Yêu Còn Khó Hơn Chết Chương 57

Chương 57
Kết cục đã định ( Thượng )

Quyết định của Từ Y Khả làm cho bà Từ ngày đêm mong chờ nay lại trở tay không kịp, bà không nghĩ rằng con gái mình khi trở về đã hồi tâm chuyển ý, mà thậm chí còn nhảy vọt lên kết hôn.

Buổi sáng mồng một, ở trong phòng bệnh, Mã Tuấn đã nói chuyện kết hôn với cả nhà. Nghe xong chuyện này người bị shock nhất là mẹ của Mã Tuấn.

 

Ông Mã thì vui mừng, nói: “Chuyện tốt, chuyện tốt, mới đầu năm mà nhà chúng ta đã có tin vui, là dấu hiệu tốt!”

Mẹ Mã Tuấn nói: “Đây mà dấu hiệu tốt gì, nếu không vì cô ta, Mã Tuấn có thể nằm trong bệnh viện sao?” Bà luôn cho rằng Y Khả là sao chổi, luôn đưa cái bộ mặt khóc tang, mồng một đầu năm gặp cô ta là xui xẻo.

Mã Tuấn nhíu mày: “Mẹ, chuyện này liên quan gì đến Y Khả? Là do con lái xe không cẩn thận, còn làm liên lụy đến cô ấy bị vào viện.”

Ông Mã cũng nói: “Đúng rồi, con đừng để ý đến mẹ con, không có việc gì thì càu nhàu, ai cũng chả hợp mắt bà ấy, tóm lại, bố vừa lòng cô con dâu này.”

Mã Tuấn nói: “Bố mẹ, con và Y Khả muốn kết hôn càng sớm càng tốt.”

Anh sợ cô sẽ hối hận, lại đổi ý cho nên phải nhanh chóng làm cho kết cục đã định.

Mẹ Mã Tuấn bực mình nói: “Con bây giờ còn ở  bệnh viện, kết hôn như thế nào hả? Con nói đi, chuyện kết hôn này có phải là do cô ta đề nghị không? Đứa ngốc này, đừng có ngốc nghếch để người ta lừa , nhà chúng ta cũng không tệ, con cũng chả cụt tay thiếu chân sao lại phải tìm một cô gái như vậy. Mã Tuấn, mẹ nói cho con nghe, yêu đương ai cũng được nhưng kết hôn phải tìm một cô gái bản địa , hiểu biết, con nói đúng không…”

Mã Tuấn cao giọng: “Được rồi mẹ, là con thích Y Khả, là con theo đuổi cô ấy, khó khăn lắm mới cầu hôn đượ , muốn nhanh chóng rước cô ấy về nhà. Con không hiểu Y Khả có cái gì không tốt, sao mẹ lại không thích cô ấy.”

“Cô ta không có gì là không tốt, nhưng tốt hơn cô ta vẫn không thiếu, mẹ nói cho con, con muốn cùng cô ta yêu đương quyến luyến mẹ  không phản đối, nhưng mẹ không đồng ý hai đứa kết hôn sớm như vậy, con mới quen biết cô ta chưa lâu vậy mà đã vội vàng quyết định kết hôn?”

“Kết quả của tình yêu là kết hôn, con và Y Khả tuy quen nhau chưa lâu, nhưng bọn con cũng không phải là mù quáng mà quyết định như thế này.”

Ông Mã nói với vợ mình: “Được rồi, bà nói bớt vài câu đi.” Lại nói với con trai: “Mã Tuấn à, kết hôn là chuyện lớn, định ngày này, chọn áo cưới này, tiệc cưới này, tất cả đều phải chuẩn bị, con bây giờ còn nằm viện không tiện , hay là con nói chuyện lại với Y Khả, nhà mình sẽ đem sính lễ đến, đợi đến sau khi con xuất viện rồi mới chọn ngày làm hôn lễ.”

Ở thành phố Giang Nhạc  tục lệ nhà trai đem sính lễ đến dặm hỏi nhà gái là một sự kiện rất long trọng, trên cơ bản cũng như kết hôn , rất ít khi có thể rút lời lại.

Mã Tuấn nói: “Được, con sẽ nói với Y Khả nói một tiếng, tháng hai là lễ phóng sinh như vậy không hay lắm, vậy đầu tháng ba đi, con cũng xin phép bệnh viện. Dù sao bây giờ con cũng đã tốt hơn , có thể ở nhà nghỉ ngơi.”

Bà Mã thấy hai cha con này hoàn toàn tự quyết định, không thèm để tâm đến lời phản đối của mình, tức giận đến choáng váng, nói: “Được, đây là nhà của các người , sau này có chuyện gì cũng đừng nói với tôi!” Còn chưa vào cửa, đã có người dựa, sau này có lẽ chỉ xem bà bằng nửa con mắt.

Đêm đó Mã Tuấn  liền gọi điện thoại cho Từ Y Khả nói chuyện này, cô uhm một tiếng, nói: “Người nhà anh không có ý kiến gì sao?”

