Võ Động Càn Khôn
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
-----oo0oo-----
Chương 232: Cổ Kiếm Môn.
Dịch: Nhóm dịch black
Biên: NguyenDuy84
Nguồn: Sưu Tầm
Bốn đạo thân ảnh từ trên cây phi xuống, sau đó có mặt ngay tại dòng suối nhỏ. Ánh mắt Lâm Động cũng quét qua những tên đó. Trong bốn người đó có ba tên là còn khá trẻ, thiết nghĩ chắc là đệ tử của Cổ Kiếm Môn. Mà thực lực của bọn chúng, cũng chỉ ở mức Nguyên Đan Cảnh, vốn không đáng để Lâm Động quá bận tâm. Cho nên sau khi ánh mắt hắn lướt qua người bọn chúng, liền nhìn về phía tên đứng ở giữa.
Tên đó tuổi tác khá lớn, ước chừng khoảng bốn mươi, khuôn mặt gầy gò, mặc áo màu xanh, tay cầm trường kiếm. Chỉ dựa vào bề ngoài mà nhìn thì thoáng có chút khí thế bất phàm. Nhưng mà, lúc đó sự tham lam lóe lên trong ánh mắt của hắn, lại khiến cho khí chất đó tiêu tan hoàn toàn.
- Ba tên Nguyên Đan Cảnh, một tên Tạo Hình Cảnh tiểu thành.
Ánh mắt Lâm Động vừa quét qua, liền nhận ra thực lực của bốn tên này. Trong bốn người, mạnh nhất chính là nam tử trung niên đó, cũng chỉ đạt đến mức Tạo Hình Cảnh tiểu thành. Thiết nghĩ cho dù ở trong Cổ Kiếm Môn, hẳn là cũng có chút địa vị.
Ngay lúc Lâm Động đang dò xét bốn người này, đối phương hiển nhiên cũng đang quan sát hắn. Tên trung niên đó hiển nhiên là khả năng quan sát không kém, đặc biệt là lúc hắn nhìn thấy thi thể của con Yêu mãng nằm dưới đất, nhãn thần lại càng co rút lại một chút.
- Ê, tên kia, đem Tử Vân Quả Thực giao ra đây, chúng ta sẽ không truy cứu hậu quả hỗn loạn mà ngươi đã gây ra.
Trong lúc tên trung niên còn đang dò xét Lâm Động, tên đệ tử trẻ tuổi của Cổ Kiếm Môn lại phất phất tay, mở miệng nói.
Nghe vậy, trong hai mắt khẽ nhắm lại của Lâm Động chợt lướt qua những luồng khí lành lạnh.
- Vị bằng hữu này, tại hạ là Chấp sự của Cổ Kiếm Môn, Lưu Vân Thiên, hôm nay nơi đây chính là nơi thuộc Cổ Kiếm Môn ta phong tỏa. Theo quy tắc, người ngoài không được xâm nhập, cho nên vẫn mong hiểu cho.
Tên trung niên đó dường như có thể nhận ra Lâm Động cũng có chút thủ đoạn, lập tức đưa tay ngăn cản lời nói ngạo mạn của gã bên cạnh, chắp tay cười nói.
Lâm Động liếc mắt nhìn hắn ta một cái, bình tĩnh nói:
- Vậy ta đi trước vậy!
- Ha ha, vị bằng hữu này, nếu như muốn rời khỏi, đương nhiên sẽ không có ai cản ngươi, có điều vẫn mong có thể giao lại Tử Vân Quả Thực lại cho chúng ta. Hôm nay, khu vực này đều đã được Cổ Kiếm Môn chúng ta phong tỏa, nếu như các đệ tử khác phát hiện có người đến làm loạn, e rằng sự việc sẽ không còn dễ giải quyết nữa rồi.
Thấy vậy, tên Lưu Vân Thiên đó mỉm cười nói.
Lời nói này của hắn, tuy rằng có chút khách khí, nhưng lại nồng nặc mùi vị đe dọa. Thiết nghĩ đám nhân mã của Cổ Kiếm Môn đều ở đây, không sợ Lâm Động có thể trốn thoát.
Nhưng nghe được lời của Lưu Vân Thiên, sắc mặt Lâm Động cũng thoáng có vẻ lạnh lùng, hắn liếc bốn tên trước mặt, nhàn nhạt nói:
- Tử Vân Quả Thực này là do ta cực khổ mới có được, tại sao phải giao cho ngươi chứ?
- Vì những đồ vật ở đây, tất cả đều thuộc về Cổ Kiếm Môn, ngươi lấy đồ của chúng ta, để cho ngươi giao ra, còn có gì không đúng chứ?
Bên cạnh Lưu Vân Thiên, một tên đệ tử trẻ tuổi của Cổ Kiếm Môn lớn tiếng quát. Dáng vẻ đó lại có vẻ như rất hùng dũng. Theo hắn thấy thì, với địa vị của Cổ Kiếm Môn, trong khu vực Viễn Cổ Phế Giản này, những bảo bối ở đây dường như tất cả đều phải thuộc về bọn chúng.
- Đúng, ngươi không nên không biết thời cuộc. Nếu như chọc giận chúng ta, chỉ cần phát ra tín hiệu, cao thủ của bổn môn ta tới nơi. Tên tiểu tử nhà ngươi, e rằng không chỉ đơn giản là giao ra Tử Vân Quả Thực là có thể giải quyết vấn đề…
Một tên khác cũng cười nhạt nói.
Lâm Động không nhịn được, cười một tiếng, nhàn nhạt nói:
- Ta thấy hay là đừng gọi là Cổ Kiếm Môn nữa, cứ trực tiếp gọi là Cường Đạo Môn cho rồi, làm kỹ nữ còn lập đền thờ, quả thực là chuyện nực cười.
- Ngươi nói cái gì?
Nghe thấy câu nói đó của Lâm Động, sắc mặt ba tên đệ tử trẻ tuổi của Cổ Kiếm Môn bỗng chốc trở nên lạnh lùng, lớn tiếng quát.
- Vị bằng hữu này, ta biết thực lực của ngươi không kém, ở nơi đây khiêu khích Cổ Kiếm Môn chúng ta, e rằng không phải là một việc làm thông minh.
Sắc mặt của Lưu Vân Thiên cũng có chút âm trầm. Do thực lực lớn mạnh của Cổ Kiếm Môn, những năm gần đây hắn rất hiếm khi gặp phải người dám không khách khí với bọn chúng như vậy trong Viễn Cổ Phế Giản này. Nếu như không phải bởi vì có chút kiêng dè thực lực của Lâm Động cùng với Tiểu Viêm vừa mới xé xác con Yêu mãng đó, e rằng hắn sớm đã động thủ.
Lâm Động lắc lắc đầu, quả thực hắn lười biếng nói những lời dư thừa với những tên cứ tự cho mình là giỏi đó, quay người tính tiến sâu vào trong Viễn Cổ Phế Giản. Ấn tượng của hắn đối với Cổ Kiếm Môn này, cũng chính vào lúc này trở nên vô cùng tồi tệ.
- Không được đi!
Nhìn thấy Lâm Động muốn bỏ đi, sắc mặt của tên Lưu Vân Thiên đó cuối cùng cũng trở nên lạnh lùng hoàn toàn. Một tiếng quát lớn, thân hình phóng ra, thanh trường kiếm trong tay mang theo sự sắc bén lợi hại, hóa thành vô số kiếm ảnh xông thẳng tới Lâm Động.
- Phát tín hiệu!
Ngay lúc bọn chúng bắt đầu động thủ, trong miệng tên Lưu Vân Thiên cũng phát ra một tiếng quát lớn.
- Hừ!
Đối diện với sự công kích của Lưu Vân Thiên, ánh mắt Lâm Động cũng phát lạnh, thân hình không chuyển động không né tránh. Đợi cho đến khi vô số kiếm ảnh ấy đến gần ngay trước mặt, hắn lúc này mới nắm chặt tay lại thành quyền, một quyền tung ra.
Đinh đinh!
Kiếm cương sắc bén hung hăng bổ lên quyền của Lâm Động, nhưng dòng máu tươi phun ra như trong tưởng tưởng lại vốn không hề xuất hiện, ngược lại bộc phát ra những tia lửa đỏ. Ngay sau đó, thủ chưởng của hắn nhất thời biến thành cứng rắn như kim cang, xuyên qua vô số kiếm ảnh, cuối cùng nhanh như chớp bổ xuống trước ngực Lưu Vân Thiên, với sự kinh ngạc tột độ hiện lên trước mặt.
- Phốc xuy!
Bị đánh trúng ngực, tên Lưu Vân Thiên đó liền cảm giác được một luồng sức mạnh dữ tợn tuôn vào trong bụng hắn, lập tức lục phủ ngũ tạng dường như đều bị đánh tới mức thay đổi cả vị trí. Một ngụm máu tươi phun ra, thân hình cũng chật vật bay ngược ra sau, cuối cùng rớt mạnh xuống trong dòng suối nhỏ.
Nhìn Lưu Vân Thiên dường như chỉ trong một chiêu đã bị đánh cho tơi tả, ba tên đệ từ trẻ tuổi của Cổ Kiếm Môn, hiển nhiên cũng ngây người trong chốc lát. Sau đó trong mắt chợt lóe lên một sự kinh hãi. Lưu Vân Thiên này thực lực là một cao thủ Tạo Hình Cảnh tiểu thành, nhưng mà với thực lực này, lại vừa giáp mặt đã bị Lâm Động đánh thành ra nông nỗi này?
- Nhanh phát tín hiệu!
Trong lúc kinh hoảng, một tên vội vàng nói.
xem chương mới tại tunghoanh(.)com
Nghe thấy vậy, một tên khác cũng lập tức gật đầu, trong tay áo chợt lấy ra một quả đạn tín hiệu. Nhưng mà, vẫn chưa chờ bọn chúng kéo ra, một tiếng hổ gầm liền vang lên bên tai. Tiếp theo đó, một luồng tinh phong lướt tới, đuôi hổ lóe lên lôi quang, hung hăng quật lên cơ thể của ba người.
Bang bang!
Thanh âm trầm thấp vang lên, thân ảnh của ba người trực tiếp bị hất tung đi, rơi mạnh trên thân cây. Ầm một tiếng, liền phun ra máu tươi, trên cơ thể càng bị cái đuôi mang theo sức mạnh lôi đình của Tiểu Viêm để lại những vệt đen xạm.
Thân hình Lâm Động đáp xuống, nhìn ánh mắt của bốn tên tràn đầy sự kinh hãi, vừa muốn giải quyết hoàn toàn đám phiền phức này, chợt sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, ngẩng đầu lên nhìn về phía Bắc khu rừng. Ở đó đang có rất nhiều những luồng khí tức lợi hại đang nhanh chóng tiến đến. Nhìn khí thế đó, hiển nhiên chính là đám nhân mã của Cổ Kiếm Môn.
- Đi!
Cặp mày khẽ nhíu lại, Lâm Động đem Tử Vân Quả Thực thu vào trong túi Càn Khôn, sau đó gọi Tiểu Viêm một tiếng. Ánh sáng đỏ lóe lên, Tiểu Viêm liền xuất hiện, trong thoáng chốc liền biến mất trong khu rừng sâu.
Mà ngay sau khi Lâm Động biến mất không lâu sau, thanh âm xé gió đó cũng đột nhiên mà đến. Chợt vài đạo thân ảnh từ trên không trung lướt xuống, nhìn bốn người Lưu Vân Thiên chật vật giữa trường, chân mày khẽ chau lại.
- Việc này là thế nào?
Người mở miệng nói là một nam tử tráng kiện mạnh mẽ. Giọng nói của hắn, phát ra một luồng ý chí hùng hồn. Từ nguyên lực chuyển động mạnh mẽ trên cơ thể hắn cho thấy, tên này là một cao thủ Tạo Hình Cảnh đại thành.
- Thiết Hộ pháp, có người xông vào khu vực phong tỏa, đả thương bốn người chúng ta, còn cướp mất Tử Vân Quả Thực trên tay chúng ta. Hiện giờ tên đó đã trốn vào trong Viễn Cổ Phế Giản rồi.
Tên Lưu Vân Thiên đó chật vật bò lên từ trong dòng suối nhỏ, sau đó nghiến răng nói.
- Đúng đó, Thiết Hộ pháp, tên đó còn lên tiếng sỉ nhục Cổ Kiếm Môn chúng ta. Chúng ta không nhịn được với giao thủ cùng hắn, nhưng thực lực của tên tiễu tử đó quá mạnh, còn có một con sủng vật rất mạnh nữa.
Ba tên khác cũng vội vàng phối hợp nói.
Tên nam tử được gọi là Thiết Hộ pháp liếc bốn người họ một cái. Đối với tính cách của bọn chúng ra sao, hắn biết rất rõ. Có điều cho dù hắn biết lời này tin không được bao nhiêu, nhưng uy nghiêm của Cổ Kiếm Môn lại không chịu bị người khác khiêu khích, đặc biệt là ở nơi đây. Nếu như truyền ra ngoài, sau này Cổ Kiếm Môn thi hành phong tỏa, ai cũng có thể đến xông vào, vậy thì không phải là rất phiền phức hay sao?
- Thông báo xuống, để cho tất cả mọi người tìm kiếm một nam tử trẻ tuổi mang theo một con vật giống như con hổ. Nếu như tìm thấy, bắt giữ hắn! Ta cũng sẽ thông báo những Hộ pháp khác cùng ta tiến vào rừng sâu tìm kiếm người này.
Thiết Hộ pháp quay người qua, hướng về phía một tên thuộc hạ phía sau, nhàn nhạt nói.
- Vâng!
Nghe vậy, tên thuộc hạ đó cung kính đáp lời, thân hình khẽ động, đi truyền đạt lại mệnh lệnh của Thiết Hộ pháp.
- Lưu Vân Thiên, ngươi hãy theo ta đi bắt tên tiểu tử đó trước. Những người khác rút về khu vực phong tỏa.
Tay Thiết Hộ pháp vừa phất, liền nhanh như con chim ưng lướt nhanh vào trong rừng sâu. Tên Lưu Vân Thiên nghe vậy, cũng vội gật đầu, sau đó nhanh chóng phóng theo. Có Thiết Hộ pháp chống lưng, nếu như gặp lại Lâm Động, tất nhiên có thể giải quyết hắn rồi.
- Những Yêu thú lợi hại nơi thâm sâu trong Viễn Cổ Phế Giản này càng ngày càng nhiều…
Ánh mắt Lâm Động lóe lên. Trên suốt quãng đường vào đây, hắn cảm nhận được khí tức của không dưới mười con Yêu thú có thể so sánh với cao thủ Tạo Hình Cảnh, xem ra nơi Viễn Cổ Phế Giản này, quả nhiên vô cùng nguy hiểm.
- Ngươi cứ việc tiến vào nơi sâu nhất. Có ở ta đây, những Yêu thú đó không phát hiện được khí tức của ngươi đâu.
Tiếng nói của tiểu điêu lúc này đột nhiên vang lên. Sau đó Lâm Động liền cảm nhận được một luồng ba động đặc biệt phát tán ra từ trong thạch phù trong lòng bàn tay hắn, sau đó bay vây lấy thân thể hắn.
Dưới sự khuếch tán của những ba động đó, Lâm Động cũng cảm thấy rằng, khí tức của hắn dường như trong lúc này hoàn toàn bị che dấu mất. Ngay đến bản thân hắn cũng không cách nào cảm nhận được, chợt trong mắt thoáng hiện lên vẻ vui mừng. Vẫn còn may, tên tiểu điêu này cũng không phải hoàn toàn không đáng tin cậy.
- Muốn đuổi theo ta? E rằng không dễ dàng như vậy đâu.
Hắn nhìn về phía sau, cười nhẹ một tiếng. Tốc độ của Lâm Động đột nhiên gia tăng. Hiện giờ, hắn hoàn toàn không cần che dấu khí tức, tốc độ cũng thi triển đến mức cực hạn.
Rất nhanh, khí tức của những kẻ phía sau liền bị vứt lại phía sau rất xa. Thiết nghĩ đám người Thiết Hộ pháp hiện giờ cũng vô cùng buồn bực. Suy cho cùng, bọn chúng không cách nào ẩn giấu khí tức một cách hoàn toàn được, nếu như gây nên ba động quá lớn, dẫn dụ những Yêu thú lợi hại đó đến, e rằng sẽ phải bỏ mạng tại nơi này.
Lâm Động có thể cắt đuôi bọn chúng một cách dễ dàng. Thân hình Lâm Động nhanh như chớp xuyên vào nơi sâu nhất trong khu rừng. Cứ như vậy khoảng mười mấy phút sau, tốc độ của hắn cuối cùng cũng dần chậm lại. Lúc này, phía trước hắn xuất hiện một sơn cốc cực lớn. Xung quanh sơn cốc lấp đầy những hài cốt, cũng không biết là của con người hay của Yêu thú, những luồng hung khí vô cùng thô bạo, từ trong sơn cốc đó lan tràn ra.
Lâm Động cẩn thận lướt qua một đoạn sơn cốc, sau đó ánh mắt hướng vào trong sơn cốc. Nhất thời, một cái bóng khổng lồ gần khoảng mười trượng, cực kỳ to lớn khiến cho người khác phải kinh sợ liền xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
Nhìn cái bóng khổng lồ đó, trong lòng Lâm Động cũng thở dài một hơi. Hắn có thể cảm nhận được sức ép mà cái bóng khổng lồ đó đem đến lớn mạnh như thế nào. Dưới sức ép đó, cao thủ Tạo Hình Cảnh quả thực chỉ giống như một con kiến mà thôi. Đây chính là Viễn Cổ Long Viên, mà ngoài vị chủ nhân của Cổ mộ phủ ra, hắn lần đầu tiên chứng kiến luồng khí tức cường hãn đến như vậy!