Ở đằng xa, một vị nữ lang toàn thân bạch y đang ôm lấy một con heo nhỏ, từ trong ánh mắt lạnh như băng của nàng lộ ra vẻ nửa mừng nửa lo hiếm thấy.
Cách nàng không xa là một đầu Bắc Cương Tuyết Báo thánh thú đang nhe răng trợn mắt nhìn con heo nhỏ. Trong ánh mắt nó thi thoảng lộ lên một tia hung quang, tựa hồ tùy thời có thể tấn công đem con heo nhỏ bầm thây vạn đoạn.
Đồng dạng, bên cạnh con Bắc Cương Tuyết bảo là một vị lão giả tóc bạc trắng đang đưa ánh mắt hồ nghi nhìn con heo nói:
- Viên đại trưởng lão, ngươi nhận ra đầu thánh thú này sao?
Thấy được bộ dáng thân thiết giữa Viên Lễ Huân và con heo nhỏ, hắn đương nhiên biết được hai người này khẳng định có quen biết nhau, nhưng trong mấy năm qua hắn không tài nào nghĩ ra được bên cạnh Viên Lễ Huân có bao giờ xuất hiện một đầu thánh thú như vậy đâu?
Viên Lễ Huân hơi nghiêng đầu né tránh chiếc mũi của Bảo Trư đang không ngừng cọ vào mặt nàng, mỉm cười nói:
- Từ trưởng lão, đầu thánh thú này là Bảo Trư, thánh thú thủ sơn của Thiên Trì nhất mạch, cùng với tiểu nữ có chút quen biết.
Lúc nói những lời này, ngay cả Viên Lễ Huân đang tu luyện Hàn Băng tâm pháp nhưng vẫn không tránh khỏi lộ ra nụ cười trên môi.
Thực lực thánh thú đang dao động trên người Bảo Trư mực dù không ai có thể phủ nhận, nhưng hình thể của nó quá nhỏ không thể khiến cho ai liên tưởng nó là một đầu thánh thú thủ sơn của một môn phái. Cho dù là nàng khi nghĩ lại những điều này cũng không tránh khỏi bật cười một tiếng.
Sắc mặt Từ Đống Sơn nhất thời căng thẳng, hắn vội vàng vỗ lên người Tuyết Báo nghiêm trang nói:
- Đây là bằng hữu Thiên Trì nhất mạch, đừng có náo loạn.
Tuyết Báo liên tục chớp động đôi mắt hung lệ của mình, trong miệng phát ra những tiếng gầm gừ trầm thấp.
Viên Lễ Huân ôm Bảo Trư đi tới trước mặt Tuyết Báo, nàng vươn cánh tay trắng nõn của mình nhẹ nhàng vuốt ve chiếc đầu của con Tuyết Báo.
Rất nhanh sau đó, đôi mắt hung lệ của con Tuyết Báo đã nhanh chóng rút đi không ít.
Từ Đống Sơn thầm than một tiếng trong lòng, trong Bắc Cương Băng Cung mà có được thâm hàn thể chất thì quả thật chiếm được đại tiện nghi, ngay cả thánh thú thủ sơn đối với nàng cũng phải tỏ ra vài phần kính trọng.
- Bảo Trư cũng không phải cố ý, hãy tha thứ cho nó nhé? - Viên Lễ Huân êm ái nói.
Tuyết Báo lầm bầm vài tiếng, cuối cùng thu liễm lại tính tình của mình, sát khí trong ánh mắt cũng biến mất không còn.
Kỳ thật đầu Tuyết Báo này bề ngoài khiến cho người ta sợ hãi, nhưng sau nửa ngày được Từ Đống Sơn khuyên giải nó cũng chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Đầu Tuyết Báo hiển nhiên có trí tuệ cực cao, biết được tiểu tử kia có lai lịch không hề nhỏ, cho nên không thể làm gì nó. Mặc dù trong lòng vẫn còn chút tức giận, nhưng con Tuyết Báo cũng không còn ý định báo thù một cước vừa nãy, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng thân thiết của Bảo Trư và Viên Lễ Huân nó đã buông tha cho chút cừu hận của mình.
Hơn nữa, Viên Lễ Huân có thâm hàn thể chất làm cho nó tương đối thoải mái, nếu nàng đã tự mình mở miệng thì hiển nhiên phải để cho đối phương chút mặt mũi.
Động tác Viên Lễ Huân đột nhiên dừng lại, trong ánh mắt của nàng hiện lên vài phần sợ hãi lẫn vui mừng.
- Bảo Trư, ngươi làm thế nào tới được đây? Là chàng đưa ngươi tới sao?
Bảo Trư ở trong lòng Viên Lễ Huân liên tục gật đầu vài cái, xác nhận lời nói của nàng.
Trong lòng Viên Lễ Huân rốt cục cũng trở nên kích động, từ khi tới Băng Cung, nàng lần đầu tiên có cảm giác kích động như vậy.
Một đạo tiếng huýt gió dài từ trong miệng nàng vang lên, nàng tin tưởng, Hạ Nhất Minh sau khi nghe được tiếng huýt gió của nàng khẳng định sẽ chạy tới.
Từ Đống Sơn nhíu mày, nơi đây là thánh địa của Bắc Cương Băng cung nhưng cách làm cho Viên Lễ Huân rõ ràng đang gọi ngoại nhân tới đây, điều này làm cho trong tâm lão nhân này nổi lên một chút tức giận không rõ.
Nhưng từ đầu tới cuối hắn cũng không xuất lời chỉ trích, bởi vì địa vị của Viên Lễ Huân ở trong Băng Cung hiện nay gần như chỉ thấp hơn một người. Tông chủ đại nhân vô cùng sủng ái nàng, ngay cả thần khí Băng Lăng Kính cũng tìm trăm phương ngàn kế cấp cho nàng quang hóa.
Các trưởng lão của Băng Cung mặc dù đối với việc này không nói gì, nhưng cũng không tránh được chút đố kỵ mơ hồ, chỉ là không có người nào có đủ dũng khí đứng ra trái lệnh tông chủ. Dù là hắn ở trong Băng Cung có địa vị thứ hai cũng không muốn cùng Viên Lễ Huân tạo ra chút xích mích.
Bỗng nhiên, tóc gáy Từ Đống Sơn dựng hết cả lên, bởi vì hắn cảm thấy hai luồng lực lượng không bình thường đột nhiên xuất hiện.
Cảm giác này vừa xuất hiện thfi trước mặt hắn đã hiện một đạo bóng trắng.
Sau đó, hắn thấy được một thanh niên nam tử trẻ tuổi cùng với một đầu Bạch Mã không biết từ khi nào đã xuất hiện ở trước mặt.
Từ Đống Sơn hít sâu một hơi, hắn làm như thế nào cũng không rõ người này vì sao có thể vô thanh vô tức đi tới trước mặt mình như vậy.
Con Tuyết Báo lập tức khom người xuống, lông trên người nó dựng hết cả lên giống như loài nhím, toàn thân tản mát ra lệ khí cường đại.
Ngay cả đầu thánh thú này cũng cảm ứng được, một người một thú vừa xuất hiện này tuyệt đối không phải thứ dễ chọc.
Hạ Nhất Minh không chút để ý tới phản ứng của hai người, khi nhìn thấy Viên Lễ Huân hắn đã đem tất cả mọi chuyện bỏ qua một bên.
Trước khi gặp mắt, hắn từng nhiều lần liên tưởng xem lúc hai người gặp mặt sau mấy năm xa cách sẽ có bộ dạng như thế nào?
Mãi cho tới lúc này, Hạ Nhất Minh mới cảm giác được, tâm tình vui sướng của mình, trong lòng hắn tràn ngập cảm giác hạnh phúc, hắn tiến lên vươn cánh tay ra nhẹ nhàng kéo hạnh phúc của mình lại gần bên người.
Hết thảy những điều diễn ra vô cùng tự nhiên, phảng phất như nước chảy thành sông, không có bất cứ chỗ nào trở ngại.
Bảo Trư mặt mày hớn hở, nó lầm bầm vài tiếng, tựa hồ muốn ở trước mặt Hạ Nhất Minh kể công, nhưng lại bị Hạ Nhất Minh đưa tay túm lấy vứt lên lưng Bạch Mã Lôi Điện đang ở phía sau.
Con vật nhỏ đáng yêu lúc này ở trước mặt hắn giống như trở thành một vật cực kỳ chướng mắt.
Bảo Trư rơi xuống lưng Bạch Mã Lôi Điện nhẹ nhàng dậm chân, nó tức giận bất bình nhìn Hạ Nhất Minh cùng Viên Lễ Huân. Bất quá rất nhanh sau đó nó đã ngậm miệng lại không tiếp tục làu bàu nữa.
Tuyết Báo phẫn nộ đứng thẳng người dậy, thanh niên này từ khi xuất hiện đến giờ không hề để nó vào trong mắt. Mặc dù nhìn qua hắn có quan hệ rất tốt với Viên Lễ Huân, nhưng coi rẻ nó như vậy thì nó nhất định phải dạy dỗ đối phương một chút.
Nhưng mà, còn chưa chờ nó mở miệng phát ra âm thành nào đã cảm thấy một đôi mắt thâm thúy đang nhìn nó.
Trong lòng Tuyết Báo không hiểu vì sao lại xuất hiện một tia hàn khí, nó quay đầu nhìn về phía Bạch Mã Lôi Điện.
Mặc dù trên người Bạch Mã lúc này không có bất cứ dấu hiệu nào của lôi điện, nhưng là thánh thú nó có thể cảm ứng đuơcj năng lực của đối phương mạnh mẽ hơn xa loài người.
Mơ hồ, Tuyết Báo có thể cảm nhận được trong ánh mắt của con Bạch Mã ẩn chứa lực lượng cường đại, lực lượng này không chỉ do thực lực của Bạch Mã phát ra, thậm chí đến từ huyết thống của Bạch Mã.
Cúi đầu xuống, bộ lông của Tuyết Báo trong nháy mắt đã khôi phục như cũ, vẻ nhanh nhẹn trở lại trên khuôn mặt nó, thân hình nó vốn đang đứng thẳng lúc này thủ phục trên mặt đất.
Đây là phương thức kính phục của thánh thú đối với lực lượng cường đại hơn xa nó, điều này nói lên rằng Tuyết Báo không dám đối địch với Bạch Mã Lôi Điện.
Ánh mắt Từ Đống Sơn hiện lên vẻ kinh hãi mãi không thôi.
Hiển nhiên hắn cũng biết rất rõ thực lực của Tuyết Báo, thánh thú phổ thông có thực lực mạng hơn tôn giả mọt bậc, mặc dù không thể so sánh với đại tôn giả, nhưng ở trong Băng Cung Tuyết Báo có thực lực đủ để tiến vào năm vị trí đứng đầu.
Thế mà lúc này Tuyết Báo lại hướng về phía Bạch Mã tỏ vẻ thuần phụ, mà đầu Bạch Mã này lại do thanh niên tuổi trẻ trước mắt mang vào.
Trong lòng hắn lúc này xuất hiện một ý niệm kinh khủng trong đầu.
Trong trí nhớ của hắn, Tuyết Báo lần gần đây nh tỏ vẻ thần phục với đầu thánh thú khác chính là Đồ Đằng bộ tộc Kỳ Lân thú.
Chỉ có thánh thú đỉnh phong được coi là không hề kém hơn Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả mới có đủ tư cách khiến cho Tuyết Báo phải thuần phục.
Nhưng mà, hôm nay Tuyết Báo lại làm ra động tác như vậy, chẳng lẽ đầu Bạch Mà này có thực lực sánh ngang với Kỳ Lân thú sao?
Nghĩ tới điều này, sau lưng hắn nhất thời ướt đẫm mồ hôi.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh cuối cùng đã từ trên người Viên Lễ Huân rời đi, bởi vì nàng không chịu được ánh mắt nóng bỏng của hắn nên mới quay mặt sang chỗ khác để né tránh.
Trong lòng hắn vô cùng xúc động muốn cười to một tiếng, nhưng ở nơi đây dù sao cũng còn ngoại nhân, có thể cầm tay nhau cũng là cực hạn rồi, Hạ Nhất Minh cũng không muốn ở trước mặt người khác có biểu hiện gì vượt ra ngoài tầm kiểm soát.
- Từ đại trưởng lão phải không? - Thanh âm Hạ Nhất Minh hòa hoãn vang lên.
Từ Đống Sơn lộ ra nụ cười rụt rè, dù lúc này trong lòng hắn vẫn dậy sóng ngất trời, nhưng biểu hiện ra bên ngoài của hắn cũng không hề khác với người thường:
- Đúng là lão phu, xin hỏi các hạ là....
- Hạ Nhất Minh - Nhìn Viên Lễ Huân đang quay đầu đi, Hạ Nhất Minh trầm giọng nói:
- Trượng phu của Lễ Huân - Hạ Nhất Minh.
Khuôn mặt hơi có màu đỏ của Viên Lễ Huân lúc này đã sáng rực lên như gấc, mặc dù nàng gặp cơ duyên xảo hợp khiến cho thực lực tiến lên đại tôn giả, nhưng sau khi nghe Hạ Nhất Minh giới thiệu thì vẫn khó có thể bảo trì tâm cảnh của mình.
Cái gì mà thâm hàn công pháp? Cái gì mà có thể bảo vệ àng trước uy lực của thần khí Băng Lăng Kính giờ phút này đều không còn tồn tại nữa.
Từ Đống Sơn khẽ nhướng mày, với thân phận của hắn tự nhiên là biết rõ lai lịch của Viên Lễ Huân, cho nên hắn đối với lai lịch của Hạ Nhất Minh cũng không cảm thấy xa lạ.
Chỉ là, nhìn Hạ Nhất Minh giờ phút này đang hăng hái như vậy, trong đầu hắn hiện lên một ý niệm chính là tiểu tử này không phải chỉ có tu vi tôn giả cảnh giới thôi sao?
Chẳng lẽ, Cung Chủ đại nhân bọn họ sau khi trợ iups Viên Lễ Huân tăng lên cảnh giới Ngũ Khí đại tôn giả, lại tiếp tục trợ giúp hắn gia tăng thực lực?
Lúc này, từ phương xa truyền tới một thanh âm...
- Nguyên lai là Hạ huynh đại giá quang lâm, lão phu không thể tiếp đón từ xa thật là thất lễ. Lễ Huân, ngươi mời Hạ huynh vào đây gặp mặt.
Thanh âm này cũng không lớn, nhưng khi nó vang lên trong Băng Cung đã khiến cho tất cả những âm thanh khác đều biến mất, cả vùng trời Băng Cung tựa hồ bị một loại không khí quỷ dị tràn ngập.
Vẻ mặt Viên Lễ Huân cuối cùng đã khối phục lại bình thường, nàng cung kính nói:
- Tuân mệnh Tông chủ.
Nói xong nàng nhẹ nhàng giằng tay ra, nhưng làm cách nào cũng không khiến cho Hạ Nhất Minh nguyện ý buông ra. Bất đắc dĩ, Viên Lễ Huân cắn chặt hàm răng, đầu tiên là nhìn về phía Từ Đống Sơn cáo lỗi, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve Tuyết báo vài cái, cuối cùng mới thấp giọng nói:
- Đi theo ta.
Hạ Nhất Minh cười hắc hắc vài tiếng, hắn vung tay lên, Bạch Mã Lôi Điện mang theo Bảo Trư đi theo hắn và Viên Lễ Huân.
Từ Đống Sơn cùng Bắc Cương Tuyết Báo sững sờ đứng nguyên một chỗ, hai người bọn họ đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt cả hai đều tràn ngập vẻ hoài nghi có phải lỗ tai mình nghe nhầm hay không?
Từ Quân lúc này mới nhanh chóng tiến lại gần, dù sao đây cũng là thánh địa của Băng Cung, hắn tuy là đệ tử Băng Cung nhưng cũng không dám dễ dàng chạy loạn.
Nhưng mà, khi hắn tới đây lại kinh ngạc phát hiện ra, sắc mặc ngưng trọng của Từ Đống Sơn đang nhìn về một hướng.
Mà Băng Cung Tuyết Báo cũng giống như thế,, chỉ là trong đôi mắt nó tựa hồ còn mang theo một tia sợ hãi.
Từ Quân mặc dù tu vi chỉ là tiên thiên cảnh giới, nhưng hắn lại làm chức Bắc Cương tuần sát sứ giả cho nên nhãn lực tương đối cao.
Chỉ vừa nhìn ánh mắt của Tuyết Báo là cũng mơ hồ nhận ra nó đang cảm thấy sợ hãi.
Trong lòng hắn vô cùng hoảng sợ, Tuyết Báo ở trong Băng Cung lại có biểu hiện như vậy thì thật sự là chuyện khó tin.
Hít sâu một hơi, hắn tiến lên trước vài bước, nói:
- Tổ phụ, tôn nhi đã trở về.
Từ Đống Sơn hơi gật đầu, ánh mắt của hắn vẫn nhìn về phía xa mà không quay lại nhìn đứa cháu của mình.
Từ Quân kinh dị nhìn tổ phụ của mình, hắn biết tổ phụ có vẻ mặt như vậy khẳng định là có liên quan tới Hạ Nhất Minh. Bất quá, nếu Hạ Nhất Minh có thể khiến cho tổ phụ có biểu hiện kiêng kỵ như vậy đã vượt ra ngoài dự liệu của hắn.
Trầm ngâm một lát, Từ Quân nói:
- Tổ phụ. Hạ Nhất Minh tiên sinh là theo tôn nhi trở về Băng Cung.
Ánh mắt Từ Đống Sơn sáng ngời lên, hắn lập tức quay đầu lại nói:
- Ngươi nhận biết hắn sao?
- Vâng.
- Làm sao lại quen biết hắn? Đem mọi chuyện kể lại chi tiết xem nào. - Từ Đống Sơn lãnh đạm nói.
Từ Quân không cần nghĩ ngợi bắt đầu đem mọi chuyện kể từ khi gặp Hạ Nhất Minh ở Bằng thành kể lại một lượt, trong đó ngay cả chuyện hắn có tể dễ dàng giết chết một đầu thánh thú cự hùng.
Thân hình Tuyết Báo hơi run lên một chút, với trí thông minh của nó hiển nhiên có thể hiểu được những chuyện Từ Quân đang kể.
Nguyên lai thanh niên nhân kia nhìn qua thì không có gì đáng thú hút nhưng lại có thực lực cường đại như vậy a. Một đầu thánh thú nói giết là có thể giết.
Mặc dù, Tuyết Báo có thể khẳng định nó lợi hại hơn con thánh thú cự hùng kia rất nhiều, nhưng nó cũng tuyệt đối không muốn trêu chọc vào một người có thực lực kinh khủng như vậy.
Từ Đống Sơn chậm rãi gật đầu, trong lòng hắn chậm rãi khẳng định, cũng chỉ có đạt tới cảnh giới Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả mới có thể dễ dàng làm được chuyện này.
Từ Quân do dự nửa ngày, lại nói:
- Tổ phụ, trong lúc tôn nhi cùng với Hạ tiên sinh đồng hành, trên đường đi người này đột nhiên quay lại nói sau lưng đang có người theo dõi. Tiếp theo đó, Hạ tiên sinh rời đi cả đêm mới trở về. Sau đó hài nhi có hỏi Hạ tiên sinh, người đuổi theo là ai, hắn nói....
Nói đến đây Từ Quân đột nhiên ngừng lại, bởi vì hắn từ đấy đến bây giờ vẫn không thể tin được lời Hạ Nhất Minh nói.
Từ Đống Sơn nhíu mày nói:
- Hắn nói cái gì?
Từ Quân cắn chặt răng, nói:
- Hạ tiên sinh nói, người đuổi theo chính là Đồ Đằng bộ tộc Kỳ Lân thánh chủ, hơn nữa song phương còn giao thủ một hồi.
Từ Đống Sơn hít m hơi khí lạnh, đến tận lúc này chút hoài nghi cuối cùng trong lòng hắn cũng tiêu tan.
Nguồn: http://truyenyy.comNửa ngày sau, hắn thấp giọng nói:
- Hạ tiên sinh có nói qua người nào thắng không?
Từ Quân sửng sốt, ánh mắt có chút cổ quái, nói:
- Tổ phụ, đây cũng chỉ là lời của hắn nói mà thôi, hài nhi cũng không chính thức được nhìn thấy.
Từ Đống Sơn hừ lạnh một tiếng nói:
- Như thế nào? Chẳng lẽ ngươi cho rằng hắn đang lừa ngươi sao?
Từ Quân cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng vào mắt tổ phụ mình.
Từ Đống Sơn nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài nói:
- Hạ tiên sinh cũng không lừa ngươi, hắn khẳng định đã gặp Kỳ Lân thánh chủ, hơn nữa hai người đã từng giao chiến với nhau. Hắc hắc, lừa ngươi....
Ánh mắt Từ Đống Sơn hơi giương lên, nói:
- Cho dù là lão phu cũng không có tư cách để cho Hạ tiên sinh phải lừa dối, huống chi là một tiểu gia hỏa như ngươi.
Từ Quân kinh hãi mở to mắt nhìn, hắn thở phì phò một lúc mới nói:
- Tổ phụ, chẳng lẽ Hạ tiên sinh là......
Hắn không giám nói tiếp những lời của mình, ở trong lòng hắn đã khẳng định điều này là sự thật, nhưng để có gan nói ra thì lại là chuyện khác.
Từ Đống Sơn chậm rãi gật đầu, hắn nói:
- Ngươi không nghe thấy tông chủ đại nhân xưng hô với hắn như thế nào sao? Nhân Đạo Đỉnh Phong, hắc hắc nghĩ không ra trên thế giới này lại vừa xuất hiện một Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả.
Vừa thì thào những lời này trong miệng, trong lòng hắn đã đột nhiên xuất hiện một ý niệm quỷ dị, đầu Bạch Mã thánh thú đó chẳng lẽ là thánh thú đỉnh phong có thể sánh ngang với Kỳ Lân thú sao...
Từ Quân trợn mắt cứng lưỡi nhìn về phía lúc nãy Từ Đống Sơn nhìn, có thể được tông chủ đại nhân xưng huynh gọi đệ quả thật chỉ có cao thủ cùng giai mới đủ tư cách.
Nhưng dọc theo đường đi, cùng với Hạ Nhất Minh ở chung một thời gian, hắn không cách nào nhận ra được ở trên người Hạ Nhất Minh có một loại khí thế của tuyệt đỉnh cao thủ. Hơn nữa, bề ngoài Hạ Nhất Minh còn trẻ như vậy lại càng khiến cho không ai ngờ tu vi của hắn đã đạt tới trình độ đó.
Trong lòng Từ Quân không khỏi cười khổ một tiếng, hắn vô cùng hối hận, cùng với một cường giả như vậy đồng hành mà không thể được người ta chỉ điểm cho một chút thì quả thật khiến cho kẻ khác phải tiếc nuối. Bất quá, ở trong lòng hắn vẫn cảm thấy rất hưng phấn.
Có thể đồng hành với cường giả Nhân Đạo Đỉnh Phong là một chuyện vinh quang tới mức nào? Há một người bình thường có thể hưởng thụ được sự ưu đãi như vậy ư?
Giờ phút này, Hạ Nhất Minh đang cùng với Viên Lễ Huân chậm rãi đi về phía trước, mặc dù được tông chủ Băng Cung mời tới, nhưng Hạ Nhất Minh lại không có chút ý tứ muốn đi nhanh nào. Hắn lôi kéo cánh tay Viên Lễ Huân để cả hai chậm rãi bước đi trong cảnh giới hoa cỏ rậm rạp xung quanh.
Giờ phút này, hắn chỉ cảm thấy chính mình là người hạnh phúc nhất trong thiên hạ.
Một tôn giả đi tới Băng Cung, cùng với một vị Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả đi tới Băng Cung là hai khái niệm hoàn toàn kh nhau.
Hạ Nhất Minh vẫn luôn tin tưởng, nếu như lúc này bản thân hắn mới chỉ là tôn giả, hoặc ngay cả cảnh giới tôn giả cũng không đạt được thì khi hắn đến Băng Cung sẽ được hưởng loại đãi ngộ như thế nào đây?
Không từ mà biệt, nếu như hắn chỉ là một tôn giả, như vậy khi đối mặt với Ngũ Khí đại tôn giả Viên Lễ Huân, thì khẳng định tâm tình sẽ cảm thấy mặc cảm, tự ti chứ không được buông lỏng như lúc này.
Đây chính là tâm tình biến hóa do thực lực chênh lệch tạo thành, bất quá cũng may Hạ Nhất Minh lúc này đã tấn giai lên cảnh giới Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả, hơn nữa lại còn có lời đồn hắn có thực lực thiên hạ đệ nhất. Cho nên khi đối mặt với Viên Lễ Huân, hay là cao thủ cùng giai thì hắn cũng có niềm tin cường đại.
- Nhất Minh, chàng bây giờ đã vượt qua cảnh giới tôn giả rồi sao? - Viên Lễ Huân nhìn chăm chú vào hắn, nhẹ giọng hỏi.
Lúc Hạ Nhất Minh hiện thân, tốc độ nhanh tới cực điểm, ngay cả nàng cũng không thể phát hiện được, chỉ bằng vào thân pháp này thì không phải cường giả cảnh giới tôn giả có thể thi triển được.
Cười nhẹ một tiếng, Hạ Nhất Minh nói:
- Ta quả thật đã vượt qua cảnh giới tôn giả, hơn nữa cũng vượt qua cả cảnh giới đại tôn giả rồi.
Khi đối mặt với Viên Lễ Huân, Hạ Nhất Minh không hề muốn giấu diếm bất cứ điều gì. Hơn nữa hắn cũng biết chuyện mình tiến vào cảnh giới Nhân Đạo Đỉnh Phong sớm muộn gì nàng cũng sẽ biết.
Mặc dù từ Đại Thân quốc tới Bắc Cương khoảng cách rất xa, hơn nữa lần trước khi tới Nam Cương bản thân Hạ Nhất Minh cũng chỉ mới đạt tới cảnh giới tôn giả, cho nên người Bắc Cương Băng Cung cũng khẳng định không biết nhiều tin tức về hắn. Nhưng những tin tức này tuyệt đối không thể giấu diếm được lâu.
Cước bộ Viên Lễ Huân hơi ngừng lại, đôi mắt to đẹp của nàng hiện lên thần sắc cực kỳ kinh ngạc.
Dựa theo suy nghĩ của nàng, Hạ Nhất Minh dù có lợi hại hơn nữa thì có thể tấn giai Ngũ Khí đại tôn giả cũng là chuyện khó thể xảy ra, nhưng câu trả lời của hắn đã vượt xa khỏi dự liệu của nàng.
- Chàng......đã là Nhân Đạo Đỉnh Phong? - Viên Lễ Huân run giọng hỏi.
Trước khi tới Bắc Cương, nàng cũng không hề rõ Nhân Đạo Đỉnh Phong là đại biểu cho điều gì, nhưng hôm nay thì khác, nàng đã hiểu rõ được bốn chữ này đại biểu cho cái gì.
Nhân Đạo Đỉnh Phong là cường giả ở vị trí cao nhất ở trên thế giới này kể từ sau khi thần đạo biến mất.
Hạ Nhất Minh gật mạnh đầu một cái, coi như cấp cho nàng một lời cam đoan, nhẹ giọng nói:
- Đúng vậy.
Tinh thần Viên Lễ Huân như bay lên không trung, giờ khắc này trong lòng nàng tràn ngập sự kiêu ngạo.
Khi nàng thông qua một phương thức đặc thù để tấn chức Ngũ Khí đại tôn giả, trong lòng vẫn có chút rối rắm. Nàng biết, loại phương thức tấn chức này không thể làm lại, phải tiêu hao một lượng lớn tài liệu mà người thường khó tưởng tượng nổi mới có thể thành công.
Cho nên, Hạ Nhất Minh cũng tuyệt đối không có khả năng hưởng thụ những chỗ tốt như vậy, điều này khiến cho trong lòng nàng có chút ảm đạm.
Nếu ngày sau gặp phải Hạ Nhất Minh, khi ấy hắn ngay cả cảnh giới tôn giả cũng không đạt được, thì tâm tình hắn sẽ bị đả kích tới mức nào?
Vậy mà, tới hôm nay chút lo lắng cuối cùng của nàng cũng biến mất không còn.
Hạ Nhất Minh không hổ là thiên tài kiệt xuất nhất, chỉ trong vòng mấy năm ngắn ngủi hắn không chỉ tấn chức tông ỉa, mà còn đột phá cực hạn tôn giả trở thành Nhân Đạo Đỉnh Phong. Đem hai người so sánh với nhau thì tốc độ của nàng vẫn không đáng kể là gì.
- Chàng làm thế nào đạt được? - Viên Lễ Huân hưng phấn hỏi.
Hạ Nhất Minh do dự một chút mới chậm rãi đem hết thảy mọi chuyện xảy ra từ sau khi ly biệt kể lại một lần.
Từ trong miệng hắn, Viên Lễ Huân biết tới Sở Hao Châu, biết tới Bạch Mã Lôi Điện, biết tới Quỷ Khốc Lĩnh Long Xà, biết tới thần khí Cửu Long Lô cùng Lôi Chấn Tử. Thậm chí ngay cả chiến tích ở thế giới phương Tây nàng cũng được nghe tới.
Bất tri bất giác, bọn họ càng lúc càng đi chậm lại, giờ phút này hai người hoàn toàn tiến vào trong một thế giới của riêng mình.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Hạ Nhất Minh mới có thể đem tất cả mọi chuyện kể lại một lần khiến cho đôi mắt xinh đẹp của Viên Lễ Huân hiện lên quang mang kiêu ngạo.
Ở trong mắt nàng, Hạ Nhất Minh vẫn giống như trước kia, vẫn vô cùng cao lớn, được hắn nắm tay khiến cho tâm tình của nàng vẫn vô cùng ấm áp.
Ánh mắt của nàng nhìn qua vai Hạ Nhất Minh rơi xuống trên thân Bạch Mã Lôi Điện, cảm thụ được lực lượng cường đại đang ẩn chứa trên đầu thánh thú này trên mặt nàng hiện lên một nụ cười vui vẻ.
Bỗng nhiên, thanh âm lúc nãy lại một lần nữa vang lên ở bên cạnh nàng:
- Lễ Huân, có thể mời Hạ huynh mau tới đây không?
Viên Lễ Huân kinh ngạc kêu lên một tiếng, rồi cố sức dùng công phu khổ tu mấy năm nay để trấn định lại tâm tình của mình mới nhanh chóng kéo theo Hạ Nhất Minh chạy lên trên núi. Khuôn mặt của nàng lúc này đã chuyển sang màu đỏ rực, phảng phất như bản thân vừa làm ra một chuyện gì sai lầm, vừa di chuyển vừa cúi gằm đấu xuống không dám ngẩng lên.