Anh cười nói: “Đương nhiên không có, cả nhà anh đều rất thích em, anh còn muốn ngay ngày mai rước em về nhà, nhưng cũng không thể để em chịu tủi thân được, kết hôn là chuyện một lần trong đời, anh muốn lễ cưới chúng ta hoành tráng một chút , để mọi người đều biết anh cưới được một người vợ tốt về”

Cô cười cười, nói: “Được, em biết rồi, em sẽ nói chuyện với bố mẹ.”

Lúc gần tắt máy, anh nói: “Y Khả, hãy tin anh, kết hôn với anh, anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em .”

Cô nói: “Em tin.”

Cô nói với bà Từ chuyện này, bà Từ rất kích động. Sáng sớm đầu tháng ba bà Từ đã dậy thu xếp, còn hỏi thăm hàng xóm ở thành phố Giang Nhạc này còn có tục lệ nào, sợ đến lúc ấy thất lễ không thu xếp được chu toàn. Ngược lại người trong cuộc là Từ Y Khả lại hết sức bình tĩnh, giống như không phải là cô sắp lấy chồng.

Mẹ Mã Tuấn lại chả mấy hứng thú, nhưng ngày đó vẫn cùng mọi người đến , trên mặt tuy vẫn nở nụ cười, nhưng vẫn nhìn thấy được sự miễn cưỡng và không hài lòng.

Ở thành phố Giang Nhạc này, tục lệ rất rườm rà , ví dụ như chuyện đặt sính lễ, nhà trai tặng cho nhà gái càng nhiều tiền bao nhiêu thì sẽ cho thấy rằng nhà trai coi trọng nhà gái bấy nhiêu. Ngoại trừ tiền, còn có vàng, quà gặp mặt của người thân.

Bởi vì Từ gia không phải là người Giang Nhạc, cũng không có họ hàng ở đây nhiều, cho nên rất nhiều việc đã được đơn giản hơn.

Nhưng sính lễ vẫn là mặt mũi của nhà trai, là sổ tiết kiệm sáu mươi vạn. đối với người có tiền ở Giang Nhạc đây có lẽ không tính là gì, nhưng đối với người bình thường cũng là một con số lớn

Bà Mã nói: “Tuy rằng Y Khả không phải là cô gái ở thành phố này, nhưng chúng tôi đều làm theo phong tục của Giang Nhạc, sính lễ cũng không tệ, con xem qua đi.”

Ông Từ nghe xong có khó chịu, đang chuẩn bị nói hai câu, thì bà Từ nháy mắt ông, nói: “Tiền nhiều tiền ít không quan trọng, chỉ cần Mã Tuấn tốt với Y Khả nhà chúng tôi là được rồi, nơi này rất  nhiều tập tục, tôi  và bố Y Khả không phải không hiểu, nếu còn chỗ nào thiếu sót, mong ông bà thứ lỗi.”

Ông Mã nói: “Ông bà khách khí rồi, đều là người một nhà, còn nói cái gì mà thứ lỗi hay không thứ lỗi chứ .”

Mã Tuấn cũng nói: “Cô chú yên tâm, con nhất định sẽ sống thật tốt với Y Khả .”

Bà Từ làm một bàn đồ ăn chiêu đãi, sợ họ ăn không quen, đặc biệt nấu theo hương vị của người Giang Nhạc.

Bà Mã ăn hai miếng rồi nói: “Dựa theo phong tục của Giang Nhạc, bữa cơm này được gọi là bữa cơm đính hôn, bình thường nhà gái phải mời đến khách sạn .”

Chân ông Mã dưới bàn đá chân vợ mình , thật sự rất khó chịu.

Ông Từ luôn cưng con gái mình như bảo bối, nghe xong lời này, sắc mặt rất tệ .

Từ Y Khả chỉ im lặng ăn cơm, mẹ Mã Tuấn không thích cô, cô đã biết từ lâu .

Bà Từ nói: “Thật ngại quá, tôi cũng không biết có tục lệ như vậy, có thể bởi vì ở chỗ chúng tôi hai đứa nhỏ đính hôn chỉ là hai gia đình ngồi nói chuyện, đối với chuyện bàn cơm không có để ý lắm, cho nên tôi cũng xem nhẹ …”

Bà Mã nói: “Cho nên vẫn nói là có sự khác biệt về nơi ở , đây…”

Mã Tuấn nhanh chóng ngắt lời mẹ: “Cô à,thức ăn cô làm rất ngon, sau này con phải thường xuyên đến đây mới được.”

Bà Từ cười nói: “Con thích là tốt rồi.”

Mã Tuấn mặc dù vẫn còn bị thương, nhưng rất cao hứng, uống cả mấy ly rượu. Lúc về, Từ Y Khả đưa anh xuống lầu, cảm giác hơi say, mặt anh đỏ lên, nắm chặt tay cô, nói: “Y Khả, anh  thật sự  rất vui.”

Nguồn: truyen8.mobi/t124770-yeu-con-kho-hon-chet-chuong-57.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận