Chương 8 Niềm đau biết kể cho ai Mất đi người mẹ, Hạ Âu bắt đầu rất tiêu cực, mọi chuyện giữ lại trong lòng, nỗi đau đớn cũng giữ lại trong lòng. Cô còn ít lời hơn trước, thường một mình ngồi đờ đẫn, hoặc trốn kín trong phòng ngủ, viết gì đó.
Tôi lo cho cô, nhưng tôi không trách gì. Nhẫn kim cương cất trong ngăn kéo. Tôi đã chưa thể trao cho cô, tôi chờ cô bình tâm.
Hạ Âu rất sợ mất tôi, trước, cô có mẹ, giờ, tôi là chỗ dựa duy nhất. Mỗi tối cô không còn dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve tôi, mà như con mèo nhỏ náu kín trong lòng tôi, đôi tay gấp gáp ôm chặt eo tôi. Thật lâu rồi mới ngủ thiếp đi.
Đã hết hai năm thời hạn làm gái bao cho tôi! Tôi giờ đây không còn phát lương hàng tháng cho Hạ Âu nữa, ngược lại, đưa tất cả thẻ tín dụng và tài khoản, tiền bạc cho cô giữ. Chúng tôi đã sống như một đôi vợ chồng thực sự. Tôi chưa từng nghĩ rồi ái tình của tôi sẽ vỡ tan ra làm sao, tôi cứ tận hưởng cuộc sống yên bình hạnh phúc này.Có thể nói, tôi vì được đủ đầy mà vui sướng.Một ngày, cũng không rõ vì sao, cô đột nhiên vui lên, mặt hồng nhuận, đôi lúc hóng ngoài cửa sổ, cười ngọt ngào và thầm kín. Tôi không rõ đã xảy ra điều gì, nhưng tôi vui mừng vì cô đã hồi sinh.“- Cười cái gì hả ngốc?” – Hỏi cô, tôi vô tình đã lây nỗi vui kia.“- Em chả nói cho anh biết!” Nói rồi, cô quay người chạy mất. Tôi lâu lắm mới có tâm trạng thoải mái.Dục vọng cuồng lên như sóng cả, khi tôi thấy cô kiều diễm và nhí nhảnh lắc lư đôi mông nhỏ chạy mất.Tôi như con mãnh thú trong mắt chỉ còn con mồi, ôm cô lại, bước dài về phía buồng ngủ, rồi sau đó chả xót xa gì vứt cô thật mạnh như một đồ vật lên giường, tôi chồm tới.Suýt nữa tôi tưởng mình nghe nhầm, vì sự phản kháng đầy mãnh liệt của cô trước đây chưa bao giờ có. Tôi ngừng lại, nhìn cô, trong đầu vô tình bắt đầu nghĩ loạn xạ – trước đây cô làm nghề gì.“- Đừng, anh nhẹ một chút có được không?” – Cô ấy nói, vô cùng hấp dẫn trong bộ quần áo xốc xếch, đôi mắt hỗn loạn tia nhìn như thuỷ yêu làm tôi mê mệt. Nhìn thấy Hạ Âu trong lúc khêu gợi và giận dữ, một thằng đàn ông như tôi đã mất cả mọi suy nghĩ và quy tắc.Tôi lại chồm lên, xé quần áo cô.“- Anh Bân, anh Bân, đừng! Trời ạ, anh đừng làm đau con!” – Cô hét lên.Tôi sững lại, bàn tay để trên bầu vú Hạ Âu, quên vò..“- Cái gì? Con mình à?” – Hỏi lại.“- Dạ!” – Mặt Hạ Âu đỏ dần, như đoá hồng.“- Của chúng mình à?” – Lại hỏi lại, nghi ngờ.“- Dạ!”Tôi có lẽ 3 phút liền không nói năng gì, cứ thế nhìn xuống cô ấy. Người con gái đôi mắt long lanh trong tay tôi, đã làm mẹ rồi. Tay tôi trượt xuống bụng cô ấy, vuốt ve nhè nhẹ, ở đây có một sinh mệnh nhỏ bé! Đó là đứa con của tôi.Mẹ kiếp, mình có con rồi này!Rồi tôi bắt đầu cuồng lên ôm bổng Hạ Âu, nhấc bổng cô lên, làm cô lại kêu thét – “Kìa, cẩn thận còn em bé nữa!”Tôi lại đặt cô xuống nhẹ nhàng, vui sướng vô bờ bến. Tôi chạy như điên ra phòng khách, chạy vào nhà bếp, rồi lại chạy trở ra, mồm hét váng lên – “Tôi có con rồi, ha ha, con ơi, bố mày là thiên tài đấy nhé!”“- Khiếp quá, anh điên rồi à!” – Hạ Âu cười, mặt tràn trề vui.“- Hạ Âu, Hạ Âu! Em phải nói cho con biết, bố nó là một thiên tài!” – Tôi lại hưng phấn chạy tới ấp lấy gương mặt cô hôn như điên.Hạ Âu lúng búng cười, cười rồi hỏi: – “Sao lại thiên tài?”“- Vì bố nó làm cho mẹ nó có em bé!” – Tôi hào sảng nói – “Không phải thiên tài sao?”Cô ấy cười rạng rỡ.Tối hôm đó tôi đã đi mua ngay bỉm và bình sữa, mua thêm cả tá quần áo trẻ sơ sinh và giày vải, rồi ôm đống đồ dùng bé xíu xinh xẻo ấy nhủ thầm – “Quỷ con, mày nhất định phải đẹp trai và thông minh như bố đây này!”Ngày thứ hai, tôi kéo Hạ Âu đi ra phố mua cái giường trẻ con thật đẹp.“- Còn lâu mới đẻ!” – Hạ Âu bảo.“- Em thì biết cái gì, chả lẽ đẻ ra con lại ngủ với chúng mình à? Anh không cho phép ai đến giành mất Hạ Âu của anh, con cũng không được!”“- Em thấy có vẻ anh bị điên thì phải!” – Cô nói, cười êm ái.Cuộc sống sau này sẽ thật ấm áp và tươi sáng. Còn phải nghĩ tên cho con này, còn phải mua sách cho con này, rồi còn phải học cách trở thành một ông bố!Hạ Âu có lần nhắc, có lẽ em trước khi lo sinh con thì nên lo tốt nghiệp, nhưng bị tôi mắng.Phải biết tôi đã dùng toàn bộ thân thể và tâm hồn tôi để đón đợi đứa con yêu dấu này. Zz Đứa con đầu lòng của tôi và Hạ Âu.Sau Hạ Âu không nói gì nữa, cô vốn không thích nhiều lời, chỉ cười mỉm và tận hưởng hạnh phúc làm mẹ.Hạ Âu trên giường, nằm trong lòng tôi, nhè nhẹ nói về những tâm trạng của người làm mẹ. Zz “- Giá mẹ em còn sống, trở thành bà ngoại, tốt biết bao!” – Cô thầm thì.Mẹ cô? Trong óc tôi phiêu dạt lại những hình ảnh trước lúc bà mất, vết bầm tím trên eo. Nhưng chỉ thoảng qua như mây dạt thôi, bởi Hạ Âu trong lòng tôi ngủ, vết bầm trên eo cô vì cái giường ký túc cũng đã tan đi dần.“- Đừng nghĩ nhiều em ạ, mẹ em sẽ nhìn thấy chúng ta từ trên trời.”Tôi không thể tưởng tượng cuộc sống có thể tràn đầy ý nghĩa như thế này, nhiều đến mức, tôi không kịp nếm trải hết. Công việc cũng nhiều thành tựu, tôi không có gì ưu phiền.“- Hạ Âu!” – Tôi ôm cô, gọi tên cô nồng nàn.“- Dạ!” – Cô đáp khẽ.“- Anh yêu em và con!”“- Em cũng thế!”“- Em là của anh phải không?”“- Vâng, em chỉ là của anh!”Những âm thanh ấy êm đềm mãi mãi trong trái tim tôi.Tôi định, vào ngày lễ Tình nhân tới, sẽ đeo vào tay Hạ Âu chiếc nhẫn cầu hôn, rồi cô ấy sẽ là người yêu thương duy nhất của đời tôi.Nhưng khi đó, tôi không bao giờ nghĩ, sau này tôi sẽ gọi vợ yêu bằng tên người khác. Và chiếc nhẫn cầu hôn như lời thề yêu thương ấy, Hạ Âu suốt đời không còn cơ hội đeo. truyen8.mobi chúc bạn đọc truyện vui vẻ.