- Hai món đồ kia... thực sự quan trọng như vậy sao? Không phải là giết người lợi hại một chút sao, nhưng hiện giờ đã sớm không phải thời đại vũ khí lạnh, cường giả có lợi hại cũng bị đầu đạn hạt nhân nổ tan thành mây khói.
Hơn nữa mặc dù hai món đồ kia được thổi phồng vô cùng kì diệu, quan trọng là bản thân những người nắm giữ nó đều là cường giả. Hoa gia cũng tốt, các ngươi cũng được, rốt cuộc muốn làm gì vậy?
Lâm Phi khó hiểu nói.
chuong mới hon ở t-r u y e n y y
Tạ Doanh Doanh mở miệng nói.
Lâm Phi do dự có nên hành hình đối với cô gái này hay không, nhưng trông bộ dạng của cô không giống như đang nói dối, mà là thực sự nghiêm túc, nên đành thôi.
Biết càng nhiều có đôi khi phiền toái và nguy hiểm sẽ càng nhiều.
- Nếu như các ngươi cũng không tìm được mà nói, tôi nghĩ thứ kia hẳn đã bị Hoa Lộng Ảnh mang đi.
Lâm Phi ngẫm nghĩ một lát nói.
- Hoa Lộng Ảnh?
Ta Doanh Doanh cả kinh nói:
- Là cô gái năm đó bị Hoa Vô Lệ bán ra nước ngoài, đột nhiên trở lại Hoa gia sao? Các ngươi không giết cô ta? chúng ta không tìm được thi thể cô ta, còn tưởng rằng đã rơi vào biển rồi.
- Cô gái kia rất khả nghi, nhưng chính vì không thể nắm chắc, cho nên tôi không giết cô ta, nếu như hai món bảo bối kia thật sự quan trọng, hơn phân nửa đã bị cô ta mang đi. Rất có thể, cô ta tới Hoa gia, từ đầu tới cuối cũng chỉ là muốn lấy hai món đồ kia.
- Vậy các hạ cỏ biết cô ta ở đâu không?
Ta Doanh Doanh vội hỏi.
Lâm Phi nhún vai:
- Nếu ta biết rõ, tự mình đã đi tìm, cần gì phải thả dây câu dài chờ cá tự mình mắc câu?
Tạ Doanh Doanh thất vọng gật đầu nói:
- Tôi hiểu rồi, tôi sẽ lập tức nói cho gia tộc, tình hình phát sinh cụ thể, tôi nghĩ chúng ta sẽ có thể gặp lại rất nhanh, đến lúc đó chắc hẳn hết thảy nghi hoặc hiện giờ của anh đều có thế có được giải đáp.
Nói xong, cô gái dứt khoát quay người rời đi, cũng không nói thêm câu nào, dường như đã quên chuyện vừa rồi bị Lâm Phi khinh bạc.
Lâm Phi ý thức được, cô gái Tạ Doanh Doanh này kỳ thực không có hứng thú đối với chuyện mập mờ nam nữ, giờ phút này cô tập trung tinh thần suy nghĩ chuyện trong gia tộc, mới là bộ dạng vốn có nhất của cô.
Vẻ đẹp của cô, chỉ là một loại ngụy trang, một loại thủ đoạn để cố có thể sử dụng đạt tới mục đích của mình.
Nhìn BMW màu đỏ chậm rãi rời đi, Lâm Phỉ trở lại trong nhà.
Bữa sáng cũng đã xong, Hứa Vân đang rửa chén, Lâm Đại Nguyên đang xem bảo, Lâm Ngọc tới công ty ghi album.
Lâm Phi thấy hết thảy giống như ngày thường, định lên lầu tiếp tục thí nghiệm, tranh thủ lấy được đột phá lớn trước quốc khánh.
Lại không nghĩ tới, còn chưa mặc áo khoác trắng, thần thức lại dò xét được có khách tới thăm dưới lầu.
Người tới lúc này khiến Lâm Phi lập tức đổi đãi nghiêm chỉnh, không chút hàm hồ chạy xuống dưới lầu, nói rõ cho Lâm Đại Nguyên và Hứa Vân không được đi ra, một mình hắn chạy ra ngoài, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc xe Audi A8 màu đen ngoài cửa.
Quả nhiên, Long Thiên Cương mặc áo dài trắng, tóc dài phấp phới xuống xe, đi cùng gã đúng là Long lão tam.
- Ồ, thật sự là mệt tới ngất ngư, thời gian không buông tha người, lúc còn trẻ nằm trong đống tuyết cũng ngủ được, hiện giờ ngồi máy bay một đêm mà đã mệt mỏi như vậy.
Long lão tam gãi đầu, giật giật cổ ảo, đi về phía Lâm Phi.
- Lâm Phi, ngươi ở đây đúng là quỷ nào cảnh nấy, cuộc sống thực dễ chịu, nghe nói gần đây ngươi đã qua lại với nha đầu Nhã Nhu của Phương gia rồi à?
Long lão tam cười ha ha.
- Long Tam gia mang theo em trai tới thăm, sao không nói sớm một tiếng, tốt xấu cũng là Viêm Long Thần Tướng đứng thư ba chiến Thần Bảng, tôi không thể đổi đãi tùy tiện.
Lâm Phi nghe ra được vài phần thân thiện trong giọng nói của Long lão tam, trong lòng buông lỏng một chút, người đến không phải địch nhân.
Long lão tam khoát tay chặn lại:
- Ầy! Viêm Long Thẩn Tướng cải gì, không phải ngươi là Vương giả thứ năm sao? Cách gọi của thế giới dưới lòng đất kia cũng chỉ là như vậy, không nên quá coi là thật.
Khi Lâm Phi muốn hỏi có chuyện gì khiến cho hai anh em họ ngồi máy bay tới đây ngay trong đên liền phát hiện tình huống không đúng!
Vừa rồi Long Thiên Cương vẫn không hề lên tiếng, bỗng nhiên dưới chân nổi gió, mũi chân điếm nhẹ một cái, thân thể khom xuống, đùi phải bước lên một bước, giống như vượt qua sông ngòi hiểm trở, lúc chân trải khẽ nhấc lên đã đến trước mặt Lâm Phi!
- Con mẹ nó!
Lâm Phi nhịn không được chửi ầm trong lòng, lão già này dĩ nhiên đánh lén!
Cũng may phản ứng của hắn cũng rất nhanh, khó khăn lắm rút chân trái về phía sau, thân thể khom xuống như cành cây, tránh khỏi một cước nhìn như nhẹ nhàng kỳ thực lực như sấm sét này!
- Hô!
Một cước thuần túy của Long Thiên Cương lại mang theo cự đạo kình phong, thổi tới cánh cửa lớn đẳng sau rung lên!
Lão tiến công chưa xong, hai tay sau lưng biến thành trảo, tay năm tay mười, sau khi hợp lại cánh tay phải đột nhiên xông tới từng khúc, nháy mắt công tới cổ họng Lâm Phỉ!
Đây là 'Tham Nang Thủ Vật' không thể bình thường hơn trong cổ võ, dùng phương thức mạnh mẽ không nói đạo lý, dùng thủ đoạn cầm nã tàn nhẫn, mặc kệ đụng vào bộ vị nào trên người đối thủ, đều trực tiếp tháo xuống bộ phận đó!
Nhưng khi Long Thiên Cương thi triển, chiêu số đơn giản này đã dung hợp cảnh giới võ đạo của lão, tinh túy và cách hiểu, trong lúc nhất thời giống như phong tỏa hết thảy đường lui phía sau Lâm Phi, tránh cũng không thể tránh!
Nếu là Lâm Phi lúc trước, chắc chắn chỉ cỏ thể liều mạnh chống lại, nhưng trước đó không lâu hẳn vừa lĩnh ngộ thân pháp không tên mà lão điên thi triển, lúc này đương nhiên lai thi triển lần nữa.
Thân hình của hẳn lập tức dung họp với trời đất chung quanh, rừng cây lục đào sau lưng, nền đá mặt đất, trời xanh mênh mông, cùng với ánh mặt trời mùa thu nhu hòa, dường như đã dung hợp với thân ảnh của Lâm Phi.
Trong lúc nhất thời thân thể Lâm Phi đột nhiên bất định, xem không thất thực chất, trong mơ hồ, bước chân giống như điệu múa uyển chuyển, không có quy luật nào, thay đối trong nháy mắt.
Khi Long Thiên Cương và Lâm Phi giao thoa nhau, hai người ai cũng không đụng vào ai, trao đổi ánh mắt, lại giằng co lần nữa.
Long lão tam ở bên thấy tới choáng đầu luôn, vài giây đồng hồ ngằn ngủn vừa rồi, giao phong xảy ra nhanh tới nơi lão căn bản không nhìn rõ.
Lâm Phi thấy Long Thiên Cương lại chắp tay lần nữa, không tấn công nữa, không khỏi căm tức nói:
- Có phái ngươi bị bệnh hay không thế?
Long Thiên Cương bất động, híp mắt, lẩm bẩm nói:
- Sẽ không nhầm... chính là thân pháp trên bản sao...
Lâm Phi nghe được như lọt vào sương mù, có phải cao thù đều có vấn đề đầu óc hay không, bản sao cái gì.
Long lão tam hấp tấp chạy tổn, hỏi:
- Cậu Tư, câu xác nhận chưa?
- Sẽ không sai, thân thể thông vạn vật trời đất, ẩn vào đại thể giới, ngoại trừ thân pháp người nọ thị triển một trăm năm trước khiến cho người ta có được ý cảnh như vậy, trong thiên hạ này không có bất kỳ tông môn nào có ghi chép thân pháp như vậy.
Long Thiên Cương đáp.
Lời vừa nói ra, sắc mặt Long lão tam lập tức cũng nghiêm túc.
- Lâm Phi.
Long Bưu do dự một chút, vẫn mở miệng hỏi:
- Người dạy ngươi thân pháp này, ở đâu?
- Làm sao các ngươi có thể kết luận, thân pháp này của ta có người khác dạy?
Lâm Phi nhếch miệng cười nói, hắn đại khái đã lục lọi được chút tin tức, thấy được hai anh em này từ thân pháp của mình đã nhận ra lão điên. Nhưng lão điên rốt cuộc là ai, vì sao người của Long gia lại nhìn ra được một chút tin tức của lão từ thân pháp?
Long Thiên Cương nói:
- Cảnh giới của ngươi còn chưa đủ để tự nghĩ ra thân pháp cao thâm này, cho dù ta cũng không thể, cho nên, chắc chắn có cao nhân chỉ điểm.
Lâm Phi biết rõ Long Thiên Cương nói không sai, trên thực tể hắn cũng rất muốn biết bối cảnh của lão điên, lão già này đã nói muốn gặp lại mình ở nước Hạ, nhưng mình cũng thiếu chút nữa đã chết vài lần rồi, lão cũng không xuất hiện, thật lo lắng có phải lão đã chết trong thâm sơn huyệt động nào rồi không.
- Rất không may, kỳ thực ta cũng không biết hắn ở đâu, lần này ta trở lại nước Hạ, nguyên nhân quan trọng nhất là hắn từng để ta vào tuổi này trở lại nước Hạ gặp mặt hắn, nhưng hắn vẫn chưa xuất hiện tìm ta.
Lâm Phi đáp.
Long lão tam và Long Thiên Cương liếc nhau một cái, họ không phải kẻ ngu dốt, đương nhiên nhìn ra Lâm Phi không giống nói dối.
- Chẳng lẽ các ngươi biết lão điên sao?
Lâm Phi hoài nghi hói.
- Ngươi gọi hắn là gì? Lão điên?
Long lão tam nghe xong, không khỏi ngạc nhiên
- Ngươi thực to gan, dám gọi ma đầu kia là tên điên?
- Ma đầu?
Lâm Phi cũng không còn gì để nói, lão già thích xem tạp chí vỉa hè kia, còn có tên gọi khí phách như vậy sao?