Trong căn phòng rộng cãi có hỏa lô ấm áp, bên trong đó tràn đầy nguyên liệu bị đốt, làm cho nhiệt đột rong căn phòng so với bên ngoài tựa như hai thế giới bất đồng.
Vậy mà giờ phút này, Phạm Thuật Hà lại có thể cảm giác được hơi lạnh thấu xương.
Trong căn phòng của hắn không biết ừ khi nào lại xuất hiện thêm một người.
Người này có mái tóc màu trắng, nhưng ánh mắt vô cùng trong suốt, nhìn hơi có chút nghiêm khắc. Da mặt hơi nâu, từ khuôn mặt có thể nhìn ra người này sống vô cùng no đủ, sung túc. Khuôn mặt hình chữ nhật có đường nét rõ ràng, khóe miệng hơi nhếch lên.
Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn Phạm Thuật Hà, tựa hồ trong mắt hắn vị cao thủ thập tầng nội kình này cùng với ăn xin ở ven đường không có mấy khác biệt.
Đúng là bởi vì loại ánh mắt bình thản này mới làm cho trong lòng Phạm Thuật Hà xuất hiện một nỗi khiếp sợ không thể diễn ta được bằng lời.
Làm gia chủ Phạm gia hắn đương nhiên có kiến thức rộng rãi, hơn nữa có thể trước sáu mươi tuổi tiến vào thập tầng nội kình, thiên phu của hắn đã hơn xa so với người bình thường.
Đồng dạng, cũng vì chấn hưng với Phạm gia hắn đã kết gia với những nhân vật có bản lãnh, ví dụ như Kiêu gia huynh đệ. Hai người đó chính là do hắn dùng hết khả năng của mình để mời họ đến giúp sức.
Nhưng mà, trong số những bằng hữu của hắn chưa bao giờ xuất hiện một người cao thâm khó lường như thế. Hắn thậm chí còn không biết người này đã tiến vào trong phòng khi nào.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.comKém Phạm Hạo Nhật ra phía sau lưng, lúc này hắn mới tiến lên trước bày ra thế thủ, tỉnh táo nói:
- Các hạ là người phương nào? Đi tới bỉ phủ của ta có việc gì sao?
Phạm Hạo Nhật từ phía sau phụ thân đưa ánh mắt trộm nhìn, trong lòng hắn không khỏi rung động. Hắn chưa từng nghĩ tới sẽ có lúc chứng kiến vẻ mặt kinh hoảng thất thố của phụ thân.
Hắn luôn tưởng rằng, phụ thân của mình là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa, là một cao thủ thập tầng nội kình đối mặt với núi cao mặt cũng không đổi sắc. Cho nên sau khi nhìn thấy phụ thân lộ ra dáng vẻ sợ hãi, trong lòng hắn cũng đồng thời nổi lên nghi vấn ngập trời.
Vị lão nhân mặc dù tóc có chút hoa râm, nhưng trên người lại tràn ngập sức sống kỳ dị. Lão cũng không trả lời, cũng không để Phạm Thuật Hà vào trong mắt, mà xoay người đi vào chiếc ghế ở giữa phòng ngồi xuống.
Động tác của hắn cũng không nhanh, nhưng khiến cho phụ tử Phạm Thuật Hà sinh ra một loại cảm giác ngưng trọng lạ thường.
- Ngươi mới rồi nói không sai.
Người này chậm rãi mở miệng nói, âm thanh hắn cũng không lớn, nhưng hết lần này tới lần khác lại làm cho người ta cảm thấy úy kỵ.
Phạm Thuật Hà ngẩn ra, những lời này lại không hề ăn nhập gì với nội dung câu hỏi của hắn a.
Vô cùng cẩn thận, hắn cung kính nói:
- Các hạ nói chính là....
- Hai người đệ tử của lão phu quả thật không phải là kẻ lâm trận bỏ chạy.
Phạm Thuật Hà hít vào một hơi lãnh khí, ánh mắt hắn đột nhiên trợ tròn, nói:
- Ngài, ngài chính là sư phụ của Kiêu gia huynh đệ?
Người này lãnh đạm, nói:
- Như thế nào? Hai tiểu tử kia không nói cho người biết sao?
Phạm Thuật Hà do dự một chút, hai chân thu lại, cung kính nói:
- Tiền bối, hai huynh đệ bọn họ cũng không đề cập đến sư thừa với vãn bối. Bọn họ nói, khi nội kình chưa đạt tới thập tầng thì còn chưa đủ tư cách lấy danh nghĩa sư phụ để hành tẩu thiên hạ.
Những lời này của hắn tuy có chút không bình thường, nhưng lại là lời nói thật.
Trước đó, Phạm Thuật Hà cũng từng nhiều lần hỏi bóng hỏi gió với Kiêu gia huynh đệ, nhưng hai người vẫn thủ khẩu như bình, chỉ có nói ra những lời như vậy.
Nếu là cao thủ cửu tầng nội kình bình thường nói như vậy, Phạm Thuật Hà chưa chắc đã chịu tin.
Thập tầng nội kình, đây chính là cực hạn của hậu thiên cảnh giới, cường giả cửu tầng mặc dù nhiều nhưng chẳng ai có thể cam đoan bản thân có thể đột phá cánh cửa đó để bước vào thập tầng nội kình.
Bất quá, Kiêu gia huynh đệ không giống như người bình thường, bọn họ chẳng những có được hộ oản vô cùng trân quý, lại nắm trong tay tiên thiên chiến kỹ công pháp.
Nhân vật như vậy nói ra, tự nhiên làm cho người ta khó có thể hoài nghi.
Phạm Thuật Hà từng nhiều lần thầm đoán, thậm chí còn nghĩ tới sư phụ bọn họ phải là tiên thiên cường giả.
Nhưng cũng chỉ là đoán mà thôi, dù sao tiên thiên cường giả cùng với hắn có khoảng cách rất lớn, làm cho hắn có cảm giác cao không thể với tới.
Vậy mà giờ phút này gặp được vị kỳ nhân đó, trong lòng hắn lại kịch liệt dao động.
Có lẽ, trước kia hắn đoán cũng không sai....
Khóe miệng người nọ rốt cục lộ ra nụ cười, hiển nhiên đối với những lời này của hắn phi thường hài lòng.
Phạm Thuật Hà thấy được nụ cười của đối phương, trong lòng cảm thấy hơn trầm xuống.
Thần thái của hắn vô cùng cung kính nói:
- Vãn bối Phạm Thuật Hà cùng nhị vị Kiêu huynh đã giao tình nhiều năm, tình cảm như tay với chân. Xin hỏi đại danh của tiền bối, nếu có thể ở lại hàn xá vãn bối nguyện thay mặt Kiêu huynh đệ phụng dưỡng tiền bối.
Người nọ giật mình, sau đó bật cười, hãnh diện nói:
- Lão phu, Lữ Tân Văn.
Phụ tử Phạm Thuật Hà thân thể đều run rẩy.
Hạ Nhất Minh không biết danh tiếng người này, nhưng phụ tử Phạm Thuật Hà sinh sống ở Kim Lâm quốc như thế nào lại không biết cái tên này đại biểu cho điều gì.
Đặc biệt người này ngày trước mang tiếng giết ngàn người, đủ để làm cho bất cứ thế lực nào cảm thấy lạnh buốt cả xương sống.
Tiên thiên cường giả, trừ phi bọn họ tử chiến không lùi, nếu không hậu thiên cao thủ nhân số có nhiều đi chăng nữa cũng đừng mơ tưởng giết được bọn họ. Mà ở trước mặt tiên thiên cường giả, hậu thiên tu luyện giả nếu nhân số không đạt tới tình trạng kinh khủng, thì đừng mong có thể tạo thành uy hiếp với bọn họ.
Nói cách khác, dưới cái nhìn của tiên thiên cường giả mạng người chỉ như cây cỏ, chỉ người có thực lực mới được bọn họ để vào trong mắt mà thôi.
Cơ mặt trên mặt Phạm Thuật Hà co quắp lại một chút, vội vàng nói:
- Nguyên lai Lữ tiền bối quang lâm, vãn bối không biết, mong tiền bối thứ tội.
Lữ Tân Văn vung tay áo lên chặn lại, nói:
- Thôi nếu ngươi đã có quan hệ với hai đồ đệ của ta, ta cũng không làm khó cho ngươi.
Dứt lời, ánh mắt chuyển qua nhìn Phạm Hạo Nhật, đột nhiên nói:
- Ngươi sợ hãi lão phu?
Trong lòng Phạm Thuật Hà vô cùng căng thẳng, tiên thiên cường giả hỉ nộ khó lường, nếu Hạo Nhật phản ứng không tốt, vậy thì chỉ có con đường chết mà thôi.
Thế nhưng, Phạm Hạo Nhật mặc dù cũng vô cùng khẩn trương, nhưng đến lúc này hắn lại vô cùng thanh tỉnh, tiến lên một bước, từ phía sau phụ thân đi ra, hướng về phía Lữ Tân Văn quỳ xuống, lạy một lạy, nói:
- Thúc tổ đại nhân, chất tôn vừa rồi quả thật sợ hãi, nhưng bây giờ không còn sợ nữa.
Lữ Tân Văn hứng thú nhìn hắn, cũng không ngăn cản hắn quỳ lạy mà hỏi:
- Đó là vì sao?
- Chất tôn khi nghe danh tiếng người cảm thấy vô cùng sợ hãi, nhưng nghĩ người là sư phụ của hai người Kiêu thúc thúc nên nhất thời không cảm thấy sợ nữa.
Phạm Hạo Nhật lúc đầu nói còn có vài phần run rẩy, nhưng về sau lại nhanh chóng lưu loát dần.
Ánh mắt Lữ Tân Văn lộ ra một tia hài lòng, nói:
- Không sai, ngươi là người rất cơ cảnh, can đảm cũng có thừa. Hơn nữa mới hai mươi tuổi mà đã tu luyện tới thất tầng nội kình, càng chủ yếu hơn là không phục dụng kim đan, loại tư chất này đúng là ngàn người mới có một.
Trong lòng Phạm Hạo Nhật vừa động, bỗng nhiên vận may đến, nhất thời khấu đầu, trán cùng với mặt đất chạm nhau phát ra âm thanh thanh thúy. Khi hắn ngẩng đầu lên, viên gạch bên dưới đã xuất hiện một mảnh màu đỏ, rõ ràng là bởi vì không sử dụng nội kình bảo vệ.
Lữ Tân Văn hơi cười, nói:
- Ngươi vì sao bái ta?
Phạm Hạo Nhật nghiêm nghị nói:
- Thúc tổ đại nhân, chất tôn ngưỡng mộ người, không cầu làm môn hạ của người, chỉ cầu sau này có thể làm tùy tùng đi theo bên người để hầu hạ ngày đêm.
Phạm Thuật Hà ở phía sau hắn vừa mừng vừa sợ, nhưng lại biết nếu có thể lọt được vào mắt xanh của vị lão nhân này, như vậy vô luận là đúng như Phạm Hạo Nhật mà nói, hay là đối với Phạm gia mà nói, thì đều là một sự kiện đại hỷ sự.
Chỉ bất quá khi đối mặt với Lữ Tân Văn, bản thân hắn đều luôn câm như hến, làm sao có thể mở miệng nhờ vả. Duy chỉ có thể đưa ánh mắt nhìn thoáng qua, đồng thời khom người cung kính chờ đợi.
Thần sắc Lữ Tân Văn vẫn không thay đổi, nói:
- Ngươi muốn theo làm tùy tùng bên người ta, chẳng nhẽ không sợ tiếng xấu của ta sao?
Trong lòng Phạm Thuật Hà thầm nghĩ, nguyên lai lão nhân gia cũng biết ngài vang danh là tiếng xấu a. Bất quá, hắn không dám tỏ vẻ thái độ gì, đồng thời đang âm thầm lo lắng, không biết Phạm Hạo Nhật sẽ ứng phó như thế nào.
Phạm Hạo Nhật ngẩng đầu, cất cao giọng nói:
- Thúc tổ đại nhân, người danh tiếng ở trong Kim Lâm quốc như mặt trời giữa trưa, như thế nào có thể xem là tiếng xấu.
Lữ Tân Văn cười ha hả, nói:
- Hai mươi năm nay, trong Kim Lâm quốc mọi người đều đồn đại lão phu đồ sát hơn ngàn nhân khẩu của Chu gia, chẳng lẽ đấy chưa phải là tiếng xấu sao?
Phạm Hạo Nhật như cây ngay không sợ chết đứng, nói:
- Thúc tổ đại nhân, nếu chất tôn không nhớ lầm, thì Chu gia mới là bên khiêu khích người trước, mà người sau khi tu luyện đại thành mới quay lại quang minh chính đại báo thù.
Hắn dừng lại một chút, cao giọng nói:
- Vãn bối là vũ giả, tự nhiên có ân cừu, nếu như có lòng cố kỳ thì làm sao còn là nam nhi?
Lữ Tân Văn rốt cục cất tiếng cười to, trong tiếng cười không nói nên được sự sảng khoái trong lòng.
Trong lòng phụ tử Phạm gia đều đồng thời buông lỏng, lúc này cảm nhận được luồng áp lực vô hình từ Lữ Tân Văn đã biến mất.
Trong lòng hai người bọn họ tấm tắc lấy làm kỳ, bởi vì ngay cả bọn họ cũng không biết, chính mình bởi vì bọn họ có cảm giác như vậy cho nên trong lúc nhất thời mới sinh ra kính ngưỡng vị lão nhân này.
Lữ Tân Văn thu lại vẻ mặt tươi cười, nói:
- Được rồi, ngươi đứa nhỏ này làm cho ta cảm thấy rất hứng thú, ta sẽ lưu ngươi bên người vậy.
Phạm Thuật Hà vui mừng khôn xiết, vội vàng quỳ gối, nhưng mà đầu gối chưa chạm đất, tay áo của Lữ Tân Văn đã vung lên, nhất thời không tự chủ được lại đứng lên.
- Nếu ta đã cho ngươi đi theo bên người, như vậy có một sô việc ta cũng sẽ nói cho ngươi biết. Những năm gần đây người bên ngoài đồn chuyện cũng không hoàn toàn là đúng sự thật. Chu gia mặc dù ghê tởm cũng bị ta tiêu diệt, nhưng trên dưới hơn ngàn nhân khẩu của Chu gia một mình lão phu không thể giết hết được. Lúc lão phu giết đến Chu gia, chỉ bất quá đem hơn trăm người vây công lão phu giết chết mà thôi. Về phần những người còn lại đã sớm phân tán khắp nơi mà chạy đi.
Hắn ung dung cười nói:
- Ngàn người phân tán chạy trối chết, ngay cả lão phu có cố tình đồ sát cũng chỉ đành bất lực. Ngoại giới đồn chuyện, sai lại càng sai, không thể tin hoàn toàn được.
Phụ tử Phạm gia mở to mắt nhìn, nửa ngày sau mới phản ứng, bất quá trong lòng bọn họ cũng không vì vậy mà xem nhẹ, ngược lại trên mặt lộ ra vẻ vô cùng cảm kích.
Với thân phận của Lữ Tân Văn lại có thể mở miệng giải thích với bọn họ, đây là vinh dự, trước nay nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến.
Lữ Tân Văn quét mắt nhìn hai người một cái, nói:
- Biết ta vì sao phải đem việc này nói cho ngươi biết không?
- (Vãn bối) Chất tôn không biết.
Phụ tử Phạm gia nghiêm nghị trả lời, ngữ khí bọn họ cung kính tới mức trước nay chưa từng có.
Lữ Tân Văn thản nhiên, nói:
- Huynh đệ Kiêu Dịch Phiền mỗi khi ra ngoài lịch lãm quay trở về, đều nhắc tới ngươi thật là người tốt. Chẳng những cứu tính mệnh hai người bọn họ, hơn nữa ta nhìn tiểu oa nhi này cũng thấy thuận mắt, nếu không....
Hắn hừ nhẹ một tiếng, ngữ khí mặc dù không sắc bén, nhưng cũng làm cho Phạm Thuật Hà đổ mồ hôi lạnh.
Vào lúc này, đương đại gia chủ Phạm gia cảm thấy vô cùng may mắn là mình đã sớm nhìn ra thân phận cao thâm khó lường của huynh đệ Kiêu gia, cho nên mới tận lực giao hảo. Nếu không như thế, chỉ sợ kết quả ngày sau thật không thể tưởng tượng nổi a.
Lữ Tân Văn chậm rãi đứng lên, nói:
- Các ngươi an bài cho ta một phòng, ta muốn nghỉ ngơi nửa ngày. Về phần huynh đệ Kiêu Dịch Phiền, các ngươi không nên lo lắng, bọn họ nghe lời ta đi đón Đại đồ đệ. Chỉ bất quá không biết đã xảy ra chuyện gì nên bây giờ vẫn không có tin tức truyền đến.
Trong lòng Phạm Hạo Nhật khẽ động, cố lấy lá gan, hỏi:
- Thúc tổ đại nhân, Đại bá phụ cũng tới sao?
Lữ Tân Văn hơi mỉm cười, đối với hài tử này vô cùng nhu thuận, kỳ thật cũng có chút tán thưởng.
- Không sai. Đại đồ đệ ta tên là Trang Uyên, ngươi đã nghe qua chưa?
Sắc mặt Phạm Hạo Nhật khẽ biến, nói:
- Nghe nói, Đại bá phụ là một tu luyện giả nổi tiếng trong Kim Lâm quốc chúng ta, nghe nói tu luyện Hỏa hệ công pháp đã đột phá thập tầng nội kình.
Hắn dừng lại một chút, nói:
- Bất quá, theo chất tôn được biết, Đại bá phụ chưa gia nhập bất cứ đại thế gia nào, điểm này tựa hồ có kề thừa từ thúc tổ đại nhân.
Lữ Tân Văn thần bí gật đầu, sau đó Phạm Thuật Hà tự mình an bài cho lão chỗ nghỉ ngơi, về phần Phạm Hạo Nhật đã buông xuống cái danh đại thiếu gia Phạm gia, bắt đầu từ đây thực hiện con đường riêng của mình.
Đối với điều này, không nghi ngờ gì là điều làm cho Phạm Thuật Hà vui mừng nhất.
Bất quá, tâm tình tốt của mọi người cũng chỉ duy trì hai ngày, đến ngày thứ ba dù là Trang Uyên hai là Kiêu gia huynh đệ vẫn bặt vô âm tín.
Đến tận lúc này, cho dù là người bọn họ vô cùng tin tưởng là Lữ Tân Văn cũng bắt đầu đứng ngồi không yên.
Hắn gọi Phạm Thuật Hà đến, bắt đầu cẩn thận dò hỏi, trong đó hắn chú ý không nghi ngờ gì là quá trình Kiêu gia huynh đệ cùng với Hạ Thuyên Tín giao thủ.
Sau khi nghe được tin tức này, Lữ Tân Văn trầm tư một hồi lâu, sau đó để Phạm Hạo Nhật chuẩn bị một chiếc xe nhỏ hướng về phía gia trang Viên gia đi đến.
Ra khỏi thành hướng về phía tây, rốt cục cũng đi tới một mảnh bụi cây ở gần Viên gia.
Phụ cận nơi này đều thuộc về Viên gia, nhưng mà giờ phút này, đột nhiên Lữ Tân Văn đột ngột kêu dừng lại.
Phạm Hạo Nhật đang tự mình đánh xe nghe thấy vậy liền ngừng lại, sao đó nhìn thấy thần sắc Lữ Tân Văn vô cùng ngưng trọng xuống xe, ở tại khu vực này đi lại quanh quẩn vài vòng.
Trong lòng Phạm Hạo Nhật mặc dù tràn ngập nghi vấn và bất an, nhưng cuối cùng cũng không dám nói ra lời nào.
Từ khi Lữ Tân Văn đi tới nhà bọn họ, từ đầu đến cuối đều có bộ dáng tràn ngập tin tưởng, phản phất không có gì làm khó được.
Quả thật, lấy lực chiến đấu của tiên thiên cường giả, nếu có chuyện gì hắn không thể làm được thì chỉ sợ những người khác cũng thế.
Thế nhưng, ở trong khu vực này, Lữ Tân Văn thể hiện ra thần sắc làm cho Phạm Hạo Nhật khó có thể tin được. Loại thần sắc này chính là bao hàm khiếp sợ, phẫn nộ, bi thương, và có một chút hơi thở mãnh liệt.
Vào lúc này, trong mắt lão nhân kia tựa hồ không còn cái cảm giác cao cao tại thượng của tiên thiên cường giả nữa, mà đã biến thành một lão nhân bình thường.
Một hồi lâu sau, Lữ Tân Văn yên lặng quay về xe, hắn tựa hồ đang tự hỏi.
Phạm Hạo Nhật cẩn thận hỏi:
- Thúc tổ đại nhân, đã xảy ra chuyện gì sao?
Lữ Tân Văn nhìn hắn một cái, hòa hoãn nói:
- Ở phong khu vực này ta đột nhiên cảm thấy phi thường khó chịu.
Sắc mặt Phạm Hạo Nhật đại biến, nói:
- Thúc tổ đại nhân, người nhất định phải bảo trọng a.
Lữ Tân Văn cười miễn cưỡng một chút, vung tay, nói:
- Không sao, chỉ bất quá tâm tình chút không yên mà thôi. Nhưng mà ta vừa mới nghĩ tới đám người Trang Uyên và Kiêu gia huynh đệ, cho nên....
Hắn thở dài một tiếng, nói:
- Ta bắt đầu có chút lo lắng, chỉ sợ bọn họ lành ít dữ nhiều.
Trong lòng Phạm Hạo Nhật cảm thấy rét run, nhưng trong miệng vẫn nói:
- Thúc tổ đại nhân, đại bá phụ cùng nhị vị thúc thúc vũ kỹ cái thế, tuyệt đối sẽ không gặp chuyện gì đâu.
Hơi do dự một chút, Lữ Tân Văn trầm giọng nói:
- Thực lực khi ba người bọn họ liên thủ ta vô cùng rõ ràng, muốn nói ai có thể lưu bọn họ lại thì cũng chỉ có tiên thiên cường giả.
Dứt lời, hắn nhanh chóng đi về phía trước, dĩ nhiên lại bỏ quên xe ngựa mà nhanh chóng bay thẳng về phía Viên gia trang.
Hắn càng chạy càng chậy, sắc mặt càng lúc càng ngưng trọng, Phạm Hạo nhật đi theo hắn cũng bắt đầu lo lắng đề phòng.
Cuối cùng, ở trước cửa Viên gia trang hơn trăm thước, Lữ Tân Văn đã hoàn toàn ngừng lại. Hắn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm về phía sơn trang, trong ánh mắt chớp động quang mang lạ thường.
Động tác của bọn họ đã sớm kinh động đến thủ vệ của trang đinh, nhưn giờ phút này các trang đinh lại bị hơi thở cường đại tản mát ra từ phía hai người đằng xa làm cho không dám động.
Mặc dù trang đinh không biết vị lão nhân này là ai, nhưng bọn hắn lại cảm nhận được áp lực toát ra từ đó. Giống như bọn hắn đang bị độc xà nhìn chằm chằm vào, thân thể không nhúc nhích được.
Trở lại, cả người Phạm Hạo Nhật run run, không biết vì sao, hắn cảm thấy một cỗ áp lực thật lớn không thể tưởng tượng được. Mặc dù không biết luồng áp lực này từ đâu mà đến, nhưng cảm giác giống như thái sơn áp đỉnh, tuyệt đối không thể sai được.
Cũng may, luồng áp lực này trong nháy mắt đã hoàn toàn biến mất.
Nhưng mà, lúc này Lữ Tân Văn cũng xoay người, hướng về phía đường cũ quay trở lại.
Phạm Hạo Nhật ngẩn người ra, trong lòng tràn ngập sở hãi, vội vàng đuổi theo.
Lữ Tân Văn lên xe ngựa, lạnh lùng nói:
- Còn mấy ngày nữa là tới ngày các ngươi ước hẹn với Viên gia?
- Hồi bẩm thúc tổ đại nhân, thời gian còn năm ngày.
- Tốt. Lập tức quay trở về.
Thanh âm của Lữ Tân Văn phi thường bình tĩnh, giống như không hề chứa đựng tình cảm của loài người:
- Sau khi trở về, ta muốn bế quan. Năm ngày sau, ta cùng người này đánh một trận để trả mối thù sát đồ.
Sắc mặt Phạm Hạo Nhật trong nháy mắt trở nên trắng bệch, không còn một tia huyết sắc nào.