Một tiếng đồng hồ sau, Lâm Phi lái xe đưa Tô Ánh Tuyết đến công ty.
Còn chưa xuống xe, Lâm Phi đã cười cười lấy lòng:
- Tổng giám đốc Tô, sáng nay cô có việc gì phải ra ngoài không?
Tô Ánh Tuyết nhíu mày:
- Sao vậy, anh có việc gì à?
- Tôi muốn đến bệnh viện thăm bác cả, nếu không có vấn đề gì tôi sẽ lập tức quay lại.
Lâm Phi vỗ ngực cam đoan.
Sau khi nghe xong, Tô Ánh Tuyết rất hào phóng gật đầu:
- Anh đi đi, lấy xe của tôi mà đi.
Lâm Phi không ngờ cô lại đồng ý nhanh đến vậy. Hắn còn cho rằng cô sẽ nói với mình là: Trong giờ làm việc không được về sớm, đi linh tinh.
Cô gái này cũng không phải hoàn toàn không thấu tình đạt lý.
Nhưng điều khiến Lâm Phi kinh ngạc hơn còn ở phía sau. Hắn chỉ thấy Tô Ánh Tuyết đột nhiên lấy vài tờ tiền trong ví ra đưa cho mình:
- Anh cầm ít tiền này dọc đường mua chút hoa quả qua đó, coi như là chút quà tôi thăm bác anh. Hôm nay tôi không có thời gian đi thăm bác ấy, thay tôi hỏi thăm sức khỏe bác ấy. Cuối tuần tôi sẽ đến thăm bác ấy sau.
Lâm Phi kinh ngạc không nói ra lời, ngẩn người ra đó nhìn Tô Ánh Tuyết, khiến Tô Ánh Tuyết có chút ngượng ngùng.
- Anh còn ngây người ra đó làm gì, mau cầm lấy rồi đi đi.
Tô Ánh Tuyết không được tự nhiên nói.
Lâm Phi cười hì hì, cũng không khách sáo mà cầm tiền cô đưa cho rồi nói:
- Không ngờ Tổng giám đốc Tô lại có tình như vậy. Bác cả tôi và cô cũng mới chỉ gặp nhau có một lần, không quen không biết, không ngờ cô lại quan tâm như vậy.
Tô Ánh Tuyết bị hắn nói như vậy, có vẻ có chút ngượng ngùng, hừ nhẹ một tiếng:
- Mua cho bác anh ít hoa quả thì có gì ghê gớm đâu, đừng phí lời nữa, đi nhanh lên.
Nói rồi, cô vội vã xuống xe, nhanh chóng bước về phía thang máy.
Lâm Phi càng ngày càng cảm thấy cô gái này thú vị, khi thì ngạo mạn vô lễ, lúc lại săn sóc ân cần. Đến hắn cũng không nghĩ đến việc mua chút đồ bổ cho bác cả, mà người ngoài như cô ấy lại nghĩ đến.
Thật đúng là lúc thế này lúc thế khác, không biết rốt cuộc cô ấy nghĩ gì.
Trên thực tế, Tô Ánh Tuyết đích thực có chút tâm tư đặt trong đó.
Cô đã dần ý thức được, đối với Lâm Phi mà nói, những ràng buộc trên hợp đồng không đủ. Người đàn ông này quả thực có chút bản lĩnh, nếu hắn ương ngạnh lên, mình cơ bản không có cách nào ngăn hắn.
Tối qua dù thế nào cũng không khuyên nổi, muốn đánh nhau với người ta, là một ví dụ.
Mà Tô Ánh Tuyết thấy, Lâm Phi đặc biệt quan tâm đến cha con Lâm Đại Nguyên và Lâm Dao, hơn nữa hắn còn có tình cảm rất tốt với vị trưởng bối Lâm Đại Nguyên này.
Nếu mình có thể kéo gần quan hệ với Lâm Đại Nguyên, đến lúc đó, Lâm Phi không nghe lời, cô có thể mách với Lâm Đại Nguyên, cho hắn bài học!
Tô đại mỹ nữ giương giương tự đắc. Là người ắt sẽ có nhược điểm.
Sớm muộn thì người đàn ông này cũng nằm trong lòng bàn tay cô.
Nhưng cô không hề ý thức được rằng, thấm thoắt, cô đang nghĩ cách để giữ Lâm Phi lại bên mình, mà không phải chỉ thuần túy là thuê vệ sĩ.
Theo lời Tô Ánh Tuyết nói, trên đường Lâm Phi có đỗ lại mua chút hoa quả và đồ bổ, rồi đến bệnh viện.
Nhưng vừa đến phòng bệnh Lâm Đại Nguyên chuyển tới ngày hôm qua, lại không thấy Lâm Đại Nguyên đâu.
Hắn tìm y tá hỏi mới biết Lâm Đại Nguyên đã được chuyển đến phòng bệnh Vip hơn, đó là phòng dành cho nhân vật quan trọng dùng, người dân bình thường cơ bản không có khả năng ở trong đó, có tiền cũng không được.
Lâm Phi sững sờ, chẳng lẽ Tô Ánh Tuyết đã “thiện tâm tràn trề” đến mức này, lẳng lặng giúp hắn chăm sóc bác cả?
Sau khi đến phòng bệnh đặc cấp mà y tá nói, quả nhiên, Lâm Đại Nguyên đang nằm trên một chiếc giường cực kỳ rộng rãi, còn Lâm Dao đang đút cháo cho cha mình.
Phương tiện trong phòng bệnh xa hoa hơn nhiều căn phòng ngày hôm qua, thậm chí còn có chỗ tiếp khách.
Thấy Lâm Phi bước vào, Lâm Dao vui vẻ đứng dậy nói:
- Anh, anh đến rồi.
Lâm Phi đặt đồ xuống, cười cười gật đầu, đến bên cạnh Lâm Đại nguyên kéo ghế ngồi xuống:
- Bá c cả, bác còn đau không ạ?
- Haiz.
Lâm Đại Nguyên sắc mặt hồng hào, tâm tình có vẻ không tệ:
- Lúc trước chúng ta cũng không phải chưa từng chịu khổ, năm cùng đi theo cha cháu đạp xe đạp, trèo núi, đi bán khoai lang, từ sườn núi té xuống, dập đầu gãy chân gãy tay, còn đau hơn giờ nhiều. Hiện tại bác chỉ có chút bệnh này, các cháu lại còn khăng khăng bỏ ra bao tiền để bác nằm trong phòng bệnh tốt thế này. Bác thấy không phải là chịu khổ mà là đang hưởng phúc đây mà.
Lâm Phi có chút chóng mặt sờ đầu:
- Bác cả, thực ra cháu cũng vừa biết bác được chuyển đến phòng bệnh này. Bác biết ai làm không ạ?
- Cháu không biết?
Lâm Đại Nguyên khó hiểu nói:
- Lẽ nào không phải là cô chủ Tô của cháu giúp chúng ta đổi?
Lâm Dao nói:
- Anh, tối qua sau khi bọn anh đi, không lâu sau thì y tá đến nói là có phòng bệnh tốt hơn rồi bảo em và cha chuyển qua đó, hơn nữa phí tổn đã có người thanh toán, nửa tháng những ba mươi vạn cơ, nhưng không nói là ai làm.
Em nhìn hóa đơn thì đúng là trả tiền rồi. Viện trưởng, chuyên gia của bệnh viện còn đến thăm, ân cần hỏi han bệnh của cha thế nào, em và cha ngại quá nên đành chuyển tới.
- Viện trưởng cũng đến?
Lâm Phi cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Nếu quả thực là Tô Ánh Tuyết làm, vậy thì cũng có chút quá mức, sao lại làm như thể là cha đẻ mình nằm viện vậy.
Lâm Đại Nguyên không hài lòng nói:
- Tiểu Phi, sao cháu lại hồ đồ như vậy, chắc chắc là cô chủ Tô không muốn cháu khách khí với cô ấy nên mới âm thầm làm. Cháu mau gọi điện cho cô ấy, cảm ơn cô ấy. Bác chờ cháu gọi, mau mau gọi đi!
Lâm Phi dở khóc dở cười, Lâm Đại Nguyên đã nhận định Tô Ánh Tuyết là một cô chủ thiện lương rồi.
Kỳ thực Lâm Phi không tin tưởng là Tô Ánh Tuyết làm lắm, nhưng hắn đâu dám không nghe lời bác cả, bèn gọi điện cho Tô Ánh Tuyết.
- Có việc gì vậy, mau nói.
Tô Ánh Tuyết có vẻ đang bận, giọng điệu có phần gấp gáp.
Lâm Phi cười ha hả:
- Cảm ơn Tổng giám đốc Tô.
- Cảm ơn gì chứ? Hoa quả? Anh có phiền không vậy, chẳng qua chỉ là giỏ hoa quả, có cần anh phải gọi điện cảm ơn tôi không? Sao đàn ông như anh lại lắm chuyện y hệt phụ nữ vậy.
Tô Ánh Tuyết không nhịn được nói.
Lâm Phi khuôn mặt cứng đờ, quả nhiên, người phụ nữ này lại trở về là đại tiểu thư ương ngạnh rồi.
- Không phải....là chuyện đổi phòng bệnh Vip và mời viện trưởng chuyên gia đến chăm sóc bác tôi...
- Cái gì Vip, cái gì viện trưởng...
Tô Ánh Tuyết cảm thấy kỳ lạ:
- Anh có thể đừng nói mấy lời linh tinh này hay không, tôi đang bận...
Lâm Phi khẽ giật mình:
- Không phải là Tổng giám đốc Tô giúp bác cả tôi đổi phòng bệnh?
- Tôi đã nói với anh rồi, tôi không biết là anh đang nói cái gì. À, Mục phu nhân đến rồi, có gì tan làm nói sau!
Lâm Phi chỉ nghe đầu dây bên kia điện thoại truyền đến tiếng “ tút tút”, Tô Ánh Tuyết đã cúp máy.
Mặc dù Lâm Đại Nguyên và Lâm Dao ở bên cạnh không nghe thấy Tô Ánh Tuyết nói gì, nhưng cũng hiểu, xem ra không phải là Tô Ánh Tuyết làm.
- Thật kỳ lạ, nếu không phải là Tổng giám đốc Tô, vậy là ai giúp cha đổi phòng bệnh?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Dao tràn đầy vẻ nghi ngờ.
Lâm Phi cũng bó tay, nhưng hắn thấy dù sao cũng không phải chuyện gì xấu nên không nghĩ nhiều.
Nhưng lúc này, hắn lại nhạy cảm nhận thấy, sắc mặt Lâm Đại Nguyên có chút kỳ lạ, ánh mắt hiện lên tia phức tạp như đang suy nghĩ điều gì đó.
- Bác cả, có phải bác có chuyện gì hay không? Bác nghĩ ra là ai làm rồi hay sao ạ?
Lâm Phi hỏi.