Ngũ hành hoàn bị đánh trúng một lần nữa, đụng thẳng vào ngực hắn phát ra một tiếng kêu thanh thúy. Cổ họng Hạ Nhất Minh có chút ngòn ngọt, cuối cùng thì phun ra một ngụm máu tươi. Nhưng khi nghe thấy âm thanh vang lên, trong lòng hắn chợt nhớ ra một thứ. Hắn chẳng hề do dự, mở không gian hạng liên, nhanh chóng lấy ra một tấm thuẫn.
Tấm thuẫn đó cũng không lớn lắm, nhưng là một trong những bảo khí mà hắn lấy được từ Luân Hồi chi địa. Căn cứ vào suy đoán của Hạ Nhất Minh thì nó cùng với vòng ngọc chắc chắn là do cao thủ thần đạo đoán tạo ra. Hôm nay, nhân tiện lúc này, thử xem tác dụng của nó như thế nào.
Nếu thật sự không thể ngăn cản được phi kiếm thì hắn chỉ còn cách sử dụng Lôi Chấn tử và Cửu Long lô mà thôi.
Có điều, một khi đã dùng tới thì nhất định phải giết chết mấy người đó. Nếu mà để có người chạy thoát thì chính là một mối họa vô cùng lớn. Chỉ sợ từ nay về sau, hắn sẽ phải trốn chui trốn lủi khắp thiên hạ.
Hắn nhanh chóng chuyển tấm thuẫn sang tay trái. Chân khí mạnh mẽ quán nhập vào trong tấm thuẫn. Nhất thời, trên mặt tấm thuẫn tản mát ra một luồng quang mang màu đen.
Hạ Nhất Minh chợt cảm thấy giật mình. Cảm giác trong tay nói cho hắn biết, thấm thuẫn này không hề bình thường. Khi chân khí tràn vào hết mức, hắn chợt có một cảm giác kỳ dị. Giống như trên tấm thuẫn có một thứ lực lượng nào đó, dưới sự kích thích từ chân khí của hắn, làm cho nó chực xuất hiện.
Phi kiếm tiếp tục đâm xuống, Hạ Nhất Minh chẳng hề do dự sử dụng tấm thuẫn ngăn cản.
Tất nhiên, hắn cũng chẳng dám đem toàn bộ hy vọng ký thác lên tấm thuẫn. Sau tấm thuẫn, ngũ hành hoàn vẫn tiếp tục giăng sẵn để đề phòng. Chỉ cần nó vượt qua tấm thuấn thì chắc chắn sẽ va chạm với ngũ hành hoàn, không thể đánh vào người Hạ Nhất Minh.
Một âm thanh nặng nề vang lên, tấm thuẫn hơi dao động, đẩy ba thanh phi kiếm liên hợp sang một bên. Điều khiến cho Hạ Nhất Minh càng thêm kinh ngạc chính là năng lượng phản chấn từ tấm thuẫn còn nhỏ hơn ngũ hành hoàn rất nhiều.
Nét mặt Hạ Nhất Minh lập tức hiện lên một chút vui mừng. Quả nhiên là bảo vật do cao thủ thần đạo đoán tạo nên. Năng lực của nó hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của con người.
Hắn sử dụng ngũ hành hoàn ngăn chặn sự công kích của ba thanh phi kiếm, lực xuyên thấu cũng đủ khiến cho hắn hộc máu. Nhưng sau khi sử dụng tấm thuẫn, lực xuyên thấu qua nó bị giảm đi hơn nửa.
Nhưng Hạ Nhất Minh vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn. Bởi hắn phát hiện, sau một kích đó, có lẽ do bị ba thanh phi kiếm kích thích, một thứ lực lượng nào đó trong tấm thuẫn chợt thức tỉnh. Mặc dù, không biết thứ lực lượng đó là cái gì, nhưng vào lúc này mà không sử dụng tới nó thì Hạ Nhất Minh đúng là thằng ngu.
Chân khí mạnh mẽ chui vào trong tấm thuẫn, nhanh chóng dẫn dắt thứ lực lượng đó ra ngoài.
Nhất thời, quanh người Hạ Nhất Minh xuất hiện một thứ lực lượng kỳ dị. Mặc dù bản thân hắn không có cảm giác gì, nhưng lại có thể nhìn thấy, bùn đất xung quanh trong nháy mắt bắt đầu lùi ra. Giống như có một thứ lực lượng gì đó ép chúng nó lại. Nhưng như thế vẫn chưa đủ, chuyện tiếp theo mới khiến cho Hạ Nhất Minh càng thêm sững sờ…
Ba thanh phi kiếm sau khi bay đi lại vòng trở lại. Mặc dù phi kiếm được con người điều khiển, nhưng trên thân kiếm lại không có suy nghĩ như con người nên bọn họ cũng không biết Hạ Nhất Minh trong phút chốc đã thay đổi binh khí.
Tốc độ phi kiếm vẫn nhanh như thế. Từ trước đến giờ, Hạ Nhất Minh cũng chỉ thấy bạch mã là có thể sánh với tốc độ của nó. Trừ nó ra, cũng chẳng còn thứ nào đáng nói nữa.
Nhưng lúc này, khi phi kiếm còn cách Hạ Nhất Minh khoảng ba trượng, tốc độ giảm xuống với một mức độ khó tin. Khi nó còn cách Hạ Nhất Minh một trượng, trong mắt của hắn nó không còn là đạo lưu quang có tốc độ kinh người nữa, mà hoàn toàn có thể thấy rõ ba thanh phi kiếm. Hình dạng của ba thanh phi kiếm cũng không giống nhau. Ngoại trừ thanh xoa kiếm kia chắc chắn của Hô Duyên Ngạo Bác ra, hai thanh binh khí còn lại cũng chẳng biết của ai.
Với tốc độ như thế này cũng chẳng có gì phải sợ. Hạ Nhất Minh thuận tay chặn ba thanh phi kiếm đó lại.
Chúng cùng đảo một cái, rồi lại bay ra xa. Lúc này, Hạ Nhất Minh có thể thấy rõ, khi chúng gần với hắn thì tốc độ hết sức chậm. Nhưng khi khoảng cách xa dần, tốc độ của chúng liền tăng lên nhanh chóng.
Một tia sáng chợt lóe lên trong đầu, Hạ Nhất Minh nhìn xuống đám hoa văn huyền bí khắc trên mặt tấm thuẫn. Hắn biết, chắc chắn nhờ có nó mà tấm thuẫn mới có được năng lực thần bí như vậy.
Ba thanh phi kiếm cũng không tiếp tục công kích nữa mà nhanh chóng bay lên mặt đất.
Một luồng quang mang từ trong lòng đất vọt lên, chia thành ba tia sáng, rơi vào trong tay ba vị cường giả.
Sở dị ba người bọn họ triệu hồi phi kiếm là bởi vì cảm ứng được một chút khác lạ vừa rồi. Mấy thanh phi kiếm này chính là thần binh quang hóa của họ. Nếu đột nhiên biến mất thì bọn họ muốn tìm một chỗ mà khóc cũng không được.
Cẩn thận quan sát một lúc, cả ba cùng thở phào một hơi. Lúc này, trong lòng cả ba đều đang tự hỏi, dưới lòng đất đã có chuyện gì mà lại xuất hiện một sự thay đổi lớn đến vậy.
Hô Duyên Ngạo Bác chợt nói:
- Hai vị! Nếu lão phu không nhầm thì chắc chắn hắn có một thứ bảo khí thần đạo.
Sơn Đính lão nhân và Chiêu Thái Lâm cùng gật đầu. Nếu không, chắc chắn không thể có sự khác lạ như vừa rồi. Thở dài một tiếng, Sơn Đính lão nhân nói:
- Hạ Nhất Minh đi vào Luân Hồi chi địa, nhưng lại có thể thoát ra. Chắc chắn cái bảo khí thần đạo đó là do hắn lấy được ở đó.
Sắc mặt Hô Duyên Ngạo Bác và Chiêu Thái Lâm cùng thay đổi. Cả hai đều biết Luân Hồi chi địa là một vị trí như thế nào. Mấy ngàn năm qua, bất luận là cường giả có mạnh đến mấy, một khi đi vào đó đều không thể trở ra. Không biết Hạ Nhất Minh làm thế nào mà lại có thể ra vào một cách bình an.
- Sơn huynh! Ngươi có nhầm lẫn không? - Hô Duyên Ngạo Bác trầm giọng hỏi.
Sơn Đính lão nhân cười khổ, nói:
- Đây là do tiểu đồ và hai vị vãn bối của ngươi tận mắt nhìn thấy. Làm sao có thể nhầm được.
Hai mắt Chiêu Thái Lâm giật giật. Sau khi nghe thấy lời nói của lão nhân, hắn chợt nhớ ra một cái gì đó. Đảo mắt một cái, hắn nói:
- Hai vị! Lão phu xuống xem thử một chút. - Dứt lời, hắn cùng với thánh thú đồng hành hóa thành một luồng ánh sáng, chui vào trong lòng đất.
Hô Duyên Ngạo Bác và Sơn Đính lão nhân đưa mắt nhìn nhau. Trong lòng hai người chợt có một dự cảm không được tốt lắm. Có điều mọi chuyện cũng hợp tình hợp lý nên bọn họ cũng không ngăn cản.
Chiêu Thái Lâm tiến vào trong lòng đất, không hề do dự chạy thẳng về phía Hạ Nhất Minh. Nhưng trời sinh tính hắn vốn nhát gan nên cũng chẳng tới gần đối phương, mà chỉ tới cách mấy trượng liền dừng lại.
Hạ Nhất Minh cảm nhận được sự xuất hiện của đối phương, trong lòng thầm kêu đáng tiếc. Nếu người này tới thêm một chút nữa, là đi vào phạm vi lực lượng của tấm thuẫn. Dưới sự ước thúc của lực lượng đó, một khi Hạ Nhất Minh nắm chắc cơ hội chắc chắn sẽ phóng một viên Lôi Chấn tử. Tám đến chín phần là có thể đánh chết được người đó và con thánh thú. Nhưng kinh nghiệm của người đó quá phong phú. Gã dừng lại vừa đúng lúc, khiến cho hắn vô kế khả thi.
Trong lúc, Hạ Nhất Minh đang suy nghĩ thì chợt nghe thấy một thanh âm truyền đến.
- Hạ Nhất Minh! Trên đầu ngươi có hai vị tôn giả Ngũ Khí Triều Nguyên, ngươi nghĩ rằng có thể tránh được sự đuổi giết của bọn họ hay sao?
Hạ Nhất Minh ngẩn người. Chủ nhân của thanh âm đó hiển nhiên là tộc nhân của bộ tộc Đồ Đằng cưỡi con Kim Mao thử. Không ngờ hắn lại chạy tới đây, nói chuyện với mình. Đúng là chuyện khó tin vào tai. Thấy Hạ Nhất Minh im lặng, Chiêu Thái Lâm lại nói:
- Nếu có thêm lão phu và thánh thú đồng hành, ngươi chạy không thoát đâu.
Hạ Nhất Minh cười lạnh, nhưng nét mặt vẫn thản nhiên. Quả nhiên, thanh âm lại tiếp tục vang lên:
- Hạ Nhất Minh! Ta có thể đứng về phía ngươi, giúp ngươi đối phó với bọn họ. Nếu vận khí tốt, dưới sự đánh lén của lão phu, ta và ngươi phối hợp chắc chắn có thể lưu lại được một người.
Chiêu Thái Lâm nói những lời này hoàn toàn thật lòng. Sau khi, Hạ Nhất Minh thể hiện thực lực có thể tương đương với một vị tôn giả Ngũ Khí Triều Nguyên lại thêm những bảo vật thần kỳ, Chiêu Thái Lâm đã công nhận địa vị của Hạ Nhất Minh có thể sánh ngang với hắn. Nếu không, hắn cũng chẳng mò xuống, nói chuyện với Hạ Nhất Minh. Cứ ở trên mà thuận tay, tóm lấy mạng sống của đối phương chẳng tốt hơn hay sao?
Trong mắt Hạ Nhất Minh lóe lên tinh quang. Đề nghị của đối phương hiển nhiên đã khiến cho hắn động tâm. Nhưng vấn đề là trong thiên hạ thực sự có chuyện tốt như vậy hay sao?
- Ngươi có yêu cầu gì?
- Hắc hắc! Quả nhiên là một kẻ thông minh. - Chiêu Thái Lâm nói ngay:
- Ngươi vào Luân Hồi chi địa chắc là đã nhặt được bốn viên Lôi Chấn tử. Uy lực của Lôi Chấn tử quá lớn, lão phu đã cảm nhận được rồi.
Nét mặt của Hạ Nhất Minh vẫn thản nhiên, nhưng trong lòng không còn giữ được bình tĩnh nữa. Đám quái vật sống mấy trăm năm này đúng là không giản. Hắn mới chỉ ném ra một viên Lôi Chấn tử thế mà người ta cũng đoán được ra lai lịch.
Cũng may đối phương không biết trên người Hạ Nhất Minh có tới tám viên Lôi Chấn tử. Cũng không phải chỉ tìm được bốn viên từ Luân Hồi chi địa mà thôi.
- Ngươi muốn có Lôi Chấn tử? - Thanh âm của Hạ Nhất Minh có phần mỉa mai.
Quả nhiên, nét mặt Chiêu Thái Lâm hết sức nghiêm túc, nói:
- Đúng thế! Ta chỉ cần hai viên là đủ rồi. Sau khi có được hai viên, ta cam đoan với ngươi, sẽ lưu lại ít nhất một trong hai lão già đang ở trên kia.
Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.comNghe giọng nói lạnh lùng của lão, Hạ Nhất Minh cảm thấy rùng mình. Người này vì Lôi Chấn tử chẳng tiếc làm những việc như vậy. Quả nhiên, không thể tin vào bọn chuột được.
Hạ Nhất Minh cười lạnh, nói:
- Xin lỗi! Ta từ chối yêu cầu của ngươi. Ta sẽ không giao Lôi Chấn tử cho bất cứ người nào.
Chiêu Thái Lâm biến sắc. Lão hung dữ nhìn về phía Hạ Nhất Minh, nói:
- Hy vọng ngươi sẽ không hối hận.
Nói xong, hắn cùng với thánh thú đồng hành lập tức bay lên trên.