Thần binh Thứ Nguyên là một vị Tiên Vương viễn cổ lĩnh ngộ bản chất của Thứ Nguyên dị độ, từ đó luyện chế ra thần binh vô địch này, so với Vạn Vật Mẫu Kiếm, cũng có một phần thần diệu trong đó, vẫn luôn nắm giữ trong tay Đa Bảo Thiên Quân, thế nhưng hiện tại cũng đã giang sơn đổi chủ bị Phương Hàn luyện hóa, trở thành một mắt trận thật lớn khác của Kỷ Nguyên Thần Trận.
Hiện tại đại mắt trận của Kỷ Nguyên Thần Trận có Thiên Táng Quan, Phong Thiện Tế Đàn, Tru Tiên Môn, Thánh Đường viễn cổ, chí bảo Tam Thập Tam Thiên, Bát Bộ Phù Đồ, Vạn Vật Mẫu Kiếm, cộng thêm thanh thần binh Thứ Nguyên này, hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh.
Còn lại các tiểu mắt trận, Pháp bảo kém một chút, tỷ như vừa mới thu Thiên Đạo Luân, Thiết Hư Kiếm, luyện chế mà thành Tự Do Chi Dực, Truyền Thuyết Trượng, Thẩm Phán Thương những Tiên khí thánh phẩm này cũng đều không tính là mạnh mẽ.
Vừa đoạt được thần binh Thứ Nguyên, lực lượng của Phương Hàn lập tức tăng lên đạt tới mười ba kỷ nguyên đỉnh phong. Trong khoảnh khắc đó, Vận Mệnh Lực càng cường đại hơn cuồn cuộn mà đến, thấm nhuần huyền ảo, trí tuệ thâm thúy, kéo dài vô tận của dòng sông vận mệnh.
Mà Đa Bảo Thiên Quân và Thái Thượng Thiên Quân tiếp tục mất đi một kiện Pháp bảo, lực lượng càng thêm suy yếu, nguy hiểm đến cực điểm, rơi xuống thế hạ phong tuyệt đối.
Kỳ thật hiện tại Phương Hàn giao đấu với bọn họ, cũng đã tính kế thật hoàn hảo, dùng Đại Vận Mệnh Thuật vây khốn, bọn họ tuyệt đối không thể đào thoát, tuy nhiên cũng không để cho bọn hắn có cơ hội liều mạng cá chết lưới rách, vì thế chậm rãi lột kiển kéo tơ, từng bước một cắn nuốt như tằm ăn lên. Đầu tiên là thu Thiết Hư Kiếm, Thiên Đạo Luân, hai chữ Sơn Hải, củng cố lực lượng cùng tu vi của mình, sau đó làm cho hai đại Thiên Quân không có một chút năng lực phản kháng.
Đây là
"Ôn thủy chữ ếch".
(* Đun nước luộc ếch: nếu nước đun sôi rồi cho ếch vào nó sẽ vùng vẫy nhảy vọt có khi thoát khỏi nổi, nhưng cho ếch vào nước lạnh đun từ từ, ếch sẽ dần thích nghi và thoải mái, đến khi nước nóng dần sôi lên, ếch đã mất đi sức phản kháng, lòng có dư mà lực không đủ...)
Đen lúc này, Đa Bảo Thiên Quân rốt cục chợt hiểu, nhưng cũng đã muộn, đúng là lòng có dư mà lực không đủ.
Thần binh Thứ Nguyên rơi xuống trong tay Phương Hàn hiển hiện ra uy lực, chém ra ba đợt sóng, sáng lập ra tiền đồ, căn bản không phải hắn có đủ khả năng lật lại thế cờ được.
- Phương Hàn! Ngươi thật thâm độc! Không ngờ từng bước một làm cho chúng ta rơi vào tuyệt cảnh.
Thái Thượng Thiên Quân lại liên hợp cùng Đa Bảo Thiên Quân, hai người kết nối chân khí, trao đổi căn nguyên, không ngừng tuần hoàn đối kháng lại khí thế của Phương Hàn.
Tuy nhiên, khí thế của họ rõ ràng đã suy yếu, kế tiếp bại lui.
