Vũ Động Càn Khôn Chương 1235 : Liềm linh

Võ Động Càn Khôn
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
-- o --
Chương 1235: Liềm linh

Dịch: Nhóm dịch black
Biên: NguyenDuy84
Nguồn: Vipvandan






Ầm ầm!
Cả Hắc Ám Quảng Trưởng bạo phát những tiếng nổ đinh tai, thủ lĩnh thế lực các phương ở Bách Huyền Vực đều trợn mắt há mồm nhìn, vẻ mặt đầy kinh hãi.

Mới bao lâu mà hai thái trưởng lão Luân Hồi Cảnh đã bại rồi?

- Sao có vậy?
Vô số người đều tự hỏi câu đó. Mọi ánh mắt chấn kinh nhìn lên Lâm Động trước sự chiếu rọi của lôi đình tựa Lôi Thần. Cái tên này rốt cuộc là thần thánh phương nào mà khủng bố đến mức này??

Lâm Động lạnh lùng nhìn xuống hai người dưới khe sâu:
- Giờ ta có tư cách nói lại câu vừa rồi chứ?


Lần này cả không gian lặng như tờ, ngay trưởng lão đoàn cũng vội vàng ngậm miệng. Ngoài những trưởng lão hung hăng với Thanh Đàn, những người còn lại rõ ràng đang lo lắng. Vị đại ca đột nhiên mọc ra của Thanh Đàn rõ ràng thực lực rất khủng bố, nếu chọc giận hắn thì e chẳng ai cản được hắn.

Trên tế đàn, cường giả Tài Phán Quân thì mừng rõ, đến hai thái trưởng lão cũng chẳng có tác dụng gì, e là đoàn trưởng lão sẽ không dám đối kháng với điện chủ nữa.

Hai thái trường lão sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên đã bị thương không nhẹ từ công thế hung hăng của Lâm Động.

- Ngươi!
Chúng nghiến răng nhìn lên Thanh Đàn trên tế đàn:
- Đây là việc nội bộ của Hắc Ám Điện. Ngươi lại nhờ đến người ngoài, ngồi trên vị trí điện chủ sao có thể khiến người ta phục?

Thanh Đàn nghe vậy phì cười:
- Hai vị thái trưởng lão, hai vị nói nghe hay thật. Chỉ là trước đó khi uy hiếp ta hai vị có nhớ thân phận của mình không? Hai vị cũng biết vai vế cao hơn cả sư phụ ta, nhưng những gì hai vị làm thì tính là gì?

Thanh Đàn cũng không còn là đứa trẻ ngây thơ nữa, lời nói này không chỉ khiến hai thái trưởng lão tái mặt mà ngay thủ lĩnh các phương vốn giữ vị trí trung lập cũng gật gù. Vừa rồi các ngươi ỷ già ức hiếp người không thấy nhục, giờ bị thiệt thòi lại lấy lôi ra nói, coi người khác ngu hết sao?

- Vốn dĩ đây là chuyện của Hắc Ám Điện, ta không tâm tư mà quản. Nhưng Thanh Đàn trước là muội muội của ta, sau mới là điện chủ Hắc Ám Điện. Các ngươi ức hiếp nó, ta là đại ca đương nhiên phải lấy lại công đạo cho nó. Chuyện hôm nay e là không dễ kết thúc như vậy.
Lâm Động lạnh lùng nhìn hai thái trưởng lão, trong giọng nói bình thản đó trào dâng đầy sát ý.

Lời nói của Lâm Động cũng cho thấy hắn sẽ không để yên khiến hai thái trưởng lão biến sắc. Sau khi giao thủ chúng mới cảm nhận được sự lợi hại của Lâm Động, nếu đấu chính diện e là dù liên thủ cũng không phải đối thủ của Lâm Động.

Những người trong trưởng lão đoàn mặt cũng tái đi. Nếu hai thái trưởng lão bị giải quyết thì họ sẽ mất đi chỗ dựa lớn nhất, đến lúc đó, với sự tàn nhẫn của Thanh Đàn…chỉ nghĩ thôi cũng khiến toàn thân run rẩy.

- Ngươi cũng quá ngông cuồng rồi. Nghĩ Hắc Ám Điện bọn ta dễ ức hiếp sao?
Hai thái trưởng lão quát lên.

Lâm Động không nói gì, chỉ là trên trời lôi vân lại ngưng tụ, một thứ lôi đình lực cuồng bạo nhanh chóng hội tụ.

- Ngươi!
Hai thái trưởng lão thấy Lâm Động như vậy, ánh mắt lóe lên sự độc ác, nhìn nhau rồi nghiến răng:
- Được, đây là ngươi tự gây ra đấy, tưởng ta không có cách trị ngươi sao?

Vừa dứt lời, chỉ thấy một người giơ bàn tay ra. Ánh sáng tụ lại biến thành một viên ngọc đen to cỡ mắt rồng, trên đó phủ đấy những đường khắc phức tạp.

Lâm Động kinh ngạc, hắn cảm nhận được một luồng năng lượng kỳ lạ từ đó.

Viên ngọc dần bay lên, hai thái trưởng lão cắn đầu lưỡi phun máu lên viên ngọc.

- Cung thỉnh tiên tổ chi linh!
Hai người đồng thanh hô, viên ngọc lập tức bạo phát hàng vạn tia hắc quang, hắc quang dần ngưng tụ rồi biến thành một quang ảnh mờ nhạt.

Quang ảnh đó thân thể cao ráo, mắt tựa ngọc, chỉ là không có nhiều linh trí, dù vậy cũng không trở ngại thứ năng lượng khủng bố tỏa ra từ cơ thể người đó. Năng lượng ấy, dù là hai thái trưởng lão Luân Hồi Cảnh cũng không bì kịp.

Thực lực của quang ảnh đó đã vượt qua một tầng Luân Hồi Kiếp.

Sắc mặt Lâm Động hơi ngưng trọng, ánh mắt có chút ngạc nhiên, Hắc Ám Điện quả nhiên ẩn tàng thủ đoạn, chẳng trách mà luôn bảo vệ được Hắc Ám Tổ Phù.


- Tiên tổ chi linh?
Quảng trường vang lên vô số tiếng kêu kinh ngạc, quang ảnh đó không ngờ lại là điện chủ đầu tiên của Hắc Ám Điện.

- Sao có thể? Sao chúng lại triệu hoán được tiên tổ chi linh?
Hai lão giả hắc bào cũng kêu lên.

Quang ảnh đó vừa xuất hiện thì Hắc Ám Thánh Liềm trong tay Thanh Đàn bỗng rung lên dữ dội. Sắc mặt Thanh Đàn thay đổi, vì nàng cảm thấy dường như Hắc Ám Thánh Liềm có mối liên hệ vô cùng mật thiết với quang ảnh kia.

Thanh Đàn siết chặt Hắc Ám Thánh Liềm, ánh mắt thay đổi, một lúc sau như hiểu ra điều gì, kêu lên:
- Đây chính là liềm linh của Hắc Ám Thánh Liềm?

Thái trưởng lão nghe Thanh Đàn kêu lên thì sắc mặt hơi thay đổi.

- Thì ra là vậy…chẳng trách mà sư phụ chưa từng nói đến liêm linh. Thì ra có kẻ ngầm trộm mất liêm linh. Các ngươi thật to gan, dám tự lý lấy cắp thánh vật chi linh. Đây là đại tội, đủ để tước đoạt thân phận thái trưởng lão của hai ngươi!
Vẻ mặt Thanh Đàn lạnh lùng quát.

Trên quảng trường bắt đầu có xao động, không ít người thuộc cao tầng Hắc Ám Điện vẻ mặt đầy chấn động. Liềm linh của Hắc Ám Thánh Liềm thì ra bị hai thái trưởng lão trộm mất, chẳng trách mà chúng chắc chắn nói Hắc Ám Thánh Liềm không hoàn chỉnh.

- Hừ, ở đây không đến lượt ngươi nói nhăng nói cuội!
Hai thái trưởng lão lóe hung quang, tâm thần khẽ động, đạo quang ảnh kia lướt một cái đến trước mặt Lâm Động, ánh sáng bùng phát, sức mạnh kinh thiên ập về phía hắn.

Khi quang ảnh đó giữ chân Lâm Động thì hai thái trưởng lão đã xông tới Thanh Đàn, xem ra muốn bắt lấy nàng, như vậy thì Lâm Động sẽ ném chuột sợ vỡ bình sứ.

- Hừ!
Thanh Đàn mắt lóe hàn quang, tay nắm chắc Hắc Ám Thánh Liềm, phù văn trên trán thêm rõ ràng, lưỡi liềm quét tới, trời đất như tối lại.

Keng!

Một thái trưởng lão đến trước, nguyên lực hùng hồn tụ nơi bàn tay, dùng tay không đỡ lưỡi liềm.

Chớp mắt không gian trở nên méo mó, cả Thanh Đàn và thái thượng trưởng lão đều lui mấy chục bước, nhưng không đợi nàng ổn định thì phía trên đã có một đạo quang ảnh nữa lao tới. Thái trưởng lão còn lại cũng ra tay hung hãn, công thế chém thẳng xuống.

Nhưng khi Thanh Đàn định ra tay thì một đạo bạch quang xuất hiện phía trước, thanh trường kiếm Thanh Phong chấn động, bắn ra một đạo kiếm quang không có gì nổi bật chống lại công thế của thái trưởng lão.

Phụt!
Kiếm quang lướt qua, máu tưới bắn tóe, thái thượng trưởng lão thét lên thảm thiết, thân hình bắn ngược ra sau đầy thảm hại, máu tươi đầy tay. Lão giận dữ nhìn thì thấy một thân ảnh mặc bạch y đứng trước mặt Thanh Đàn, trên lưỡi kiếm Thanh Phong dài ba thước vẫn còn máu nhỏ xuống.

Người này chính là Lăng Thanh Trúc từ nãy vẫn ẩn mình.

Biến cố này khiến vô số người nhìn sang, khi thấy thân ảnh bạch y kia thì ánh mắt đầy kinh ngạc.

Cường giả Hắc Ám Tài Phán lúc này mới sực tỉnh, vội vàng bảo vệ Thanh Đàn.

Thanh Đàn cũng ngạc nhiên nhìn Lăng Thanh Trúc vừa hiện thân, khí chất và gương mặt đằng sau tấm mạng khiến nàng hơi khựng lại, nhìn lên Lâm Động chu môi một cái rồi nhìn Lăng Thanh Trúc:
- Tỷ là ai vậy?

Lăng Thanh Trúc cũng hơi khựng người, rồi nói:
- Ta là Lăng Thanh Trúc.

Thanh Đàn nhìn nàng lầm bầm:
- Tỷ không phải là…

Thanh Đàn không nói hết nhưng Lăng Thanh Trúc hiểu ý, bất giác nàng đỏ mặt rồi khẽ lắc đầu.

Thanh Đàn vẫn có chút hoài nghi nhưng không hỏi tiếp, chỉ nhìn lên bầu trời. Thực lực của tiên tổ chi linh hiển nhiên vô cùng đáng sợ, không biết Lâm Động có đối phó được không.

Bùm!

Năng lượng kinh người bùng nổ, Lâm Động lùi sau vài bước, hắn nhìn thấy cảnh tượng phía dưới thì sắc mặt tối sầm lại. Hai lão này thật không vô sỉ, nhân lúc này ra tay với Thanh Đàn.

Cơ mặt hai thái trưởng lão cũng giật giật, nhưng khi nhìn thấy đạo liềm linh mới hơi an tâm. Tính là liềm linh chính là thần bảo vệ Hắc Ám Điện, chỉ cần nó nằm trong tay chúng thì hẳn là Lâm Động không làm gì được.

Lâm Động biết những điều chúng nghĩ, hàn quang lóe qua, hắn vung tay lên, một đạo hắc quang bắn ra biến thành hắc ảnh cầm trường đao bảo vệ Thanh Đàn và Lăng Thanh Trúc. Có cỗ Thôn Phệ Thiên Thi này chắc chúng không dám đánh lén nữa.

- Tưởng thứ này sẽ bảo vệ được các ngươi sao?
Lâm Động ngẩng lên nhìn liềm linh cười khảy. Định ra tay thì Nham bỗng nhiên lên tiếng.

- Hề hề, cũng là thần vật chi linh, thứ này cứ giao cho ta.

Nguồn: tunghoanh.com/vu-dong-can-khon/chuong-1235-SvPaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận