Chương 569: Đấu giá hội bắt đầu.
Dịch: Nhóm dịch black
Biên: NguyenDuy84
Nguồn: Vipvandan
Tiếng cười lạnh lẽo vang lên khắp đấu trường khiến không ít người mặt biến sắc. Bọn họ có thể cảm nhận được sát ý đậm đặc trong tiếng cười ấy.
Mọi ánh mắt chuyển sang tập trung lên người Lâm Động, nhưng điều khiến tất cả bất ngờ đó là, đối diện với sự uy hiếp của Thủ lĩnh uy danh hiển hách của Vương triều Phong Vân mà Lâm Động vẫn bình tĩnh như mặt nước hồ. Chẳng ai biết được kẻ to gan dám khiêu khích Vương triều Phong Vân này rốt cuộc đang nghĩ gì.
Bên cạnh Lâm Động, Tiểu điêu bình thản liếc nam tử mặt sẹo, trong đôi mắt có phần tím đen cũng ánh lên chút hàn quang.
Nụ cười hồn hậu của Tiểu Viêm lúc này cũng biến mất hoàn toàn, một thứ sát khí kinh người dần tỏa ra, hắn ngẩng đầu lên, trong mắt ẩn chứa đầy sát ý, rồi giọng nói hung bạo trầm đục vang ra:
- Giỏi thì ngươi thử xem!
Toàn đấu trường một lần nữa tĩnh lặng, tất cả nhìn Tiểu Viêm đứng dậy tựa như người khổng lồ, sự hung bạo tỏa ra từ người hắn khiến không ít người phải kinh hãi.
Bọn người Mộc Lân cũng ngạc nhiên, ánh mắt càng trở nên kỳ dị, chắc hắn không thể ngờ trước sự uy hiếp của Vương triều Phong Vân mà Lâm Động vẫn dám cao ngạo như vậy.
- Đúng là có bản lĩnh!
Thấy vậy, ngược lại nam tử mặt sẹo bật cười, một luồng sức mạnh hung sát tràn ra, nhưng lại không có ý định ra tay ngay.
- Chỉ nói bằng miệng thôi thì ai chả làm được? Ta nghĩ có ân oán gì thì đợi sau khi Đấu giá hội kết thúc rồi giải quyết sẽ tốt hơn!
Lâm Động bỗng quay sang Tiểu Viêm xua tay, nói.
- Hà hà, nói cũng đúng! Đợi khi kết thúc Đấu giá hội, những kẻ đối địch với Vương triều Phong Vân bọn ta đều sẽ không thoát được.
Thân ảnh bên cạnh nam tử mặt sẹo cũng quay mặt sang, lộ ra gương mặt trắng bệch, hắn nhìn Lâm Động rồi cười đầy thâm ý, sau đó ngồi lại vào thạch kỷ.
- Vậy cho các ngươi sống thêm được một lúc, hãy trân trọng chút thời gian này đi!
Những vết sẹo trên mặt nam tử mặt sẹo chuyển động nhìn vô cùng hung dữ. Ánh mắt hắn u tối nhìn Tiểu Viêm, rồi từ từ ngồi xuống.
Lúc ấy không khí trong đấu trường mới được thả lỏng một chút. Không ít ánh mắt đều nhìn về phía bọn Lâm Động, hiển nhiên bọn họ không thể hiểu dũng khí của những con người ấy ở đâu ra, mà có thể không hề sợ hãi với hai vị Thủ lĩnh uy danh hiển hách của Vương triều Phong Vân này.
Ba Vương triều Siêu cấp còn lại cũng nhìn bọn Lâm Động với ánh mắt kỳ lạ khó hiểu.
Tiếp đó dòng người ngày một đông đổ về đây, biển người đen kịt như không có điểm cuối khiến người ta nhìn mà có cảm giác da đầu tê dại.
- Kẻ mặt sẹo kia tên Mãnh Liệt, ở thành Vạn Tượng hắn còn một cái tên khác, là Đồ Phu. Nghe nói từ sau khi hắn vào Không gian Viễn Cổ này, số mạng người chết trong tay hắn không dưới một trăm, thủ đoạn vô cùng tàn ác.
Ở bên cạnh, Tô Khôi nói nhỏ với Lâm Động.
- Đồ Phu Mãnh Liệt?
Lâm Động khẽ gật đầu, quả nhiên người như cái tên, sát khí của Mãnh Liệt khác với sự vốn có của Tiểu Viêm, rõ ràng sự khát máu của hắn sau này mới có.
- Thủ lĩnh còn lại của Vương triều Phong Vân là Phong Thương, nếu nói Mãnh Liệt là một con dã thú chỉ biết tàn sát thì Phong Thương lại là con rắn độc trốn trong bóng tối khiến người khác khó lòng đề phòng. Hơn nữa theo ta được biết, hình như hắn có được truyền thừa của một Tông phái Viễn Cổ nào đó, thực lực thâm sâu khó dò.
- Không hổ là Vương triều Siêu cấp!
Lâm Động lại gật đầu, mắt nhìn hai thân ảnh khiến nhiều người phải sợ hãi. Không thể không thừa nhận, Mãnh Liệt và Phong Thương đúng là không phải những kẻ tầm thường. Nếu không phải lúc này Lâm Động có hai trợ thủ đắc lực thì Lâm Động cũng rất khó chống lại bọn chúng.
Nhưng thế gian này không hề có cái gì gọi là nếu. Nhớ hồi hắn mới bước vào Không gian Viễn Cổ, bên cạnh không hề có trợ lực, Tiểu Viêm vẫn chưa thoát khỏi thú thể, Tiểu điêu vẫn là thể Yêu linh, hai người không thể trợ giúp gì nhiều, hắn chỉ có thể một mình chống chọi với kẻ địch, không thể tránh khỏi có lúc thảm hại. Nhưng những lúc đó Lâm Động đều vượt qua được, huống hồ là hiện nay?
Khi bọn Lâm Động đang nói chuyện, ở phía trước, nam tử tên Phong Thương đan mười đầu ngón tay lại, nhìn về phía trước nói:
- Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng rồi chứ?
- Yên tâm, mọi thứ đã ổn thỏa, ta nghĩ bọn Mộc Lân chắc chắn sẽ phải ngạc nhiên!
Mãnh Liệt cười nói.
Phong Thương khẽ gật đầu, nheo mắt lại đầy nham hiểm và độc ác.
- Sau khi kết thúc, mấy tên tiểu tử đó tuyệt đối không thể bỏ qua. Ta sẽ cho bọn chúng biết thế nào là sống không được chết cũng không xong!
Mãnh Liệt cười hung hăng.
- Linh bảo Thiên cấp vào tay ta rồi thì bọn chúng chỉ là bọn nhãi nhép, tùy ngươi xử trí.
Phong Thương lạnh lùng nói.
Mãnh Liệt nhếch mép, định nói gì đó thì bỗng ngẩng lên, nhìn về cự đài ở trung tâm Đấu giá hội, ở đó có một thân ảnh đang chầm chậm đi ra.
Người đó đến gần mọi người mới nhận ra đó là một nam tử trung niên mặc áo xám, vẻ mặt tĩnh lặng như mặt nước hồ.
Khi nam tử đó vừa xuất hiện Lâm Động lập tức nhìn rồi nheo mắt lại, hắn có thể cảm nhận được một luồng sức mạnh cực kỳ lớn từ người kẻ đó.
- Hắn chính là người được Tông phái siêu cấp sắp xếp đến trấn thủ trong thành Vạn Tượng, tên Tống Tần. Nhưng chưa ai từng thấy hắn động thủ cả, đương nhiên chỉ cần hắn lên tiếng thì Vương triều Siêu cấp cũng không dám phản đối. Vì phía sau hắn có Tông phái siêu cấp làm chỗ dựa.
Tô Khôi nói.
- Hừm, con người này không đơn giản, trước mặt hắn nếu không có bản lĩnh thì chỉ tự chuốc nhục vào thân thôi.
Tiểu điêu bỗng cười nói, chắc hắn cũng cảm nhận được sức mạnh cường hãn ẩn giấu trong nam tử trung niên kia.
Lâm Động khẽ gật đầu, nếu ai nghĩ kẻ trước mặt kia chỉ có cái danh của Tông phái siêu cấp thì quá ngu ngốc.
Người bỗng nhiên xuất hiện trên đài lập tức trở thành trung tâm chú ý của Đấu giá hội. Hiển nhiên ai ở đây cũng biết thân phận của hắn, nhất thời mọi ánh mắt đều trở nên kính sợ, thậm chí những Vương triều Siêu cấp cũng thu lại sự cao ngạo của mình.
- Các vị đều đến đây vì Đấu giá hội Vạn Tượng, quy tắc ở đây ta cũng không nói nhiều, cấm giao đấu, ai vi phạm, bất luận là Vương triều Cao cấp hay Siêu cấp thì cũng đều bị trục xuất. Nếu tái phạm, tước bỏ tư cách tham gia Bách Triều Đại Chiến. Các vị đã rõ chưa?
Nam tử trung niên chắp tay sau lưng, bình thản quét mắt khắp đấu trường, giọng nói hùng hồn vang vọng đến tai của tất cả mọi người.
Khi nhìn đến chỗ Lâm Động, ánh mắt hắn hơi dừng lại một chút rồi quay đi, nhìn sang Tiểu điêu thì dường như ánh lên vẻ nghi hoặc, hắn cảm giác được sự nguy hiểm từ con người trẻ tuổi tuấn mỹ kia.
- Ảo giác chăng?
Cảm giác đó chỉ vừa lướt qua là biến mất, khi hắn ngưng thần lại thì chẳng có cảm giác đó nữa, hắn tự nhủ, nhìn Tiểu điêu thêm một chút rồi quay đi.
- Cảm tri của hắn cũng nhạy bén thật, xem ra tinh thần lực của hắn đã luyện rất tinh thông rồi!
Khi nam tử trung niên chuyển ánh mắt đi chỗ khác, Tiểu điêu khẽ nói.
Lúc này Lâm Động mới thầm thở phào. Khi hắn thấy nam tử kia chú ý Tiểu điêu, hắn còn sợ Tiểu điêu sẽ bị bại lộ thân phận, nhưng hình như hơi lo lắng quá rồi.
- Vật phẩm Đấu giá hội lần này không quá nhiều, nhưng đều qua những sự lựa chọn cẩn thận, đều là vật phẩm hiếm có. Ta nghĩ chắc cũng không ít người có hứng thú với bọn chúng.
Trên đài cao, nam tử trung niên quét mắt nhìn, vung ống tay áo, vài chục đạo ánh sáng chói lòa bay ra, cuối cùng hiện lơ lửng ở trên đài.
Xoẹt!
Tất cả đều tập trung ánh mắt vào đó, trong luồng sáng kia bọn họ có thể cảm nhận được một sức mạnh rất lớn, chỉ nhìn bên ngoài thôi cũng biết thứ này không phải tầm thường.
Phía trên cùng là một quầng sáng tím to cỡ đầu người, xung quanh có rất nhiều vòng sáng, mơ hồ còn có những đợt sóng năng lượng lan tỏa.
Cả Đấu giá hội đều tĩnh lặng, ngay sau đó gần như tất cả, bao gồm cả Lâm Động, ánh mắt đều rực cháy. Bọn họ đều biết chỉ có thứ gì mới có được sức mạnh đáng sợ đó.
Lâm Động liếm liếm môi, mắt nhìn chăm chăm quầng sáng tím.
- Đó chính là… Linh bảo Thiên cấp sao?