- Không sai, ở dưới đại vận mệnh, các ngươi căn bản không thể phản kháng, bởi vì ta trực tiếp thao túng vận mệnh các ngươi, thao túng vận mệnh của thần binh, bất kể các ngươi thi triển ra đạo thuật gì, Pháp bảo gì, đều chỉ có thể trở thành thuốc bổ cho ta. Hiện tại ta lại cho các ngươi một cơ hội, Thái Thượng Thiên Quân, ngươi giao ra đây chín đạo tiên quang, còn Đa Bảo Thiên Quân, ngươi giao ra Vạn Giáp Vương cùng với chữ Bảo kia, như vậy ta có thể tha cho các ngươi một mạng, như thế nào? Các ngươi thủ đoạn cao cường, pháp lực không tệ, Kỷ Nguyên Môn ta đang thiếu Thái thượng Trưởng lão, đầu nhập vào ta, ta sẽ bỏ qua hết thảy chuyện cũ.
Phương Hàn luyện hóa xong thần binh Thứ Nguyên, sau đó lên tiếng nói, giọng điệu hơi dịu đi một ít, dường như muốn mời chào hai người.
- Cái gì? Ngươi chịu biến chiến tranh thành tơ lụa?
Thái Thượng Thiên Quân nghe được thần sắc vừa động. Vừa mới giao đấu mấy chiêu hắn lập tức rơi xuống hạ phong, liền biết rằng nếu cứ tiếp tục chiến đấu như vậy, chỉ sợ thật sự phải ngã xuống ở trong này. Pháp lực của hắn là mười một kỷ nguyên đỉnh phong, cùng ba đại Vu tổ không sai biệt lắm, nếu tính toán đâu ra đấy cũng chỉ cao hơn một chút, nhưng cũng không bằng chiến lực của Đa Bảo Thiên Quân. Có lẽ Đa Bảo Thiên Quân có thể chạy thoát, nhưng hắn hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.
- Không sai! Cũng giống như ba đại Vu tổ, làm Thái thượng trưởng lão của Kỷ Nguyên Môn, thoát ly Khởi Nguyên Tiên Vương.
Phương Hàn khoanh tay đứng, cũng không động thủ:
- Vừa rồi ta nghĩ lại, vẫn là có lòng từ bi, bởi vì hiện tại là thời điểm dùng người.
- Phương Hàn! Ngươi cũng đừng đóng kịch.
Đa Bảo Thiên Quân nhìn chằm chằm Phương Hàn:
- Ngươi căn bản không có nghĩ muốn buông tha hai người chúng ta, mà là động tâm tư phải giết, đừng cho là ta không biết, hừ! Ngươi hiện tại chỉ dùng lời nói dụ hoặc chúng ta, khiến cho chúng ta lơi lỏng cảnh giác, sau đó đánh lén. Tuy rằng hiện tại ngươi chiếm cứ thượng phong, nhưng ngươi cũng sợ hãi thủ đoạn của Đa Bảo ta, bởi vì ta có chiêu tuyệt sát cuối cùng cá chết lưới rách, nên ngươi sợ.
- Đa Bảo Thiên Quân! Ngươi quả nhiên là uy danh hiển hách, không phải vô dụng!
Sắc mặt Phương Hàn sa gầm xuống:
- Không sai! Ta đã động sát tâm muốn giết hai người các ngươi, các ngươi cũng đừng mong chạy thoát. Hãy liều chết một trận chiến cùng ta đi! Để ta xem thử thủ đoạn liều mạng của các ngươi rốt cuộc như thế nào? Sinh tử ngay tại một trận chiến này, có thể cá chết lưới rách hay chạy thoát, thì cứ xem bản lãnh của các ngươi.
"Ầm ầm!"Trên thân thể Phương Hàn bùng nổ phát ra một cổ khí lưu, sức công phá thật lớn quét ngang ra bốn phương tám hướng, đại trận của hắn bố trí đều thoáng cái hỏng mất mở bung ra, không ngờ hắn tự cởi bỏ phong tỏa.
Vốn ở bốn phía Phương Hàn đã bố trí đại trận tuyệt sát, vây khốn Đa Bảo Thiên Quân, Thái Thượng Thiên Quân trong đó, phòng ngừa bọn họ chạy trốn, nhưng hiện tại lại hoàn toàn phá bỏ cấm pháp, dường như không sợ hai người chạy trốn nữa.
Đây vốn là cơ hội tuyệt hảo, Thái Thượng Thiên Quân vừa nhìn thấy cấm pháp mở ra, gần như là lập tức đã nghĩ tới chui ra.
Nhưng Đa Bảo Thiên Quân lại không động, thấy một màn này của Phương Hàn, trong lòng hắn trầm xuống. Hành động này của Phương Hàn, còn gây áp lực cho hắn lớn hơn so với phong tỏa hư không.
Ban đầu Phương Hàn phong tỏa bốn phía, còn cho thấy trong lòng hắn nắm chắc không lớn, còn sợ hai người chạy trốn, trong lòng có điều kiêng kị, nhưng hiện tại tùy tiện mở ra cấm pháp, chứng tỏ hắn đã vứt bỏ tất cả cố kỵ, có lực lượng tuyệt đối có thể nắm trong tay hết thảy. Hơn nữa hoàn toàn mở ra cấm pháp, cũng có nghĩa sẽ không tiếc hết thảy giá phải trả, phải đánh chết hai người.
Dưới loại khí tức áp bách này, quả thực Đa Bảo Thiên Quân đã chân chính cảm nhận được sinh tử tồn vong trước mắt.
Trong bầu trời dường như vang lên một tiếng chuông gọi hồn vô hình, âm phủ tận thế hủy diệt cũng trống rỗng xuất hiện, trong lòng Đa Bảo Thiên Quân không tự chủ được tuôn ra một mối tình tự bi thương tang tóc.
Nghe đồn, có đại nhân vật lúc biết mình sắp ngã xuống, trong lòng bọn họ đều đã sinh ra dấu hiệu báo trước, cho nên đã cảm ứng được thiên cơ sinh tử.
Trong lòng Đa Bảo Thiên Quân đột nhiên cả kinh, đây là điềm báo trước chăng.
"Chẳng lẽ Đa Bảo ta hôm nay phải ngã xuống ở nơi này? Chết dưới tay đứa trẻ miệng còn hôi sữa? Không! Đa Bảo Thiên Quân ta tung hoành mười kỷ nguyên, nhờ kỳ ngộ, tu thành cảnh giới Thiên Địa Nhất Thể, thọ mệnh vượt qua Thiên Quân bình thường, gần như có thể sánh cùng Tiên Vương độc nhất vô nhị. Có thọ mệnh dài lâu như vậy, ta hoàn toàn có thể tấn công đột phá cảnh giới Tiên Vương, tiền đồ của ta là hào quang sáng ngời, đường tương lai của ta vô cùng vô tận. Ta phải nghịch chuyển vận mệnh, đánh vỡ gông xiềng, phá bỏ gông cùm xiềng xích, ai muốn giết ta, ta sẽ giết người đó! Đời sống của ta đã chú định phải phá tan đủ loại đại kiếp nạn, thành tựu con đường Vĩnh Sinh!" Đa Bảo Thiên Quân phẫn nộ rống giận trong lòng, sắc mặt nhưng lại càng ngày càng bình tĩnh, hai mắt nhìn Phương Hàn thâm thúy mà kiên quyết.
- Phương Hàn, tốt lắm! Ta đã nhìn ra lần này là đại kiếp nạn của ta, ngươi là khắc tinh trong mục tiêu của ta, nếu lần này ta có thể thoát được, nhất định phải tận diệt cả nhà Kỷ Nguyên Môn ngươi, cũng thành công làm suy yếu số mệnh của ngươi! Từ nay về sau, có thể mong chờ Tiên Vương Đạo. Hôm nay, ta sẽ cho ngươi nhìn xem, vì cái gì Đa Bảo Thiên Quân có uy danh hiển hách? Sát!
Ầm ầm!
Đa Bảo Thiên Quân động rồi, sinh ra công kích mãnh liệt.
Tuy nhiên, công kích của hắn lại không đánh tới Phương Hàn, mà ngoài ý liệu lại nhắm vào Thái Thượng Thiên Quân ngay bên cạnh.
Điều này thật ra ngoài dự kiến của mọi người! Một chưởng bổ ra, vừa lúc liền đánh vào mệnh môn của Thái Thượng Thiên Quân. Thái Thượng Thiên Quân phun ra một ngụm máu tươi, chuyển ánh mắt không thể tin nhìn vào Đa Bảo Thiên Quân.
- Bảo Chủng Tự Bạo, hoa quang thúc dục, hủy thiên diệt địa, thần đi không trở ngại!
Đa Bảo Thiên Quân điên cuồng hét lên, bên trong bàn tay truyền ra một tiếng gầm rú cực kỳ mãnh liệt, là một đạo phù lục đánh nhốt vào trong cơ thể Thái Thượng Thiên Quân, lập tức dẫn phát dao dộng căn nguyên Thiên quân của đối phương!
Thái Thượng Thiên Quân lập tức liền cảm thấy thân thể tự thân tán loạn, tất cả nguyên khí khổng lồ sắp bùng nổ không thể ngăn chặn. Thân thể hắn giống như một quả bong bóng cao su thổi căng, bành trướng lên kịch liệt, trong khoảnh khắc đã bành trướng thành một vòng cầu hình tròn, bay nhanh tới hướng Phương Hàn.
- Đa Bảo Thiên Quân! Ngươi!
Thái Thượng Thiên Quân sắp chết cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
- Thái Thượng Thiên Quân! Chớ trách ta, ta mạnh hơn so với ngươi, có tiềm lực hơn so với ngươi, cho nên không thể chết ở chỗ này. Tránh được đại kiếp nạn lần này, bên trong sinh mệnh của ta sẽ không còn tồn tại kiếp số, từ nay về sau tiêu diêu tự tại, chờ ngày tu thành Tiên Vương. Trên thân thể của ngươi ta đã đánh nhốt vào chí bảo vô thượng của ta luyện chế, hạt giống hoa quang bí thuật thiên bạo, sẽ trực tiếp tác động làm kíp nổ tất cả nguyên khí bên trong thân thể ngươi, hủy diệt phiến thiên địa này, hủy diệt Phương Hàn, ta mới có thể thoát thân.
Thần niệm trong nháy mắt vang lên trong óc Thái Thượng Thiên Quân, lúc này hắn mới xem như hiểu được, vì sao Đa Bảo Thiên Quân lại làm như vậy. Không ngờ là hy sinh mình để đổi lấy sinh cơ cho hắn chạy trốn.
"Ầm ầm!"Ngàn cân treo sợi tóc, không để bất cứ sai sót nào xảy ra, Thái Thượng Thiên Quân bay về phía Phương Hàn, rồi đột nhiên cả người bùng nổ, lập tức vũ trụ, Giới Thượng Giới này từng khối từng khối thời không toàn bộ đều hoàn toàn tiêu biến mất, nhân gian như bốc hơi.
Thái Thượng Thiên Quân là tu vi mười một kỷ nguyên. Thử nghĩ, tu vi mười một kỷ nguyên tự bạo, có thể sinh ra bao nhiêu uy lực? Một Thiên Quân bình thường tự bạo, tất cả địa vực mười vạn đại châu Thiên Đình, chỉ sợ cùng đều bị hủy diệt, hoàn toàn biến mất, cái gì Trung Châu, Hư Châu... toàn bộ đều phải tan biến.
Thiên Quân mười kỷ nguyên trở lên tự bạo, thiên địa đều phải hủy diệt.
Đa Bảo Thiên Quân quả là độc!
Độc đến khó tin, không ngờ trong nháy mắt liền ám toán Thái Thượng Thiên Quân, khiến cho hắn tự bạo tạo cơ hội cho mình thừa cơ chạy trốn. Hắn tin tưởng rằng với Thái Thượng Thiên Quân tự bạo, Phương Hàn cho dù không chết cũng bị trọng thương, mặc kệ thế nào hắn cũng có thể chạy trốn mất dạng.
Một mảng hư không bị hủy diệt, hỗn độn, không có vật gì có thể còn sống sót. Trong khoảnh khắc tự bạo đó, toàn bộ địa vực Giới Thượng Giới đều bị đánh xuyên qua, thậm chí có thể nhìn thấy thông đạo Thiên giới phía dưới.
- Đi!
Đa Bảo Thiên Quân điên cuồng chạy trốn hướng ra phía ngoài. Gió lốc mang tính hủy diệt kia tấn công trên người hắn, khiến cho hắn hộc ra một ngụm máu tươi, nhưng là hắn không mảy may quan tâm, từng viên từng viên Tạo Hóa Thần Đan, thần dược chư thiên không ngừng ăn vào. Tốc độ của hắn so với tốc độ ánh sáng còn mau hơn trăm ngàn lần, trong lúc xuyên qua vô số thời không, phía sau tầng tầng thời không bị hủy diệt, thật giống như thiên địa đã tới ngày tận thế.
"Lần này không biết Phương Hàn thế nào? Chết chắc rồi hay là trọng thương, chờ hủy diệt qua đi, ta sẽ lặng lẽ ẩn núp quay lại. Nhìn lại xem kết cục của người này như thế nào." Trong lòng Đa Bảo Thiên Quân vô cùng oán độc, nhưng lại có một loại khoái ý chạy thoát.
Hắn dùng một mạng của Thái Thượng Thiên Quân, đổi lấy một mạng của mình.
Vĩnh Sinh
Tác Giả: Mộng Nhập Thần Cơ