Phía chân trời, ánh sáng theo mặt trời đỏ rực chiếu xuống khắp nơi.
Cả núi non chìm trong một màu đỏ nhưng dưới gốc đại thụ này, Hạ Nhất Minh không cảm nhận được chút ánh sáng nào.
Hắn ngẩng đầu nhìn quanh, rốt cuộc cũng tin tưởng không nhìn lầm.
Đích thực Vạn thụ cốc này chỉ có một gốc đại thụ duy nhất.
Hạ Nhất Minh vô thức đưa tay sờ mũi, động tác này rất lâu hắn chưa từng làm qua, chỉ khi hắn đối với một việc hoàn toàn không hiểu mới ra làm ra động tác này.
- Phiền Thạc tiền bối. Vạn thụ cốc chẳng lẽ chỉ có một gốc đại thụ này?
- Không sai. Chỉ có một.
Phiền Thạc cung kính nói.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh liếc qua đám người, hắn hoảng sợ phát hiện, ánh mắt những người này vô cùng nghiêm túc cùng kính ngưỡng nhìn gốc đại thụ.
Ánh mắt này không xa lạ với Hạ Nhất Minh.
Đám đệ tử bình thường tại Thiên Trì khi gặp hắn cũng có ánh mắt như vậy, đó là ánh mắt kính ngưỡng cường giả.
Nhưng khi Hạ Nhất Minh quay đầu nhìn lại, vẫn chỉ thấy một gốc đại thụ xanh tốt, bởi thế trong lòng càng thêm nghi hoặc.
Khối đại thụ này không ngờ trong lòng các vị Tôn giả chiếm vị trí cao như vậy, chẳng phải khiến người khác sợ hãi sao?
Hạ Nhất Minh liếc Bách Linh Bát, người này vẫn đứng im như không chú ý tới vẻ mặt của mọi người.
Chiêm Huyên lần đầu nhìn thấy gốc đại thụ này vẻ mặt cũng hết sức rung động.
Hắn tới Động Thiên Phúc Địa mặc dù cũng gần một năm hơn nữa lại được tiến vào Động Thiên tu luyện nhưng hắn chưa từng được tiến vào Vạn thụ cốc.
Mặc dù trong cổ tích hắn biết được tại đây có một gốc đại thụ lại lịch kinh người nhưng quả thật đây là lần đầu gặp được.
Hắn cảm nhận được khí tức sinh mệnh khổng lồ từ gốc đại thụ, trên mặt lộ ra nụ cười hả hê.
Xoay người, không hề sợ hãi nhìn Hạ Nhất Minh, sự sợ hãi trong lòng Chiêm Huyên lúc này đã hoàn toàn biến mất.
- Hạ Nhất Minh. Ngươi biết vì sao nơi đây được gọi là Vạn thụ cốc không?
Hắn hưng phấn hỏi.
Hạ Nhất Minh nghiêm mặt nói:
- Hạ mỗ không biết.
Chiêm Huyên ánh mắt lóe lên, cao giọng nói:
- Vạn thụ cốc không phải nghĩa là nơi này có vạn gốc đại thụ mà chỉ gốc đại thụ vạn năm này.
Hạ Nhất Minh sắc mặt khẽ biến, hắn đột nhiên ngẩng cao đầu nhìn gốc đại thụ lạ thường này.
Sau khi biết được tuổi có nó, Hạ Nhất Minh không khỏi chấn động trong lòng.
Vạn năm, không ngờ nơi này có được gốc đại thụ vạn năm, khó trách vẻ mặt đám người kia quái dị như vậy.
Nhưng vẻ tươi cười của Chiêm Huyên không biến mất, hắn tiếp tục nói:
- Truyền thuyết kể lại, gốc địa thụ này khi xưa được Lão tổ khai phá Ngũ Hành Môn phát hiện ra, bởi vậy mới tại nơi này thành lập Ngũ Hành Môn.
Hạ Nhất Minh nhìn tán cây rậm rạp, cũng không biết có bao nhiêu cành lá kia, trầm ngâm nói:
- Gốc đại thụ này tuổi tác còn lâu hơn?
Ngũ Hành Môn Khai sơn lão tổ cơ hồ là nhân vật tuyệt đỉnh vạn năm trước.
Nếu vị Ngũ Hành Lão tổ kia sau khi phát hiện khối đại thụ nó to lớn như vật, khẳng định tuổi tác của gốc đại thụ này vô cùng kinh khủng.
Chiêm Huyên vẻ mặt cũng sửng sốt, hắn đánh mắt nhìn lại Phiền Thạc cùng Tư Mã Bân.
Phiền Thạc do dự một chút, nói:
- Trong bí tịch của bổn môn có ghi chép cụ thể về Thần thụ nhưng vấn đề tuổi tác lại không nhắc tới. Bất quá theo Khai sơn lão tổ lưu lại, khi lão nhân gia phát hiện ra gốc đại thụ đã to lớn thế này.
Hạ Nhất Minh hít vào một ngụm lãnh khí, nói như vậy tuổi tác gốc đại thụ này e rằng không chỉ vạn năm.
Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.comThở một hơi thật sau, Hạ Nhất Minh chân thành nói:
- Động Thiên Phúc Địa. Trách không được nơi này gọi là Động Thiên Phúc Địa. Quả nhiên là nơi có phúc nhất thiên hạ.
Phiền Thạc chậm rãi gật đầu, nói:
- Không sai. Sở dĩ nơi này được gọi là Động Thiên Phúc Địa cũng bởi Thụ thần tồn tại. Mười hai đại Động Thiên cùng hơn trăm tiểu Động Thiên cùng phương viên ngàn dặm này cũng đều do Thụ thần tạo ra.
Hạ Nhất Minh chân mày nhướng lên, tới tận lúc này hắn mới hiểu ra, Động Thiên tồn tại bởi có liên quan tới gốc đại thụ này.
Thân thể khẽ chuyển, Hạ Nhất Minh đem ý niệm ngưng tụ cực điểm, theo sau chạm vào gốc đại thụ này.
Giờ phút này Hạ Nhất Minh cảm nhận được một cỗ sinh mệnh lực lượng vô cùng khó tin.
So sánh với cỗ lực lượng này cho dù Long xà tại Quỷ Khốc Lĩnh hay quái vật biển sâu cũng trở lên vô cùng nhỏ bé.
Đây là một cỗ lực lượng như đại dương, ý niệm ngưng tụ của Hạ Nhất Minh nhất thời bị lực lượng sinh mệnh này chấn nhiếp.
Hắn chưa từng nghĩ tới, đại biểu cho lực lượng sinh mệnh lại đáng sợ đến thế.
Lực lượng này so với tử vong lực lượng còn khiến người khác khó tin hơn, đặc biệt trong ý niệm của Hạ Nhất Minh truyền lại vô số hình ảnh.
Hạ Nhất Minh bi thảm hừ một tiếng, thất khiếu của hắn chảy ra từng dòng máu tươi, mặc dù máu tươi không nhiều nhưng nhìn qua vô cùng đáng sợ.
Chiêm Huyên hai mắt nhất thời sáng lên, mặc dù hắn không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng trong lòng không ngừng cầu khẩn tên tiểu tử này tốt nhất chết luôn.
Phiền Thạc sắc mặt khẽ biến, nhưng lão cũng không biết làm thế nào cho phải.
Sau khi chạm vào Thần thụ mà thất khiếu chảy máu, e rằng cũng chỉ có một người là Hạ Nhất Minh.
Hình ảnh không ngừng truyền tới khiến đầu Hạ Nhất Minh đau tới mức muốn nổ tung, khi sắp không kiên trì được, bổn nguyên lực trong đan điều bắt đầu truyền tới.
Cỗ lực lượng này thông qua kinh mạch rất nhanh đã tới được đầu hắn.
Một cảm giác thoải mái nhất thời truyền lên chặt đứt ý niệm của Hạ Nhất Minh đang liên lạc cùng đại thụ.
Theo sau một cỗ lực lượng khổng lồ truyền tới khiến Hạ Nhất Minh lui lại từng bước, tới khi thân thể hắn chạm vào Lôi điện.
Nếu như những người khác, Lôi điện sớm một cước đá bay, nhưng đổi lại là Hạ Nhất Minh, thân thể nó khẽ dụng lực, vững vàng đỡ lấy Hạ Nhất Minh.
Lực lượng đánh vào người được Lôi điện gánh chịu phân nửa, thân thể Hạ Nhất Minh rốt cuộc cũng ổn định vững vàng.
Hô hấp của hắn dồn dập, trong đầu là một mảnh hỗn độn.
Thật lâu sau Hạ Nhất Minh mới bình tĩnh lại, hai mắt nhắm nghiền, hình ảnh trong đầu nhanh chóng biến mất.
Tuy gương mặt đã ổn định lại nhưng trong lòng hắn không thể bình tĩnh.
Thông qua những hình ảnh kia, Hạ Nhất Minh đã thấy được dưới măt đất...
Hắn rốt cuộc cung hiểu, vì sao bản thân mình đối với mặt đất nơi này có sự sợ hãi như vậy, thì ra tại đây một tấc mỗi thước đều có rễ cây của nó chiếm giữ.
Gốc đại thụ này không biết đã sống mấy vạn năm, rễ cây của nó đã đạt tới số lượng không thể tưởng tượng được. Từ hỉnh ảnh truyền tới, khắp nơi đều là rễ cây, chúng trải dài khắp núi non, liên lạc cùng tất cả thực vật tại đây tạo thành mạng lưới khổng lồ dưới lòng đất.
Tình huống quỷ dị này lần đầu Hạ Nhất Minh gặp phải, hơn nữa trong cảm giác của hắn, gốc đại thụ này bởi vì đã sống lâu năm nên mới xuất hiện linh tính.
Lắc đầu, Hạ Nhất Minh đem ý nghĩ hoang đường này ném qua một bên.
Một gốc cây, không phải linh thú lẽ nào có thể xuất hiện linh tính?
Hắn chậm rãi mở mắt, mặc dù vệt máu kia chưa khô nhưng đôi mắt đã phục hồi sắc thái.
Cùng đại thụ trao đổi khiến ý niệm của hắn tổn hao nhiều, thân thể hắn cũng không chịu được mà bị thương. Nhưng không nghĩ sau khi cùng khối đại thụ này trao đổi, một cỗ lực lượng sinh mệnh đi kèm truyền tới.
Mộc hệ lực lượng vốn chính là sinh mệnh lực lượng, gốc Thần thụ này nắm giữ sinh mệnh lực lượng đã đạt tới độ khó tin.
Đối với Thụ thần mà nói, một chút lực lượng kinh mệnh của nó cũng đủ để Hạ Nhất Minh từ suy yếu trở lại bình thường.
Giờ phút này trên người Hạ Nhất Minh tinh lực dự thừa, cho dù để hắn cùng người đại chiến ba ngày ba đêm cũng không chút nhíu mày.
Chiêm Huyên trên mặt hiện lên vẻ thất vọng, Hạ Nhất Minh có thể khôi phục lại, hơn nữa tinh lực dư thừa, khiến hắn cảm thấy chán nản.
Bất quá cảm giác này chỉ xuất hiện trong giây lát mà thôi.
Ngẩng đầu, Chiêm Huyên lạnh lùng nói:
- Hạ Nhất Minh. Chúng ta đã tới Vạn thụ cốc, bắt đầu được chưa?
Đám người Phiền Thạc ánh mắt trở lên ngưng trọng, bọn họ chăm chú nhìn Hạ Nhất Minh, chờ đợi câu trả lời của hắn.
Hạ Nhất Minh ánh mắt liếc đại thụ, hắn mơ hồ cảm nhận được, đối phương sở dĩ không sợ hãi chính bởi vì sự tồn tại của gốc đại thụ này.
Bất quá lúc này hắn đã cưỡi lên lưng hổ, muốn xuống cũng không thể. Hừ lạnh một tiếng, Hạ Nhất Minh nói:
- Đương nhiên.
Chiêm Huyên nhất thời quay người nhìn Phiền Thạc cùng Tư Mã Bân hành lễ thật sâu, nói:
- Hai vị tiền bối, lúc này vãn bối cùng Hạ Nhất Minh đánh cuộc. Trong vòng ba ngày nếu bọn hắn không thể đánh chết vãn bối trong Vạn thụ cốc, xin hai vị lấy lại Ngũ Hành Hoàn, để vật hoàn cố chủ, không thể để nó trở thành hung khí trong tay kẻ ác.
Tư Mã Bân vội vàng nói:
- Chiêm Huyên hiền chất yên tâm. Đổ cuộc này chúng ta là chứng, nếu lúc đó Hạ huynh không giao ra ta cũng xin Tông chủ đại nhân ra mặt yêu cầu công đạo từ Thiên Trì nhất mạch.
Trong âm thanh của lão lộ rõ vẻ đắc ý không che giấu, tựa hồ như Ngũ Hành Hoàn đã tới tay mà vui mừng vạn phần.
Trái ngược với lão, Phiền Thạc thở dài nói:
- Chúng ta cũng nên lui ra, sáng sớm ba ngày sau sẽ trở lại. Về phần kết quả ra sao phải tùy thuộc ý trời.
Lão nói xong xoay người rời đi, đông đảo Tôn giả Động Thiên Phúc Địa hoặc hết sức phấn khởi, hoặc lắc đầu thở dài rời đi.
Sau một lát, trong Vạn thụ cốc chỉ còn đám người Hạ Nhất Minh cùng Chiêm Huyên đứng xa xa.