Võ Động Càn Khôn
Chương 793: Võ Đế
Nguồn: Vipvandan
Sưu tầm: tunghoanh.com
Dịch: Nhóm dịch black
Ngọn lửa nóng bỏng dị thường bùng nổ, sức nóng đó khiến cả vách núi tan chảy thành một cái hố khổng lồ.
Vẻ mặt Lâm Động lạnh lùng nhìn ngọn lửa rực cháy, tiếng kêu thảm thiết trong ngọn lửa kéo dài một khoảng thời gian rồi biến mất hoàn toàn, hai đạo khí tức cũng theo đó tan biến theo.
Ngọn lửa cháy thêm một lúc rồi bắt đầu tắt dần, hai thân ảnh bên trong đã biến thành tro bụi. Hai cường giả Bán Bộ Sinh Huyền Cảnh đã bị Phần Thiên Trận thiêu thành tro!
- Không hổ là Linh bảo Thuần Nguyên!
Lâm Động nhìn cảnh tượng đó không khỏi chép miệng một cái. Uy lực của Phần Thiên Đỉnh thật khủng bố, thậm chí có thể nói là mạnh hơn Thiên Hoàng Cầm của Ứng Hoan Hoan một bậc.
- Nhưng tiêu hao nguyên lực nhiều quá!
Phần Thiên Trận không duy trì quá lâu, nhưng nguyên lực trong cơ thể Lâm Động đã tiêu hao không ít. Xem ra tuy uy lực của Linh bảo Thuần Nguyên lớn nhưng không phải ai cũng có thể dùng được. Chẳng trách Ứng Hoan Hoan dùng Thiên Hoàng Cầm lại vất vả như thế.
Quang trận lúc này cũng dần tan biến đi, cuối cùng biến thành một đạo hỏa quang chui vào Phần Thiên Đỉnh. Sau khi hỏa quang biến mất, hai cái túi Càn Khôn hiện ra.
Trước đó, khi khởi động Phần Thiên Trận, Lâm Động luôn luôn quan sát mọi động tĩnh bên trong nó, bởi vì hắn rất có hứng thú đối với Võ Đế Điển của bọn Dương Chiến, nên đã dùng một chút tâm thần bảo vệ túi Càn Khôn của bọn chúng. Nếu không thì hai cái túi này cũng đã hóa thành tro rồi.
Lâm Động vẫy tay, hai cái túi Càn Khôn bay tới tay hắn, hắn dùng tinh thần lực tiến vào trong kiểm tra một lượt.
Thường thì túi Càn Khôn đều có lạc ấn tinh thần của chủ nhân nó, nhưng hiện tại bọn Dương Chiến ngay cả Nguyên thần cũng đã tan thành tro bụi, đương nhiên lạc ấn cũng tan biến đi mất, vì thế tinh thần lực của Lâm Động không gặp chút trở ngại nào, dễ dàng tiến vào trong tìm kiếm.
Trong túi Càn Khôn của bọn Dương Chiến rất nhiều đồ tạp loạn, nhưng thu hoạch cũng phong phú, có không ít vũ kỹ, nhưng ít thứ lọt được vào mắt Lâm Động.
Khoảng mười phút sau thì trong tay Lâm Động mới hiện ra một miếng ngọc màu xám, thấp thoáng tỏa ra năng lượng kỳ dị, hoàn toàn giống với thứ vũ kỹ bọn Dương Chiến thi triển ban nãy.
- Chính là nó rồi!
Lâm Động nắm trong tay miếng ngọc, gương mặt lóe lên vẻ vui mừng. Hắn có thể cảm nhận được sự cường hãn của Võ Đế Điển này. Môn vũ kỹ này chắc chắn đã đạt được đến tầng thứ Thiên Vũ kỹ, chỉ có điều bọn Dương Chiến vẫn chưa sử dụng thuần thục, bằng không thì dù cho Lâm Động có Phần Thiên Đỉnh thì cũng khó lòng giải quyết được bọn chúng.
Tinh thần lực của hắn nhanh chóng tiến vào trong miếng ngọc. Tinh thần lực vừa tiến vào thì trong đầu Lâm Động bỗng vang lên tiếng u u, sau đó trước mắt hắn tối sầm lại, cảnh tượng thay đổi biến thành một bầu trời sao rộng lớn.
Sự thay đổi đột ngột này khiến Lâm Động có chút kinh ngạc, có lẽ đây là ấn ký tinh thần bên trong miếng ngọc.
Bầu trời sao rộng lớn bỗng biến dạng, một bóng người từ thinh không bước ra.
Bóng người kia càng tiến gần, thì Lâm Động mới nhận ra được người này mặc áo xám, thân hình cao lớn, dáng vẻ không tuấn dật nhưng rất khí thế, ánh mắt hắn dường như còn sáng hơn cả bầu trời sao.
Bóng người đó đứng dưới bầu trời sao, chân bước ra, quyền ảnh vung lên, một bộ vũ kỹ huyền ảo được thi triển theo từng bước chân. Trong khi bóng người kia thi triển vũ kỹ, thì bầu trời sao giống như cũng rung lên theo.
Khi vũ kỹ thi triển, trong không gian bỗng vang lên một giọng nói trầm khàn như vọng lại từ thời Viễn Cổ:
- Cả cuộc đời ta chia ra làm ba giai đoạn. Giai đoạn đầu, chiến đấu ba ngàn tám trăm trận, không thắng trận nào! Giai đoạn hai, chiến đấu năm ngàn ba trăm trận, thua năm ngàn trận!
Nghe câu này Lâm Động vô cùng ngạc nhiên, thực lực vị tiền bối này có thật sự cường hãn hay không? Như thế nào lại chiến đấu hơn chín ngàn trận mà chỉ thắng có ba trăm?
- Giai đoạn cuối chiến đấu tám ngàn trận, thua mười trận!
Khi câu nói đó vang lên, một lần nữa Lâm Động lại tràn ngập sự kinh ngạc, hắn hít vào một hơi sâu. Chiến đấu tám ngàn trận mà chỉ thua mười trận… khoảng cách trước và sau thật quá lớn!
Nhưng người này cũng thật là hiếu chiến, Lâm Động chỉ biết tặc lưỡi. Ngoài ra hắn cũng hiểu, qua từng trận giao chiến thất bại, vị tiền bối này đã nhận ra điểm còn yếu của bản thân rồi rèn luyện khắc phục. Hiển nhiên khoảng thời gian về sau ông ta đã có thể là một vị đại tông sư, chắc hẳn cũng có thể coi là cường giả cấp bậc cao nhất trong thiên địa này, những người thắng được ông hiển nhiên là không nhiều!
Đương nhiên, điều khiến Lâm Động thấy hiếu kỳ là mười trận thua kia là thua những người cấp bậc thế nào!
- Khi ta còn sống, người đời gọi là Võ Đế, toàn bộ sở học cả cuộc đời ta, được ta dung nạp các loại vũ kỹ, tự tạo ra một bộ Võ Đế Điển. Trong cuộc chiến Thiên địa đã dùng bộ vũ kỹ này trảm chín Tướng ba Vương, tuy cuối cùng vong mạng, nhưng cũng đủ để tiếu ngạo giang hồ!
Sắc mặt Lâm Động lúc này cũng trở nên ngưng trọng, thậm chí cảm thấy có chút kinh hãi. Võ Đế đúng là nhân vật nghịch thiên, có thể một mình giết chín Tướng ba Vương! Bản lĩnh này chắc ở thời Viễn Cổ cũng thuộc hàng ngũ đỉnh phong.
Với sinh vật chưa biết là gì kia, Lâm Động cũng có hiểu biết một chút. Sinh vật tương tự thứ bị Phần Thiên lão nhân trấn áp có lẽ thuộc cấp Tướng, còn thứ bị trấn áp dưới Đại Hoang Vu Bi là cấp Vương. Tuy Võ Đế sau khi lập được thành tích đó thì đã qua đời, nhưng chắc chắn thực lực cũng đã đạt đến cảnh giới kinh thiên hãi tục!
- Võ Đế Điển, người bình thường khó có thể tu luyện. Nếu hậu nhân nào có được vũ kỹ của ta, nếu chưa đạt được cảnh giới đại thành thì không thể gọi là có được truyền thừa của ta!
Câu nói trầm đục cuối cùng mang đầy ý tự hào, hiển nhiên vị Võ Đế này cũng là người khá cao ngạo, không muốn vũ kỹ của mình thuộc về kẻ bất tài, làm lu mờ ánh sáng của nó.
Sau khi câu nói ấy chấm dứt, bóng người kia cũng đánh xong quyền cuối cùng, lập tức bầu trời sao rung chuyển dữ dội, những ngôi sao trên trời ầm ầm lao xuống như sao băng.
- Phù!
Lâm Động hít vào một hơi sâu, ánh mắt có phần chấn động, Võ Đế đúng là danh bất hư truyền, vũ kỹ này rơi vào tay bọn Dương Chiến, đúng là có phần thiệt thòi quá!
Sao rơi ào ạt, không gian cũng vỡ vụn, cảnh tượng xung quanh thay đổi, tầm mắt của Lâm Động lại trở lại giữa lưng trời trong sơn cốc.
- Đồ tốt a!
Lâm Động nắm chặt miếng ngọc một lúc lâu, miệng nhếch lên cười nhạt. Vũ kỹ mà bóng người đó thi triển hắn đã nhớ hết trong đầu. Khí tức của nó tuyệt đối mạnh hơn Đại Hoang Nhân Thiên Thủ của Lâm Động rất nhiều. Thu hoạch này đúng là vượt ngoài dự liệu của hắn!
- Võ Đế tiền bối, vũ kỹ của ngài rơi vào tay vãn bối, chắc chắn sẽ không làm hỏng danh tiếng của nó đâu!
Lâm Động tự nhủ, Võ Đế có ngạo khí của mình, nhưng Lâm Động cũng có cái cao ngạo của hắn. Hắn không muốn tranh cao thấp với Võ Đế, nhưng vũ kỹ này đã rơi vào tay hắn thì chắc chắn hắn sẽ phát huy được uy lực mạnh nhất của nó.
Lâm Động lật tay cất miếng ngọc vào túi Càn Khôn, rồi từ từ đáp xuống ngồi cạnh Thái Thanh Tiên Trì đợi Lăng Thanh Trúc trị thương xong.
o0o
Nửa giờ đồng hồ nhanh chóng trôi qua, cặp mày Lâm Động dần nhíu lại, cuối cùng hắn mở mắt ra, nhìn về phía Thái Thanh Tiên Trì lúc này vẫn chẳng có chút động tĩnh.
Dường như trong đó quá yên tĩnh!
Lâm Động lại nhắm mắt nửa giờ nữa, cuối cùng hắn đứng dậy, sắc mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm Thái Thanh Tiên Trì, lẩm bẩm:
- Hình như không ổn rồi!
Hắn đứng đó do dự một lúc rồi nhảy tùm xuống nước.