Xin Chào, Vợ Đồng Chí Chương 3 - 4


Chương 3 - 4
Tìm Bạn Trăm Năm

Chương 3 : Tìm Bạn Trăm Năm


Đoàn cơ giới nào đó ở thành phố X, đang tiến hành huấn luyện như thông lệ.

Đoàn cơ giới nằm ở vùng ngoại ô một huyện nào đó của thành phố X, địa thế xa xôi. Nếu muốn đi từ ngoại thành đến đây, ít nhất phải đổi xe mấy lượt.

Hùng Khải chùi súng, trong óc xuất hiện tình cảnh ở hội gặp mặt mấy ngày trước.

Anh cũng có tư liệu trên trang mạng quân nhân, lúc đó là do đồng đội báo giúp, đăng ký trên website nhưng anh rất ít lên. Hội gặp mặt lần này, cả nước chỉ có vài địa phương. Trang mạng quân nhân này liên kết với quân đội, còn có các đơn vị địa phương tổ chức hội gặp mặt lần thứ nhất, giúp bộ đội giải quyết vấn đề hôn nhân. Vốn dĩ anh không có cơ hội này, tuy có ghi danh trên website nhưng quân đội còn phải tuyển chọn những sĩ quan ưu tú đi tham dự, anh chỉ là một hạ sĩ quan [3]. Song lần này quân đội lại phá lệ chọn không ít hạ sĩ quan tham gia, trong đó có cả anh.

Lúc đó anh mặc quân phục đi dự. Kỳ thực anh cũng không thiếu thường phục nhưng chỉ có mặc quân phục mới vừa người. Nhìn những người quân hàm cao, chức vụ cao kia, anh không nghĩ bản thân có cơ hội được cô gái nào đó nhắm trúng, thế nên cũng chẳng ôm hi vọng.

Hội gặp mặt rất náo nhiệt. Để có thể kết đôi thành công cho càng nhiều người, đơn vị tổ chức ở địa phương bày ra vô số hoạt động, ví dụ như tám phút gặp nhau, hay là đôi bên nam nữ cùng hành động, còn có trò chơi kéo co, cũng có thi ca hát, thậm chí còn thi cõng nàng dâu. Không những vậy, họ còn đem tư liệu của từng người ép thành thẻ nhỏ, treo trên cây ước nguyện nhân tạo. Chỉ cần bạn nhìn trúng cái nào, có thể tháo xuống, sau đó căn cứ theo cách thức liên hệ trên thẻ mà liên lạc với đối phương.

Hùng Khải lẳng lặng đứng trong một góc, không tham gia nhiều lắm. Lúc trước cũng có vài cô gái điện thoại tìm anh, nhưng mỗi lần nhìn thấy quân hàm hạ sĩ quan trên vai anh đều quay đầu bỏ đi.

Hạ sĩ quan, thực sự không lọt mắt người ư? Hùng Khải có chút ngại ngần, nhưng lại cảm thấy đó là lẽ thường của con người. Xã hội này bây giờ đều thực tế như thế hết, các cô gái đã chọn bộ đội tất nhiên không coi chuyện nhà, xe vào đâu. Suy cho cùng bộ đội không có nhiều tiền để mua nhà, mua xe nhưng bọn họ lại có quyền lợi lựa chọn ưu tú để kết giao.

Trong trò chơi cõng nàng dâu, Hùng Khải cõng trên lưng một cô gái cân nặng vượt quá hạn ngạch. Thật ra cô gái này không xấu, mặt rất trắng, chỉ là hơi mập, eo tròn trịa nhưng anh cõng một chút cũng không vất vả, còn về thứ nhất. Cái này có liên quan đến việc mang vật nặng khi chạy, bất kể là nặng bao nhiêu anh đều về nhất. Tuy cô gái này có hơi nặng nề nhưng cũng không ảnh hưởng đến tốc độ của anh. Anh nghĩ, cô gái đó có lẽ sẽ vừa ý anh nhỉ?

Kết quả quá thất vọng. Tham gia trò cõng nàng dâu xong, con gái nhà người ta không liếc anh thêm lần nào nữa, kiêu căng hếch cằm lên, cứ như mắt mọc trên đỉnh đầu vậy. Hùng Khải cười cười tự giễu mình, cũng không để bụng lắm. Những trò chơi sau, ai thích tham gia thì tham gia, anh một trò cũng không bỏ sót, chỉ là phần hi vọng kia đã không còn nữa.

Những người khác không ít thì nhiều đều mang bạn gái về hoặc là có đối tượng qua lại, chí ít cũng có cô gái vừa ý bọn họ, chỉ có anh cái gì cũng không có, đi về không. Sau khi về, tự nhiên bị đồng đội chọc quê, nói anh vô dụng, cả một cô gái cũng không tóm được.

Bị đồng đội trêu chọc, Hùng Khải cũng không thấy bản thân mất mặt. Vốn dĩ có mặt mũi gì mà mất, nói đến chuyện tình cảm, nếu anh thật sự lành nghề thì đến giờ con anh đã có thể đi mua xì dầu rồi. Sống đến 24 tuổi, quen ba người bạn gái, lâu nhất là một năm, ngắn nhất 2 tháng. Trong đó có một người là bạn học tiểu học, lúc đó anh còn chưa đi bộ đội, hai người khá hợp nhưng khi anh đi bộ đội, hai người dần dần cắt đứt liên lạc. Một người khác là do chị gái anh giới thiệu, nhưng chỉ nói chuyện nửa năm, một lần gặp mặt cũng chưa có đã bye bye rồi. Người cuối cùng là dân địa phương, làm phục vụ trong một nhà hàng, nhưng cũng chỉ quen có hai tháng, vì anh không tiền không quyền, con gái nhà người ta không cần anh. Ba lần yêu đương thất bại làm anh có cảm giác thật ra anh không hiểu lòng các cô. Rốt cuộc bọn họ muốn gì, nghĩ gì, anh nghĩ hoài cũng không thông.

Hạ sĩ quan, vốn không phải cái nghề được yêu thích. Anh nhớ từng có khả năng được vào học viện quân sự, nhưng vì đủ thứ nguyên nhân, sau cùng không thể tham dự kỳ khảo sát. Lúc đó buồn bã một thời gian, cũng không nghĩ nhiều. Tiếp đến lần thứ hai khảo hạch, kết quả vẫn là không được đi, thế nên anh tự nhận bản thân không có số làm sĩ quan, cũng không muốn nhắc lại chuyện này nữa.

“Trung đội trưởng, nghĩ gì vậy?” Một binh sĩ đi tới, ngồi xuống cạnh anh.

Hùng Khải chỉnh lại: “Tôi là quyền trung đội trưởng, không phải trung đội trưởng, cấp trên sẽ điều trung đội trưởng mới xuống, tôi sẽ ngừng chức thôi.”

Cái chức quyền trung đội trưởng này của anh đã làm mấy năm rồi. Lần nào cũng có trung đội trưởng mới được cấp trên điều xuống rồi sau đó lại điều đi nơi khác, trung đội trưởng của hai trung đội bọn họ vẫn là Hùng Khải. Anh không biết, lãnh đạo coi trọng anh hay vì quả thực không có nguồn cán bộ tài nguyên. Nghĩ nghĩ lại cảm thấy không có khả năng, lãnh đạo người ta dựa vào đâu mà coi trọng mày? Vì thế anh cũng cho là thiếu nguồn nhân lực, không nghĩ ngợi nhiều.

Mấy năm nay, tuy anh bận rộn huấn luyện, thời gian eo hẹp nhưng vẫn không quên học tập. Anh đã tự thi lấy bằng đại học nhân sự, gần đây lại ghi danh thi lấy bằng pháp luật chuyên nghiệp khóa chính quy. Người có thể bị xã hội đào thải nhưng không thể để bản thân tự đào thải. Có cơ hội, có năng lực, vẫn nên tăng cường học tập, tranh thủ bắt nhịp với xã hội.

“Còn không như nhau thôi. Hiện giờ anh vẫn là trung đội trưởng của hai trung đội chúng ta mà.” Binh sĩ đó ngược lại rất dẻo miệng.

Hùng Khải liếc cậu ta một cái, không nói gì, chăm chú lau súng, nghĩ đến hội gặp mặt kia lại cảm thấy thất vọng.

“Trung đội trưởng, nghe nói hôm trước anh tham gia hội gặp mặt, cái gì cũng không được, thật không?” Binh sĩ thò đầu tới, hỏi nhỏ.

Hùng Khải lườm cậu ta, quát: “Cậu chạy vượt chướng ngại vật 400 mét sao rồi? Đừng đợi đến lúc đó lại không vượt qua, còn không mau đi tập luyện.”

Binh sĩ đó nhíu mày, chỉ đành đi chạy vượt chướng ngại vật. Có điều trước khi đi còn không quên quay đầu lại nhìn trung đội trưởng Hùng một cái, cảm thấy không cam tâm.

Hùng Khải lau khẩu súng đến sáng láng, trong đầu vẫn nghĩ đến chuyện đó. Sau khi đi hội gặp mặt về, ba gọi điện thoại cho anh: “Tiểu Hùng, chuyện đối tượng sao rồi?”

Anh thật tình không biết nên trả lời ba già ra sao. Thân thể ba cũng không khỏe, hi vọng anh sớm kết hôn, nhưng hiện tại đối tượng không có, kết hôn sao đây?

Đột nhiên anh nghĩ đến trang mạng quân nhân đó, đã đăng ký rồi, vì sao không quăng lưới bắt cá, sau đó bồi dưỡng trọng điểm chứ? Biết đâu trong biển người mênh mông có cô gái nào đó đang chờ anh thì sao? Cảm thấy phấn chấn đôi chút, tuy biết cuối cùng mình cũng sẽ thất vọng nhưng có hi vọng còn hơn không có, anh quyết định sẽ làm như vậy.

Hôm nay là ngày gặp mặt của Tu Dĩnh và cháu ngoại của bác Lý. Cháu ngoại bác Lý, thân hình không cao, có thể nói là rất lùn. Lùn tới cỡ nào, Tu Dĩnh ước chừng bằng mắt thấy anh ta cao hơn cô có chút xíu. Bản thân Tu Dĩnh không cao lắm, khoảng 1m58, thế nên cô có thể khẳng định anh chàng cháu ngoại nhà họ Lý này chỉ cao hơn 1m60 một chút. Mặt tròn tròn, mọc mụn trứng cá, đương nhiên người cũng rất mập. Đã lùn còn mập, làm người ta có cảm giác giống như trái bí đao lùn. Với lại, cô luôn có yêu cầu với chiều cao của nam giới, cũng do bản thân không cao mà ra. Vì suy nghĩ cho đời sau, lúc đó cô đã đặt ra quy định, đàn ông không cao 1m70 trở lên không duyệt.

Anh chàng cháu trai nhà họ Lý này ngược lại rất thoải mái, cũng rất hào phóng, mời hai mẹ con bà Tu ăn cơm. Nhưng vì Tu Dĩnh đã không có hứng thú với chuyện gặp mặt, thế nên cô cảm thấy không cần thiết lãng phí thời gian của mọi người. Tuy rằng không nói rõ ràng ngay tại chỗ nhưng cô đã nói qua với mẹ, người này bị loại rồi.

Có điều ăn cơm vẫn phải đi, đó là vấn đề lịch sự, vả lại lúc đó còn có mặt bác Lý, Tu Dĩnh không tiện cự tuyệt. Lúc ăn cơm, Tu Dĩnh thấy vô vị quá, bèn mở điện thoại lên QQ, cũng không phải muốn tán gẫu. Cô chuyển QQ sang chế độ rung, sợ ảnh hưởng mọi người làm họ nghĩ cô không lễ phép, ăn cơm còn nghịch điện thoại. Vừa lên QQ liền có tin nhắn thông báo. Cô mở tin, hóa ra là có người trên trang mạng quân nhân kia gửi thư cho cô. Lúc cô đăng ký đã dùng hộp thư QQ, vì thế có người viết thư cho cô thì hộp thư QQ sẽ nhận được tin nhắc nhở. Lòng cô rộn ràng, đang định mở trang quân nhân đó ra kiểm tra mail, trước mắt lại xuất hiện một cái bóng đen che mất tầm nhìn của cô, làm cô cau mày lại.

“Cô Tu, tôi mời cô một chén!” Anh chàng cháu ngoại đỏ măt, rót cho cô một chén rượu vang, lại đỏ mặt nâng ly mời rượu.

Tu Dĩnh không nghe thấy, bị bà Tu ngồi bên đụng nhẹ, tỉnh hồn lại, vội vàng tắt điện thoại, nâng ly đáp lễ.

Bữa cơm này ăn rất lâu, lâu đến nỗi Tu Dĩnh sốt cả ruột, lại không dám cầm điện thoại lên mạng nữa, mẹ đang lườm cô!

Về đến nhà, quá mệt, Tu Dĩnh chẳng muốn nhúc nhích nữa. Song do mấy ngày trước cô vừa đăng kí trên trang web đó, hiện giờ cô có thói quen mỗi lần lên mạng đều phải xem trang quân nhân đó có ai gửi thư cho cô hay không, cô vẫn còn rất trông chờ có thể gả cho bộ đội mà. Vả lại, đã biết trước là có thư, thế nên cô mệt mà vẫn cố, hỏa tốc mở máy tính lên trang quân nhân đó, sau đó mở hộp inbox.

Quả nhiên, có một lá thư mới!

 

Chương 4 : Thư Trả Lời


Hùng Khải gửi một thư đi xong, liền quên mất chuyện này, bắt đầu huấn luyện căng thẳng.

Công việc trong quân đội, bạn muốn nói rất bận, kì thật cũng chỉ có chừng đó, quanh đi quẩn lại chỉ có mấy chuyện mà thôi, hết huấn luyện lại huấn luyện. Nhưng nếu nói là rất nhàn rỗi thì thực tế bận đến nỗi bạn muốn rút ra một ít thời gian làm việc khác cũng không được.

Ngày hôm đó, đại đội tập bắn. Có mấy binh sĩ luôn bắn kém, dạy mấy lần vẫn y như cũ, sau cùng anh đành để bọn họ ở lại tự mình luyện tập. Những binh sĩ khác đi về, anh để các tiểu đội trưởng dẫn mọi người trở về, mình anh ở lại đôn đốc bọn họ. Huấn luyện lâu lắm mới thả cho họ về, lúc này mọi người đều đang ngồi trước căn-tin lau súng.

“Mọi người kiểm tra coi trong súng còn đạn không? Nếu có, tháo đạn ra rồi lau tiếp.” Anh hét.

Vì năm đó xảy ra sự kiện trong một lần lau súng thì súng cướp cò. Lúc đó có một binh sĩ kỳ cựu tập bắn xong, không kiểm tra kỹ càng trong súng còn đạn hay không, kết quả lúc lau súng cướp cò. Bản thân chết đã đành, còn liên lụy cả trung đội trưởng, thậm chí là đại đội trưởng và chính trị viên. Thế nên sự việc đó ảnh hưởng rất lớn trong đoàn thể, về sau mỗi lần lau súng lãnh đạo đại đội đều đặt nặng vấn đề này.

“Trung đội trưởng, anh đã nói mấy trăm lần rồi, lỗ tai bọn em nghe đến nổi sần luôn rồi.” Có binh sĩ càu nhàu.

“Hiện tại sợ rầy rà, không kiểm tra kỹ. Đợi xảy ra chuyện mới biết nặng nhẹ thế nào. Mọi người mau chóng kiểm tra một lượt coi trong súng còn đạn hay không, ai không kiểm tra đàng hoàng, tôi bắt người đó nuốt đạn cho tôi đấy!” Hùng Khải nghiêm mặt quát lớn.

Binh lính không dám dị nghị gì nữa. Trung đội trưởng Hùng này cái gì cũng tốt, mỗi tội quá nghiêm khắc, kỷ luật nghiêm hơn ai hết, vì thế mọi người bắt đầu kiểm tra đạn trong nòng súng.

Ăn xong, tiến hành một số hoạt động giáo dục trên phương diện chính trị. Còi tắt đèn vang lên, mọi người đều lên giường đi ngủ nhưng Hùng Khải không sao ngủ được.

Anh nghĩ tới chuyện bức thư, cũng không biết có ai gửi thư trả lời cho anh không. Tuy biết khả năng trả lời cực kỳ bé nhỏ nhưng anh vẫn chui trong chăn mở trang quân nhân đó.

Quân đội kiểm tra việc sử dụng di động của binh sĩ rất nghiêm ngặt, phần lớn mọi người đều lén lút dùng. Di động của anh từng bị tịch thu mấy lần, may mà lãnh đạo đại đội đều bao che cho anh. Mỗi lần có lệnh tổng kiểm tra ban xuống, lãnh đạo đều thông tin cho anh đầu tiên, để anh giấu điện thoại đi, thế nên sau đó không xảy ra chuyện gì nữa.

Lúc này, cả người anh vùi trong chăn, đầu cũng không dám ló ra, dùng chăn cản ánh sáng phát ra từ di động, bất quá cũng có cái dở; nếu có người đến kiểm tra, trốn trong chăn sẽ không nghe được tiếng động bên ngoài. Vậy nên anh thò tai ra ngoài chăn, lắng nghe động tĩnh bên ngoài, chỉ cần có động tĩnh lập tức giấu di động đi.

Anh không cho rằng sẽ có người hồi âm cho mình, gửi bức thư đó chỉ để an ủi bản thân mà thôi, không ngờ rằng anh thật sự nhận được thư trả lời. Đó là một cô gái nhìn rất xinh đẹp, tóc ngắn ngắn, mặc T-shirt, tươi cười rạng rỡ, vừa nhìn đã đoạt mất tâm anh, đột nhiên anh cảm thấy nóng bức người.

Lúc đó anh ôm hy vọng quăng lưới tát cá, từ từ bồi dưỡng. Tuy biết các cô gái bây giờ coi trọng địa vị nhất, chắc chướng mắt tên lính là anh đây. Thử thì thử vậy thôi, không ngờ thật sự nhận được thư trả lời.

Xin chào, rất vui khi nhận được thư của anh. Tôi là Tu Dĩnh, công tác tại phòng tiêu thụ, công ty địa ốc thành phố H. Từ nhỏ tôi đã rất thích bộ đội, hi vọng có thể kết bạn với anh.

Nội dung hồi âm không dài nhưng có thể nhận ra, đó là một cô gái lễ độ, lại chân tình, nói sơ sơ tình hình của mình một lần. Một bức thư này khiến nội tâm Hùng Khải có hi vọng song nghĩ đến thân phận hạ sĩ quan của mình, phần tình cảm kích động kia lập tức bị đè xuống. Với thân phận đặc biệt là bộ đội, không thể đăng hình của mình lên mạng, trong phần giới thiệu bản thân cũng chỉ nói mình là một người lính, không có nói thêm cái gì khác, cho nên có lẽ cô gái này cũng không biết mình là hạ sĩ quan. Nếu biết rồi, có khi nào cô ấy cũng giống những cô gái ở hội gặp mặt kia, không đếm xỉa gì đến anh nữa?

Vì thế anh trả lời, nội dung như sau: Tôi tên Hùng Khải, là một hạ sĩ quan đóng quân ở vùng xa của thành phố X. Tuy rằng quân hàm của tôi không cao nhưng tôi có một trái tim chân thành. Nếu cô Tu cảm thấy tôi không tệ, vậy có thể liên hệ với tôi. Nếu cảm thấy điều kiện của tôi không như ý, chúng ta cũng có thể làm bạn.

Nghĩ nghĩ, lại viết thêm một lá thư: Trước mắt tôi đang ở trong quân doanh, khả năng trả lời thư không thuận tiện lắm, có lẽ trả lời hơi chậm, xin cô Tu đừng trách.

Viết xong hai lá thư trả lời, Hùng Khải cao hứng đến nỗi mất ngủ, trong lòng cứ có cảm giác mình và cái cô Tu Dĩnh này có duyên phận. Có điều nghĩ nghĩ lại thấy, chẳng qua người ta mới hồi âm có một lần, biết đâu nghe nói anh là hạ sĩ quan lại không muốn trả lời nữa thì sao? Dù sao cũng hơn không có hi vọng gì, ít nhiều cũng an ủi anh một chút.

Mấy ngày nay Tu Dĩnh bận tối mắt. Gần đây một số công ty địa ốc ở thành phố H có nội tình, bị quần chúng báo cáo, liên đới ảnh hưởng đến công ty cô. Bất quá danh tiếng công ty cô xưa nay luôn tốt, không có chuyện lừa gạt khách hàng. Vì thế, tuy có mấy con chuột cá biệt xấu xa làm ảnh hưởng tới tập thể nhưng thành tích công ty họ vẫn ổn thỏa.

Hai ngày trước đi qua quảng trường, thấy phòng kinh doanh công ty địa ốc Ngân Sâm bị người ta dán vải trắng, trên có dòng biểu ngữ “Quan lại cấu kết doanh nghiệp, một phòng cấp nhiều giấy chứng nhận, làm hại nhân dân, trả công lý cho chúng tôi” v.v., phòng kinh doanh đó còn bị người ta đập vỡ cửa sổ, cửa chính. Cô cảm giác có một cơn lạnh buốt xộc lên óc, có thể tưởng tượng, công nhân viên công ty đó giống như chuột chạy qua đường bị người ta la hét đuổi đánh, khốn khổ cho nhân viên kinh doanh. Đứng trên phương diện viên chức, cô có thể hiểu nỗi khổ trong đó. Hôm nay công ty bị phơi bày ra như thế, chịu khổ vĩnh viễn là những nhân viên cấp dưới mà thôi, ông chủ luôn cao cao chễm chệ trong văn phòng, một bên kiếm tiền bẩn, một bên để nhân viên chịu trận thay mình. Có điều cũng may mắn, công ty của mình rất công chính, coi như là vận đỏ nhỉ?

Về đến nhà, cô mệt rã rời. Tuy thế vẫn không quên lên trang web kia. Có rất nhiều bộ đội gửi thư cho cô, cô vẫn hài lòng với tướng mạo của mình, điều kiện của bản thân lại không tệ, người ta chú ý cũng không có gì lạ. Có điều sau khi liên lạc với một số anh bộ đội, lại không biết vì sao cảm thấy không phù hợp với hình tượng bộ đội trong ấn tượng của cô.

Cô vẫn hay dạo quanh diễn đàn thảo luận của vợ lính trên trang đó, có rất nhiều vợ bộ đội, vợ tương lai của bộ đội, còn có một số cô gái cũng yêu bộ đội như cô. Cô không gửi bất kỳ bài viết nào, chỉ lẳng lặng theo dõi ghi chú về những ngọt ngào cay đắng của các chị. Tuy mọi người cũng có oán trách này nọ nhưng có thể nhận thấy, các đồng chí vợ này rất hạnh phúc, chẳng qua lí giải về hạnh phúc của mỗi người không giống nhau mà thôi.

