hạ Nhất Minh cưỡi bạch mã nhanh chóng đuổi theo mấy người Sở Hao Châu. Khi thấy Hạ Nhất Minh vừa mới tách ra đã nhanh chóng xuất hiện, lão cảm thấy ngạc nhiên. Liền nhanh chóng mở miệng ra hỏi. Hạ Nhất Minh cũng chẳng giấu diếm, kể hết toàn bộ.
Ánh mắt Sở Hao Châu lập tức trở nên nghiêm túc nói:
- hạ lão đệ! Người đó là Hô Duyên Ngạo Bác thực không?
Hạ Nhất Minh suy nghĩ một chút nói:
- Người đó chính là cao thủ ngũ khí triều nguyên. Theo lý mà nói thì một cao thủ như thế cũng chẳng nói dối làm gì. Mà hắn luôn miệng nói mình là Hô Duyên Ngạo Bác cõ lẽ không thể nhầm được. Nhưng chắc chắn một điều hắn chính là cao thủ Hoàng tuyền môn. Tuy nhiên, khi rời đi hắn lại không nói một câu nào cho nên đệ cũng không dám khẳng định đó có phải là Hô Duyên Ngạo bác hay không.
Nét mặt Sở Hao Châu trở nên nặng nề hơn nhiều. Lão than nhẹ một tiếng nói:
- Nếu người đó giả danh Hô Duyên Ngạo Bác thì không sao. Nhưng nếu hắn đúng là Hô Duyên Ngạo Bác thì việc này sẽ không đơn giản đâu.
Hạ Nhất Minh rùng mình, trầm giọng hỏi:
- Sở lão ca! Hô Duyên Ngạo Bác ở Hoàng tuyền môn rất nổi tiếng hay sao?
Sở Hao Châu khẽ gật đầu nói:
- Trăm năm trước, khi lão ca hành tẩu qua Đại Thân thì Hô Duyên Ngạo Bác đã trở thành cao thủ ngũ khí triều nguyên. Trăm năm qua tu vi của hắn chắc chắn đã cao hơn trước một tầng. Trong Hoàng tuyền môn, địa vị mỗi người có quan hệ trực tiếp tới thực lực. nếu người đó là cao thủ cấp bậc ngũ khí triều nguyên thì cho dù không phải là Hô Duyên ngạo Bác cũng rất rắc rối.
Nói tới đây, cho dù còn đang tức giận Sở Hao Châu cũng phải trầm xuống.
Dù sao Hoàng tuyền môn không hề giống bất cứ một môn phái nào. Đó chính là môn phái thích khách hàng đầu của Đại thân. Đối địch với một môn phái như vậy cho dù là ai cũng cảm thấy đau đầu.
Sở Hao Châu chợt vỗ gáy nói:
- Bọn họ muốn trao đổi bảy mươi hai viên xá lợi cùng Ngưng huyết kinh với ngươi. Chứng tỏ, người mang thi thể bốn tôn giả ở Hải thiên thành đi chính là hắn.
Hạ Nhất Minh nhướng mày, trong lòng có chút thư thái. Khi Trương Hòa Thái của Kiền sơn môn đến thông báo cho bọn họ thi thể bọn Lâm nghi Vũ bị người ta trộm mất, mấy người Hạ nhất Minh không hiểu tại sao. Thậm chíconf nghi cho Triển Hồng Đồ và Chân vãn Khanh lấy trộm.
Tuy nhiên đến giờ phút này, bọn họ đã xác định được thủ phạm. Chắc chắn là người đó đánh cắp bốn cái thi thể mà mục đích của hắn chỉ để lấy xá lợi trong người bọn họ.
Thực ra, xá lợi tử của tôn giả không có bao nhiêu tác dụng đối với việc tu luyện.
Có điều, đối với thi thú thì xá lợi tử chính là một liều thuốc cực bổ. Giống hệt như con người sử dụng nội đan linh thú. Linh thú càng mạnh thì càng muốn tiêu diệt cao thủ tôn giả.
Ngoại trừ điều đó ra, cũng chỉ có những kẻ tu luyện ma đạo mới cần tới xá lợi.
Ví dụ như Ngưng huyết nhân. Công pháp đó mặt dù có uy lực rất lớn nhưng muốn đạt tới cảnh giới cao nhất ngưng tụ được Ngưng huyết nhân thì lại cần một số lượng xá lợi tử rất lớn.
Hô Duyên Ngạo Bác tu luyện côn pháp tỏa ra mùi máu tươi nồng nặc chắc chắn cũng có cùng nguồn gốc với Ngưng huyết thuật. Vì vậy, hắn lấy bốn viên xá lợi trên người bốn vị tôn giả cũng là chuyện bình thường.
Ho nhẹ một tiếng, Hạ Nhất MInh nói:
- Lão ca, Hô Duyên Ngạo Bác khiêu chiến với đệ, hơn nữa lại còn lấy người nhà tiểu đệ ra để uy hiếp. Huynh xem nên làm thế nào bây giờ?
Sở Hao Châu cau mày suy nghĩ một lúc nói:
- Theo ta được biết thì cho dù là ở phương Đông hay phương Tây cũng đều có một quy định bất thành văn đó chính là không được động thủ đối với người nhà cao thủ cấp bậc tôn giả. Hoàng tuyền môn cho dù thanh danh có lớn đến mấy cũng không dám làm chuyện đó.
Hạ Nhất Minh nghe thấy thế mới có chút yên lòng hỏi:
- Tại sao?
- Bất kỳ người nào đã trở thành tôn giả thì đều có vị trí rất cao. - Sở Hao Châu nghiêm nghị nói:
- Mỗi một tôn giả đều có sư quan tâm tới thân nhân của mình. Nếu có một người nào đó giết hại người nhà của một vị tôn giả thì chắc chắn sẽ bị vị tôn giả đó trả thù, thậm chí hắn bất chấp mọi thủ đoạn.
Lão ngừng lại một chút, nhìn Hạ Nhất Minh rồi nói:
- giữa tôn giả với tôn giả cơ bản ít nhiều cũng có chút giao tình. Khi người nhà của một vị tôn giả bị giết chết đến lúc đó người đó trở thành thế nào cũng khó mà biết được. Vì vậy mà sau khi thần đạo biến mất ở cả hai phương Đông, Tây đều đặt ra quy định: tôn giả chiến đấu với nhau không được phép động đến người nhà.
Hạ Nhất Minh nghe thấy thế mới cảm thấy vui mừng. Có điều đối với Hoàng Tuyền môn hắn vẫn không dám coi thường.
Sở Hao châu vuốt vuốt chòm râu dài nói:
- Hạ huynh đệ! Ngươi cứ yên tâm đi. Nếu Hoàng tuyền môn thật sự có can đảm làm điều đó chắc chắn sẽ bị tôn giả trong thiên hạ vây sát. Cho dù lực lượng mạnh đến mấy cũng chỉ có đường tan thành mây khói.
Hạ nhất Minh gật đầu, trong lòng càng yên tâm thêm một chút.
Ánh mắt Sở Hao châu chợt nghiêm túc nói:
- Hạ lão đệ! Có điều từ nay về sau ngươi nên thường xuyên ở cùng một chỗ với bạch mã. Cố gắng tránh việc ở một mình.
Hạ Nhất Minh ngơ ngác hỏi:
- Tại sao?
- Không ra tay đối với người nhà tôn giả là quy định, nhưng nếu bản thân tôn giả chết đi thì hắn khôgn còn khả năng bảo vệ gia tộc mình nữa. - Sở Hao châu chậm rãi nói.
Hạ Nhất MInh biến sắc. Hắn hiểu rõ ý của Sở Hao châu.
Nếu không thể dùng người nhà để uy hiếp thì bọn họ chắc chắn sẽ dùng mọi cách để đối phó với Hạ Nhất Minh.
Nhớ tới Hô Duyên Ngạo Bác tập kích lúc nãy, Hạ Nhất Minh cảm thấy lạnh người.
Thích khách đẳng cấp ngũ khí triều nguyên ra tay một lần không trúng liền tránh ngay. cho dù tốc độ của bạch mã có nhanh đến mấy hay lôi điện có thể đánh trúng các mục tiêu trên cao. Nhưng nếu đối phương đã chủ động thì bạch mã cũng thúc thủ vô sách.
Hừ một tiếng, Hạ Nhất Minh cảm thấy tức giận trong lòng. Xét đến cùng cũng là do thực lực bản thân không đủ. Nếu thực lực của hắn cũng đạt tới cảnh giới ngũ khí triều nguyên thì đối phương làm sao dám ra tay.
Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.comĐưa mắt nhìn bạch mã, Sở Hao châu và Bách Linh bát, hắn biết rõ tên cao thủ Hoàng tuyền môn kia khách khí như thế một phần cũng do e ngại bọn họ. Nếu chỉ có một mình hắn thì chỉ sợ chưa rời khỏi Đông Hải, đối phương đã ra tay từ lâu rồi.
Hít một hơi thật sâu, Hạ Nhất minh nói:
- lão ca! Ngươi thật sự tin người này?
Sở Hao Châu cươi hắc hắc nói:
- Thích khách của Hoàng tuyền môn nổi danh khắp thiên hạ. Muốn noi tin họ mọt trăm phần trăm thì chính là tự lừa mình. Ta thấy hay là cứ theo ngươi nói lúc nãy, chia làm hai, một trước một sau chiếu cố đến nhau.
Hạ Nhất Minh suy nghĩ một lát rồi gật đầu.
Đám người Sở Hao Châu nhanh chóng rơi đi. Hạ nhất Minh cùng với bạch mã đi theo cách đó vài dặm.
Trong vòng ba ngày, tất cả đều bình an vô sự, không gặp chuyện ngoài ý muốn. Mà trên đường đi cũng không hề gặp bất cứ người nào khả nghi.
Tuy nhiên Hoàng tuyền môn vẫn như một bóng ma lớn ám ảnh trong lòng Hạ Nhất Minh.
Đến ngày thứ tư, Hạ Nhất Minh đang cưỡi bạch mã từ từ đi trên một con đường nhỏ thì vật liên lạc đang đeo trước ngực hắn hơi rung rung.
Hạ Nhất Minh biến sắc. Hắn hiểu ngay phía trước chắc chắn có chuyện gì đó xảy ra.
Hai chân hắn khẽ kẹp nhẹ một cái, cả người và ngựa hóa thành một luồng ánh sáng trắng lao về phía trước.
Từ xa, Hạ Nhất Minh đã thấy được phía trước xuất hiện vô số luồng sáng cùng với những tiếng nổ ầm ầm vang lên. Mặc dù nhân số đối chién không nhiều, nhưng khí thế lại không hề kém thiên quân vạn mã chút nào.
Bạch mã giơ cao hai chân trước giáng xuống mặt đất một cái, thân hình nó đang lao tới như gió, chợt dừng lại hết sức tự nhiên.
Hạ Nhất Minh đưa mắt nhìn kỹ, trong những luồng ánh sáng đó có ba bóng hình đang quấn lấy nhau.
Một trong số đó hiển nhiên là Sở Hao Châu. lão không hề sử dụng vũ khí, mà chỉ dùng hai tay. Nhưng mỗi đòn công kích cũng khiến cho hai người kia không dám đón đỡ.
Mà hai người đang đối chiến với hắn thân hình di chuyển giống như điện chớp, thân pháp hết sức huyền ảo. Mỗi bước chân đều hết sức đơn giản nhưng vô cùng hiệu quả.
Hạ Nhất Minh chỉ nhìn một chút liền đoán được thực lực của hai người đó. Tu vi của bọn họ mới chỉ đạt tới cấp bậc tôn giả, so với Sở Hao Châu còn kém rất xa.
mặc dù vũ kỹ của bọn họ có điểm đặc biệt, công kích hết sức sắc bén nhưng do thực lực quá chênh lệch nên mọi cố gắng đều không có tác dụng.
Nếu không phải Sở Hao châu có chút gì đó kiêng kỵ , lại có chút giống như mèo đang vờn chuột nên mới chỉ vây khốn bọn họ mà thôi. Nếu không hai người đó không chết thì cũng bị trọng thwuowng từ lâu rồi.
Hạ Nhất Minh lẳng lặng nhìn một lúc chợt nhận thấy thân pháp hai người đó rất quen thuộc, như đã gặp ở đâu đó. Thậm chí nó còn để lại cho hắn ấn tượng rất sâu đậm.
Giao chiến một lúc, hai người đó chợt hô lớn một tiếng, sóng vai đứng bên nhau. Bốn bàn tay nhất thời múa lên.
Nhìn thấy động tác đó, Hạ Nhất Minh mới sực nhớ ra lai lịch của bọn họ. Chỉ có điều hắn không biết tại sao hai người đó lại xung đột với Sở Hao châu.
- Sở lão ca! Dừng tay đã. - Hạ Nhất Minh cao giọng nói.
Sở Hao Châu ngẩn người nhưng vẫn thu tay lại. trong lúc cả ba giao chiến lão vẫn chiếm thượng phong, làm chủ tình hình nên khi thu tay lại vẫn hết sức thoải mái. Ngược lại, hai người kia sau khi áp súc khí thế, chợt mất đi đối tượng tấn công nên có chút chật vật.
Hai người bọn họ xoay người nhìn thấy Hạ Nhất Minh liền cảm thấy vui mừng, cùng mở miếng:
- hạ huynh! Sao ngươi lại ơ đây?