Thật ra Đường Kim cũng không uống rượu, mà đang uống coca. Một đám có ác ý muốn cho Đường Kim uống coca đến bể bụng, không ngừng tới mời hắn. Còn về Hàn Tuyết Nhu, nàng rất là may mắn, không cần uống rượu cũng không cần uống coca, chỉ cần uống nước trái cây.
Coca không thể làm Đường Kim bể bụng, cũng là những người khác uống no, sau đó bắt đầu nháo. Do đó, đầu tiên là Trương Tiểu Bàn và Vương Cầm bị đám người la hét đòi uống rượu giao bôi, hiện tại đến Đường Kim và Hàn Tuyết Nhu.
- Rượu giao bôi lỗi thời rồi, xem bọn tôi nè.
Hàn Tuyết Nhu chẳng mắc cỡ chút nào, nàng cầm lấy cái chén, uống một hớp nước trái cây, nhưng cũng không nuốt vào, cứ như vậy phồng má hôn lên môi Đường Kim.
- Oa...
Cả đám hoan hô, không khí nhất thời càng nóng bỏng. So với màn uống nước trái cây qua miệng này, rượu giao bôi đúng là đã lỗi thời. Một số người âm thầm cảm khái, Hàn Tuyết Nhu thật lớn mật a.
Cũng có vài người hâm mộ Đường Kim, diễm phúc của thằng này thật quá tốt.
Hâm mộ thì hâm mộ, nhưng Đường Kim lần lượt thần kỳ cứu vớt Ninh Sơn Nhị Trung, bất tri bất giác, người gato với hắn đã ít đi. Không ít người bắt đầu khâm phục hắn, một số người cảm thấy, nữ sinh xinh đẹp khêu gợi như Hàn Tuyết Nhu cũng chỉ có Đường Kim mới có được.
Có lẽ ngay cả chính Đường Kim cũng không biết, kẻ vốn là công địch của nam sinh như hắn, đã dùng biểu hiện thần kỳ để chinh phục của Ninh Sơn Nhị Trung.
Mà dù có biết, có lẽ hắn cũng chẳng hứng thú. Trước mắt, hắn chỉ muốn chinh phục Hàn Tuyết Nhu mà thôi.
- Cưng à, em có mệt không?
Hai người đã tách ra, Đường Kim ân cần hỏi.
- Hơi hơi.
Cặp mắt long lanh của Hàn Tuyết Nhu đảo đảo, lộ vẻ vô cùng kiều mỵ.
- Vậy chúng ta mướn một phòng nghỉ ngơi chút đi.
Đường Kim nghiêm trang nói.
Hàn Tuyết Nhu hiểu ngay ý đồ của hắn, lại kiều mỵ liếc hắn cái nữa:
- Còn lâu, sắc lang nhà anh lại có ý đồ xấu.
- Cưng à, anh chỉ quan tâm em thôi mà.
Đường Kim ra vẻ vô tội.
Hàn Tuyết Nhu đột nhiên thản nhiên cười với hắn, sau đó ôm cổ hắn, ghé sát vào tai hắn, nhỏ giọng hỏi:
- Sắc lang, anh muốn đến thế à?
- Cho dù là người vĩ đại như anh thì ý niệm bình thường như thế cũng vẫn phải có.
Đường Kim nghiêm trang nói.
- Em không cho anh hoàn thành tâm nguyện nhanh vậy đâu.
Hàn Tuyết Nhu cười duyên khúc khích bên tai hắn:
- Cho nhịn chết sắc lang nhà anh!
Buông cổ Đường Kim ra, Hàn Tuyết Nhu như không có chuyện gì ngồi chém gió với mấy nữ sinh. Đường Kim có chút buồn bực, bạn gái này đúng là yêu tinh a, có phải cố ý chỉnh hắn không vậy?
Nhưng mà, nghĩ tới tuần sau chính là hội diễn văn nghệ quốc khánh rồi, tâm tình của hắn lập tức tốt lên. Không phải chỉ đợi thêm một tuần sao? Khi đó, dù Hàn Tuyết Nhu có biến thành yêu tinh thật thì nàng cũng chạy không thoát.
Mấy chục người nháo vài tiếng, bữa cơm trưa này mới coi như kết thúc. Có nam nữ nào đi mướn phòng hay không thì Đường Kim cũng không biết, hắn chỉ biết, Hàn Tuyết Nhu đã lái Ferrari trực tiếp đưa hắn về trường. Sau đó nàng về ký túc xá, giống như không cho hắn cơ hội vậy.
Giờ phút này Đường Kim cũng chẳng buồn bực, trực tiếp gọi điện cho Tiếu Thiền. Thân là một người đàn ông vĩ đại, hắn không thẻ không có nhân tính, hiện giờ hắn nên vì nhân tính mà tập luyện.
Tiếng chuông nửa đêm sắp điểm, Tưởng Trung cũng chưa ngủ. Hắn dựa vào bên giường, đối mặt với cửa. Cửa này được hắn để hở ra một cái khe, mà thông qua cái khe này, hắn có thể dễ dàng quan sát được gian phòng đối diện. Đó là phòng của Tưởng Thiên Bình.
Mỗi lần Tưởng Thiên Bình đi công tác, vì biểu hiện mình liêm khiết nên đều cố ý ở một gian phòng đơn. Mặc dù nơi này là khách sạn năm sao, với chức vị của Tưởng Thiên Bình mà lại ở một phòng đơn mấy trăm tệ một tối. Từ điểm đó mà nhìn thì đủ thấy lão tiết kiệm thế nào.
Nhưng Tưởng Trung lại biết, dù ở trong phòng mấy trăm tệ, nhưng giờ phút này, trong phòng lão lại có xa xỉ phẩm, là một cô gái trẻ xinh đẹp. Làm tâm phúc của Tưởng Thiên Bình, tất nhiên Tưởng Trung hiểu nhược điểm lớn nhất của Tưởng Thiên Bình là háo sắc. Lúc ở các tỉnh thành, lão sẽ tận lực cẩn thận, nhưng một khi rờiđi, lão sẽ tìm đến đủ loại mỹ nữ hầu hạ mình. Trên căn bản, mỗi khi xuống các tỉnh bên dưới, lão đều có tình phụ cố định. Trước kia là Diệp Minh Phương ở thành phố Ninh Sơn, mà bây giờ lại là một người chủ trì trong đài truyền hình Ninh Sơn.
Thật ra Tưởng Trung vốn không phải tên như vậy, hắn không phải họ Tưởng, tên cũng không phải là Trung. Rất nhiều năm trước Tưởng Thiên Bình cứu Tưởng Trung một mạng, sau đó hắn liền trung thành hết mực với Tưởng Thiên Bình. Chẳng những đổi tên thành Tưởng Trung, hắn còn trung tâm cảnh cảnh với Tưởng Thiên Bình. Mười mấy năm qua, hắn giúp Tưởng Thiên Bình làm hằng hà sa số chuyện xấu, giúp lão tìm đàn bà, giúp lão trừ hậu hoạn. Mà lần nào, lúc Tưởng Thiên Bình đang hưởng thụ gái trẻ gái đẹp, Tưởng Trung sẽ ở gần đó canh chừng. Thường thường Tưởng Thiên Bình phong lưu cả đêm, Tưởng Trung cũng sẽ thức trắng đêm đó.
Rốt cuộc đồng hồ cũng báo mười hai giờ, Tưởng Trung vẫn ngó chừng cửa phòng đối điện. Cho tới bây giờ, tất cả đều bình thường, nhưng vào lúc này, một chuyện không bình thường xảy ra. Một thanh âm đột nhiên truyền đến từ sau lưng hắn:
- Đã quá giờ rồi, các người còn không cút, cũng đến lúc cho các người nếm hậu quả.
Tưởng Trung bỗng nhiên xoay người, mặt biến sắc:
- Mày vào bằng cách nào?
Người này chính là Đường Kim. Khi hắn vung tay lên, cửa phòng đột nhiên khép lại, sau đó hắn không chút hoang mang nói:
- Tao muốn vào là vào, mày không nghe tao cảnh cáo, tao cũng chỉ có thể dùng cách khác tống mày ra khỏi Ninh Sơn.
- Mày...
Tưởng Trung vừa mở miệng, đột nhiên cảm thấy cổ họng chợ lạnh, vài giọt chất lỏng mùi vị quái dị tiến vào miệng hắn, chảy xuôi theo cổ họng.
- Muốn biết mày vừa nuốt cái gì không?
Đường Kim cười rạng rỡ:
- Tao vẫn luôn là người thiện lương, cho nên tao cũng hảo tâm cho mày biết. Cái thứ mày vừa uống giống hệt thứ mà mày rót vào miệng Diệp Minh Phương đó.
- Cái gì? nguồn t r u y ệ n y_y
Sắc mặt Tưởng Trung đại biến:
- Mày... rốt cuộc mày là ai? Làm sao mày biết...
- Bởi vì lúc ấy tao ở bên cạnh nhìn mày.
Đường Kim cười he hé:
- Nể tình lúc ấy mày làm hộ tao việc tao muốn làm, tao thả cho mày một con đường. Đáng tiếc, mày lại không biết sống chết, dám uy hiếp chị Khinh Vũ. Mày lại càng chán sống ở chỗ, tao cho tụi mày biến, tụi mày vẫn không rời đi. Vậy mày có muốn cút cũng không được nữa rồi.
- Không... cứu mạng...
Tưởng Trung lộ ra vẻ sợ hãi. Đáng tiếc, hắn lập tức phát hiện, mình cố gắng gào lên cũng không có âm thanh gì. Sau một giây, hắn dùng hai tay che cổ họng, mắt trắng dã, sau đó ngã vật ra đất.