Cô cũng có đi qua diễn đàn bộ đội, đọc các sự tích của họ liền cảm thấy mình giống như một thành viên trong bọn họ. Ngoài mấy forum này, còn có forum chuyên ghi lại mục tìm bạn trăm năm, nhưng cô cũng phát hiện có rất nhiều cô gái nói mình bị bộ đội lừa, lại phát hiện rất nhiều người mạo danh bộ đội tìm bạn trên forum này. Người điều hành website kêu gọi mọi người lúc tìm bạn trăm năm nhớ lau mắt thật sáng, đừng để bị lừa gạt. Vậy nên Tu Dĩnh đặc biệt cẩn thận, một khi phát hiện có gì đó không ổn, cô lập tức ngừng liên lạc, cô không muốn bị một tên bộ đội giả hiệu lừa.

Kỳ thật trong số thư hồi âm, có một đối tượng cô rất vừa lòng, chỉ có điều sau khi người đó gửi cho cô một bức thư xong thì không có bất kỳ động tĩnh nào nữa, dường như hoàn toàn biến mất.

Người đó chỉ có một đoạn giới thiệu ngắn gọn, không giống những người khác. Mặc dù không dài nhưng viết rất chân thành, làm cô có một thứ cảm giác, đây nhất định là một người đàn ông rất tâm huyết, là người lính thật sự, thế nên cô rất trông chờ thư hồi âm của người nọ. Nhưng đợi đã mấy ngày rồi, không có chút tin tức nào của người đó, về sau cô nghĩ, có lẽ người ta không vừa mắt cô nên cũng không nghĩ nhiều nữa.

Hôm ấy cô ngủ đến nửa đêm đột nhiên thức giấc. Nhìn đồng hồ thì đã hai giờ sáng. Di động phát sáng, hóa ra trước khi ngủ cô mở trang web quân nhân đó, quên tắt mà ngủ thiếp đi. Bức xạ điện thoại này rất lớn, đặt bên cạnh gối đầu không có lợi cho sức khỏe nên cô định tắt điện thoại rồi ngủ tiếp. Vô tình lại phát hiện, người đó trả lời thư cho cô. Nội dung vẫn ngắn gọn như cũ, rất thẳng thắn, chỉ có dăm ba câu, nói ra thân phận, còn có tên tuổi.

Hạ sĩ quan? Cô biết hạ sĩ quan không phải sĩ quan nhưng công việc chẳng khác gì sĩ quan, vả lại cô cũng biết hạ sĩ quan nếu thật sự muốn lưu lại cũng không dễ gì.

Từ thư hồi âm của người đó, cô nhìn ra một chút bất an nơi anh. Nguyên nhân gì khiến anh lo lắng như thế? Nó làm cô tò mò, đằng nào cũng không ngủ tiếp được, không bằng trả lời thư lại. Vì thế cô ấn bàn phím, trả lời: Xin chào, thật vui vì anh thẳng thắn với tôi như thế. Hạ sĩ quan thì sao chứ? Là hạ sĩ quan thì không thể có bạn sao? Trong bộ đội có được bao nhiêu sĩ quan đây, phần lớn đều phải nhờ vào binh sĩ và hạ sĩ quan mà. Tuy nói lính mà không muốn làm nguyên soái không phải lính giỏi, nhưng mọi người đều làm nguyên soái thì ai làm binh sĩ, khi đó nguyên soái chẳng phải là tư lệnh trơ trọi sao?

Trả lời thư xong, Tu Dĩnh cũng ngủ không vô nữa, cũng không vội vàng tắt điện thoại, mở tư liệu của người đó, coi một lần lại một lần. Hùng Khải? Cái tên buồn cười ghê. Nghĩ đến đó, Tu Dĩnh đột nhiên bật cười.

Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/38240


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận