Vũ Thần Chương 504: Hắc Ngột Thứu Vương.

Không có bất cứ âm thanh nào giống như vốn không có việc Sở Hao Châu bất ngờ nhảy vọt lên mười trượng vậy. Hạ Nhất Minh ngẩng đầu nhìn lên không trung, hắn như thế nào cũng không thể nghĩ vị lão nhân này tới tận bây giờ còn nóng tính như trẻ con vậy.
Bầy Hắc Ngột Thứu tới đây vì lợi dụng Độc giác mã bị thương mà điên cuồng thổ tức bắn tới.
Cũng bởi Độc giác mã di chuyển khó khăn nên bọn chúng mới có thể thực hiện được. Bình thường chỉ vào tốc độ của bọn chúng đừng mong ảnh hưởng tới Độc giác mã.
Bất quá sau khi bầy Hắc Ngột Thứu bay lên không trung mười trượng, không ngờ còn có một nhân ảnh cũng vọt lên độ cao tương đương với chúng.
Ánh sáng tam sắc như ánh mắt trời chiếu rọi, lúc này bộc phát sát khí cường liệt vô cùng.
Tôn giả toàn lực công kích, có bao nhiêu lực lượng lúc này đều hoàn toàn bộc lộ hết.

Cỗ chân khí tam sắc từng khiến Độc giác mã trọng thương lúc này ngược lại vây khốn chín đầu Hắc Ngột Thứu trên không.
Chỉ trong nháy mắt, đám Hắc Ngột Thứu khí thế bừng bừng bị vây vào tuyệt cảnh.
Mỗi đầu Hắc Ngột Thứu thực lực chỉ tương đương một vị Tiên thiên cường giả, cũng có vài đầu đạt tới cấp độ ngang với Nhất đường thiên cường giả. Bất quá trong tay lão nhân này cũng chỉ yếu ớt như nhau, bị cỗ chân khí khống chế, ngay cả năng lực chống cự của chúng cũng hoàn toàn biến mất.
Nhưng đầu Hắc Ngột Thứu Vương trên cao tuyệt đối sẽ không để bầy thần tử của mình chết thảm như vậy. Hai cánh mở lớn, trong nháy mắt nó đã như tia chớp bắn thẳng về phía Sở Hao Châu.
Hai mắt lão nhân lóe lên một tia tinh mang, tròng mắt gắt gao tập trung vào Hắc Ngột Thứu Vương đang tới.
Bình thường đám Hắc Ngột Thứu đối với lão cơ bản không đáng để đối phó. Khi nhảy lên, mục tiêu của lão cũng chỉ là đầu Hắc Ngột Thứu Vương này.
Vừa thấy nó vọt tới, cổ tay Sở Hao Châu run lên, cỗ chân khí tam sắc như sớm có tính trước, phóng tới hoàn toàn quấn lấy Hắc Ngột Thứu Vương. Nguồn: http://truyenyy.com
Tiếng kêu ác liệt từ miệng Hắc Ngột Thứu Vương phát ra. Nó lập tức đã nhìn ra mưu tính của đối phương.
Mặc dù bầy Hắc Ngột Thứu vô cùng lợi hại, nhưng nếu mất đi một vương giả như nó, lực chiến đấu đã không cách nào ảnh hưởng tới lão nhân cùng Độc giác mã kia nữa.
Hai cánh nó vung lên, miệng đồng thời mở lớn thổ tức một đạo phong nhận màu xanh cường đại bắn thẳng về phía lão nhân.
Lão nhân hừ lạnh một tiếng, quát khẽ:
- Bạo.
Một tiếng nổ lớn vang lên trong không trung, bất quá bởi lúc này Sở Hao Châu đang trên không trung lên lực lượng yếu hơn lần trước một bậc. Cổ tay lão vừa chuyển, Long tiên từ bên hông nhất thời đánh thằng vào đạo phong nhận đang bắn tới.
Tiếp theo lão nhân từ trên không hạ xuống, khi tới gần mặt đất lão khẽ lộn người đã ổn định thân thể.
Trên không trung bay xuống một cơn mưa lông vũ. Xem ra vụ nổ này tuy không ảnh hưởng tới tính mạng Hắc Ngột Thứu Vương nhưng nhìn đám lông vũ của nó cũng biết nó tổn thương khẳng định không nhẹ.
Hắc Ngột Thứu Vương phát ra tiếng kêu phẫn nộ, nó cũng không để ý mà đáp xuống.
Móng vuốt đột nhiên dựng lên, song trảo bén nhọn tấn công về phía nhân loại đồng giai kia.
Hạ Nhất Minh vẻ mặt nhất thời biến đổi, hắn vừa rồi muốn ra tay, đột nhiên thấy Sở Hao Châu vẻ mặt cười lạnh, Long tiên vung cao đón đỡ cặp trảo kia.
Âm thanh chát chúa vang lên, Hắc Ngột Thứu Vương lại bay cao lên, lúc này nó cũng không chiếm được chút tiện nghi nào cả.
Nhưng hai mắt Sở Hao Châu dột nhiên ngưng lại, Long tiên trong tay đột nhiên rời tay, trên không trung hóa thành một đạo tàn ảnh cắm trên thân thể Hắc Ngột Thứu Vương.
Nó bi thảm kêu lên một tiếng, thân thể thật lớn trên không trung lảo đảo, liều mạng bay về một đảo nhỏ khác.
Trong không trung bầy Hắc Ngột Thứu thấy được thủ lĩnh của mình đột nhiên chuyển hướng cũng vội vàng bỏ chạy, làm gì còn tâm tư ở lại nơi này. Cả bầy Hắc Ngột Thứu hung hăng khi nãy thoáng chốc đã không còn một mống.
Hạ Nhất Minh trợn mắt cứng lưỡi nhìn Sở Hao Châu. Nếu vừa rồi đối tượng lão công kích là một đầu Hắc Ngột Thứu bình thường ắt hẳn nó sẽ chết ngay tại trận. Bất quá thân thể Hắc Ngột Thứu Vương quá lớn, mặc dù tấn công bất ngờ nhưng Long tiên cũng không thể khiến nó dính tổn thương chí mạng.
Nhìn Hắc Ngột Thứu Vương rời xa mang theo Long tiên, Hạ Nhất Minh nói:
- Sở huynh. Ngươi vì sao lại làm thế?
Sở Hao Châu vẻ mặt cười khổ. Lão vừa rồi vung roi ra, đã phát hiện có chút không ổn. Nhưng phản ứng của Hắc Ngột Thứu Vương cực nhanh, sau khi bị thương đã rời đi, không cách nào để lão vãn hồi cơ hội.
- Hạ huynh đệ xin đừng trách, lão phu có thói quen sử dụng tay không lên mới tiện tay ném nó ra.
Hạ Nhất Minh khẽ lắc đầu, bất đắc dĩ nói:
- Sở huynh. Hai ngày nữa chúng ta tiến vào hòn đảo kia nghĩ biện pháp thu hồi nó.
Sở Hao Châu gật đầu nói:
- Đa tạ.
Hạ Nhất Minh khoát tay chặn lại, nói:
- Sở huynh không cần khách khí.
Lúc này bầy Hắc Ngột Thứu bỏ đi khẳng định sẽ đề phòng, nếu đám người Hạ Nhất Minh tiến tới bị phát hiện, e rằng bọn chúng sẽ chạy xa hơn. Nếu thật sự mất đi Long tiên này, e rằng Sở Hao Châu khóc cũng không kịp nữa rồi. Sở Hao Châu vẫn nhìn Độc giác mã trên đất, chậm rãi tiến lên vài bước.
Độc giác mã ngẩng cao đầu, phát ra vài tiếng hí dài như lời cảnh cáo lão.
Sở Hao Châu ngừng lại, lão nhìn Độc giác mã hồi lâu, một người một ngựa cứ thế giằng co.
Một lúc lâu sau, Sở Hao Châu thở dài một tiếng, nói:
- Uy lực lớn nhất của ngươi là tia chớp trên đỉnh đầu cùng lôi điện hộ thân. Nhưng lúc này ngươi chỉ có Tiên thiên chi thể, bởi thế một ngày chỉ có cơ hội sử dụng một lần. Lão phu quan sát đã vài chục năm nay, bởi thế lúc cùng ngươi giao chiến, khi dụ ngươi xuất ra lôi điện hộ thân lập tức sử dụng Thủy Hỏa bạo liệt đánh ngươi trọng thương.
Lời nói của lão bình thản nhưng khiến Hạ Nhất Minh hiểu ra nhiều điều.
Thì ra tia chớp trên đỉnh đầu cùng lôi điện hộ thân cường đại như vậy một ngày chỉ có thể sử dụng một lần.
Bất quá nghĩ lại cũng đúng. Với Tiên thiên chi thể mà không có hạn chế này, e rằng với hai tuyệt kỹ này Độc giác mã đã vô địch thiên hạ rồi.
Độc giác mã quay đầu nhìn lại, đôi tai dài khẽ rủ xuống như ngăn chặn âm thanh lọt vào.
Hạ Nhất Minh há hốc miệng nhìn biểu hiện của nó.
Sở Hao Châu khẽ lắc đầu, lão bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói:
- Lão phu đã có được thần binh lợi khó, mấy ngày nữa sau khi thu hồi từ người Hắc Ngột Thứu Vương sẽ rời khỏi nơi này. Ngươi sau này phải cẩn thận, ngàn vạn lần không nên để bị thương.
Lão xoay người, ngừng một chút lại nói:
- Với tốc độ của ngươi, nếu không coi thường thì đám Hắc Ngột Thứu kia không thể gây tổn thương được. Sau này khi thi triển tuyệt kỹ kia lập tức chạy đi. Nhớ lấy...
Âm thanh của lão nhỏ dần rồi phảng phất như hơi thở.
Hạ Nhất Minh nhìn Độc giác mã nằm trên đất, đôi tai nó vẫn đóng chặt nhưng ánh mắt lại mở lớn nhìn vào bóng lưng Sở Hao Châu đang rời xa.
Đột nhiên âm thanh dồn dập vang lên, chính là bảo trư cùng Bách Linh Bát phía sau đang chạy tới.
Bảo trư tới nơi này nhất thời giật mình, lập tức đi tới cạnh Độc giác mã đang trọng thương.
Còn Bách Linh Bát chậm rãi tới trước mặt Hạ Nhất Minh, âm thanh không có chút tình cảm nào của gã vang lên:
- Bảo trư bắt buộc ta phải tới.
Hạ Nhất Minh giật mình, sau đó bật cười.
Tiểu gia hỏa kia quả là thông minh tuyệt đỉnh. Cũng không biết có phải nó nhìn thấy bầy Hắc Ngột Thứu kia hùng mạng hay không, nhưng nó biết được Hắc Ngột Thứu tuyệt không dẽ chọc, bởi thế không đơn độc tiến lên mà cùng Bách Linh Bát đồng hành.
Nhìn Bách Linh Bát, Hạ Nhất Minh trong mắt chợt xuất hiện tiếu ý.
Nếu như bảo trư chỉ vừa cùng Bách Linh Bát quen biết, cho dù ý tứ của nó thế nào gã khẳng định cũng không thèm quan tâm.
Bấy quá giờ phút này Bách Linh Bát rõ ràng có thay đổi. Trong hành động của hắn càng ngày càng có tình cảm như nhân loại vậy.
Mặc dù người này vĩnh viễn không thể biến thành nhân loại, nhưng Hạ Nhất Minh hoài nghi, có lẽ một ngày gã cũng sẽ có được tình cảm như nhân loại.
Bảo trư đi vòng quanh Độc giác mã lầm bầm hồi lâu trao đổi cùng nó, đột nhiên như tia chớp bắn đi.
Hạ Nhất Minh trong lòng ngạc nhiên. Không hiểu tiểu gia hỏa này đột nhiên rời bỏ hảo hữu một mình rời đi, điều này vốn không giống phong cách của nó.
Bất quá sau một lát Hạ Nhất Minh đã biết được vì sao nó rời đi.
Sau hồi lâu, tiểu tử kia đã chạy lại hơn nữa còn dùng hay chân sau để chạy.
Còn hai chân trước của nó đang cầm một đống cá nướng thật lớn.
Độc giác mã hai mắt sáng lên, thè lưỡi liếm một cái đã nuốt trọn một đầu cá nướng.
Hạ Nhất Minh nhìn răng của nó không khỏi phát ngốc. Đám răng nanh dữ tợn khi chiến đấu với Hắc Ngột Thứu Vương sớm đã không thấy đâu, thay vào đó là hàm răng chỉnh tề bóng loáng.
Khẽ lắc đầu, Hạ Nhất Minh nhẹ giọng nói:
- Đúng là sói đột lốt cừu.
Bách Linh Bát trầm giọng nói:
- Ngươi nói gì vậy?
Độc giác mã cùng bảo trư đồng loạt hướng ánh mắt lai đây. Mặc dù Độc giác mã cùng Hạ Nhất Minh không có giao tiếp nhiều nhưng tốt xấu nó cũng biết Hạ Nhất Minh là chủ nhân của bảo trư, hơn nữa còn là nhân vật không thể đắc tội nổi.
Hạ Nhất Minh ho nhẹ một tiếng, hắn nghiêm trang nói:
- Bách huynh. Ngươi xem thương thế của nó thế nào? Cần bao nhiêu thời gian để chữa khỏi? Chúng ta có thể giúp gì được nó không?
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/vu-than/chuong-504/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận