Chương 3 Varanie! Bob đứng trên ban công phòng mình, ngắm nhìn các mái nhà nghiêng của thủ đô Denzo, ngay phía dưới. Các tòa nhà hành chính nhô lên đây đó. Mái vòm vàng của một nhà thờ óng ánh lên cách lâu dài khoảng một kilômét, trên sườn đồi.
Ba Thám Tử Trẻ ở trên lầu ba của cung điện, một tòa nhà năm tầng. Các gia nhân đang tất bật ngoài sân chính. Họ cầm xô nước và bàn lau chùi ngoài sân hết sức cẩn thận. Con sông cũng tên là Denzo, chạy quanh thành phố. Dòng sông rộng lớn và chạy xiết có nhiều du thuyền qua lại. Bob cho rằng quang cảnh thật ngoạn mục. Peter ra ban công cùng Bob.
– Nước này khác Californie nhiều quá, cậu có thấy thế không? Peter nói.
Thoạt nhìn đã đoán được rằng thành phố này rất cổ. – Thành lập năm 1335! Bob giải thích, cậu đã tìm hiểu thật sâu về đất nước Varanie trước khi lên đường. Nhiều lần bị xâm chiếm và tàn phá, nhưng luôn được xây dựng lại. Varanie hòa bình vào năm 1675, thời kỳ hoàng thân Paul đàm áp dược một cuộc nổi loạn và trở thành một anh hùng dân tộc. Peter à, tất cả những gì bọn mình đang nhìn từ đây xưa khoảng ba thế kỷ. Có khu phố hiện đại, nhưng không thấy được từ lâu đài. – Đất nước này dễ mến, Peter tuyên bố. – Varanie là một quốc gia bé tí xíu. Cậu nhìn thấy ngọn đồi xa xa không? Đó là biên giới. Trên đồng bằng Denzo người ta trồng nho. Ngànhh dệt và du lịch hầu như là nguồn vốn duy nhất của đất nước này. Vì Varanie có nhiều thắng cảnh, nên hàng năm nhiều người nước ngoài đến chơi. Nhưng người bán quà lưu niệm, muốn duy trì truyền thống dân gian, vẫn giữ bộ y phục dân tộc. Có không khí lắm. Khi Bob vừa kết thúc bài diễn văn ngắn, đến lượt Hannibal xuất hiện ở ban công. Hannibal vừa mới cài xong nút một chiếc áo sơ mi thể thao màu sắc vui tươi. Cũng như hai bạn mình, cậu khâm phục ngắm nhìn quang cảnh trải ra trước mắt. – Y như cảnh quay phim, Hannibal nhận xét. Bob ơi, cậu có biết nhà thờ kia là gì không? – Hình như là nhà thờ Saint – Aldrik. Lớn nhất Denzo và là nhà thời duy nhất có nóc vòm bằng vàng và hai gác chuông. Cậu có thể thấy hai cái tháp có mái nhọn đằng kia không? Trong đó có chuông. Tám cái chuông ở trong tháp trái thường được sử dụng. Nhưng cái chuông độc nhất của tháp phải giống như con quái vật và được đặt tên là 'chuông hoàng thân Paul'. Thật vậy, khi đang chiến đầu với quân nổi loạn vào năm 1675, Hoàng thân Paul đã gở cái chuông này để báo cho những người dân trung thành biết mình đang còn sống nhưng cần dân giúp đỡ. Dân chúng kéo nhau đến thành đám đông và đánh đuổi bọn nổi dậy. Từ thời đó, cái chuông chỉ gõ cho hoàng gia thôi. – Nghĩ là sao? Peter hỏi. – Thì chẳng hạn như khi một hoàng thân đăng quang thì chuông gõ 100 tiếng, thật chậm. Khi một thái tử ra đời, chuông gõ 50 lần, công chúa thì 25. Lễ thành hôn 75. Tiếng chuông nghe rất trong trỏe, rất đặc biệt, vang xa đến 5 kilômét. – Trời ơi, sao cậu biết nhiều thế! Peter vừa cười vừa thốt lên. Còn mình, Hannibal cắt ngang, mình biết rằng Đại hội đại thần đã báo cho chúng ta rằng Djaro sẽ cùng ăn sáng với chúng ta. Nên ta hãy chuẩn bị tiếp Djaro. Nhưng trước hết nên kiểm tra thiết bị lại cho kỹ. Dù sao, không được quên rằng chúng ta đang đi công vụ! Ba Thám Tử Trẻ trở vào phòng. Trần căn phòng cao, căn phòng có lót gỗ. Bây giờ ba bạn mới mở hành lí ra và sắp xếp đồ đạc. Khi làm xong, ba thám tử xem xét cái mà Peter gọi là 'thiết bị làm việc' Bắt đầu là máy chụp hình! Thật ra, mấy cái máy này có hai công dụng. Một cách thật chính thức, chúng có thể chụp hình, nhưng một cách bí mật, chúng còn có thể được dùng làm đài. Một thiết bị đặc biệt, giấu sau cái hộp, có chức năng là bộ đàm tầm xa. Đèn Flash của mấy ảnh che đậy một cái ăngten để tiếp và phát thông điệp. Khi nói trong ống nghe, tiếng nói được truyền đi gần tám kilômét. Nếu bức thông điệp được phát bên trong tòa nhà, thì vẫn còn tầm truyền xa gần ba kilômét. Đúng là một kỳ quan nhỏ! Các bộ đàm này chỉ có hai làn liên lạc. Các thông điệp chỉ có thể bị nghe chặn bởi những đài hoặc bộ đàm được chỉnh trên cùng một chiều bước sóng. Do đó, chỉ có mình Robert Young , ở đại sứ quán Hoa Kỳ, là có thể bắt được cú gọi của Ba Thám Tử Trẻ. Anh tùy viên trẻ tuổi của đại sứ quán đã đi cùng chuyến bay ngay từ điểm khởi hành với ba thám tử và trong chuyến đi từ Los Angeles đến New York, anh đã nói chuyện với ba cậu. Anh đã cho ba cậu biết rằng anh sẽ không bao giờ ở xa cung điện và mỗi tối sẽ sẵn sàng nghe báo cáo của ba thám tử. Nhưng ba thám tử không được do dự liên lạc ngay với anh, nếu trong ngày có sự kiện quan trọng xảy ra. – Các bạn trẻ à, các bạn phải hiểu cho rõ, anh Robert đã nói với ba thám tử. Rất có thể chúng tôi đã báo động nhầm và mọi việc điều ổn vở Varanie. Vậy thì thái tử Djaro sẽ được đăng quang vô sự. Trái lại , nếu có điều xấu đang được âm mưu, anh hi vọng bọn em sẽ giúp được anh. Các em đường có đặt câu hỏi những chỗ bọn em đến. Anh đã cảnh cáo các em biết rằng người Varanie không thích người nước ngoài nhúng mũi vào việc của họ. Bọn em chỉ có việc chụp hình, và biết lắng tai nghe, mở mắt nhìn. Các em sẽ thường xuyên thông tin cho anh qua bộ đàm. Đó là mọi chỉ dẫn mà anh phải cung cấp cho các em. Một khi ở trên máy bay Paris, chúng ta sẽ chỉ liên lạc với nhau qua đài. Anh sẽ đến Varanie bằng một chuyến bay khác và sẽ đến đó trước các em một chút. Ta sẽ có biện pháp và lên kế hoạch, khi tình hình biến đổi. Và thế là ba thám tử đã đến Denzo với tư cách là nhân viên tình báo, trước mắt là những viễn cảnh hấp dẫn nhưng có thể rất nguy hiểm. Bây giờ, khi nhớ lại những gì Robert Young đã nói, ba bạn chỉ cảm thấy thoải mái một nửa thôi, Peter thở dài và lấy máy ảnh mở ra. Tuốt dưới đáy bao da có một túi đặc biệt khác nữa: một cái máy ghi ầm tí hon có khả năng thu được những cuộc hội thoại. – Trước khi gặp Djaro, Peter nói, bọn mình có nên liên lạc trước với anh Robert không? ... Ít nhất cũng có thể nói thiết bị bọn mình hoạt động tốt? – Ý kiến hay, Hannibal đồng tình. Mình sẽ chụp hình nhà thờ Saint – Aldrik! Thám tử trưởng bước ra ban công và đứng ngắm mái vòm vàng nhà thờ trong ống kính. Cậu vừa ngắm vừa bấm nút bộ đàm. – Thám tử trưởng đây! Cậu nói nhỏ. Anh có nghe không? – Nghe rất rõ, tiếng Robert Young trả lời. Em có gì thông báo với anh không? – Dạ không, đây chỉ là thử máy thôi. Bọn em chưa gặp thái tử. Nhưng bọn em sẽ ăn sáng cùng bọn ấy. – Anh sẽ ở gần đây. Nhớ cảnh giác. Hết. – Robert! Hannibal nói, dùng biệt ngữ kỷ thuật để báo là kết thúc một lần phát. Hannibal vừa mới bước vào phòng, thì có tiếng gõ cửa. Đó là thái tử Djaro. – Hannibal, Bob và Peter thái tử reo lên và mỉm cười vui vẻ. Các bạn ơi! Thật là vui khi gặp lại các bạn! Cac bạn thấy đất nước và thủ đô của tôi thế nào? À, tất nhiên là các bạn chưa được tham quan mà! Lát nữa sau khi ăn, các bạn sẽ đi! Thái tử quay sang cửa còn mở: – Vào đi! Thái tử ra lệnh. Xếp bàn gần cửa sổ. Tám đầy tớ mặt lễ phục vàng đỏ của hoàng gia mang vào một cái bàn, mấy cái ghế và những cái mâm đầy chén đĩa bằng bạc. Trong khi các gia nhân đặt bàn. Djaro tiếp tục trò chuyện vui vẻ. Peter, bản chất khá háu ăn, đang theo dõi từng cử chỉ của các gia nhân. – Có vẻ ngon quá! Peter kêu. Mình đang thấy thèm ăn. – Rât tốt, Djaro cười đồng tình. Ta hãy nhanh nhanh ngồi vào bàn ...Bob! Bạn nhìn gì thế? Bob đang nhìn dưới chân một mạng nhện rộng lớn xuất phát từ giường ngủ của cậu đi đến một góc phòng. Một con nhện to tướng, nép mình giữa sàn nhà và ván chân tường, đang nhìn Bob, Bob thầm nghĩ rằng, nếu Djaro có nhiều người hầu, thì không có người nào dọn dẹp lau chùi sạch sẽ hết. – Mình đang nhìn cái mạng nhện này, Bon trả lời thái tử. Chở mình dẹp nó đi cái! Bob tiến một bước lên phía trước, đưa tay ra để phá mạng nhện. Khi đó. Peter và Hannibal hết sức ngạc nhiên thấy thái tử Djaro lao ra, chụp lấy hai chân Bob và làm cậu ngã trước khi kịp phá mạng nhện. Rồi thái tử giúp nạn nhân của mình đứng dậy. – Bob à, xin lỗi, đáng lẽ tôi phải cho bạn biết sớm hơn! Thái tử Djaro nói. Nhưng thật ra tôi không có thời gian. Nhờ ơn Trời, tôi đã kịp thời ngăn không cho bạn hủy mạng nhện. Nếu để bạn làm thế, tôi đã buộc phải đuổi bạn về nước ngay lập tức. Chỉ nhìn thấy cái mạng nhện thôi là tôi thấy hạnh phúc. Đó là điềm tốt. Có nghĩa là các bạn sẽ có khả năng giúp đỡ tôi ... Ba Thám Tử Trẻ kinh ngạc nhìn nhau ... Thái tử hạ giọng nhỏ xuống, như sợ bị nghe. – Chờ một phút! Thái tử nói khẽ. Thái tử tiến ra cửa, rồi đột ngột mở cửa ra. Một người đàn ông mặt áo Jaquette đỏ đang đứng sau cửa. Có lẽ hắn đang nghe lén những gì đang nói trong phòng. Hắn có khuôn mặt kỳ quặc, hơi dễ sợ, mái tóc đen tuyền và hai đầu ria mép vểnh lên. – Có chuyện gì vậy Bilkis? Djaro sẵn giọng hỏi. – Tôi đang chờ, phòng trường hợp Hoàng thân cần một cái gì đó. – Ta không cần gì hết. Khi cần ta sẽ gọi chuông. Anh có thể đi! Nửa tiếng nữa, anh quay lại để dẹp bàn. Người đàn ông nghiêng mình phục tùng, quay gót đi, rồi biến mất ở cuối một hành lang dài. Djaro đóng cửa lại. Sau đó thái tử quay về gần ba bạn thái tử của mình, thấp giọng giải thích: – Đó là người của công tước Stefa. Chắc là rình mò chúng ta. Tôi có một vần đề hệ trọng cần bàn với các bạn ...Tôi cần sự giúp đỡ ...