Võ Động Càn Khôn
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
Chương 710: Vương Diêm
Nhóm dịch: black
Biên: NguyenDuy84
Share by MTQ --- 4vn.eu
Trên bình đài lúc này đã có đến hàng ngàn người, lúc này mọi ánh mắt đều nhìn về một hướng với vẻ mặt đầy kinh hãi, tiếng xì xầm bàn tán nhanh chóng lan ra khắp nơi.
Nơi bọn họ nhìn vào là bậc thang dẫn lên bình đài, lúc này trên bậc thang có một bóng người đang chầm chậm bước tới.
Bóng người đó chính là nguyên nhân của sự xao động!
- Đó là ai?
Lâm Động nheo mắt nhìn bóng người đang đi chậm từng bước trên bậc thang đá. Nhờ nhãn lực hơn người hắn có thể nhìn thấy người đó mặc áo bào xám, mái tóc dài hơi rối thả sau lưng. Điều khiến nhiều người chú ý là cây kiếm to màu đen sau lưng hắn. Cây kiếm to cỡ vài trượng, dường như có một thứ năng lượng mạnh mẽ tỏa ra từ thân kiếm.
Gương mặt của người đó không anh tuấn nhưng lại rất dễ nhìn, chỉ có điều đôi mắt kia đầy vô cảm khiến người khác thấy lạnh run.
Điều khiến ánh mắt Lâm Động trở nên nặng nề chính là mùi vị nguy hiểm cực kỳ rõ rệt từ người mặc áo bào xám ấy. Đó là mùi vị xuất hiện trên người một con ác lang đã trải qua hàng trăm trận chiến trên thảo nguyên mới có!
Trong số đệ tử của cả Đạo Tông, cho dù là Ứng Tiếu Tiếu cũng chưa thể khiến Lâm Động có cảm giác này.
- Hắn là ai?
Lâm Động khẽ hỏi, hắn nhớ dường như trong Đạo Tông không có nhân vật nào thế này.
- Là Vương Diêm!
Ứng Hoan Hoan khẽ cắn môi, giọng nói thánh thót bỗng trở nên trầm thấp.
- Có chuyện gì vậy?
Lâm Động nheo mắt, từ khi quen biết đến giờ đây là lần đầu tiên hắn thấy Ứng Hoan Hoan có vẻ mặt thế này.
Ứng Hoan Hoan trầm ngâm một lúc rồi khẽ nói:
- Còn nhớ lần trước ta từng nói, trong cuộc So tài Tông phái lần trước, Đại sư tỷ Thiên Điện lúc đó của Đạo Tông chúng ta bị Nguyên Môn giết không?
- Ừm!
- Vị Đại sư tỷ đó chính là tỷ tỷ ruột của Vương Diêm!
Ứng Hoan Hoan khẽ nắm tay lại, hít sâu vào một hơi, nói.
- Vương Diêm sư huynh lúc đó là đệ tử của Thiên Điện, tính ra tư cách cao hơn tỷ tỷ ta một chút. Nếu tính thật sự ra thì hắn mới là người có tư cách cao nhất trong số đệ tử trẻ tuổi của Đạo Tông chúng ta! Sau sự việc năm đó, Vương Diêm sư huynh bị đả kích rất lớn, tính cách thay đổi rất nhiều, cộng với việc hồi đó cha ta vì toàn cục mà kìm chế sự phẫn nộ và báo thù trong Đạo Tông. Lúc ấy Vương Diêm sư huynh bị thù hận che mờ lý trí, sau đó xông vào đại điện nghị sự chỉ vào cha ta mà chửi. Sau đó, sư huynh ấy chỉ ở lại Đạo Tông thêm nửa năm rồi bỏ đi. Mấy năm nay thỉnh thoảng nghe được một vài tin tức về huynh ấy. Nghe nói huynh ấy đã giết rất nhiều người của Nguyên Môn, bị Nguyên Môn truy đuổi. Ngoài ra, Vương Diêm sư huynh xếp thứ hai trong Tông Phái Thông Tập Bảng!
Đồng tử Lâm Động hơi co rút lại, lúc này hắn mới cảm nhận được sự cường hãn mạnh mẽ của Vương Diêm sư huynh này. Hắn từng giao đấu với Diêu Linh, mà Diêu Linh chỉ xếp thứ tư, còn Vương Diêm lại cao hơn hắn đến hai bậc!
- Thật ra Đạo Tông chúng ta đã thầm ra tay trong cuộc truy sát của Nguyên Môn, giúp huynh ấy tránh được một vài lần. Chỉ có điều có lẽ huynh ấy không biết!
Ứng Hoan Hoan mím môi, khẽ nói:
- Thật ra nhưng chuyện này cũng không thể trách cha ta được…
Lâm Động gật đầu, Ứng Huyền Tử là Chưởng giáo của một Tông phái siêu cấp, bất cứ quyết định nào của ông đều liên quan đến sự tồn vong của vô số người. Tuy Lâm Động chưa từng biết hai Tông phái siêu cấp khai chiến sẽ như thế nào, nhưng hắn có thể đoán được chắc chắn kinh thiên động địa, sự thương vong sẽ vô cùng khủng bố.
Năm đó Chu Thông tiền bối chết trong tay Nguyên Môn, đó là đệ tử quan môn của Ứng Huyền Tử, có lẽ ông đã coi Chu Thông là con trai, có mấy ai biết được khi phải kìm chế nộ hỏa trong Tông phái, ông đã đau đớn đến mức nào.
- Mấy năm nay Vương Diêm sư huynh không hề về Đạo Tông…
Ứng Hoan Hoan nắm chặt tay, ngoảnh lại nhìn Lâm Động, ánh mắt đầy vẻ bất an:
- Nhưng giờ… huynh ấy về rồi!
Lâm Động nhíu mày, ánh mắt lấp lánh một chút rồi bỗng nói:
- Là vì… Điện Thí?
- Có lẽ là vì cuộc So tài Tông phái sẽ bắt đầu sau Điện Thí không bao lâu!
Ứng Hoan Hoan nói có chút chua xót.
- Người giành được hạng nhất trong Điện Thí sẽ có quyền chỉ huy các đệ tử tham gia cuộc So tài Tông phái. Lần này Vương Diêm sư huynh về đúng thời điểm này có lẽ là muốn mượn sức mạnh của Đạo Tông để báo thù Nguyên Môn!
Lâm Động thở hắt ra một hơi, hắn thật sự vẫn không quên được chuyện xưa a!
- Tính cách Vương Diêm sư huynh lạnh lùng cố chấp, nếu theo tính cách của huynh ấy, chắc chắn huynh ấy sẽ khiến cho đệ tử Đạo Tông tử thương nghiêm trọng.
Dường như Ứng Hoan Hoan tưởng tượng ra kết cục đó, nét mặt gần như muốn khóc. Đây là lần đầu tiên Lâm Động thấy nàng thiếu nữ hoạt bát, quật cường này có vẻ mặt như vậy.
Lâm Động trầm mặc, hắn mới trở thành đệ tử Đạo Tông không lâu lắm, rất nhiều chuyện trước đây hắn không biết rõ, vì thế khi vị Vương Diêm sư huynh này xuất hiện hắn có cảm giác bất ngờ, không biết được sự ảnh hưởng sâu sắc phía sau.
- Cũng đừng nghĩ nhiều quá, chưa biết chừng lần này Vương Diêm sư huynh về không phải vì mục đích đó!
Lâm Động thở dài, hắn chỉ có thể an ủi như vậy.
- Ta muốn gặp huynh ấy, ngươi đi cùng ta được không?
Ứng Hoan Hoan nhìn Lâm Động, hắn có thể nhận ra chút sợ hãi hiếm thấy trong mắt nàng.
- Vậy thì đi!
Lúc này Lâm Động ngoài gật đầu ra thì không thể nói gì được. Sự việc đột ngột khiến hắn cảm giác nặng nề một chút, nếu không làm tốt thì có lẽ nói không chừng sẽ gây chiến tranh giữa hai Tông phái siêu cấp!
Thấy Lâm Động gật đầu, ánh mắt Ứng Hoan Hoan ánh lên sự cảm kích, rồi thân hình nhẹ bay đi, Lâm Động nhanh chóng theo sau.
o0o
Trên bình đài, nam tử cao lớn đeo cây kiếm khổng lồ cuối cùng cũng đi hết bậc thang bước lên giữa bình đài. Không gian bỗng trở nên yên lặng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về thân ảnh vừa quen lại vừa lạ đó.
Ánh mắt lạnh lùng của nam tử ấy quét qua người các đệ tử Đạo Tông, trong đó không có nhiều sự dao động, rồi hắn nhấc chân từ tốn đi về phía xa. nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
Đám người cũng lập tức tách ra một con đường cho hắn đi. Một số đệ tử khá lâu năm nhìn thấy hắn thì khẽ mở miệng, sắc mặt phức tạp định nói gì nhưng lại thôi. Những đệ tử mới đến một hai năm thấy thế, cũng định nói gì nhưng lập tức bị ánh mắt sắc lạnh của các sư huynh sư tỷ bên cạnh khiến cho ngậm miệng lại.
Nam tử áo xám đó dường như không nhận ra bầu không khí cổ quái ở xung quanh, hắn đi một lúc, cuối cùng dừng lại nhìn nàng thiếu nữ trước mặt, trong mắt dường như có một tia tinh quang ngưng tụ.
- Hoan Hoan à? Không ngờ lại xinh đẹp thế này rồi!
Nam tử áo xám nhìn nàng thiếu nữ, gương mặt gần như vô cảm dường như khẽ động, nhưng cuối cùng vẫn không có nụ cười, một giọng nói khàn đặc vang ra từ cổ họng.
Nàng thiếu nữ tiến lại, đôi mắt to nhìn gương mặt đầy râu và vết sẹo của nam tử đó, không kìm được cảm giác cay cay sống mũi. Thật sự nàng không ngờ người trước đây quang huy sáng lạn như thế mà giờ lại thành ra nông nỗi này.
- Vương Diêm sư huynh, cuối cùng huynh cũng trở về. Muội và tỷ tỷ đều rất nhớ huynh!
Cố kìm nén sự chua xót, Ứng Hoan Hoan nặn ra nụ cười miễn cưỡng, nói.
Nam tử áo xám nhìn nàng một lúc rồi lắc đầu nói:
- Từ nhỏ muội đã rất thông minh, có lẽ muội biết ta về là để làm gì! Nói với Tiếu Tiếu, khi Điện Thí ta sẽ không nương tay đâu!
Giọng nói khàn đặc mà lạnh lùng vang lên, rồi hắn giơ tay ra dường như muốn vỗ vai Ứng Hoan Hoan, nhưng rồi lại thu về, bước qua người nàng.
Mắt Ứng Hoan Hoan lúc này đã đỏ ửng lên.
Lâm Động ở phía sau nhìn thấy thế khẽ thở dài, rồi trước ánh mắt chăm chú đầy phức tạp của mọi người, hắn bước ra chắn trước mặt nam tử áo xám kia.