Vết sẹo cánh thiên thần Chương 2


Chương 2
Cuộc sống gia đình

Mẹ con tôi sống trong một ngôi nhà trại

hút gió xây từ thế kỷ XVIII ở ngoại ô Coldwater. Đó là ngôi nhà duy nhất trên đường Hawthorn, và những người hàng xóm gần nhất cũng ở cách chúng tôi đến một dặm. Đôi khi tôi tự hỏi liệu người chủ đầu tiên của ngôi nhà có nhận ra rằng trong số bao nhiêu mảnh đất trống, ông ấy lại đi xây nhà trong tâm của một vùng nghịch đảo áp suất bí ẩn dường như hút hết tất cả sương mù từ bờ biển bang Maine và đưa nó vào sân nhà chúng tôi không. Ngôi nhà lúc nào cũng chìm trong một màn sương u ám giống nhưnhững linh hồn cô đơn phiêu bạt.

Cả tối tôi ngồi trong bếp, bầu bạn với bài tập đại số và Dorothea, quản gia nhà tôi. Mẹ tôi làm ở công ty đấu giá Hugo Renaldi, tổ chức những buổi đấu giá bất động sản và đồ cổ dọc vùng Bờ Biển Đông. Tuần này bà đang ở vùng ngoại ô phía Bắc New York. Công việc của bà đòi hỏi phải đi rất nhiều, và bà thuê Dorothea đến nấu ăn và dọn dẹp nhà cửa. Tuy nhiên, tôi dám chắc rằng danh sách công việc

của Dorothea bao gồm cả việc trông chừng tôi thật cẩn thận.

“Trường học thế nào hả Nora?” Dorothea hỏi với chất giọng hơi pha thổ âm Đức. Bà đang đứng bên bồn rửa bát, cọ phần lasagna bị cháy khỏi một cái âu đất nung.

“Cháu có bạn cùng bàn mới ở lớp Sinh học.” 

“Đây là tin vui hay tin buồn nhỉ?”

“Vee là bạn cùng bàn cũ của cháu.”

“Hừm.” Bà cọ mạnh hơn, bắp thịt ở tay rung lên. “Vậy thì là điều không hay rồi.”

Tôi thở dài đồng tình.

“Kể cho bà nghe về người bạn cùng bàn mới của cháu đi. Cô bé đó thế nào?”

“Tên đó cao, da ngăm ngăm và làm cháu bực mình.” Và khép kín một cách kỳ quái. Đôi mắt Patch là hai quả cầu đen thẳm. Cậu ta nắm được mọi chuyện mà chẳng để lộ ra điều gì. Không phải là tôi muốn biết thêm về Patch. Vì tôi không thích những gì ở bề ngoài, nên tôi không nghĩ rằng mình sẽ thích những thứđang ẩn sâu bên trong.

Tuy nhiên, điều này không thực sựđúng. Tôi thích nhiều thứ mà tôi đã trông thấy. Đôi cánh tay thuôn dài chắc nịch, đôi vai rộng nhưng mềm mại, và một nụ cười nửa giễu cợt nửa quyến rũ. Tôi không đồng tình lắm với bản thân, cố lờđi những cảm giác khó cưỡng đang bắt đầu nảy nởấy.

Chín giờ, Dorothea đã hoàn tất công việc buổi tối và khóa cửa ra về. Tôi bật đènsân hai lần đểtạm biệt bà; chắc hẳn ánh đèn đã xuyên qua được đám sương mù nên bà đáp lại bằng một tiếng còi xe. Tôi còn lại một mình.

Tôi điểm danh những cảm xúc đang diễn ra trong mình. Tôi không đói. Tôi không mệt. Tôi thậm chí cũng không cô đơn lắm. Tôi chỉhơi lo lắng về bài tập môn Sinh học. Tôi đã nói với Patch rằng sẽ không gọi điện, vàsáu tiếng trước tôi thực sự nghĩthế. Giờđây tất cả những gì tôi có thể nghĩđến là tôi không muốn bị trượt tý nào. Sinh học là môn khó nhất với tôi. Điểm số của tôi bấp bênh giữa A và B. Trong tâm trí tôi, đó là điểm quyết định để tôi có một suất học bổng toàn phần hay bán phần trong tương lai.

Tôi đi vào bếp rồi nhấc điện thoại lên. Tôi nhìn vào những gì còn lại của bảy con số vẫn in trên tay và thầm mong Patch sẽ không nhận điện thoại của mình. Nếu cậu ta không thểhay không chịu hợp tác làm bài với tôi, tôi sẽ có cớ để thuyết phục thầy đổi lại chỗ ngồi. Lòng khấp khởi hy vọng, tôi bấm số của cậu ta.

Patch trảlời ởhồi chuông thứ ba: “Có việc gì thế?”

Cố lấy giọng thản nhiên, tôi nói: “Mình gọi điện để hỏi cậu rằng tối nay bọn mình có thể gặp nhau được không? Mình biết cậu đã nói là cậu bận nhưng...”

“Nora.” Patch gọi tên tôi như thể nó là điểm nút của một câu chuyện cười. “Tưởng cậu sẽ không gọi điện? Không bao giờ cơ mà?” 

Tôi ghét việc mình đang nuốt lời. Tôi ghét Patch vì hắn nhắc lại chuyện này. Tôi ghét thầy McConaughy và những bài tập điên rồ của thầy. Tôi mở miệng, hy vọng thứ gì đó khôn ngoan sẽ tuôn ra: “Thế nào? Bọn mình có thể gặp nhau không?”

“Thực sự thì, mình không thể.”

“Không thể, hay là sẽ không?”

“Mình đang chơi bi-a dở.” Tôi nghe giọng cậu ta nhưđang cười. “Một ván rất quan trọng.”

Phía đầu dây của Patch vang lên những tiếng ồn ào, và tôi tin rằng cậu ta đang nói thật - về trò bi-a. Liệu nó có quan trọng hơn bài tập của tôi hay không thì vẫn còn phải bàn.

“Cậu đang ởđâu thế?” Tôi hỏi.

“Quán game Bo’s. Không phải là nơi dành cho cậu đâu.”

“Thế thì hãy trả lời mình qua điện thoại. Mình có một danh sách các câu hỏi ngay...”

Cậu ta gác máy.

Tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại, không thể tin vào mắt mình. Tôi xé một tờ giấy ra khỏi vở rồi viết ba chữ “Tên ngớ ngẩn” ngay ở dòng đầu tiên. Ở dòng dưới tôi thêm vào: “Hút xì gà. Sẽ chết vì ung thư phổi. Hy vọng là sớm thôi. Thân hình tuyệt vời.”

Tôi ngay lập tức gạch nhằng nhịt lên cái câu cuối cùng cho đến khi nó không còn đọc nổi nữa.

Đồng hồở lò vi sóng nhấp nháy con số 9:05. Lúc này tôi có hai sựlựa chọn. Hoặc tôi bịa ra cuộc phỏng vấn với Patch, hoặc tôi sẽ lái xe đến quán Bo’s. Lựa chọn đầu tiên có vẻhấp dẫn hơn, nếu tôi có thể lờđi lời cảnh cáo của thầy rằng sẽ kiểm tra tính xác thực của tất cả các câu trả lời. Tôi không biết nhiều về Patch để bịa ra cả một cuộc phỏng vấn. Còn sự lựa chọn thứ hai? Không có một chút hấp dẫn nào dù là mơhồ.

Tôi lần lữa việc quyết định lâu đến mức có đủ thời gian đểgọi điện cho mẹ. Tôi và bà đã thỏa thuận với nhau rằng vì bà đi công tác rất nhiều nên tôi phải hành động có trách nhiệm và đừng biến mình thành loại con gái cần được giám sát liên tục. Tôi thích sự tựdo của mình và không muốn làm gì để mẹ có lýdo cắt bớt thu nhập và kiếm một công việc gần nhà để canh chừng tôi.

Đến hồi chuông thứtư, hộp thư thoại của bà trảlời.

“Con đây,” tôi nói. “Con chỉgọi hỏi thăm mẹ thôi. Con phải hoàn thành bài tập môn Sinh học đã, rồi mới đi ngủ. Trưa mai mẹ gọi cho con nhé, nếu mẹ muốn. Yêu mẹ.”

Sau khi gác máy, tôi tìm thấy một đồng hai mươi lăm xu trong ngăn kéo tủ bếp. Tốt nhất là hãy phó mặc những quyết định phức tạp cho định mệnh.

“Mặt ngửa thì đi,” tôi nói với khuôn mặt trông nghiêng của George Washington, “mặt sấp thì ở nhà.”

Tôi tung đồng xu lên trời, épnó vào mu bàn tay và chỉ dám hé mắt nhìn. Tim tôi nhưngừng đập.

“Giờ thì mình không tựquyết định được nữa,” tôi lẩm bẩm.

Muốn kết thúc chuyện này càng sớm càng tốt, tôi giật tấm bản đồ khỏi tủ lạnh, chộp lấy chìa khóa rồi lùi chiếc Fiat Spider ra khỏi lối xe chạy. Có lẽ hồi năm 1979 chiếc xe này trông cũng dễ thương lắm, nhưng giờ tôi chẳng thích thú gì nước sơn màu nâu socola, đống gỉ sắt bám tràn lan trên tấm chắn bùn hay những ghếngồi bọc da màu trắng rách te tua của nó.

Quán game Bo’s hóa ra xa hơn tôi tưởng, nó nằm gần bờ biển, mất nửa tiếng đi bằng ô tô. Với tấm bản đồ ép trên vô lăng, tôi lái chiếc Fiat vào bãi đỗ xe đằng sau một tòa nhà gạch xỉ với bảng hiệu điện tử nhấp nháy dòng chữ “QUÁN GAME BO’S, TRÒ BẮN ĐẠNSƠN & PHÒNG BI-A OZZ’S”. Những hình vẽ graffiti nhằng nhịt trên tường, đầu mẩu thuốc lá rải đầy nền đất. Rõ ràng ở Bo’s sẽ đầy rẫy những sinh viên ưu tú và những công dân kiểu mẫu tương lai. Tôi cố tỏ ra tự tin và lạnh lùng, nhưng trong lòng thấy hơi bất ổn. Sau khi kiểm tra lại xem mình đã khóa tất cả các cửa xe chưa, tôi bước vào trong.

Tôi đứng vào hàng, chờ để được đi qua sợi dây chắn. Khi nhóm trước tôi trả tiền xong, tôi chen qua, bước về phía mê cung của còi hụ và những chiếc đèn nhấp nháy.

“Cô nghĩ là cô được vào miễn phí à?” Một giọng khàn khàn sặc mùi thuốc lá quát lên.

Tôi quay ngoắt lại và chớp mắt nhìn gã thu ngân xăm mình to béo. Tôi nói: “Tôi không đến chơi game. Tôi đang tìm một người.”

Gã càu nhàu: “Muốn bước qua tôi, phải trả tiền.” Nói rồi gã đặt tay lên quầy thu tiền, trên đó dính sẵn một bảng giá, chỉ ra rằng tôi phải trả mười lăm đô-la. Chỉ chấp nhận tiền mặt.

Tôi không có tiền mặt. Mà nếu có, tôi cũng sẽ không phung phí nó cho vài phút tra hỏi Patch về cuộc sống riêng của cậu ta. Tôi bỗng thấy tức điên lên với cái sơ đồ chỗ ngồi và hơn hết là việc phải ởđây. Tôi chỉ cần tìm Patch và thực hiện cuộc phỏng vấn ở bên ngoài. Tôi không lái xe suốt cả quãng đường đến đây để ra về tay trắng.

“Nếu hai phút nữa tôi không quay lại, tôi sẽ trả mười lăm đô-la,” tôi nói. Trước khi có thể suy xét nhạy bén hơn hay kiên nhẫn thêm, tôi đã làm một điều hoàn toàn không hợp với tính cách của mình là chui qua sợi dây chắn. Không dừng lại ởđó, tôi vội vã đi khắp quán và căng mắt ra tìm Patch. Tôi tự nhủ rằng không thể tin nổi là mình lại làm thế này, nhưng tôi giống như một quả bóng tuyết đang lăn, đã lấy được đà vàtốc độ. Lúc này tôi chỉ muốn tìm thấy Patch và chuồn ra ngoài ngay lập tức.

Gã thu ngân đuổi theo sau tôi, quát: “Này!”

Patch không ở tầng chính, tôi chạy xuống cầu thang, theo biển chỉ dẫn đến Phòng bi-a Ozz’s. Phía chân cầu thang, ánh đèn lờ mờ chiếu lên vài bàn poker kín người ngồi. Khói xì gà dày đặc gần bằng sương mù bao quanh nhà tôi đang phủ kín cái trần thấp lè tè. Nằm giữa những bàn poker và quầy bar là một dãy bàn bi-a. Patch đang nhoài người trên cái bàn xa tôi nhất và cố thực hiện một cú cân bóng khó.

“Patch!” Tôi gọi.

Tôi vừa dứt lời, cậu ta đã phóng gậy đi, lướt nó trên mặt bàn rồi ngẩng đầu lên nhìn tôi với vẻ vừa ngạc nhiên vừa tò mò.

Gã thu ngân dậm chân bình bịch trên những bậc cầu thang ngay sau tôi, túm chặt lấy vai tôi: “Lên trên ngay!”

Miệng Patch lại nở một nụ cười bí hiểm -không thể biết đó là chế nhạo hay thân thiện. “Cô ấy đi với tôi.”

Lời nói này có vẻ làm lung lay gã thu ngân, khiến gã nới lỏng tay. Trước khi gã đổi ý, tôi hất tay gã ra và bước len lỏi qua những chiếc bàn về phía Patch. Ban đầu tôi sải những bước dài, nhưng khi đến gần cậu ta, tôi thấy sự tự tin của mình tụt dần.

Ngay lập tức tôi nhận ra thứ gì đó khác lạở con người này. Tôi không thể nhận biết chính xác được, nhưng nó gần giống như một luồng điện năng.

Con người này tự tin thái quá chăng?

Có lẽ Patch thấy hoàn toàn tự do khi được là chính mình. Và đôi mắt đen đó đang gắn chặt lấy tôi. Chúng giống như nam châm bám theo mỗi bước tôi đi. Tôi khẽ nuốt nước bọt và cố lờ cảm giác nôn nao đang cồn lên trong bụng. Tôi không thể nhận dạng rõ ràng, nhưng ở Patch có thứ gì đó không ổn. Thứ gì đó không bình thường. Thứ gì đó không… an toàn.

“Xin lỗi vì đã gác máy,” Patch nói, tiến đến bên tôi. “Sóng điện thoại ởđây chập chờn quá.” 

Ừ, có lý đấy!

Patch nghiêng đầu ra hiệu cho những người khác rời đi. Một thoáng im lặng đến khó chịu. Tên bỏđi đầu tiên huých vào vai tôi khi hắn đi qua. Tôi lùi lại một bước để giữ thăng bằng và ngẩng lên đúng lúc nhận được những cái nhìn lạnh lùng từ hai người chơi khác khi họ rời khỏi chỗ.

Hay thật. Tôi đâu có lỗi khi là bạn chung bàn của Patch?

“Tám bóng à?” Tôi hỏi cậu ta, nhướng mày cố ra vẻ am hiểu và tự tin. Có lẽ cậu ta đã đúng - Bo’s không phải là nơi thích hợp với tôi. Nhưng thế không có nghĩa là tôi sẽ chạy trốn. “Tiền cược bao nhiêu?”

Patch cười to hơn. Lần này tôi dám chắc cậu ta đang chếnhạo tôi.“Bọn mình không chơi vì tiền.”

Tôi đặt túi xách lên cạnh bàn. “Tiếc quá. Mình đang định cược tất cảnhững gì mình cóvới cậu.” Tôi giơ tờ giấy bài tập lên, trên đó đã viết được hai dòng. “Chỉ vài câu hỏi nhanh thôi và mình sẽ ra khỏi đây.”

“Tên ngớ ngẩn?” Patch đọc to, tựa người vào cây gậy bi-a. “Ung thư phổi? Đó là một lời tiên đoán đấy à?”

Tôi vung vẩy tờ giấy bài tập.“Mình cho rằng cậu cũng góp phần tạo nên không khí ởđây đấy. Mấy điếu xì gà một đêm thế? Một? Hay hai?”

“Mình không hút thuốc.” Cậu ta nói có vẻ thành thật, nhưng tôi không tin.

“Hừm,” tôi nói, đặt tờgiấy xuống giữa quả bóng số tám và quả bóng màu tía. Tôi vô tình thúc khuỷu tay vào quả bóng màu tía khi viết “Rõ ràng là xì gà” ở dòng thứ ba. 

“Cậu đang phá đám cuộc chơi đấy,” Patch nói, vẫn cười.

Tôi bắt gặp ánh mắt của cậu ta và không thể không mỉm cười đáp lễ - nhưng chỉ thoáng qua thôi. “Hy vọng là nó không có lợi cho cậu. Giấc mơ lớn nhất của cậu?” Tôi thấy tự đắc với câu hỏi này vì tôi biết nó sẽ làm cho Patch bối rối và đòi hỏi cậu ta phải suy nghĩcẩn thận.

“Hôn cậu.”

“Không hay ho gì đâu!” Tôi nói, nhìn thẳng vào mắt cậu ta, may là không ấp úng.

“Không hay ho gì, nhưng lại khiến cậu đỏ mặt.”

Tôi ngồi lên mép bàn, cố tỏ ra bình thản như lúc nãy rồi bắt tréo chân, kê tờ giấy lên đùi. “Cậu có đi làm không?”

“Mình làm nhân viên phục vụở Borderline. Đó là nhà hàng Mexico nổi tiếng nhất trong thịtrấn.”

“Tôn giáo?”

Patch có vẻ không bất ngờ trước câu hỏi này, nhưng cũng không mừng rơn vì nó. “Hình như cậu vừa nói là chỉ hỏi nhanh vài câu thôi. Cậu hỏi đến câu thứ tư rồi đấy!”

“Tôn giáo?” Tôi hỏi, kiên quyết hơn.

Patch đưa tay xoa cằm. “Không phải tôn giáo… mà là giáo phái.”

“Cậu là thành viên của một giáo phái à?” Tôi nhận ra giọng mình tỏ rõ sự ngạc nhiên - trong khi không nên như vậy - nhưng đã quá muộn.

“Thực ra thì, mình đang cần một cô gái khỏe mạnh làm vật tế. Mình đã lên kế hoạch nhử cho cô ấy tin tưởng mình trước, nhưng nếu bây giờ cậu sẵn sàng…”

Tôi không cười nổi. “Cậu không hề gây ấn tượng gì với mình.”

“Mình còn chưa thử mà.”

Tôi tuột xuống bàn và đứng trước mặt Patch. Cậu ta cao hơn tôi cả một cái đầu. “Vee nói là cậu học năm cuối. Cậu trượt môn Sinh học lớp 10 mấy lần rồi? Một lần? Hay hai lần?”

“Vee không phải là người phát ngôn của mình.” 

“Cậu đang chối là đã bịtrượt à?”

“Ýmình là năm ngoái mình không đi học.” Đôi mắt cậu ta khiêu khích tôi. Nó chỉ khiến tôi cương quyết hơn.

“Cậu trốn học à?” 

Patch đặt gậy bi-a lên mặt bàn và ngoắc ngón tay ra hiệu cho tôi lại gần hơn. Tôi không làm theo.

“Một bí mật.” Cậu ta nói với giọng kín đáo. “Trước đây mình chưa bao giờđi học. Một bí mật khác: đi học cũng không nhàm chán như mình tưởng.”

Patch đang nói dối. Ai cũng phải đi học. Đó là luật. Cậu ta đang nói dối để làm tôi tức điên lên.

“Cậu nghĩ mình đang nói dối à,” cậu ta cười nói.

“Cậu chưa bao giờđi học sao? Nếu đó làsự thực ­dù mình chả tin lắm - vậy điều gì khiến cậu quyết định đi học năm nay vậy?” 

“Cậu.”

Một nỗi sợ hãi dâng lên trong tôi, nhưng tôi tự nhủ rằng làm cho tôi sợ chính là điều Patch muốn. Thế nên, vẫn giữ nguyên lập trường, tôi cố tỏ ra khó chịu.

Tuy nhiên mất một lúc tôi mới nói được: “Đó không phải là câu trả lời thành thật.”

Hình như cậu ta vừa bước lại gần tôi hơn, bởi cơ thể chúng tôi đột nhiên chỉ còn cách nhau trong gang tấc.

“Đôi mắt cậu, Nora. Đôi mắt xám lạnh lùng đó thật khó lòng cưỡng lại được.” Patch nghiêng đầu sang một bên, như thể để quan sát tôi từ một góc mới. “Và đôi môi cong cong quyến rũ đến chết người kia…”

Tôi không giật mình lắm bởi lời khen đó, mà một phần trong tôi còn phản ứng tích cực với nó. Tôi lùi lại. “Đủ rồi. Mình đi đây.”

Nhưng ngay khi những lời đó thốt ra khỏi miệng, tôi biết chúng không đúng tý nào. Tôi thấy cần phải nói thêm điều gì nữa. Lục lọi giữa đống ý nghĩđang rối tung trong đầu, tôi cố tìm xem điều mình cần phải nói đó là gì. Tại sao Patch cứ chế nhạo tôi, và tại sao cậu ta lại hành động như thể tôi đã làm gì đó để đáng bịnhư vậy?

“Có vẻ cậu biết nhiều về mình,” tôi nói, cố giữ giọng kiềm chế, “hơn là cậu nên biết. Có vẻ cậu biết chính xác những gì phải nói để làm mình khó chịu.”

“Nhờ cậu mà việc đó cũng dễ dàng hơn.”

Một tia giận dữ bùng lên trong tôi. “Cậu thừa nhận rằng cậu cố tình làm thế này à?” 

“Làm thế này?” 

“Khiêu khích mình ấy.”

“Hãy nói lại từ ‘khiêu khích’ đi. Miệng cậu trông cũng rất khiêu khích khi cậu nói thế đấy.”

“Chuyện giữa bọn mình đã xong. Chơi nốt ván bi-a của cậu đi!” Tôi túm lấy cây gậy bi-a trên bàn và giơ về phía Patch. Cậu ta không cầm nó.

“Mình không thích ngồi cạnh cậu,” tôi nói. “Mình không thích làm bạn chung bàn với cậu. Mình không thích nụ cười ngạo mạn của cậu.”

Hàm tôi giật giật - một phản ứng chỉ xảy ra khi tôi nói dối. Tôi không biết có phải mình đang nói dối không. Nếu có, tôi thực sự muốn đá cho mình một cái.

“Mình không thích cậu,” tôi nói một cách thuyết phục nhất có thể và ấn cây gậy vào ngực Patch.

“Mình thấy vui vì thầy huấn luyện viên đã cho bọn mình ngồi cạnh nhau.” Cậu ta nói.

Tôi nhận thấy chút châm biếm trong từ “thầy huấn luyện viên”, nhưng không thể hiểu được bất cứẩn ý nào trong đó. Lần này, cậu ta cầm lấy cây gậy.

“Mình sẽ thay đổi điều đó,” tôi đốp lại.

Patch nghĩ chuyện này thật khôi hài và nhe răng cười. Cậu ta giơ tay về phía tôi, và trước khi tôi kịp tránh ra, cậu ta đã gỡ thứgì đó khỏi tóc tôi.

“Mẩu giấy,” Patch giải thích và phủi nó xuống đất. Khi Patch giơ tay ra, tôi nhận thấy lòng cổ tay cậu ta có một vết bớt. Ban đầu tôi nghĩđó là một hình xăm, nhưng nhìn lại lần nữa tôi thấy đó là một vết bớt hơi gồ lên, màu nâu đỏ, giống hình một giọt sơn bị bắn tung tóe.

“Quả là vị trí không đẹp đẽ cho một vết bớt,” tôi nói, cực kỳ khó chịu vì nó ở một chỗ rất giống vết sẹo của tôi.

Patch đột nhiên kéo tay áo xuống. “Cậu muốn nó ở một vị trí kín đáo hơn à?”

“Mình chẳng muốn nó ởđâu cả.” Tôi không chắc câu này nghe ra sao và thửlại: “Mình không quan tâm liệu cậu có nó hay không.” Tôi nói lại lần thứ ba: “Mình không quan tâm đến vết bớt của cậu, chấm hết.”

“Còn câu hỏi nào không?” Patch hỏi. “Hay lời bình luận nào đó?”

“Không.”

“Vậy hẹn gặp lại ở lớp Sinh học.” 

Tôi định nói rằng cậu ta sẽ không bao giờ gặp lại tôi nữa. Nhưng tôi không thể nuốt lời đến hai lần trong một ngày được.

***

Đêm đó, một tiếng “rắc” làm tôi giật mình tỉnh giấc. Tôi nằm im, mặt vẫn úp lên gối, mọi giác quan được đẩy lên mức cảnh giác cao nhất. Mẹ tôi đi công tác ít nhất mỗi tháng một lần, vì thế tôi đã quen với việc ngủ một mình và không còn tưởng tượng ra tiếng bước chân rón rén đi dọc hành lang về phía phòng tôi hàng tháng nay. Thực ra thì tôi chưa bao giờ thấy hoàn toàn cô độc. Ngay sau khi bố tôi bị bắn chết ở Portland khi đang mua quà sinh nhật cho mẹ tôi, một bóng hình kỳ lạđã bước vào cuộc đời tôi. Như thể ai đó đang đi bên cạnh thế giới của tôi, quan sát tôi từ xa. Ban đầu, sự hiện diện của bóng hình đó khiến tôi thấy sợ, nhưng khi nó chẳng gây ra điều gì tồi tệ, sự lo lắng của tôi cũng giảm dần. Tôi bắt đầu tự hỏi liệu có phải ông trời đã ban cho tôi cảm giác đó không, hay có phải linh hồn bố tôi đang ở bên tôi không. Ý nghĩ đó thường giúp tôi yên lòng - nhưng tối nay, sự hiện diện đó lại khiến tôi lạnh toát.

Khẽ quay đầu lại, tôi thấy một cái bóng đang lướt qua mặt sàn. Tôi ngoảnh lại nhìn ra cửa sổ, ánh trăng mỏng manh là thứ ánh sáng duy nhất trong phòng có thể tạo nên một cái 390 bóng. Nhưng ngoài đó không có gì cả. Tôi siết chặt chiếc gối vào mình và tự nhủ rằng đó chỉ là một đám mây lướt qua mặt trăng, hay chỉ là một mẩu rác đang bay trong gió. Tuy nhiên, phải mất vài phút tôi mới trấn tĩnh lại được.

Cuối cùng tôi cũng có đủ can đảm để ra khỏi giường, khoảng sân dưới cửa sổ phòng tôi thật tĩnh mịch và yên ắng. Chỉ còn âm thanh của những nhành cây xào xạc cọ vào ngôi nhà, và tiếng tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực. 

Truyen8.mobi tiếp tục cập nhật đến bạn đọc chương tiếp theo một cách nhanh nhất. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/16851


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận