Võ Động Càn Khôn Chương 1 01: Huyết Y lâm môn

Võ Động Càn Khôn
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu

Chương 101: Huyết Y lâm môn
Dịch: Hoàng Oanh
Nguồn: tangthuvien.com


Đau nhức!

Khi Lâm Động chui vào chỗ giao tiếp của hai cái Thủy Tinh Ma Bàn, một lực lượng thật lớn không thể kháng cự lập tức bao phủ lấy hắn, dưới cái loại lực lượng đáng sợ này, trong nháy mắt Lâm Động đã mất đi quyền khống chế thân thể, ngay sau đó, hắn có cảm giác thân hình bắt đầu vỡ vụn văng tung tóe khắp nơi!

Khi thân hình vỡ vụn văng khắp nơi thì một cảm giác đau nhức cũng lập tức kéo tới!

Hai cái Thủy Tinh Ma Bàn dùng một tốc độ cố định, chậm rãi xoay tròn, dường như không có bất kỳ thứ gì trong thiên địa có thể ngăn cản chúng.

Mà thân hình Lâm Động ở trong cái Thủy Tinh Ma Bàn này chỉ như con kiến hôi, cảm giác đau nhức làm cho thân hình hắn co rúm lại, chỉ dùng mắt thường thôi cũng có thể nhìn thấy, thân hình hắn đang nứt dần.



Khi tự cảm nhận cái nỗi đau nhức này Lâm Động mới hiểu vì sao mà khi Tiểu Điêu nghe nói hắn sẽ dùng cái cối xay tinh thần này để rèn luyện Tinh thần lực, thì lại dùng ánh mắt vô cùng khác lạ nhìn hắn, hóa ra sự đau đớn này vô cùng ác liệt!

Lâm Động cắn răng, cố gắng dùng tia thần trí cuối cùng bảo trì sự tỉnh táo, cố gắng không để cho mình bị cơn đau nhức như hồng thủy bao phủ.

"Ca ca ca. . ."

Dưới dự dày vò như thế này, thân hình Lâm Động càng lúc càng nứt ra, một lát sau, thân thể hắn bỗng nhiên run lên, rồi vỡ vụn, hóa thành vô số điểm sáng. . .

Cái thân thể tinh thần này của hắn đã bị cái cối xay kia nghiền nát.
truyện được lấy từ website tung hoanh
Trong khi thân hình Lâm Động tan vỡ, thì một đạo ánh sáng đột nhiên từ trong hai cái Thủy Tinh Ma Bàn tuôn ra, sau đó hút những điểm sáng tinh thần kia lại.

Một tia thần trí của Lâm Động lúc này đang phiêu đãng trong những điểm sáng tinh thần kia, hắn có thể cảm giác được đạo ánh sáng từ trong Thủy Tinh Ma Bàn tuôn ra chứa đựng một loại năng lượng kỳ dị, loại năng lượng này phủ khắp những điểm sáng tinh thần của hắn, làm cho thần trí của hắn lại hội tụ trở lại!

"Vù vù!"

Ngày càng nhiều những điểm sáng tinh thần được ngưng tụ, Tinh thần lực của Lâm Động vốn đã bị nghiền nát bây giờ lại được phục hồi như cũ!

Nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt Lâm Động cũng tràn ngập vẻ khiếp sợ, nhưng mà không đợi cho hắn có thời gian cảm nhận sự kỳ diệu của cái cối xay tinh thần này, cái cảm giác đau nhức điên cuồng lại một lần nữa kéo tới!

"Thình thịch!"

Bên ngoài Thủy Tinh Ma Bàn, Tiểu Điêu nhìn thân thể tinh thần của Lâm Động lại một lần nữa tan vỡ, trong miệng không khỏi kêu lên những thanh âm tấm tắc, móng vuốt ôm ở trước ngực, tâm tình buồn chán bây giờ đã trở nên hứng thú nhiều hơn:
"Hắc hắc, Điêu gia đúng là muốn nhìn xem tiểu tử này chịu đựng được mấy lần. . ."

Năm đó, khi nó đoạt được cái Thạch Phù này, nó cũng từng nếm trải nỗi đau này, nghĩ tới cái sự đau đớn kia hiện giờ lông tóc nó vẫn còn dựng đứng hết cả lên, thứ này tuy rằng có thể tôi luyện Tinh Thần Lực, nhưng mà người bình thường không thể chịu đựng được.

Trong ánh sáng mờ ảo, hai cái Thủy Tinh Ma Bàn vẫn duy trì tốc độ xoay tròn chậm rãi cố định, trong lúc nó xoay chuyển thì có một cỗ lực lượng khủng bổ phủ xuống, trực tiếp bao trùm lấy thân ảnh của thiếu niên.

"Ầm. . . ầm. . ."

Thanh âm rất nhỏ của thân thể tinh thần bị nghiền nát, vang lên quanh quẩn trong không gian hoang vu này, chỉ là, mỗi khi thanh âm này vang lên, móng vuốt của Tiểu Điêu lại run nhè nhẹ.

Cối xoay tinh thần chậm rãi xoay tròn, giống như một vòng tuần hoàn vô hình, bên dưới cái cối xay này có một đạo thân ảnh, giống như một con kiến hôi đang dùng nghị lực và ý chí của bản thân để chống lại nỗi đau đớn, rèn luyện thân thể!

"Lần thứ tám. . ."

Chẳng biết từ lúc nào, sự cười cượt trong mắt Tiểu Điêu đã biến mất, ánh mắt của nó đã có chút kinh ngạc nhìn thiếu niên trong cái cối xay kia, nó có thể cảm giác được, người này thực ra đã là nỏ mạnh hết đà, đang dùng ý chí cố gắng duy trì mà thôi.

"Ầm. . ."

Lại một thanh âm giòn tan vang lên, sự cả kinh trong mắt của Tiểu Điêu càng lúc càng nhiều, sắc mặt càng lúc càng nghiêm túc.

Mười lần.

Lâm Động ngồi trong cái cối xay tinh thần, hưởng thụ đúng 10 lần bị nghiền nát, sau đó lại phục hồi, rồi lại nghiền nát. . .

"Tiểu tử này, đúng là có sự kiên trì. . ."
Tiểu Điêu buông móng vuốt ôm ở ngực, lần đầu tiên hắn nhìn thế thiếu niên này cũng có chút khác với người bình thường.

Khi Tiểu Điêu còn đang cảm thán, thì một đạo thân ảnh gần như trong suốt từ trong cối xay tinh thần bay ra ngoài, sau đó dừng lại trước mặt nó, thân ảnh này chính là Lâm Động hiện đang mang một khuôn mặt cực kỳ yếu ớt.


Hiện giờ tuy Lâm Động đã thoát khỏi cối xay tinh thần, nhưng mà hắn vẫn cảm nhận được cái nỗi đau khủng khiếp trong đầu.

"Tiểu tử, rất tốt, lần đầu tiên mà có thể chịu đựng được 10 lần. . ."
Nhìn thấy Lâm Động cực kỳ suy yếu, Tiểu Điêu cười cười, nói.

Lâm Động miễn cưỡng cười, tuy rằng hôm nay vô cùng suy yếu và uể oải, nhưng mà hắn có một cảm giác Tinh thần lực hôm nay so với trước kia mạnh hơn rất nhiều, đúng là nó có tác dụng không nhỏ.

"Hiện giờ ngươi đã ở trong trạng thái cực hạn không thích hợp để tu luyện, nên đi nghỉ ngơi cho tốt đi, mặt khác, Điêu gia ta cũng khuyên rằng ngươi nên đi tìm một số linh dược có khả năng điều dưỡng Tinh thần lực, nó sẽ có hiệu quả vô cùng lớn đối với việc ngươi rèn luyện Tinh thần lực, nếu không thì việc suy yếu quá cũng có khả năng bị thương, dễ lưu lại di chứng."
Tiểu Điêu lười biếng nói.

"Được, đa tạ."
Lâm Động gật đầu, tuy rằng Tiểu Điêu này không rõ lai lịch, nhưng mà hắn cũng hiểu lời nói này tương đối chính xác.

Tiểu Điêu khua móng vuốt, không nói thêm gì nữa, xoay người hóa thành một đạo hào mang biến mất trong bóng tối, mà Lâm Động thì cũng không ở lâu, tâm thần khẽ động, rời khỏi phiến không gian này.

Trong phòng, Lâm Động mở hai mắt ra, một cảm giác mê muội lập tức từ trong đầu truyền ra, hắn lắc lắc đầu, cười một tiếng, tuy rằng tu luyện trong không gian của Thạch Phù không bị tổn thương gì, nhưng đối với tinh thần lại là một sự tiêu hao cực lớn.

Khẽ thở ra một hơi, Lâm Động lại quan sát Nê Hoàn Cung, chỉ thấy cái Bản Mệnh Linh Phù lúc này vô cùng lờ mờ, nhưng mà hình thể của nó càng thực chất, chắc là hiệu quả của việc tu luyện Tinh thần lực vừa rồi.

"Đúng thật là cần phải có linh dược điều dưỡng Tinh thần lực, xem ra phải đi mua một phen rồi."

Nhìn thấy cảnh tượng này, Lâm Động gật đầu, sau đó duỗi thắt lưng, mang theo sự mệt mỏi ngã người ngủ thiếp đi.

Trong mấy ngày kế tiếp, ngày nào Lâm Động cũng tiến vào trong Thạch Phù không gian, sử dụng cối xay tinh thần rèn luyện Tinh Thần Lực, tuy nói việc này quá mức đau đớn, nhưng mà lại là con đường duy nhất giúp Lâm Động có thể nhanh chóng đề thăng Tinh Thần Lực.

Về phần linh dược có thể khôi phục Tinh Thần Lực, thứ đó mức hiếm thấy, cho dù Lâm Động có tới phường hội ngầm trong Thanh Dương trấn cũng chỉ kiếm được hai gốc nhị phẩm linh dược mà thôi, tóm lại là rất hiếm.

Trong khi Lâm Động mất ăn mất ngủ tu luyện, 7 ngày đảo mắt đã qua.

Trưa ngày thứ 7, Tinh thần lực Lâm Động đã có sự tiến bộ không nhỏ, Bản Mệnh Linh Phù càng lúc càng thực chất, đôi khi còn thấy một loại phù văn nhàn nhạt, nhưng mà muốn đặt chân vào Nhị ấn Phù sư thì vẫn còn chưa đủ.

Đối với kết quả này, Lâm Động đã sớm có dự liệu, nếu như Nhị ấn Phù sư có thể dễ dàng đột phá như vậy thì Phù sư đâu còn đáng giá nữa. . .

Trong khi Lâm Động tu luyện thì Lâm Động cũng âm thầm chuyển một số tiểu bối ra ngoài, phòng ngừa biện pháp xấu nhất.

Lại một ngày một đêm nữa trôi qua, bầu không khí trong Lâm gia càng lúc càng khẩn trương, các thế lực khác trong Thanh Dương trấn đều dang dõi mắt xem, đứng trước cái trường tai họa này họ chỉ thờ ơ lạnh nhạt quan sát.

Trong khu rừng ở hậu sơn Lâm gia, hai mắt Lâm Động vốn đang nhắm từ từ mở ra, một cái Hóa Thần Châm nhanh chóng ngưng tụ ở trước mặt.

Việc khống chế Hóa Thần Châm này Lâm Động đã làm tới mức lô hỏa thuần thanh, nhưng mà dù sao đây cũng chỉ là tinh thần bí kỹ phổ thông, uy lực không mạnh tới mức làm cho người khác phải sợ hãi.

"Mười ngày. . ."

Hóa Thần Châm chậm rãi biến mất, sắc mặt Lâm Động có chút nghiêm túc, trong 10 ngày này hắn dựa vào cối xay tinh thần làm cho Tinh thần lực tăng tiến không ít, nhưng mà vẫn chưa bước chân vào Nhị ấn Phù sư, dựa theo Lâm Động suy đoán, chắc phải mất tới 2 tháng mới có thể đột phá.

Nhưng mà, thời gian bây giờ quá cấp bách, nếu như không bước chân được vào nhị ấn thì sẽ không phải là đối thủ của Ngụy Thông có thực lực Nguyên Đan cảnh Tiểu Viên Mãn.

"Phải nghĩ biện pháp kéo dài thời gian. . ."

Lâm Động khẽ thở dài một tiếng, thời gian cấp bách khiến hắn phải lo nghĩ rất nhiều.

"A?"

Sau khi Lâm Động vừa thở dài, hắn đột nhiên cảm giác được mặt đất chấn động rất nhỏ, sắc mặt hắn khẽ biến, đầu ngón chân điểm xuống mặt đất, sau đó nhảy lên một ngọn cây, Tinh thần lực bộc phát bao trùm xung quanh, hai mắt hắn nhắm lại

Theo như Lâm Động biết thì ở cổng của Thanh Dương trấn có một cỗ không khí màu đỏ đột nhiên hiện lên, sau đó giống như cuồng phong cuốn tới hướng của Lâm gia, thanh thế kinh người.

"Huyết Y Môn. . ."

Nhìn đại đội nhân mã toàn mặc trang phục màu đỏ, Lâm Động nhẹ nhàng hít một hơi, cuối cùng chúng cũng tới.

"Huyết Y lâm môn, tất cả mọi người ở Lâm gia ra đây nhận lấy cái chết!"


Nguồn: tunghoanh.com/vo-dong-can-khon/chuong-101-z9maaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận