Vương Phi 13 Tuổi Chương 227: Trở lại đến hề (7)

Đi xung quanh quan sát tảng đá chắn ngang một vòng , trong mắt Lưu nguyệt dâng lên một tia khinh miệt, nghĩ rằng chỉ với tảng đá này mà có thể cản bước tiến của nàng ? Quả thực hết sức ngu ngốc.

Từng bước tiến vào vị trí bên trong phòng, năm ngón tay của Lưu nguyệt duỗi ra, hướng tới khối thạch trên tường nhìn rất bình thường ấn nhẹ tay xuống.

Nơi đó, còn dấu vết mờ nhạt - cảm giác giống như dấu bàn tay.

Năm ngón tay ấn xuống, tảng đá đại môn nhất thời chậm rãi mở ra,dù là một thanh âm nhỏ nhất vẫn không nghe thấy, thân hình Lưu nguyệt nhẹ nhàng cử động theo khe hở mà tiến sâu vào.

Phía sau, tảng đá đại môn nhẹ nhàng hạ xuống, Lưu nguyệt dùng sức không nhiều, chỉ muốn mở ra một khe hở nhỏ

Không có tiếng hít thở, Phỉ thành liệt không có ở trong đó.

Một mình trong bóng tối Lưu nguyệt cẩn thận quan sát cảm giác được lúc này ở trong phòng không có ai, lập tức lấy tay đưa vào trong ngực lấy ra một viên dạ minh châu đã chuẩn bị từ trước

Ngay lập tức ánh sáng từ dạ minh châu phát ra thắp sáng khắp phòng

Quả nhiên không có một ai.

Phòng ở rất nhỏ, chỉ có một giường một bàn, giấu không được người.

Giơ trong tay viên dạ minh châu, Lưu nguyệt nhìn lướt qua bốn phía, lập tức tiến lại đầu giường nằm ở giữa gian phòng .

Ngay tại một góc đầu giường ấn nhẹ một cái, trong phòng nhất thời vang lên một tiếng tiếng răng rắc, Lưu nguyệt lắc nhẹ một cái mở ra .

Giường ngủ bằng gỗ chầm chậm mở ra , lộ ra phía dưới một khe hở chỉ đủ một người đi xuống.

Lưu nguyệt nhíu mày, nắm trong tay dạ minh châu chiếu vào bên dưới , chỉ nhìn thấy dãy cầu thang hướng xuống dưới không nhìn thấy đáy.

Nếu đã đến được nơi này thì không vì lí do gì mà rời đi.

Thầm nghĩ như vậy Lưu nguyệt nhẹ nhàng di chuyển từng bước , từng bước đi xuống

Cầu thang thẳng tắp sợ có hơn trăm bậc giống như một cái đẩu tiễn ( không biết là cái gì nên thông cảm các tỷ muội tự hiểu y nha )

Nắm trong tay viên dạ minh châu theo cầu thang từ từ đi xuống, ở cái địa phương vừa đi xuống, Lưu nguyệt chỉ cảm thấy trước mắt bỗng nhiên sáng rực, viên dạ minh châu nằm trên tay hoàn toàn mất đi ánh sáng vốn có.

Trước mắt là một cái thạch thất, ngăn nắp , bốn phía trên tường được khảm hơn mười viên dạ minh châu, đem không gian bên trong thạch thất chiếu rọi như ban ngày
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/vuong-phi-muoi-ba-tuoi/chuong-227/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận