-Thối lui …
Một tiếng quát sắc bén chợt vang lên, thậm chí ngay khi màn khói đặc vừa mới lộ ra một tia manh mới đã truyền tới tai mọi người rồi.
Gần như là theo bản năng, tất cả các đệ tử Linh Tiêu Bảo Điện đều bật người lùi về phía sau như lò xo.
Bọn họ đều đã luyện thành cao thủ hậu thiên, cho dù là tu vi kém cỏi nhất, cũng có nội kình tu vi tầng tám. Hơn nữa, những đệ tử được lựa chọn để tới Tây Bắc thi đấu, đương nhiên không thể là hạng kém cỏi được.
Cho dù là tiếng quát của Trương Trọng Cẩn chưa vang lên, khi nhìn thấy màn khói này, bọn họ cũng sẽ lựa chọn lập tức tránh đi.
Chỉ có Lập Đông Vinh và đám người đứng cúi đầu ở sau vẫn nghênh mặt đứng tại chỗ. Tuy rằng đa số bọn họ đều là hảo thủ đã tu luyện nội kình khá tốt, nhưng loại
"hảo thủ" này sao có thể đánh đồng với những tinh anh đến từ Linh Tiêu Bảo Điện chứ.
Tình huống này đột ngột phát sinh, bọn họ đều trợn mắt cứng lưỡi, không biết làm sao.
Đúng lúc đó, một bóng người chợt lóe, Hạ Nhất Minh đã tới trước mặt bọn họ. Hắn ra tay như điện, hai tay nắm lấy, lập tức ném hơn mười người này ra rất xa.
Những người này đều nặng một hai trăm cân, nhưng đối với Hạ Nhất Minh mà nói, nằm trên tay cũng chẳng khác gì cầm rơm.
Chỉ trong một nhịp hô hấp, toàn bộ hơn mười người này đã bay lên trời, hơn nữa còn hoa chân múa tay kêu gào ầm ĩ.
Nhưng khi bay ra xa hơn trăm thước, rơi xuống, bọn họ mới phát hiện không ngờ hai chân mình chấm đất, dưới chân dường như có một tầng sức mạnh thần kỳ, mềm mại, không hề mất tí sức lực nào.
Hơn mười người rơi xuống đất, trừ những kẻ bởi vì quá kinh hoảng mà hai chân như nhũn ra, té ngã trên đất, không ngờ có một nửa đều vững vàng chấm đất, hơn nữa trong đó cũng không có bất cứ ai bị chút thương tổn nào.
Khi bọn họ phản ứng lại, nhìn về phía Hạ Nhất Minh, ánh mắt trở nên giống như nhìn về phía thần nhân vậy.
Sau khi ném bọn họ ra xa, thân hình Hạ Nhất Minh cũng nhanh như điện, bay ra khỏi khu vực có khói màu vàng.
Tuy rằng hắn đã ngưng tụ tam hoa, có năng lực miễn dịch đối với tuyệt đại đa số độc dược, cho dù là vài loại độc vật lợi hại nhất trên thế giới cũng chưa chắc có thể thông qua loại sương khói này dồn hắn vào chỗ chết.
Nhưng hắn vẫn cẩn thận tránh khỏi đám khói vàng đó, dù sao vẫn là thân thể máu thịt, hắn còn không ngu ngốc tới mức tự mình thể nghiệm xem thế nào.
Khi đám khói tràn tới, Kim Chiến Dịch phản ứng cũng không hề chậm chút nào. Không ngờ gã không tiến không lùi, nhưng mục tiêu của gã lại vượt xa dự định của Hạ Nhất Minh.
Thân hình của gã như điện, vọt qua chiếc xe ngựa sang phía bên kia, hai tay ôm lấy con ngựa ô lớn ở cách đó không xa, nhưng nhẹ nhàng như thể chẳng nắm j cả, nháy mắt đã vọt ra cả trăm thước.
Động tác của Trương Trọng Cẩn cũng không hề chậm, trước khi màn sương khói màu vàng tràn ra, lão cũng đã tránh thật xa.
Với thân phận và địa vị của mình, bọn họ sẽ tuyệt đối không làm chuyện j nguy hiểm với bản thân mình.
Chỉ có điều, sau khi đứng ổn định, Kim Chiến Dịch lập tức buông con ngựa ô ra, bật mũi chân, một tảng đá bay cực nhanh như thể phá vỡ không gian, bắn thẳng vào bên trong xe ngựa.
Thủ pháp sử dụng ám khí của gã không ngờ lại đặc sắc đến như vậy. Cho dù là đang đi giày, lực khống chế mũi chân cũng đã đạt tới mức đỉnh cao hoàn hảo.
Giữa đám khói vàng dường như vang lên âm thanh j đó. Hai tai Hạ Nhất Minh khẽ nhúc nhích, đã nắm bắt được chút tung tích.
Trong khi hắn cảm ứng, một người đã trượt ra từ trên xe ngựa, hơn nữa còn dùng một phương thức cổ quái lăn về phía trước.
Người này lăn lộn tốc độ nhanh cực điểm, nháy mắt đã xuyên qua phạm vi bao phủ của đám khói, hơn nữa phương vị ly khai của y cực kỳ khéo léo, vừa đúng tránh được Hạ Nhất Minh và mấy vị Tiên Thiên Cường Giả.
Lúc này đám người bên ngoài người ngã ngựa đổ, y thừa dịp lăn loạn một vòng, lập tức lẫn vào bên trong đám người, hơn nữa còn linh hoạt như cá gặp nước, lao thằng về phương xa.
Hạ Nhất Minh âm thầm khiếp sợ trong lòng, thủ đoạn của người này không ngờ cao minh đến thế, bất luận là năng lực ẩn nấp hành tung, hay là năng lực quyết định chế tạo hỗn loạn thật nhanh, cho đến lúc cuối là né tránh tảng đá ám khí của Kim Chiến Dịch, rồi dùng một phương thức khiến người không tưởng, lẫn vào trong đám người.
Một loạt biểu hiện này đều khiến Hạ Nhất Minh phải đánh giá cao người này.
Tuy rằng bọn họ đều không phải cùng một đường, nhưng điều đó không ảnh hưởng tới sự đánh giá của Hạ Nhất Minh đối với y.
Người này lao vào trong đám người đang hoảng hốt xong, lập tức xuyên qua đám người đó, hơn nữa còn phi ra bên ngoài tường vây. Y quen thuộc đường đi lỗi lại như vậy, rõ ràng đã sớm dự mưu tính kế.
Hai mắt Hạ Nhất Minh loé lên như ánh sao, thế giới trước mặt lập tức trở nên trắng bệch.
Nhưng khi đường nét quen thuộc đó còn chưa xuất hiện, trái tim Hạ Nhất Minh lại nháy mắt nhảy dựng lên.
Một loại sát khí hùng mạnh mà linh hoạt, sắc bén phóng lên cao, làm cho ngay khi cảm ứng được loại sát khí này, Hạ Nhất Minh không kím nổi dựng tóc gáy.
Truy tung khí trước ngực Hạ Nhất Minh lại kịch liệt run rẩy. Trong nháy mắt này, Hạ Nhất Minh lập tức từ cảnh giới đỉnh phong rút lui ra, hắn đề phòng bằng toàn bộ thể xác và tinh thần.
Hắn chưa bao giờ gặp phải cảm ứng nguy cơ mạnh mẽ tới mức đó, cho dù là khi đối mặt với Ngả Văn Bân và Tôn Giả đại nhân cũng không tới mức này.
Đương nhiên, khi đó, Tôn Giả cũng không định dồn hắn vào chỗ chết, cho nên không dồn toàn lực đối phó với hắn.
Trong nháy mắt, Hạ Nhất Minh đã nắm được nguồn gốc nơi phát ra luồng sát khí này.
Ở một hướng khác bên trong màn khói vang dày đặc, một luồng Kim hệ lực lượng như thể thực chất cũng đã bất giác đạt tới đỉnh.
Lực lượng Kim hệ nãy có điểm khác với đại quan đao của hắn, tuy rằng không có khí thế như Thái Sơn Ấp Đỉnh, nhưng là loại Kim hệ sắc bén không j không phá nổi, thậm chí còn hơn cả đại quan đao.
Chính là Kim Chiến Dịch, Hạ Nhất Minh lập tức hiểu được, khí thế đó khẳng định là đến từ vị cường giả Đông Phương này.
Đồng từ của Hạ Nhất Minh nhanh chóng ngưng đọng lại, hắn rốt cục cũng được thấy Kim Chiến Dịch biểu lộ ra một chút thức lực bên ngoài. Một góc thực lực của gã đã có vẻ đáng sợ như vậy. Rốt cục hắn cũng hiểu vì sao khi thấy thực lực của mình, các Tôn Giả đại nhân của Thiên Trì chủ mạch lại cố gắng muốn lùi thời gian luận võ của mình với Kim Chiến Dịch.
Các Tôn Giả đại nhân đó đã không nhìn lầm, thực lực của Kim Chiến Dịch thậm chí còn đáng sợ hơn dự tính của bọn họ.
Sau đó, một tia chớp phá vỡ không gian, dường như ngay một khắc rời khỏi tay, nó đã đạt được mục đích của mình.
Hạ Nhất Minh đã
"nghe" được, đây là một cây thương, một cây trường thương dài gần tới 3 thước.
Cây thương này xuyên qua khói đặc, biến mất theo cái lỗ trên vách tường do thích khách để lại.
Tuy nhiên cái tai của Hạ Nhất Minh vẫn có thể nghe được, ở bên kia tường truyền tới một âm thanh ngã xuống đất. Tuy rằng không tận mắt nhìn thấy nhưng Hạ Nhất Minh biết, tên thích khách kia tưởng như vừa thoát được nhưng thật ra lại thất bại trong gang tấc.
Ngoài ra, tuy rằng mũi thương không hướng về Hạ Nhất Minh nhưng hắn vẫn có cảm gián sởn tóc gáy như trước.
Trong đầu hắn thuỷ chung có một ý niệm, nếu thoải mái chiến đấu với Kim Chiến Dịch, để gã đâm mình một thương này, vậy mình nên ngăn cản thế nào ?
Vô số ý niệm xoay chuyển trong đầu, gần như chỉ trong nháy mắt, hắn cũng phán đoán ra được, trừ khi sử dụng đại quan đao do Bách Linh Bát biến hoá thành, nếu không hắn căn bản không thể nắm chắc chống đỡ được, cho dù là sữ dụng Ngũ Hành Hoàn cũng thế.
Một loạt biến hoá này chẳng qua chỉ phát sinh trong chớp mắt, hơn nữa cũng lập tức chấm dứt ngay trong chớp mắt đó.
Trong khi tuyệt đại đa số người vẫn còn không hề có phản ứng thì Kim Chiến Dịch đã bắn ra 1 thương, giết chết tên đầu sỏ tại chỗ.
Bóng người chợt loé, Kim Chiến Dịch đã vọt qua màn khói đặc, lúc này đã không còn lan tràn nữa tới bên ngoài bờ tường.
Hạ Nhất Minh do dự 1 chút, rồi cũng phi thân nhảy ra.
Ở ngoài tường, một người thân mặc toàn đồ đen đã bị trường thương găm vào phía vách tường đối diện.
Kim Chiến Dịch nhấc tay, rút trường thương ra. Gã ra tay cực kỳ khéo léo, cổ tay vừa lắc đã đảo lộn người đó lại đây.
Một thương linh hoạt, sắc bén không ngờ đã xuyên qua yết hầu kẻ đó, máu tươi tuôn ra. Chân khí hùng mạnh trên thương đã hoàn toàn phá huỷ sinh cơ trong cơ thể người này.
Đây là một khuôn mặc rất bình thường, vẻ mặt vẫn tràn ngập kinh hãi, dường như không thể nào tin nổi, y lại chết như vậy.
Hạ Nhất Minh nhìn người này, trong lòng đột nhiên có cảm giác quen mặt. Dường như hắn đã gặp người này ở nơi nào đó, nhưng nhất thời không nhớ ra.
Kim Chiến Dịch nhìn trường thương trên tay, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng.
Hạ Nhất Minh tập trung nhìn, tuy rằng vừa mới giết một người nhưng không ngờ trên cây thương lại không hề dính 1 tia máu, bất kể là mũi thương hay thân thương, đều loé lên chói mắt dưới ánh nắng mặt trời.
Kim Chiến Dịch hơi run run lên, trường thương như nhũn ra, thân thương nhanh chóng biến thành đường thẳng dài, nhưng mũi thương vẫn loé ánh hào quang như trước.\
Sau đó, toàn bộ đường thẳng đó quấn lại một vòng, Kim Chiến Dịch nhẹ nhàng uốn mũi thương vào, cứ như vậy cho vào chiếc túi bên cạnh thắt lưng.
Trong mặt Hạ Nhất Minh loé ra hào quang kinh ngạc, hắn hít sâu 1 hơi, hỏi:
-Kim huynh, trường thương này của huynh là do vật j chế thành vậy ?
Kim Chiến Dịch mỉm cười, không dấu diếm nói:
-Trường thương là do da của thần long trong truyền thuyết lột ra, chế tạo thành, là báu vật vô giá trong kho vũ khí của Linh Tiêu Bảo Điện.
-Thần Long?
Hạ Nhất Minh do dự hỏi:
-Trên thế giới thực sự có sao ?
-Theo truyền thuyết ở mấy ngàn năm trước, trong thiên địa có thần thú cũng có người trong thần đạo. Nhưng mấy ngàn năm sau đã mất tăm mất tích.
Kim Chiến Dịch thở dài 1 tiếng, nói :
-Chẳng qua thần vật và thần tích do thần thú và thần nhân lưu lại cũng không hiếm thấy, cho nên hẳn là có.
Nguồn: http://truyenyy.comHạ Nhất Minh lập tức nhớ tới vị bằng hữu đầu tiên của Bách Linh Bát, vị cao nhân rất có thể là thần đạo cũng đã biến mất không hiểu lý do từ mấy ngàn năm trước.
Về phần hành tung của người này, cho dù là Bách Linh Bát cũng không biết được.
Nhẹ nhàng thở dài, Hạ Nhất Minh đang định nói chuyện, bất chợt nghe thấy những tiếng gào thảm thiết vang vọng đất trời.
Hắn cùng với Kim Chiến Dịch quay sang nhìn nhau, lập tức vọt qua tường vào bên trong, lập tức thấy chủ nhân Lập Đông Vinh của toà phủ đệ đang quỳ rạp trên mặt đất khóc như mưa, khiến người ta không rét mà run.