Vũ Thần Chương 1129: Tây phương mật văn.

Gượng gạo cười, Hạ Nhất Minh nói:
- Lưu trưởng lão. Ngài quá đề cao sĩ khí đối phương mà hạ thấp uy phong của mình rồi.
Hắn giao chiến một lần cùng Ngả Đức Văn, mặc dù chỉ mang tính dò xét nhưng cũng biết, cho dù bản thân không nắm giữ Lĩnh vực thần khí cũng không chỉ nắm giữ ba thành thắng lợi.
Hơn nữa lúc này hắn thành công nắm giữ Sí nhiệt lĩnh vực, khả năng thủ thắng tăng hơn vài phần mới đúng. Nhưng hai người bọn họ vẻ mặt nghiêm trọng, tựa hồ nghi ngờ hắn chắc chắn thua.
- Hạ trưởng lão. Nếu những lời ngươi nghe tại Long cốc là sự thật, điều lão phu nói không chút nào khoa trương.
Lưu Mục bình tĩnh nói. Vẻ tươi cười trên mặt Hạ Nhất Minh thu liễm lại, trong đầu hắn bắt đầu suy tính.
Sau khi giết chết Tát Ma Đức, sự tự tin của hắn bành trướng cao độ. Tuy chém chết Thần thú không phải lực lượng bản thân hắn nhưng dù sao cũng là chém chết Thần thú Ngụy thần cảnh.

Mà Ngả Đức Văn mặc dù thành công tấn giai Hư Thần cảnh, nhưng nói Hạ Nhất Minh không thể chống lại người này, hắn không tin.
Bất quá nhìn sắc mặt hai vị lão Thần đạo cường giả, trong đầu Hạ Nhất Minh khó tránh khỏi suy nghĩ. Có lẽ bọn họ biết điều gì đó hắn không biết?
- Lưu trưởng lão. Xin ngài chỉ bảo.
Hạ Nhất Minh ánh mắt nghiêm nghị, khom người nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Lưu Mục chậm rãi gật đầu nói:
- Thật ra với thực lực Hư Thần cảnh của ngươi cùng ba kiện Thần khí uy lực phát ra đã có thể vượt giai. Nếu ngươi cùng Ngả Đức Văn công bằng giao chiến, thắng lợi nắm chắc năm phần.
Hạ Nhất Minh cả kinh, trầm giọng nói:
- Lưu trưởng lão. Vì sao ngài đánh giá Ngả Đức Văn cao như vậy?
Lưu Mục nhìn Hạ Nhất Minh, chậm rãi nói từng từ:
- Bởi hắn có được Chân thần truyền thừa.
Hạ Nhất Minh ánh mắt ngưng lại. Mặc dù từ miệng Lý Áo Ba Đặc nghe được thông tin này nhưng cũng chưa rõ ràng, bởi thế hắn không đặt trong lòng. Nhưng lúc này Lưu Mục thận trọng đề cập khiến trong lòng hắn chấn động. Nhất thời sắc mặt đại biến:
- Chân thần truyền thừa? Chẳng lẽ hắn chiếm được Chân thần cảnh cường giả truyền thừa?
Hạ Nhất Minh trầm giọng nói. Thấy vẻ mặt Hạ Nhất Minh như vậy, Lưu Mục cùng Mưu Tử Long đồng thời gật đầu.
Mặc dù tuổi tác Hạ Nhất Minh nhỏ hơn các vị Thần đạo cường giả khác rất nhiều nhưng hành động của hắn luôn thận trọng.
Lưu Mục than nhẹ một tiếng, nói:
- Tại Tây phương lưu truyền một truyền thuyết không ai biết tính chân thực.
Lão dừng lại như suy nghĩ điều gì, sau một lát mới nói:
- Truyền thuyết vạn năm trước, Đệ nhất cường giả một tay sáng tạo ra Thần điện cùng Hắc ám hội nghị hai thế lực lớn nhất phương Tây đột nhiên rời bỏ đại lục. Hơn nữa từ sau không rõ tung tích.
Hạ Nhất Minh giật mình nói:
- Vì sao hắn phải làm vậy?
Lưu Mục cười khổ một tiếng, nói:
- Lão phu sao có thể biết bí mật đã vạn năm trước?
Hạ Nhất Minh khẽ vuốt sống mũi, thuận miệng hỏi:
- Hắn đã chết?
- Qua vạn năm thời gian, cho dù Thần thú khẳng định cũng vẫn lạc, đừng nói tới nhân loại.
Lưu Mục than ngắn thở dài hồi lâu, trong lời nói xuất hiện vẻ cảm khái không diễn tả thành lời. Hạ Nhất Minh giật mình, lập tức hiểu ra, lão nhân này đang cảm thán sinh mệnh yếu ớt.
Thần đạo cường giả sinh mệnh cường đại thậm chí có thể sánh ngang linh thú. Sống tới hai ngàn năm đối với người thường, Thần đạo cao thủ không khác gì Thần linh.
Nhưng cho dù là Thần thú trước mặt thời gian cũng không chịu nổi một kích.
Không ai cường đại tới độ trường sinh bất tử. Cường đại tồn tại hơn nữa cuối cùng cũng quay về với cát bụi.
Nhìn vẻ mặt Lưu Mục lúc này, Hạ Nhất Minh mơ hồ rõ ràng. Vì sao Thần Toán Tử năm ngàn năm trước chỉ tiết lộ thông tin về Sinh mệnh địa đã có thể triệu tập toàn bộ Thần đạo cường giả trong thiên hạ.
Bọn họ thậm chí không tiếc mọi giá, phá vỡ hư không mở một thông đạo tới thế giới kia, tất cả bởi vì tuổi thọ.
Là Thần đạo cường giả, trên thế giới này không còn bất cứ điều gì hấp dẫn hơn trường sinh bất lão.
Khẽ gật đầu, Hạ Nhất Minh trầm giọng nói:
- Ngoại hải Thần đảo có liên quan tới vị Chân thần cường giả kia?
Từ xưa tới nay, Chân thần cảnh cường giả chỉ xuất hiện hai vị. Trừ Ngũ Hành Lão tổ cũng chỉ còn vị Tây phương cường giả nắm giữ Quang Ám hợp bích trong truyền thuyết kia. Lưu Mục giật mình, theo sau bật cười nói:
- Thì ra Hạ trưởng lão cũng biết Ngoại hải Thần đảo.
Hạ Nhất Minh lặng lẽ cười, nói:
- Ngả Đức Văn có được Chân thần truyền thừa, nếu quả thật là Chân thần truyền thừa, khẳng định có liên quan tới Thần đảo.
Lưu Mục trầm ngâm một chút, nói:
- Trong truyền thuyết, vị tiền bối kia đã sáng tạo ra Tây phương Thiên đường địa ngục, một địa phương thần kỳ.
Trong mắt Hạ Nhất Minh ánh lên vẻ mong chờ, nếu có thể hắn muốn xem qua nơi này. Lưu Mục nói tiếp:
- Lúc này khẳng định Ngả Đức Văn có được truyền thừa của vị tiền bối kia.
Lão dừng một chút, ánh mắt ngưng trọng nói:
- Tu vi võ đạo của ngươi mặc dù có thể vượt giai hơn nữa có ba kiện Thần khí hỗ trơ nhưng Chân thàn truyền thừa cường giả không tầm thường. Ngay cả lão phu gặp người này cũng không dám khẳng định có thể chiến thắng. Bởi thế lão phu phỏng đoán, trận chiến giữa người cùng Ngả Đức Văn năm ăn năm thua.
Hạ Nhất Minh do dự một chút rốt cuộc gật đầu.
Mặc dù Hạ Nhất Minh tự tin, cường giả đồng giai không ai là đối thủ. Bất quá sau khi biết đối phương nắm giữ Chân thần truyền thừa, trong lòng hắn có chút không yên.
Người có danh, cây có bóng, Đối mặt với Ngả Đức Văn nắm giữ Chân thần truyền thừa, nếu nói không e ngại chính là gạt người.
- Lưu trưởng lão. Nếu ngài nói năm ăn năm thua tại sao vừa rồi chỉ nói ba thành?
Trầm ngâm một lát, Hạ Nhất Minh thấp giọng hỏi.
- Bởi vì nhân thú hợp nhất.
Lưu Mục ánh mắt liếc nhìn Lôi điện không chút che giấu:
- Bạch mã của ngươi nắm giữ lôi điện lực lượng cường đại. Nếu lực lượng này hình thành Lĩnh vực, uy lực cường đại không thể chống đỡ. Nhưng nếu không thể hình thành Lĩnh vực, đụng phải Lĩnh vực cường giả sẽ suy yếu rất nhiều.
Hạ Nhất Minh nhìn lại lập tức thấy được vẻ xấu hổ cùng tức giận trong mắt Lôi điện.
Bất quá Lưu Mục nói không sai, tình huống Lôi điện giao chiến cùng Tát Ma Đức quả thật như vậy.
Ánh mắt ngưng lại, Hạ Nhất Minh lập tức nhớ tới lời Lý Áo Ba Đặc nói với Long vương. Mơ hồ hắn đã hiểu tất cả, hơn nữa trong lòng không khỏi trầm xuống:
- Long kỵ sĩ?
- Không sai. Tại Tây phương nếu ai đó kết bạn sinh tử cùng Long tộc sẽ trở thành Long kỵ sĩ tôn quý. Hơn nữa nếu Long tộc cùng nhân loại đều đạt tới cảnh giới Thần đạo, sẽ tạo ra Thần thánh Long kỵ sĩ tôn quý nhất.
Lưu Mục vẻ mặt nghiêm nghị, nói:
- Thần thánh Long kỵ sĩ không chỉ phóng thích một tầng Lĩnh vực mà điệp trọng hai tầng.
Sắc mặt Hạ Nhất Minh khẽ biến, bất quá lập tức thư thái nói:
- Lưu huynh yên tâm. Hồng Long Ái Nhĩ Bá Lạp mặc dù cũng là Thần thú nhưng tu vi của hắn còn xa mới bằng Tát Ma Đức. Hơn nữa Lôi điện nắm giữ hai mươi khỏa Lôi chấn tử, lẽ nào thua kém nó?
Nói tới những lời này, hắn tràn đầy tự tin, đồng dạng bạch mã hí vang một tiếng tất thắng.
Bọn họ liên thủ nhiều lần sớm đã đạt tới tâm ý tương thông. Tự tin sẽ không kém hơn Thần thánh Long kỵ sĩ gì đó.
Lưu Mục cười khổ một tiếng nói:
- Mưu huynh. Ngươi nghĩ thế nào?
Mưu Tử Long lắc đầu thở dài nói:
- Hạ huynh. Chẳng lẽ ngươi quên Tát Ma Đức lưu lại Long châu nội đan?
Hạ Nhất Minh đôi mắt bừng sáng, nói:
- Long tộc truyền thừa chẳng lẽ có thần thông kỳ dị?
Mưu Tử Long vẻ mặt nghiêm nghị gật đầu, nói:
- Long châu truyền thừa là việc Thần long đời trước bỏ mạng, tự nguyện tiêu tán Long phách, đưa một thân tu vi vào Long châu truyền cho hậu đại.
Trong mắt lão hiện lên vẻ khổ não nói:
- Khi quá trình này hoàn thành thuận lợi, Thần long có được truyền thừa tu vi đại tăng. Thậm chí đột phá cảnh giới cũng chưa biết chừng.
Hạ Nhất Minh vẻ mặt khó coi, nói:
- Chẳng lẽ Ái Nhĩ Bá Lạp có thể tiến giai Ngụy thần cảnh?
- Ta không biết.
Mưu Tử Long chậm rãi lắc đầu, nói:
- Long tộc truyền thừa cuối cùng đạt tới cảnh giới nào không ai có thể khẳng định. Bất quá không phải Đức Lai Đặc đã nói, thiên phú Ái Nhĩ Bá Lạp tương đồng với Tát Ma Đức sao? Mà Tát Ma Đức nguyện ý tiêu tán Long phách tiến hành Long tộc truyền thừa. Khẳng định sau khi nhận được truyền thừa, Ái Nhĩ Bá Lạp sẽ có kinh nghiệm của Tát Ma Đức cùng một thân tu vi cường đại. Thậm chí...
Ánh mắt lão nhìn Lưu Mục, nhất thời im lặng không nói tiếp.
Hạ Nhất Minh đã rõ ràng ý lão. Ái Nhĩ Bá Lạp quả thật có khả năng tiến giai, nếu nó thành công sẽ nắm giữ Không gian lĩnh vực. Khi đó uy lực cường đại không phải chuyện đùa. Lưu Mục sau khi có chừng này thông tin vẫn đánh giá Hạ Nhất Minh nắm chắc ba phần thắng lợi đã là rất cao.
- Thực ra Thần đạo muốn tiến giai nói dễ vậy sao?
Lưu Mục than nhẹ một tiếng nói:
- Bất quá Hồng Long nếu nắm giữ thiên phú cùng thể chất tương đồng, khả năng lớn sẽ nắm giữ Lĩnh vực truyền thừa. Tới khi đó chúng dùng mật pháp liên kết hai Lĩnh vực mới thật sự đau đầu.
Hạ Nhất Minh cười khổ một tiếng, nếu hết thảy như Lưu Mục nói, chuyện này không phải chỉ đau đầu mà chính là trí mạng.
Lưu Mục đột nhiên nói:
- Bất quá chuyện này cũng không khó giải quyết. Nếu Hạ trưởng lão cùng Lôi điện huynh nguyện ý theo Lưu mỗ tới một địa phương, ít nhất có thể đề cao một phần chiến thắng.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/vu-than/chuong-1129/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận