Một quyền nện vào miệng Lâm Hoan đồng thời tay kia giật lấy khẩu súng vặn xoắn lại.
- Đừng hô to gọi nhỏ với Thanh tỷ, ngươi không tư cách này!
Đường Kim nện khấu súng đã bị bẻ cong lên đầu Lâm Hoan, hắn kêu thảm một tiếng rồi hôn mê bất tỉnh.
Sau đó Đường Kim như không có gì xảy ra kéo Đường Thanh Thanh vào phòng ăn rồi nói với bốn cô bé:
- Khả Ái Lanh Lợi, đi ăn đại tiệc nào.
- Yeah, có đại tiệc ăn rồi!
Bốn tiểu nha đầu vui vẻ đuổi theo, cũng bộ dạng như chưa có gì xảy ra.
Cứ như vậy, một thiếu niên và một cảnh sát xinh đẹp gợi cảm cùng bốn tiểu tiên nữ kéo nhau đi ăn mặc kệ hai người bị đánh bất tỉnh như chưa hề có gì xảy ra.
Mấy người xung quanh bắt đầu bàn luận.
- Hai thằng ngu mà
- Chuẩn, đúng là hai thằng ngu.
- Cực chuấn, đúng là hai thằng siêu ngu!
- Không phải sao, ai dám chọc Đường Kim chớ
- Hic, Đường Kim đó sao, giờ ta mới biết đó
...
Đường Kim bây giờ đang rất đau đầu với bốn tiểu ma nữ.
- Cha nuôi, ăn thịt đi!
Vừa mới nuốt xong miếng thịt, một cô bé khác đã đưa đũa đến trước mặt hắn:
- Cha nuôi, ăn cá!
- Cha nuôi cẩn thận nha, đừng để bị nghẹn xương cá!
Cô bé thứ ba bưng chén lên:
- Cha nuôi, uống chút canh gà đi.
- Cha nuôi, ăn toàn món mặn cũng không tốt, ăn chút rau cải đi.
Cô bé thứ tư cũng ra đũa.
Đường Thanh Thanh thì dở khóc dở cười không biết nói sao, còn Đường Kim thì ăn nốt miếng cải rồi hỏi:
- Nói đi, các con muốn làm gì?
- Cha nuôi, chúng con suýt bị người ta bắn chết, cha suýt mất con gái nuôi a!
- Cha nuôi, chúng con muốn bảo vệ cha.
- Cha nuôi, đến một khẩu súng còn không đối phó nổi thì sao bọn con làm được gì nữa đây?
- Cho nên, cha nuôi phải dạy bọn con cách đối phó với súng!
Đường Kim không nói lời vô nghĩa nữa:
- Chiều ta sẽ dạy các con, giờ thì ăn cơm đi.
- Yeah, cha nuôi thật đẹp trai!
Bốn tiểu nha đầu cao hứng dị thường, sau đó một tiểu nha đầu chạy ra khỏi phòng, dễ thương gọi:
- Chị phục vụ ơi, đây gọi món!
Cùng lúc này xe cứu thương đến chở Lâm Hoan và Hoắc Bắc Kiệt đi cấp cứu, vài cảnh sát bắt đầu điều tra, nguyên nhân sự việc thì không ai rõ nhưng nhiều người biết hung thủ đang ngồi ăn cơm cách đó không xa.
Sau đó, hai cảnh sát đi đến gian phòng, đẩy cửa vào liền thấy bốn cô bé đáng yêu đang ăn uống và bên cạnh là một cảnh sát xinh đẹp mà bọn họ quen biết. Nhìn thấy Đường Thanh Thanh, hai người biến sắc, biết là không ổn nên vội nói:
- Thật xin lỗi, đi nhầm phòng rồi!
Một người cảnh sát phản ứng coi như nhanh, vội vàng rời khỏi phòng, đóng cửa lại.
Vì thế, không ít người đang hóng hớt thấy hai cảnh sát vội rút đi như chưa có chuyện gì xảy ra thì rất ngạc nhiên.
Bới vì bốn tiểu ma nữ xuất hiện nên kế hoạch ăn mảnh với bà chị kết nghĩa xinh đẹp của Đường Kim tan vỡ, hắn vội đưa bốn cô bé trở về biệt thự trên núi và bắt đầu dạy cho các bé.
Còn Đường Thanh Thanh thì trở về cục cảnh sát, nàng muốn xác định chuyện trưa nay là trùng hợp hay cố tính nhắm vào nàng.
Bất quá cả buổi chiều Đường Thanh Thanh không nhìn thấy tân cục trưởng Lâm Phát Minh ở cục.
Hơn năm giờ chiều, bệnh viện trung tâm Ninh Sơn.
Trong một gian phòng đơn, Lâm Hoan đã tỉnh nửa nằm trên giường bệnh, bên cạnh giường bệnh là một người trung niên mặc đồng phục cảnh sát dáng người khôi ngô, mặt chữ quốc, làn da ngăm đen, trên người có một cỗ uy thế, lúc này khuôn mặt ngăm đen kia càng đen hơn.
- Lâm Hoan, đầu óc cậu có bệnh à?
Người trung niên này chính là tân cục trưởng Lâm Phát Minh , lúc này nhìn thảm trạng của Lâm Hoan không có chút đồng tình nào mà chỉ có tức giận.
- Cục trưởng, anh đã nói phải chú ý Đường Thanh Thanh, hôm nay cô ta tự tiện dùng súng, tôi nghĩ đây là cơ hội quang minh chính đại để giáo huấn cô ta...
Lâm Hoan bị đánh rơi hai cái răng cửa, nói chuyện không rõ ràng lắm, trong lòng hắn cũng cực kỳ tức giận nhưng không dám thể hiện trước mặt Lâm Phát Minh .
- Đúng là tôi bảo cậu chú ý cô ta, nhưng tôi cho phép đụng vào cô ta sao?
Lâm Phát Minh thấp giọng trách mắng:
- Cậu có biết như thế là phá hỏng cả kế hoạch của tôi không?
- Cục trưởng, phải chỉ là một Đường Thanh Thanh sao?
Lâm Hoan có chút không phục:
- Dù là đắc tội cô ta cũng đâu có sao chứ?
- Chỉ là một Đường Thanh Thanh? Đến bây giờ cậu còn không rõ người đánh mình ở quán cơm là ai sao?
Lâm Phát Minh hừ lạnh một tiếng:
- Hoắc Bắc Kiệt háo sắc, cậu cũng mê mẩn tâm hồn đúng không? Được rồi, chờ thương thế cậu tốt hơn thì rời Ninh Sơn đi!
- Rời đi?
Lâm Hoan biến sắc:
- Cục trưởng, anh dẫn tôi đến là để đối phó một người mà chưa biết hắn là ai đã bảo tôi đi...
- Nếu cậu không đi, cậu sẽ bị người kia giết chết!
Lâm Phát Minh hừ lạnh một tiếng:
- Tôi không nói tên người đó cho cậu chính là sợ cậu làm xằng bậy. Nhưng hôm nay cậu đã gặp hắn rồi đó.
- Cái gì?
Lâm Hoan sắc mặt đại biến:
- Cục trưởng, người anh muốn đối phó chính là tên tiểu tử trưa nay ăn cơm với Đường Thanh Thanh?
- Bây giờ cậu không cần phải biết nữa!
Lâm Phát Minh sắc mặt âm trầm:
- An tâm dưỡng thương, sớm rời đi một chút!
Để lại một câu nói như vậy, Lâm Phát Minh liền rời khỏi phòng bệnh, tâm tình hắn cực kỳ nặng nề, kế hoach của hắn còn chưa bắt đầu đã chết yểu rồi!