Võ Động Càn Khôn Chương 58 : Mỏ khoáng thạch

Võ Động Càn Khôn
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu

Chương 58: Mỏ khoáng thạch
Dịch: Hoàng Oanh
Nguồn: tangthuvien.com


"Dương Nguyên Thạch? !"

Nhìn viên tinh thạch Lâm Động móc ra đặt ở trên bàn, Lâm Chấn Thiên hơi sững sờ lấy một viên khác ở trong người ra, thấy chúng giống y như nhau.

"Ha hả, vận khí của thằng nhóc này thực là tốt. . ."
Lâm Chấn Thiên cười cười, đặt viên tinh thạch của mình xuống, cầm chén trà nhấp một miếng, nói:
"Đem viên Dương Nguyên Thạch này cho phụ thân cháu đi, hắn cũng đang cần."

"Đây là thứ con đào được ở bên dưới lớp đất của Thiết Mộc Trang, con cho rằng ở đó có một cái mỏ Dương Nguyên Thạch!"
Lâm Động sắc mặt có chút đỏ lên, nói.

"Phụt!"



Lâm Động vừa nói xong, nước trà trong miệng của Lâm Chấn Thiên phun thẳng ra ngoài, lão bỗng nhiên đứng dậy, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào Lâm Động, run rẩy nói:
"Cháu nói cái gì? Mỏ Dương Nguyên Thạch? !"

Lâm Khiếu cùng Lâm Khẳng đang ngồi trong đại sảnh cũng bị câu nói của Lâm Động làm cho sợ hãi thất sắc. Giá trị và tác dụng của Dương Nguyên Thạch bọn họ đương nhiên là hiểu rõ, thứ này đối với cao thủ Thiên Nguyên cảnh mà nói có sức hấp dẫn vô cùng. Nếu như có được một cái mỏ này, thì tài phú mang lại sẽ cực kỳ khổng lồ, việc buôn bán của Thiết Mộc Trang sẽ trở nên hưng vượng.

Vậy mà Lôi gia lại không hề phát hiện, bên dưới lớp đất của Thiết Mộc Trang có một cái mỏ tài phú lớn tới mức này!

Đương nhiên, nếu như bọn họ biết thì cho dù có mang 10 con Hỏa Mãng Hổ ra dụ, bọn họ cũng không bao giờ lấy Thiết Mộc Trang ra làm tiền đặt cược.

Lâm Động gật đầu, chỉ vào viên tinh thạch màu đỏ nhạt, nói:
"Nó đực tự tay cháu đào lên, mọi người cùng hiểu, Dương Nguyên Thạch rất ít khi xuất hiện đơn lẻ. . ."

"Hô. . ."

Lâm Khiếu cùng Lâm Khẳng thở sâu ra một hơi, liếc mắt nhìn nhau, một lát sau mới dùng thanh âm khàn khàn, nói:
"Thiết Mộc Trang vốn là một khu vực núi lửa, trùng khớp với điều kiện sinh ra Dương Nguyên Thạch, rất có khả năng nơi này có một cái mỏ Dương Nguyên Thạch."

"Mang ta tới chỗ đó xem nào!"

Hô hấp của Lâm Chấn Thiên đã trở nên dồn dập, hắn đi qua đi lại trong đại sảnh, sau đó gấp gáp nói.

Lâm Động gật đầu, nói:
"Nhưng mà ở đó còn có hai con Hắc Thiết Yêu Báo."

"A?"

Nghe thấy Hắc Thiết Yêu Báo, vLâm Chấn Thiên cũng biến đổi, chợt cắn răng một cái, nói:
"Mặc kệ nó, nếu như ở đó thật sự có mỏ Dương Nguyên Thạch, đừng nói là hai con Hắc Thiết Yêu Báo, cho dù nhiều hơn nữa chúng ta cũng phải nghĩ biện pháp thanh trừ chúng!"

Nghe vậy, Lâm Động gật đầu không nói gì nữa, xoay người đi ra khỏi phòng khách, gọi Tiểu Viêm tới rồi nhảy lên lưng nó dẫn Lâm Chấn Thiên, Lâm Khiếu, Lâm Khẳng ba người nhanh chóng lao vào trong rừng.

. . .

Với tốc độ tương đối nhanh, chỉ chừng 10 phút là đám người Lâm Động đã xuất hiện ở nơi hắn phát hiện ra Dương Nguyên Thạch.

"Quả nhiên là Hắc Thiết Yêu Báo."

Đứng ở trên miệng hố, Lâm Chấn Thiên nhìn hai con báo ở dưới hố, sắc mặt nghiêm túc gật đầu, hai con súc sinh này dù sao cũng là cao thủ Thiên Nguyên cảnh cao thủ, thu thập có chút phiền phức.

Lâm Chấn Thiên thì thào tự nói một tiếng, sau đó quay đầu nhìn hai người Lâm Khiếu và Lâm Khẳng ở phía sau, hai người này đang cầm xẻng, nhanh chóng đào bới cái hố mà Lâm Động tìm thấy. Việc này quá mức trọng yếu cho nên không thể cho người khác tới hỗ trợ, hai người đành phải tự mình ra tay.

Lâm Động đứng bên cạnh thấy Lâm Khiếu và Lâm Khẳng phải đi đào đất cũng âm thầm cười trộm.

Đối với việc Lâm Động cười trộm, hai người Lâm Khiếu bây giờ làm gì còn thời gian mà chú ý, hai người hết sức chăm chú vung cái xẻng, mạnh mẽ mở rộng cái hố.

Dưới sự lao động của hai cao thủ Thiên Nguyên cảnh, cái hố vốn chỉ rộng chừng nửa xích (1 xích =1/3 mét”) đã biến thành một cái hố to rộng hơn 10 trượng, nhưng mà điều làm cho Lâm Động nhíu mày chính là đào sâu rộng tới như vậy mà chẳng phát hiện ra một viên Dương Nguyên Thạch nào khác, vậy mà ba động của Thạch Phù trong lòng bàn tay hắn vẫn liên tục phát ra, nói cho hắn biết nơi này có Dương Nguyên Thạch ẩn giấu.

Ánh mặt trời đã tắt, thay vào đó là ánh trăng nhu hòa bao phủ mặt đất, độ sáng đã giảm đi rất nhiều.

"Phụ thân, có lẽ Lâm Động chỉ may mắn nhặt được một viên mà thôi. . ."

Dưới cái hố, Lâm Khiếu lau mồ hôi, ngẩng đầu nhìn Lâm Chấn Thiên đang khẩn trương, cười khổ nói.

Nghe vậy, Lâm Chấn Thiên cũng thở dài một hơi, trong mắt tràn đầy vẻ thất vọng, xem ra hắn đã quá hi vọng rồi, Dương Nguyên Thạch làm sao có thể nói gặp là gặp cơ chứ.

"Vậy thì dừng ta đi, sắc trời đã không còn sớm rồi. . ."
Lâm Chấn Thiên phất phất tay, uể oải nói.

Hai người Lâm Khiếu ở dưới hố sâu cũng cười khổ lắc đầu, xem ra hôm nay đúng là không may mắn, Thiết Mộc Trang bị hủy, mà cả ngày lại phải nặng nhọc đào đất. . .

Nhìn thấy ba người uể oải, Lâm Động càng nhíu chặt đôi mày, hắn trực tiếp nhảy xuống hố, cầm cái xẻng trong tay Lâm Khiếu, sau đó liên tiếp đào bời.

Nhìn thấy hành động của Lâm Động, Lâm Khiếu biết là hắn không cam lòng, cho nên than nhẹ một tiếng, vỗ vỗ vai Lâm Động, vừa định bảo hắn nghỉ ngơi thì một tiếng cạch giòn tan vang lên!

Trong khu rừng yên tĩnh, tiếng cạch kia tuy rằng không lớn nhưng lại khiến cho thân hình ba người Lâm Chấn Thiên run lên, tất cả ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào nơi hạ xẻng của Lâm Động, ở nơi đó có một tia sáng màu đỏ nhạt như ẩn như hiện.

Ba người ngơ ngác nhìn tia sáng màu đỏ kia, trong nháy mắt sau đó, Lâm Chấn Thiên đã lao xuống, tay áo vung lên, một luồng cuồng phong xuất hiện thổi bay đám bùn đất kia đi.

Khi đám bùn đất bay đi, đập vào mắt họ là một khối đá màu đỏ nhạt trong suốt, nhìn xuyên qua lại thấy ở phái bên trong vẫn là loại tinh thạch này, chúng giống như bảo thạch phát quang, lập lòe trong bóng tối.

Ánh sáng đỏ chiếu lên khuôn mặt đang dại ra vì chấn động của bốn người. . .

"Đúng là. . . mỏ Dương Nguyên Thạch. . ."

Lâm Khẳng ngơ ngác nhìn khối đá màu đỏ nhạt, thân thể đột nhiên kịch liệt run rẩy, Lâm gia bọn họ sẽ vì thứ này mà thay đổi!

"Trời thương Lâm gia chúng ta rồi!"

Lâm Chấn Thiên ngửa đầu kích động gầm lên, nước mắt chảy ngang dọc trên khuôn mặt già nua, có được mỏ khoáng thạch này, tốc độ phát triển của Lâm gia sẽ tăng vọt, tới lúc đó đừng nói là Thanh Dương trấn, mà trong Thiên Đô quận, danh tiếng của bọn họ cũng không nhỏ!

Thấy ba người kích động như vậy, Lâm Động cũng thở dài một hơi, ném cái xẻng trong tay xuống, ngồi lên khối tinh thạch, cảm nhận được những luồng hơi ấm phát ra, miệng của hắn cũng nở nụ cười. Nếu như Lôi gia biết được điều này thì không biết Lôi Báo có tức giận tới mức thổ huyết mà chết hay không? xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m


Nguồn: tunghoanh.com/vo-dong-can-khon/chuong-58-I8maaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận