Võ Động Càn Khôn
Chương 794: Biến cố dưới đáy hồ
Nguồn: Vipvandan
Sưu tầm: tunghoanh.com
Dịch: Nhóm dịch black
Tùm!
Lâm Động vừa nhảy vào Thái Thanh Tiên Trì thì liền cảm nhận được một luồng năng lượng trong mát mà đặc biệt từ tứ phía tràn tới, sau đó không ngừng nghỉ chui vào cơ thể hắn. Khi luồng năng lượng kỳ lạ kia tràn vào, Lâm Động có thể cảm nhận được một cảm giác đau nhói dâng lên.
Nhưng cái cảm giác đau ấy không phải cái đau của việc bị thương, mà ngược lại có cảm giác thoải mái lan tỏa, cảm giác như khi vết thương đang dần dần được trị lành vậy.
- Đây là… Chức năng trị thương cường hãn thật!
Gương mặt Lâm Động hiện vẻ kinh ngạc, sau đó nhanh chóng chuyển thành mừng rỡ. Vì hắn cảm nhận được nơi có cảm giác đau chính từ những thương thế lâu ngày đã ăn sâu trong cơ thể hắn!
Bao năm nay Lâm Động đã giao chiến với vô số người, huyết chiến cũng không ít, đương nhiên trong cơ thể sẽ có vô vàn thương thế lớn nhỏ. Tuy một số thương thế nặng có thể nhanh chóng hồi phục nhưng nói cho cùng cũng có ẩn tàng một số vết thương ngầm. Bình thường những vết thương nhỏ này Lâm Động không cảm thấy gì, cũng không gây trở ngại gì lớn nhưng nếu tích tụ lại nhiều, đến một mức độ nào đó bùng phát thì không phải chuyện nhỏ.
Vì thế Lâm Động mới cảm thấy mừng rỡ như vậy khi thương thế ngầm trong cơ thể được Thái Thanh Tiên Trì mạnh mẽ hóa giải. Xem ra lần này đã bất ngờ giải quyết được những vấn đề có thể khiến hắn đau đầu sau này.
Lâm Động thầm thở phào một hơi, rồi một chút lực thôn phệ dần lan tỏa ra. Thứ năng lượng kia chui vào cơ thể hắn nhanh hơn. Lâm Động cũng không bận tâm nhiều nữa, dùng nguyên lực bắt đầu tìm kiếm Lăng Thanh Trúc.
- Sao không thấy người đâu?
Tuy hiện giờ ở dưới nước Lâm Động vẫn nhìn rõ bốn phía xung quanh, nhưng điều khiến Lâm Động thấy lạ là dưới hồ không thấy bóng dáng Lăng Thanh Trúc đâu.
- Lẽ nào xuống dưới nữa rồi?
Lâm Động nhìn xuống đáy hồ tối đen, nhíu mày lại một cái, chần chừ một chút rồi thân hình được bao bọc bởi thanh quang nhanh chóng bơi xuống dưới.
Bề mặt Thái Thanh Tiên Trì không lớn nhưng dưới đáy lại vô cùng rộng rãi, hơn nữa còn có không ít thủy đạo, địa hình vô cùng phức tạp.
Lâm Động bơi qua các thủy đạo, tinh thần lực cũng khởi động thuận theo cảm ứng điều chỉnh phương hướng.
Tìm mãi mười mấy phút mà chẳng được gì, cảm giác này khiến Lâm Động cau mày lại, dường như tình hình không bình thường.
- Hửm?
Trong lòng có chút bất an, thần sắc của hắn bỗng nhiên thay đổi, tinh thần lực dường như cảm nhận được cái gì đó, vội vàng nhìn về hướng phía dưới bên trái, sau đó thân hình nhanh chóng nương theo dòng thủy lưu bơi tới.
Tốc độ bơi của Lâm Động rất nhanh, chỉ mấy phút sau đã tới nơi hắn cảm thấy có dị động. Nhất thời hắn nhìn thấy ở dưới đáy nước có một quầng sáng màu bích lục trong vắt tựa như phỉ thúy, trong đó là một cỗ ngọc thể đang cuộn tròn. Mái tóc dài xõa xuống lưng, nhìn từ xa giống như mỹ nhân ngư đang say ngủ vậy. Mà đó lại chính là Lăng Thanh Trúc ban nãy đã phóng vào Thái Thanh Tiên Trì!
- Cuối cùng cũng tìm thấy rồi!
Cuối cùng cũng nhìn thấy Lăng Thanh Trúc, Lâm Động thở phào một tiếng. Nhưng rồi đồng tử hắn chợt co rút lại, bởi vì hắn nhìn thấy phía dưới Lăng Thanh Trúc có vô số những tia sáng màu bích lục bắn ra, nối liền với quầng sáng quanh người Lăng Thanh Trúc.
- Quả nhiên có cổ quái!
Thấy vậy, ánh mắt Lâm Động tối sầm lại, hắn vung tay lên, một luồng kình phong cuộn lên bên dưới đáy hồ, quét đi đám bùn đất đầy bên dưới, để lộ ra một bộ xương trắng nằm thẳng dưới đáy.
Trên bộ xương đó lan tỏa ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt, còn những tia sáng màu bích lục kia phát ra từ bộ xương và nối liền với thân thể Lăng Thanh Trúc.
Tại chỗ kết nối không ngừng có ánh sáng lấp lánh, dường như có thứ gì đó từ cơ thể Lăng Thanh Trúc đang chậm rãi chảy vào trong bộ xương kia.
Lâm Động nhìn bộ xương chằm chằm, đôi mắt đen của hắn lúc này phản chiếu ánh bích lục, hắn mơ hồ phát hiện ra, dường như bộ xương đó đang hấp thụ sức sống của Lăng Thanh Trúc!
Đồng tử hắn co rút lại, bàn tay chém mạnh xuống, chưởng phong bắn thẳng lên chùm sáng xanh lục kia.
Uỳnh!
Thế nhưng chưởng phong có thể chặt vỡ núi đá của hắn, khi đánh lên chùm sáng lại chẳng có tác dụng gì, ngược lại còn bắn ngược trở ra!
Sắc mặt Lâm Động thay đổi, hắn bơi nhanh đến gần chùm sáng, lực thôn phệ bùng lên trên bàn tay, sau đó hắn tóm lấy chùm sáng.
Phụt phụt!
Trên chùm sáng đó lập tức bốc lên khói trắng, lực thôn phệ thẩm thấu vào trong, thôn phệ đi sức mạnh trong đó!
Rắc!
Cuối cùng, luồng ánh sáng bích lục cũng nhanh chóng tối lại, sau khi phát ra mấy tiếng giòn tan liền nổ tung.
Ánh sáng quanh người Lăng Thanh Trúc cũng nhanh chóng biến mất, nhưng đôi mắt nàng vẫn nhắm nghiền.
Lâm Động tiến lại ôm Lăng Thanh Trúc vào lòng, thân thể của nàng ta lúc này đã lạnh toát khiến tim hắn nhói lên một cái. Ánh mắt hắn không kìm được nhìn lại một lượt, sau đó hắn hít sâu một hơi, lấy ra một chiếc áo bào rộng, bọc lấy cơ thể khiến tà hỏa trong người hắn không ngừng bùng cháy kia.
Ôm lấy thân thể của Lăng Thanh Trúc vào lòng, lúc này Lâm Động cũng không kịp nghĩ nhiều, ánh mắt cảnh giác nhìn bộ xương dưới đáy hồ. Lúc này nó đang rung lên một cách quỷ dị, sau đó bỗng nhiên ngồi bật dậy, trong hai hốc mắt có ánh sáng lờ mờ quỷ dị.
Nhìn thấy vậy, tim Lâm Động nhất thời lạnh đi, khí tức cổ xưa tỏa ra từ bộ xương cho thấy chắc chắn nó đã tồn tại từ thời Viễn Cổ cho đến bây giờ. Nhưng mấy năm nay Lâm Động cũng từng thấy một vài thứ truyền lại từ thời Viễn Cổ, nhưng lần đầu nhìn thấy thứ gì đã biến thành bộ xương rồi mà vẫn động đậy được!
Hiển nhiên người này lúc chết đã có ý niệm lưu lại cực mạnh!
Lâm Động nhìn bộ xương với ánh mắt ngưng trọng, định ôm Lăng Thanh Trúc rời khỏi nơi quỷ dị này, thì hắn bỗng nhìn thấy bộ xương chợt cứng đờ lại, sau đó xương cốt bắt đầu nứt ra, cuối cùng bùm một tiếng tan thành mây khói!
Đúng lúc ấy dường như Lâm Động nghe thấy một tiếng kêu thét không cam tâm lan tỏa ra dưới đáy hồ.
Lâm Động kinh ngạc nhìn cảnh tượng đó. Xem ra bộ xương kia kiên trì được đến lúc này đã là cực hạn. Tiếng kêu vừa rồi đã tiễn hắn về với hư vô!
Nhưng khi Lâm Động vừa thở phào, thì nơi bộ xương tiêu tan kia bỗng bắn ra một chùm sáng bích lục, rồi vút một tiếng lao thẳng về phía Lâm Động.
Lâm Động nhìn chùm sáng đầy cảnh giác. Đột nhiên hắn phát hiện ra, dường như đó là một đạo Linh ấn vô cùng huyền ảo nào đó, hắn có thể cảm nhận được luồng năng lượng dồi dào trong đó.
- Đây là… Linh ấn à?
Linh ấn chính là tinh hoa của một số cường giả thực lực cực mạnh sau khi chết để lại, cũng có thể nói là kỳ bảo vô cùng hiếm có. Hồi đó ở Không gian Viễn Cổ, Tô Nhu cũng có được một đạo Linh ấn mới có được thành tựu như hiện giờ, và đó mới chỉ là một phần nhỏ thực lực mới được đánh thức mà thôi.
Đối mặt với thứ bảo vật này, cho dù là Lâm Động cũng phải động lòng. Nhưng khi hắn chuẩn bị động thủ bắt lấy nó, thì luồng ánh sáng kia bỗng tránh né hắn, sau đó chui thẳng vào người Lăng Thanh Trúc!
- Xem ra nó không có duyên với mình!
Lâm Động lắc đầu cười cười, cơ duyên lớn như thế này, lúc nào hắn cũng bỏ qua mất!
Lâm Động cũng không nghĩ nhiều nữa, định ôm Lăng Thanh Trúc rời đi thì bỗng cảm thấy người trong lòng mình khẽ động một cái. Cúi xuống thì thấy đôi mắt mở to và gương mặt đỏ bừng của Lăng Thanh Trúc.
Hai ánh mắt gặp nhau, rồi cả hai cùng trầm mặc một cách kỳ lạ.