Vũ Thần Chương 286: Tâm huyết của tổ tiên.

Tổ sư từ đường của Hoành Sơn nhất mạch cũng giống như của các môn phái khác. Những người được thờ phụng trong đó, khi còn sống đều có thanh danh hiển hách.
Tổ sư từ đường được mở ra đối với cả Hoành Sơn nhất mạch mà nói đó không phải là một chuyện bình thường.
Có điều, trong Hoành Sơn, Vu Kinh Lôi và Hạ Nhất Minh muốn đi vào đó cũng chẳng có gì khó.
Vu Kinh Lôi đi tới trước tổ sư từ đường, cúi người vái một cái thật sâu, sau đó dẫn Hạ Nhất Minh vào bằng cửa nhỏ.
Tổ sư từ đường trên Hoành Sơn cũng là một vị trí quan trọng nên có người phụ trách riêng. Nơi này lúc nào cũng có một vị hậu thiên cao thủ đạt tới thập tầng cùng với hơn mười người quét dọn và thắp hương.
Khi bọn họ tiến vào liền thấy một tên đệ tử đang thắp hương. Tên đệ tử đó thấy Vu Kinh Lôi và Hạ Nhất Minh liền cung kính, quỳ xuống mà bái. Trong lòng đám đệ tử bình thường trên Hoành Sơn, Thái thượng trưởng lão chẳng khác nào một vị thần. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com

Vu Kinh Lôi hơi vung tay lên, tên đệ tử cung kính lui xuống. Sau khi hắn rời khỏi tổ sư từ đường liền tới một căn phòng phía sau hậu viện đánh thức vị cao thủ thập tầng phụ trách dậy.
Người này chính là đệ tử đích truyền trên chủ phong tên là Vu Mân Siêu. Có điều năm nay tuổi của hắn cũng đã hơn bát tuần, nhưng nội kình mới đạt tới thập tầng trung giai. Đối với con đường võ đạo coi như đã chấm dứt. Trừ khi có kỳ tích phát sinh, nếu không kiếp này đừng hòng mơ tưởng tới tiên thiên.
Nghe thấy Vu Kinh Lôi và Hạ Nhất Minh, hai vị Thái thượng trưởng lão tới tổ sư từ đường liền nhanh chóng đi tới. Có điều hắn hết sức thắc mắc chẳng biết Thái thượng trưởng lão Hạ Nhất Minh về Hoành Sơn từ khi nào.
Tất cả các đệ tử Hoành Sơn cũng không biết chuyện Hạ Nhất Minh rời núi. Mà có biết thì cũng chẳng hiểu được nguyên nhân. Nhưng đối với những đệ tử trung kiên trên Hoành Sơn thì cũng biết được một chút.
Nếu Thái thượng trưởng lão Hạ Nhất Minh đã trở về vậy thì có thể đoán được vận mệnh của đám người bộ tộc Đồ Đằng.
Mặc dù trong lòng Vu Mân Siêu, cho dù là Thủy Huyễn Cận hay bộ tộc Đồ Đằng chẳng liên quan gì tới hắn. Nhưng nếu có thì hắn vẫn nghiêng về phía Thủy Huyễn Cận. Vì thế, hiển nhiên hắn rất mừng khi biết bộ tộc Đồ Đằng gặp xui xẻo.
Bước vào trong, đập vào mắt hắn là Vu Kinh Lôi và Hạ Nhất Minh đang đứng giữa tổ sư từ đường yên lặng đứng nhìn bức hình tổ sư khai sáng ra Hoành Sơn nhất mạch.
Có thể trở thành một người phụ trách tổ sư từ đường, hiển nhiên phải là người có tính tình trầm ổn. Vu Mân Siêu liền nhẹ nhàng, không phát ra một tiếng động tới đứng sau lưng hai người, khoanh tay đợi bọn họ phân phó.
Mặc dù Vu Mân Siêu không phát ra một chút thanh âm nào, nhưng hắn làm sao có thể dấu được hai người Hạ Nhất Minh. Chỉ có điều, bọn họ không để ý tới mà thôi.
Hạ Nhất Minh liếc mắt một cái, Vu Mân Siêu đang đứng ở đó, vẻ mặt vô cùng nghiêm trang, ngay cả hơi thở cũng không dám thở mạnh.
Thái độ Vu Kinh Lôi càng bình thản, tựa như chẳng hề thấy ở nơi đó có người đang đứng.
Hạ Nhất Minh thầm than, cao thủ nội kình thập tầng nếu tới Thái Thương huyện khẳng định chẳng khác gì một vị Thái thượng hoàng. Nhưng trong một môn phái ẩn thế ngàn năm thì cũng chẳng là cái gì hết.
Ánh mắt hắn lại nhìn về phía bức tranh trong phòng. Bức tranh được vẽ từ rất lâu rồi, nhưng không biết chất liệu của nó được làm từ thứ gì mà tuy đôi chỗ có dấu vết của thời gian, nhưng nhìn tổng thể vẫn không bị ảnh hưởng nhiều lắm.
Trên bức hình vẽ một lão nhân đang đeo một thanh kiếm. Diện mạo của lão nhân hơi cười cười, khiến cho bức tranh vô cùng sống động.
Một lúc sau, Vu Kinh Lôi thở dài một tiếng, nói:
- Hạ trưởng lão! Đây chính là tổ sư khai sáng ra Hoành Sơn nhất mạch chúng ta, Vu Từ Hàng.
Hạ Nhất Minh hơi gật đầu. Có điều, hắn thắc mắc không hiểu nguyên nhân thế nào vì khi mở tổ sư từ đường lần trước, đám người Vu Hi Thần đã giới thiệu cho hắn. Hắn không những biết tên của tổ sư là Vu Từ Hàng mà còn được nghe rất nhiều sự tích về lão nhân gia khi còn sống.
Vì thế, Hạ Nhất Minh không hề cảm thấy xa lạ đối với vị khai sơn tổ sư của Hoành Sơn. Thậm chí còn có cảm giác vô cùng sâu sắc. Vì vậy, hắn mới không hiểu tại sao Vu Kinh Lôi đề cập tới chuyện xưa làm gì.
Vu Kinh Lôi quay đầu, nói:
- Hạ trưởng lão! Xin mời theo ta. - Nói xong, lão gật đầu với Vu Mân Siêu một cái, nói:
- Tới sau điện.
Vu Mân Siêu cúi đầu, nhỏ giọng trả lời. Hắn cũng chẳng hỏi nguyên nhân, cứ thế dẫn đường.
Hạ Nhất Minh đi vào bên trong, nhưng trong lòng thắc mắc mắc bởi trước đây chưa từng nghe nói phía sau tổ sư từ đường còn có vật gì. Nhưng nhìn biểu hiện của hai người trước mặt, Hạ Nhất Minh mơ hồ cảm nhận nơi đó có cất dấu một thứ gì đó quan trọng.
Rất nhanh, bọn họ đã đi tới sau điện. Vu Mân Siêu vẫn chưa dừng lại, đưa tay ấn lên vách tường. Tiếng cơ quan vận chuyển vang lên từ dưới lòng đất. Một lúc sau, hiện ra một cái động lớn.
Vu Mân Siêu đi vào trong động liền lấy ngay một cây đuốc để ở cửa, đốt lên. Ánh sáng của cây đuốc chẳng khác gì một ngọn đèn. Chút ánh sáng đó khiến cho mặt mỗi người hồng thêm một chút.
Trong động khẩu có một lối đi thẳng tắp xuống. Hai người Vu Kinh Lôi có lẽ đến đây nhiều lần nên chẳng hề do dự, bước thẳng xuống dưới, nhanh chóng đi tới cuối đường.
Ở đó có một cái cửa đá. Điều đặc biệt chính là ở trên đó lại có hai lỗ khóa.
Vu Kinh Lôi giơ tay lên, trong tay lão đã có một chiếc chìa khóa hình dạng đặc biệt. Vu Mân Siêu cũng lấy ra một cái chìa khóa khác. Hai người tiến lên, đứng trước cánh cửa liếc mắt nhìn nhau, rồi cùng cắm chìa vào ổ khóa.
Từ bên trong âm thanh cơ quan chuyển động vang lên. Vu Kinh Lôi mỉm cười, gật đầu một cái.
Vu Mân Siêu lui về sau mấy bước, khom người một cái sau đó để lại cây đuốc rồi chậm rãi đi ra.
- Vu trưởng lão! Đây là chỗ nào? - Hạ Nhất Minh tò mò hỏi.
- Đây chính là tàng thư các do tổ sư khai sáng ra Hoành Sơn nhất mạch chúng ta lưu lại. - Vu Kinh Lôi nghiêm nghị nói.
Hạ Nhất Minh cảm thấy kinh ngạc. Hắn ngập ngừng một chút nói:
- Trên chủ phong không phải đã có tàng thư các rồi hay sao?
- Ngoại các trên chủ phong dành cho đám đệ tử bình thường sử dụng. Nội các thì dành cho những người đạt tới tiên thiên. Nhưng nơi đây.. - Vu Kinh Lôi hãnh diện nói:
- Nếu không đạt tới tu vi Nhất đường thiên thì đừng hòng mong bước vào.
Hạ Nhất Minh hơi gật đầu. Sau khi hắn bước chân vào Nhất đường thiên liền xảy ra rất nhiều chuyện. Đến hôm nay, khi mọi thứ tạm lắng Vu Kinh Lôi mới có thể dẫn hắn tới nơi này.
Vu Kinh Lôi chỉ vào cánh cửa nói:
- Hạ trưởng lão! Các tổ sư đã từng có nghiêm lệnh, lần đầu tiên bước vào đây cần phải thử thực lực của chính mình. Mặc dù ngươi đã ngưng tụ song hoa nhưng tổ huấn không thể bỏ.
Hạ Nhất Minh giật mình, bước lên vài bước bình tĩnh áp tay lên đại môn. Chân khí mạnh mẽ tràn ra khiến cho cánh cửa đá chầm chậm mở rộng.
Hạ Nhất Minh dùng lực vô cùng xảo diệu, sự không chế chân khí cũng đã đạt tới đỉnh cao. Chân khí của hắn bao lấy cánh cửa chậm chậm mở nó ra.
Vu Kinh Lôi đứng bên hơi gật đầu. Biểu hiện của Hạ Nhất Minh khiến cho lão có một cảm giác mặc cảm. Cảm giác đó càng lúc càng sâu sắc.
Lão thầm than, lần đầu tiên gặp Hạ Nhất Minh, hắn mới chỉ là một tiên thiên cường giả bình thường. Cho dù là hợp nhất được ngũ hành tạo ra kỳ công thì cũng bị chính mình phá vỡ. Những mới có mấy năm, hắn đã khiến cho mình phải ngửa đầu lên mà nhìn.
Thế sự quả là kỳ diệu, chẳng có thể lường trước được điều gì.
Hạ Nhất Minh đẩy cánh cửa ra, bước vào trong, không khỏi ngẩn người. Hắn vẫn tưởng rằng phía sau cánh cửa là một tàng thư rộng lớn. Nhưng sau khi tận mắt nhìn mới thấy diện tích của căn phòng nhỏ hơn suy nghĩ của hắn rất nhiều.
Không gian bên trong mặc dù cũng không nhỏ những so với những tàng thư các mà hắn đã gặp thì ở đây chẳng đáng là cái gì. Phần lớn diện tích trong căn phòng trống trơn, chỉ có hai gian bên cạnh đặt một vài bộ thư tịch.
Phòng nhiều nhất có khoảng chừng trăm quyển, phòng còn lại gần như chẳng có gì chỉ khoảng mười quyển mà thôi.
Có điều, Hạ Nhất Minh cũng chẳng vì thế mà thất vọng. Bởi bí tịch càng cao thì số lượng càng ít.
Cho dù khai sơn tổ sư của Hoành Sơn có là một nhân vật kiệt xuất thì cả đời có thể lưu lại hai, ba quyển đã là rất nhiều rồi. Bí tịch như vậy để cho người khác xem nhất định sẽ thu được rất nhiều ích lợi.
Vu Kinh Lôi nhìn quanh căn phòng, nhớ tới một điều gì đó nói:
- Mỗi lần đặt chân vào đây, lão phu lại nhớ tới lần đầu tiên. Vậy mà cũng đã được hơn trăm năm rồi.
Lão thở dài một lần nữa, rồi tiếp tục giới thiệu:
- Hạ trưởng lão! Trong căn phòng này là những gì mà các đời tổ sư lưu lại. Tất cả đều là tâm huyết của họ. - Sau đó, hắn chỉ vào một căn phòng nhỏ, nghiêm túc nói:
- Ngàn năm lịch sử của Hoành Sơn nhất mạch chúng ta chỉ xuất hiện có ba vị đạt tới cấp bậc tam hoa tụ đỉnh. Đây chính là những gì mà bọn họ lưu lại.
Hạ Nhất Minh cảm thấy vừa mừng vừa lo. Hai mắt hắn chớp chớp nhìn vào căn phòng nhỏ chỉ có chưa tới mười quyển thư tịch. Mặc dù thế, nhưng đối với hắn, giá trị của chúng cho dù có lấy cả vạn lượng hoàng kim cũng không xứng.
Vu Kinh Lôi cười khổ, nói:
- Hạ trưởng lão! Đáng lẽ, với tu vi của ngươi vẫn chưa được xem những bí tịch trong căn phòng nhỏ này. Nhưng tình huống của ngươi lại không giống bình thường, có thể dung hợp Phong, Hỏa chi hoa. Hơn nữa, uy lực của chúng lại vô cùng mạnh, hơn xa sự trông đợi của ta. Vì vậy, hi vọng ngươi xem chỗ sách này có thể tìm được lời giải thích trong đó.
Hạ Nhất Minh xoay người, vái một cái thật sâu, nói:
- Đa tạ sự thông cảm của Vu trưởng lão.
Vu Kinh Lôi lắc đầu, nói:
- Đại bá Hạ Thuyên Tín của ngươi đã tu luyện tới thập tầng trung giai. Có lẽ trong vòng một năm nữa, sẽ đạt tới đỉnh phong, có thể sử dụng tiên thiên kim đan. Có điều, để không ảnh hưởng tới tốc độ của hắn, Hạ trưởng lão cũng không nên quấy rầy là tốt nhất.
Hạ Nhất Minh cảm kích nhìn lão. Nếu không có những nhân vật đứng đầu Hoành Sơn ủng hộ, với thiên phú của đại bá làm sao có thể tu luyện nhanh đến vậy.
Lấy trong người ra một bình ngọc, nhẹ nhàng đặt trên bàn, Vu Kinh Lôi nói:
- Lão phu có lấy chỗ Dược trưởng lão một ít Ích Cốc đan. Ngươi cứ ở đây mà xem xét, khi nào muốn cứ tự đẩy cửa mà ra.
Hạ Nhất Minh gật đầu, thành tâm nói:
- Đa tạ
Cánh cửa từ từ đóng lại, Hạ Nhất Minh đưa mắt nhìn rồi bước vào trong căn phòng nhỏ. Ở đây, chỉ có mười quyển sách đang nằm đó. Mặc dù, chúng rất nhỏ bé, nhưng trong mắt hắn lại có một giá trị liên thành.
Căn phòng còn lại mặc dù cũng quý giá nhưng sức hấp dẫn không thể bằng lý luận của cường giả cấp bậc tam hoa tụ đỉnh.
Tuy nhiên, suy nghĩ một lúc, Hạ Nhất Minh liền quay người đi vào căn phòng rộng.
Mặc dù, hắn rất muốn xem ngay những kiến thức của các vị cao thủ hàng đầu. Nhưng hắn cố gắng kìm chế ham muốn. Bước ra phòng lớn, Hạ Nhất Minh bắt đầu xem những điều do đám cường giả Nhất đường thiên lưu lại.
Trong căn phòng này cũng chẳng hề có bí tịch tu luyện chân khí đặc biệt, hay chiến kỹ. Tất cả đều là những điều tâm huyết của đám cường giả Nhất đường thiên.
Đối với Hạ Nhất Minh, những lý giải đó có giá trị hơn xa tiên thiên bí tịch. Hắn như bị hút hồn vào trong những quyển thư tịch đó.
Trong những điều ghi chép, thường đề cập tới một ít phương pháp đặc thù tu luyện những khiếu huyệt nhỏ. Những khiếu huyệt này chỉ thích hợp với từng loại công pháp tương ứng, và cũng chỉ hữu dụng đối với cường giả Nhất đường thiên. Đối với Hạ Nhất Minh thì những kiến thức trong đó cũng chẳng có gì quá khó. Cho dù yêu cầu của chúng có ngặt nghèo đến đầu thì hắn cũng thực hiện hết sức dễ dàng.
Ngoài điều đó, đám cường giả Nhất đường thiên cũng có sự giải thích của riêng bản thân đối với phương pháp tu luyện ngũ hành công pháp.
Mặc dù tất cả đều tự mình tu luyện, nên những điều giải thích của họ có sự khác nhau rất nhiều. Nhưng sau khi đọc qua và thử nghiệm, Hạ Nhất Minh đã có sự hiểu biết rất sâu. Có đôi khi mới đọc được một nửa, hắn liền vỗ bàn kêu "Tuyệt".
Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, cuối cùng hắn cũng đã xem xong toàn bộ hơn trăm bản bí tịch trong căn phòng lớn.
Hạ Nhất Minh hít một hơi. Đang ngồi trong phòng, hắn liền nhắm mắt lại. Tất cả những kiến thích tích lũy được, nhanh chóng hiện ra trong đầu hắn. Có nhiều nội dung chưa thể hiểu hết, nhưng nó cũng giúp cho Hạ Nhất Minh định hình được phương hướng.
Một lúc sau, hắn thở ra một hơi, đứng dậy đi ra khỏi căn phòng.
Trong căn phòng nhỏ có mười quyển thư tịch, Hạ Nhất Minh đi tới mà trong lòng vô cùng hồi hộp.
Các vị tiền bối Nhất đường thiên đã để lại cho mình rất nhiều lợi ích vậy thì ba vị siêu cấp cao thủ đạt tới tam hoa tụ đỉnh sẽ mang đến cho mình những gì đây?
Hắn cầm lấy một quyển sách dày nhất, lật nhẹ trang đầu tiên. Từng nét chữ thanh mảnh hiện lên trong mắt hắn. Trong suy nghĩ của hắn, những chữ này mặc dù không phải như rồng bay phượng múa, những cũng chẳng kém nhiều lắm.
Nhưng sau khi hắn nhìn thứ tự trong đó, nhất thời cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Trong quyển sách ghi lại những nhận thức từ lúc mới bắt đầu tu luyện... Nó chẳng phải là điểm đầu của cảnh giới tiên thiên mà là tầng một nội kình.
Mặc dù, Hạ Nhất Minh vô cùng kính ngưỡng các vị tiền bối, nhưng đối với việc tu luyện tầng một nội kình mà nói, hắn đã quen đến mức không thể nào hơn nữa. Trên con đường tu luyện không bao giờ có đường tắt. Chỉ có thể cố gắng đó là phẩm chất tốt nhất của người mới tu luyện. Chỉ có xây dựng được trụ cột vô cùng kiên cố thì sau này mới có thể cất cánh bay cao.
Động tác của Hạ Nhất Minh càng lúc càng nhanh, cuối cùng quyển sách trên tay cũng được lật tới trang cuối cùng.
Thì ra trong quyển sách này tất cả những ghi chép đều là những điều rút ra trong quá trình tu luyện hậu thiên.
Quyển sách này nếu rơi vào tay từ khi còn ở Hạ gia trang thì đúng là một báu vật. Nhưng với hắn bây giờ, nó chẳng còn có nhiều giá trị.
Lần lượt cầm lấy chín quyển sách còn lại xem qua một chút. Sau đó, Hạ Nhất Minh cầm lấy ba quyển.
Trong ba quyển sách này đều ghi chép lại những điều về tiên thiên và Nhất đường thiên. Một quyển thư tịch còn lại không phải ghi chép về cảnh giới hậu thiên mà chính là sau khi đạt tới tam hoa tụ đỉnh. Đối với Hạ Nhất Minh mà nói thì nội dung đó chưa cần thiết, nó quá thâm ảo đối với hắn.
Tất nhiên, còn có một quyển thư tịch của Vu Từ Hàng. Nội dung viết trong đó vô cùng khó hiểu, vì thế Hạ Nhất Minh cũng đành bỏ qua.
Sau khi cầm lấy ba quyển thư tịch thích hợp nhất, hắn mới ổn định tâm trí bắt đầu đọc.
Nội dung mỗi quyển sách đều hết sức khác nhau. Ngay cả cấp bậc tam hoa tụ đỉnh thì phương hướng của mỗi người cũng riêng.
Dù sao, ngoại trừ Hạ Nhất Minh, cơ bản những người khác không có khả năng kiêm tu cả ngũ hành. Đối với bọn họ mà nói, thấu triệt được tam hệ chân khí của bản thân đã là một chuyện quá khó khăn rồi.
Vu Kinh Lôi khi bước vào đây cũng chỉ chọn lựa những điều ghi chép đồng thuộc tính với công pháp của lão. Còn những bộ sách khác, mặc dù lão cũng xem qua nhưng cũng không có đủ can đảm để mà nghiên cứu.
Nhưng Hạ Nhất Minh thì khác, bất kể công pháp nào hắn cũng cảm thấy hứng thú. Nét mặt của hắn lúc nào cũng nhíu mày, trầm tư. Nếu không phải nhớ mình đang ngồi ở đâu thì hắn đã đứng dậy tập luyện rồi. Cứ như vậy, Hạ Nhất Minh ở trong đó đã được một tháng.
Khi hắn mở cửa bước ra ngoài, khí chất toàn thân có sự thay đổi rất lớn...
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/vu-than/chuong-286/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận