Vương Bảo hoảng sợ, nha đầu kia không phải muốn chết sao? Nàng tưởng niệm tiểu thư của chính mình là đương nhiên, thế nhưng lại đi trách cứ Tứ thái tử sủng ái người mới, liền không khỏi là nhiều chuyện! “Ngươi không biết hiện tại chủ tử hành động không có phương tiện sao? Mạnh cô nương chiếu cố ngài là hợp lẽ, ngươi tức giận cái gì, chẳng lẽ Tứ thái tử muốn sủng hạnh người nào, đều phải có sự đồng ý những người làm nô tài chúng ta sao?”
Xuân Liễu nhẹ nhàng dừng một chút, bật thốt lên nói: “Lệ phi nương nương sớm đã không còn cho Tứ thái tử dùng dược, đây đều là bí mật….Tứ thái tử cho dù là lấy mạng nô tỳ, nô tỳ cũng muốn nói ra, nô tỳ chính là không muốn dọn dẹp những thứ nữ nhân này đã dùng qua, nô tỳ thật sự là hận không thể lấy búa chém, lấy hỏa thiêu, mới giải hận!”
Vương Bảo ánh mắt trừng lớn, nhìn chằm chằm Xuân Liễu, trong lòng ai thán: Xuân Liễu nha, Xuân Liễu, ngươi thật sự là muốn chết nha, chẳng lẽ ngươi không biết, từ sau khi Tứ thái tử phi đã chết, Tứ thái tử liền trở nên không giống với trước kia sao? Nữ nhân khác ngủ trên giường, có cái gì lạ, huống chi vẫn là nữ nhân này chính mình đưa đến cửa, là chính nàng dụ hoặc Tứ thái tử, thừa dịp Tứ thái tử uống say, uống rượu, giả mạo Tứ thái tử phi!
Tư Mã Nhuệ lạnh lùng khẽ hừ một tiếng, nhẹ nhàng, thản nhiên, lại lạnh như băng nói: “Vậy ngươi mượn búa chém, lấy hỏa thiêu. Đừng chỉ nói suông.”
Xuân Liễu dừng một chút, nhìn chằm chằm Tứ thái tử, hơn nửa ngày không hé răng, sau đó xoay người, thế nhưng thật sự đi ra ngoài, cầm búa đến, một búa chém vào giường kia, lực của nàng không đủ lớn, nhưng tâm tình của nàng đủ không tốt, thế nhưng liền giơ cái búa, một búa lại một búa chém xuống, một bên chém một bên rơi lệ, nghĩ tiểu thư của chính mình không biết hiện tại như thế nào, sống không thấy người, chết không thấy xác, không người chiếu cố, không người quan tâm, trong lòng thật sự là khổ sở.
Vương Bảo sợ tới mức tim đập đều nhanh rớt ra, đứng ngốc ở chỗ cũng không nghĩ đến việc tiến lên ngăn cản, ánh mắt mở to đến không thể to hơn nữa.
Tư Mã Nhuệ mí mắt cũng không nâng một chút, giống như trước mặt cái gì cũng không có phát sinh.
Bạch Mẫn lại đột nhiên rơi lệ, không biết vì cái gì, chính là muốn khóc, hắn như thế nào có thể như vậy, như thế nào có thể nhanh như vậy liền đã quên Mộ Dung Phong, hắn không phải nhớ mãi không quên sao? Hắn không phải tình nguyện chết cũng không nguyện ý quên Mộ Dung Phong sao? Tại sao có thể như vậy? Như thế nào có thể sủng hạnh nữ nhân khác? Như thế nào có thể như vậy!…Nước mắt của nàng bỗng nhiên thành sông, ngăn cũng ngăn không được, nghĩ rằng: Thì ra, từ cổ chí kim, si tình đều là gạt người, nàng thế nhưng còn tin, còn tin sẽ có người si tình không quên tình cũ, nếu nàng là Mộ Dung Phong kia, đến thực tình nguyện là tức khắc sẽ chết đi, Mộ Dung Phong chết khi hắn chưa thay lòng đổi dạ, thật sự là may mắn vô cùng, nếu sống mà hắn bội tình bạc nghĩa, phải làm như thế nào!
Sớm biết như thế, làm gì phải cất bùa hộ mệnh đi, làm gì phải trăm phương nghìn kế chạy tới địa phương này, làm cho chính mình đắm chìm trong ảo giác nữa!
Tư Mã Nhuệ hắn như thế nào, liên quan gì đến Bạch Mẫn nàng!
Bạch Mẫn oán hận nghĩ, oán hận xoay người, rời đi.
Mà nàng không biết, Tư Mã Nhuệ buông đầu xuống, có bao nhiêu đau, có bao nhiêu thương, chiếc giường kia, từng là của hắn cùng Mộ Dung Phong, tuy rằng chưa từng được làm vợ chồng thực sự, ngày ấy say, ngày ấy quay về, hắn đều từng ôm lấy nàng đi vào giấc ngủ, nghe được nhịp tim đập an ổn của nàng, hạnh phúc, vui vẻ, tưởng tượng thấy vĩnh hằng.
Tư Mã Nhuệ có thể rơi không phải lệ, là máu, hắn đã muốn chảy không ra nước mắt, có thể chảy được, đã từ những đêm dài chảy hết, trong lòng lại chảy ra đã muốn là máu, bi ai của hắn ai có thể hiểu được, những người khác có thể tưởng niệm, mà hắn tưởng niệm đến điên cũng không đổi được Mộ Dung Phong trở về, hắn tình nguyện lập tức chết đi, tình nguyện đầu óc lập tức ngừng tưởng niệm, nhưng, tổ mẫu không cho phép.
Tối hôm qua, quả thật có nữ nhân không được hắn cho phép trèo lên giường của hắn cùng Mộ Dung Phong, nhưng là, uống rượu như thế nào cũng đã làm hắn say không được, thân thể mới mẻ như thế nào đối hắn cũng không có lực dụ hoặc gì, hắn chính là nằm, thậm chí lười đi để ý tới nữ nhân này, thân thể hắn lạnh như băng, tri giác hắn như chết lặng, tùy ý để nữ nhân kia lặng lẽ nằm ở bên người hắn, lặng lẽ thỏa mãn ý niệm có thể gả cho hắn trong đầu nữ nhân kia.
“Phong nhi, bất cứ lúc nào chỗ nào, trừ nàng ra, Tư Mã Nhuệ ta sẽ không chấp nhận người khác, nếu nàng trên trời có linh, nhất định phải chờ ta, chờ ta có thể đi cùng nàng.” Tư Mã Nhuệ trong lòng ôn nhu nói, mắt đã sương mù, tâm đã si.
Hắn cũng không biết, trong không khí này có người hắn ngày nhớ đêm mong, lặng lẽ đến, oán hận đi.
Thì ra, có đôi khi, hình đồng người lạ, thật là thân bất do kỷ.
Trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng Xuân Liễu hạ búa xuống, cùng tiếng nàng nhẹ nhàng khóc nức nở, Yên Ngọc đứng ở ngoài cửa, nước mắt rơi như mưa, muốn ngừng cũng ngừng không được. Xuân Liễu tưởng niệm chủ nhân khổ sở, nàng ngày ngày nhìn thấy trong mắt, làm cho nàng đau lòng.
Kỳ thật, nàng cũng biết, nỗi khổ của Tứ thái tử không người hiểu được.
Từ sau khi Tứ thái tử phi mất tích, thân thể Thái Hậu nương nương liền vẫn không tốt, cảm xúc cũng không tốt như trước kia, cả ngày ngồi buồn ở trong cung cùng Tiểu Đức tử tán gẫu “Phong nhi” này, “Phong nhi” kia. Sau đó sẽ ở thời điểm đến thăm Tứ thái tử, nước mắt ngừng không được lần nữa năn nỉ, “Nhuệ nhi, đáp ứng tổ mẫu, nhất định đừng để cho tổ mẫu người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, tổ mẫu chưa bao giờ cầu xin bất luận kẻ nào, nhưng tổ mẫu cầu xin con!”
Tứ thái tử là sống cũng không thể, chết cũng không xong. Hắn khổ, chỉ có hắn tự biết.
Bạch Mẫn lập tức từ trong bóng đêm khóc tỉnh lại, nằm ở trên giường, trong đầu trăm chuyển ngàn hồi, vì cái gì, nàng vì một nam nhân xa lạ chỉ tồn tại và xuất hiện trong mộng, trong ảo giác như vậy mà khổ sở như thế?
Nhưng là, như thế nào có thể đâu? Cho dù là hai tháng, sáu mươi ngày, chẳng lẽ là có thể làm ột người quên một người khác như thế sao? Quả thực là….đáng giận!
Lại nằm xuống, nhắm mắt lại, nói với chính mình, “Ta không bao giờ muốn gặp người kia nữa, ta hận chết người kia !”
Cũng là tiếng gió bên tai, gào thét mà qua, xe ngựa chạy vội, xóc nảy rất mạnh, một nữ tử nằm ở trên, tố y, dung nhan thanh tú, trừ bỏ tiếng gió, chính là mưa thu đánh vào trên mặt đau đau, chạy như bay, lại chạy như bay, dường như vĩnh viễn sẽ không dừng, sau đó xe ngựa kia rơi thẳng xuống, từ một nơi rất cao rơi xuống rất nhanh, nàng kia bỗng nhiên từ trên xe nhảy ra, hướng tới nước sông mãnh liệt rơi xuống, nước lạnh triệt tâm, đầu đụng vào trên ngựa, choáng váng, hôn mê!
Đột nhiên có thanh âm mềm mại vang ở trong lòng, “Tư Mã Nhuệ, ta nhớ chàng!” Là thanh âm thê lương của nàng kia, lại sửng sốt, đột nhiên mở mắt ra, bất an ngồi dậy, thanh âm kia dĩ nhiên là phát ra từ miệng chính mình. Mộ Dung Phong kia cùng chính mình rốt cuộc là quan hệ gì? Vì cái gì chính mình lại lấy tâm tình của Mộ Dung phong để tưởng niệm Tư Mã Nhuệ, sẽ nghĩ đến một nam nhân xa lạ như vậy?!
Nàng không phải Mộ Dung Phong, nàng là Bạch Mẫn, nàng sống ở thế kỷ hai mươi mốt ánh mặt trời sáng lạn, nàng có người theo đuổi rất tốt – Đoạn Chi Sơn, vì cái gì lại đau lòng vì một nam nhân xa lạ một vài ngàn năm trước, làm sao sẽ có cái gọi là xuyên qua, có lẽ chính là mệt nhọc mới sinh ra ảo giác.
Nàng hẳn nên thử đón nhận Đoạn Chi Sơn, không cần lại dây dưa một nam nhân trong ảo giác, còn tiếp tục như vậy, khó xử chính là chính mình.Chính là, vì cái gì rơi lệ? Khóc đến rối tinh rối mù.