốn đòi công đạo cho những người đã chết.

Nếu đệ tử Thiên Tú chết vô căn cứ, Đường Phong cũng sẽ đi tìm công đạo, có thể nói lần này Đại Tuyết Cung làm không sai. Sai chính là bọn họ không biết thực lực của bốn người này kinh khủng cỡ nào!

Bốn Linh giai, chỉ cần một người trong đó là Đại Tuyết Cung đã không thể ngăn cản.



Hiện tại Đại Tuyết Cung, trừ Tiểu Nhã là Linh giai cao thủ ra, những người khác lợi hại nhất chỉ đạt tới Thiên giai thượng phẩm mà thôi.

Cả trăm đệ tử Đại Tuyết Cung này, chẳng đủ nhét kẻ răng của người ta!

Phải nhắc nhở bọn họ mới được, bằng không lát nữa đánh nhau, một trăm người này không một ai có thể trở về. Đường Phong có không ít người quen ở Đại Tuyết Cung, cẩn thận tìm kiếm, hai mắt tỏa sáng, hắn phát hiện Hoa Bất Ngữ cùng Phong Phiêu Nhứ trong đám người này.

Hoa Bất Ngữ cùng Phong Phiêu Nhứ là lâu chủ Phi Tuyết Lâu của Đại Tuyết Cung, thực lực từ lâu đã đạt đến Thiên giai thượng phẩm.

- Hoa lâu chủ, đã lâu không gặp.

Đường Phong lén lút truyền âm.

Thân thể mềm mại của Hoa Bất Ngữ run lên, nhẹ giọng chất vấn:

- Ai!

- Hắc hắc, Đường Phong.

Đường Phong cũng không giấu diếm thân phận, báo ra tên mình.

- Tại sao ngươi lại tới đây?

- Đúng lúc đi ngang qua đây!

- Ngươi đang ở đâu?

Hoa Bất Ngữ vừa hỏi thăm vừa tìm kiếm khắp nơi.

- Ngươi tìm không thấy đâu, không nói chuyện này, trước hết cho người của ngươi lui xuống đi, bốn người kia các ngươi không thể đối phó.

Đường Phong lại truyền âm nói.

Hoa Bất Ngữ cười thảm một tiếng:

- Ngươi cho rằng ta không nhìn ra được tất cả bọn họ đều là Linh giai cao thủ sao?

- Ách...

- Chính là vì nhìn ra, cho nên không lui.

Trong giọng nói Hoa Bất Ngữ tràn đầy bất đắc dĩ, bản thân nàng là Thiên giai thượng phẩm, cho nên nhãn lực không tầm thường, Đại Tuyết Cung biết rõ đối mặt bốn vị Linh giai này không hề phần thắng, nhưng hôm nay đâm lao phải theo lao, vạn nhất hơi có dị động dẫn phát sát cơ của bốn người kia, cho nên không thể lui, hình thành cục diện giằng co như bây giờ. truyện copy từ tunghoanh.com

- Vậy ngươi có tính toán gì không?

Đường Phong hỏi.

- Chờ bọn họ đấu võ, chúng ta lại tìm cơ hội thoát thân, bốn người bọn họ hình như có thù oán với nhau.

Hoa Bất Ngữ đáp.

- Ai, sớm biết như thế, nhảy vào vũng nước đục này làm gì?

Tuy nói như vậy, có lẽ Đường Phong không nói chỉ sợ các nàng cũng không ngờ nơi này có đến bốn Linh giai.

- Mang người của ngươi lui ra, còn lại để ta ứng phó.

Đường Phong đề nghị nói.

- Ngươi?

Lời nói Hoa Bất Ngữ tràn đầy nghi hoặc, thời điểm nàng nhìn thấy Đường Phong năm đó, Đường Phong chỉ đạt Địa giai thượng phẩm, tuy đã qua hai ba năm, nhưng thời gian hai ba năm, một Địa giai thượng phẩm có thể phát triển tới trình độ gì chứ?

- Khinh thường nhãn lực cung chủ các ngươi phải không? Dù nói thế nào ta cũng nam nhân của cung chủ các ngươi, tin tưởng ta đi.

Đường Phong tràn đầy tự tin.

Hoa Bất Ngữ không nói chuyện, nàng không dám đánh bạc, tính mạng của hơn một trăm đệ tử Đại Tuyết Cung ở chỗ này, những người này đều là tinh anh, vạn nhất cược sai, nguyên khí Đại Tuyết Cung sẽ đại thương.

- Nhanh lên, bọn họ có chút không kiên nhẫn, nếu các ngươi không lui sẽ không còn cơ hội.

Đột nhiên Đường Phong thúc giục một tiếng, trong nháy mắt vừa rồi, hắn phát giác được ba Linh giai cao thủ kia đã nổi sát cơ.

Khi Đường Phong cảm giác được sát cơ này, Hoa Bất Ngữ cũng không cho rằng Đường Phong nói sai, nếu lưu lại sợ rằng sẽ chọc giận đám Linh giai cao thủ này, cho nên không dám chần chờ.

Âm thanh thanh thúy của Hoa Bất Ngữ vang lên trong bầu trời đêm:

- Đại Tuyết Cung ta vô tình mạo phạm các vị, xin thứ lỗi cho chúng ta, cáo từ.

Người ta nắm đấm lớn, không phục không được. Tuy Hoa Bất Ngữ cảm thấy ủy khuất, nhưng vì tính mạng hơn một trăm đệ tử tinh anh, chỉ có thể nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.

Hoa Bất Ngữ từ từ rời khỏi, nhưng đối phương không cho nàng cơ hội này.

Một tên đứng giữa trong ba Linh giai kia lên tiếng, âm thanh lạnh lùng nói:

- Hừ, một bầy kiến hôi, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, trên đời nào có chuyện dễ dàng như vậy sao?

Khí thế Linh giai thả ra, động tác đám người Đại Tuyết Cung dừng bước lại, cất bước rất gian nan.

- Ngươi muốn như nào?

Tuy thực lực không bằng người khác, nhưng Hoa Bất Ngữ không sợ hãi chút nào, lạnh giọng hỏi.

Người lúc trước nói chuyện vẻ mặt đầy chính khí ngạo nghễ, mở miệng nói:

- Sớm nghe hung danh Đại Tuyết Cung của Lý Đường lan xa, tội ác chồng chất, môn hạ đệ tử giết người như ngóe, trên tay đầy nợ máu, không gặp được ta thì không nói, hôm nay các ngươi tự chui đầu vào lưới, ai cũng đừng hòng đi!

Nói xong lời cuối cùng, sát cơ hiển thị rõ ràng, mồ hôi lạnh trên trán đệ tử Đại Tuyết Cung ứa ra.

- Các hạ chưa từng thấy qua, tại sao lại nói thế? Tùy ý tìm cớ liền tìm tàn sát trăm đệ tử Đại Tuyết Cung ta sao? Nói như vậy, chẳng phải các ngươi cũng là người giết người như ngóe sao?

Hoa Bất Ngữ phẫn nộ trách cứ một tiếng.

Xác thực Đại Tuyết Cung năm đó làm không ít việc xấu, nhất là thời điểm Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích còn ở trong cung, nhưng sau khi hai đại sát thần này rời đi, loại chuyện này trở nên rất ít, khi Tiểu Nhã tiếp quản Đại Tuyết Cung, Đại Tuyết Cung đã cải tà quy chính, đã không còn làm chuyện ác nữa.

- Bất huyệt bất lai phong, tiếng xấu của Đại Tuyết Cung các ngươi đến ta còn nghe thấy, chẳng lẽ còn giả dối sao.

Người nọ cười lạnh một tiếng:

- Lại nói hai tên trong Đại Tuyết Cung các ngươi còn có hai tên Thiên Sát, hai tên này hung ác nhất, không bằng ngươi gọi hai người bọn họ đến đây, trước mặt ta tự sát tạ tội, ta sẽ thả các ngươi rời đi.

- Si tâm vọng tưởng!

Hoa Bất Ngữ đã động chân hỏa, trên mặt người này đầy chính khí, nhưng là một ngụy quân tử, làm cho người ta chán ghét tới cực điểm.

Thanh danh Đại Tuyết Cung trước kia xác thực không tốt, nhưng không có nghĩa là đệ tử Đại Tuyết Cung đều đáng chết. Khi đám người Thiết Đồ gia nhập, Đại Tuyết Cung chưa làm qua bất cứ chuyện táng tận thiên lương nào, chẳng lẽ bọn họ đáng chết?

- Không biết lý lẽ!

- Mẹ nó!

Một tiếng rống như sấm vang lên.

- Đám chó con các ngươi, dựa vào thực lực của mình cao hơn thì có thể tùy tiện khi dễ người khác? Có bản lãnh tìm lão Ngưu ta, khi dễ tiểu hài tử làm gì? Bọn chúng chọc giận các ngươi sao? Lão tử không quen nhìn nhất là đám bại hoại ỷ thế hiếp người như các ngươi.

Nguồn: tunghoanh.com/vo-thuong/chuong-820-7qJaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận