Yêu Còn Khó Hơn Chết Chương 9

Chương 9
Nếu không đồng ý (Hạ)

Trần Mặc Dương quay lại bên cạnh bể bơi, nói:

-”Chính Hàn, kéo cô ây lên.”

Mẫn Chính Hàn đang cao hứng, sao lai có thể dừng lại như thế được. cô gái trong ngực mình vừa diu dàng vừa mềm mại, giống như trái cây đang ở thời điểm chin mọng, toát lên mùi vị của tuổi trẻ, ngọt ngào mà không ngấy. Mà tay chơi Mẫn Chính Hàn đã nhận ra đây là một loại trái cây ngon, do đó lai càng thich thú hơn, hận không thể một tay bóp nát cô ra sau đó liếm từng giọt một ,không chút dư thừa.

Từ Y Khả cảm nhận được bản thân mình bi hắn ghìm chặt không thể động đây, kêu cũng không nổi, cả miệng toàn là nước từ từ chảy vào…

Mẫn Chính Hàn đem cái áo len trên người cô cởi ra, tay hắn xoa xoa tấm lưng trần , làn da của cô thật trắng mịn làm sao!

Cô chỉ biết khóc!

-”Này làn da em này thật min màng!”

Mẫn Chính Hàn một bên vừa mút vào gáy cô , một bên còn nghiêng đầu mơ hồ cảm thán với Trần Mặc Dương.

Trần Mặc Dương chỉ vào Từ Y Khả, giọng điệu đã xấu đi:

-”Tôi nói cậu đem cô ấy lên bờ ngay.”

Mẫn Chính Hàn nhìn con mồi sắp đạt được trong tay, lơ đễnh nói:

-”Dương tử con mẹ cậu chứ, không có việc gì làm sao, lại bắt đầu phát bệnh!”

Tay hắn ta vẫn không nhàn rỗi, vừa nói vừa cởi những mảnh vãi cuối cùng trên người Từ Y Khả ra, hai tay cởi áo ngưc vứt xuống, đầu hắn cuối xuống giữa ngưc cô, chăm chăm liếm mút trên ngực cô, Từ Y Khả giãy dụa một trận kịch liệt bắt đầu khóc lên.

-“Buông tôi ra… buông tôi ra…”

Trần Mặc Dương nhìn Từ Y Khả ở trong nước đã kiêt sức, mất hết kiên nhẫn nhảy xuống hồ bơi , không nói hai lời kéo cô lên bờ, động tác quá nhanh chóng, Mẫn Chính Hàn nhất thời phản ứng không kịp, đến khi giât mình lại thì người đã bị Trần Mặc Dương ôm lên rồi.

Từ Y Khả vừa lạnh vừa sợ hãi, ở trong long Trần Măc Dương không ngừng run lên.

Trần Mặc Dương buông cô ra, nói: “Tự đi đươc không?”

Từ Y Khả cứng ngắc gật đầu, đi chưa được hai bươc liền xụi lơ, không biết là vì còn sợ hay là bị lạnh quá, chân cô như nhũn ra, một chút sức lực cũng không có, áo khoác của cô cách vài bước chân, Từ Y Khả vừa định đi qua lấy chúng lại thấy Mẫn Chính Hàn leo lên bờ, hơn nữa đang đi tới phía cô, chỉ vào Trần Mặc Dương:

-”Cậu lên cơn điên gì nữa thế! Tôi không tin không động được vào cô ta !”

Từ Y Khả không hề dữ hình tượng khóc lên, như nhìn thấy ác quỷ, ôm lấy đùi Trần Mặc Dương:

-”Cầu xin anh , đừng để anh ta lại đây… Đừng cho anh ta lại đây”

Hai lần gặp Trần Mặc Dương đều là những tình cảnh tai họa nhưng bây giờ Trần Mặc Dương là người duy nhất có thể giúp cô, và cũng là vị cứu tinh duy nhất.

Mẫn Chính Hàn vẫn đứng ở tư thế giữ người cô, một bàn tay túm áo cô chuẩn bị kéo cô lại. Từ Y Khả dùng hết sức lực ôm chân Trần Mặc Dương, ngẩng đầu nhìn anh ta, trong mắt tràn đầy đầy nước mắt, có thể nhìn thấy đươc sự cầu cứu của cô.

Rốt cục, Trần Mặc Dương cũng đẩy người Mẫn Chính Hàn ra, từng chữ từng chữ nói:

-”Tôi nói không thể cham vào cô ấy là không thể chạm vào!”

Mẫn Chính Hàn thật đúng là bị dọa, ngoại trừ có một lần vài năm trước kia, chứ anh ta và Trần Mặc Dương chưa bao giờ vì đàn bà mà gây gỗ, bây giờ thấy thái đô cứng rắng của Trần Mặc Dương như thế , nhất thời ngây ngẩn cả người.

Trần Mặc Dương ngồi xuống ôm lấy Từ Y Khả đi ra ngoài.

Từ Y Khả cũng không biết anh ta mang cô đi nơi nào, trên người anh ta không có mặc áo làm cho cô cũng không biết nên nhìn đi chổ nào. Tâm trạng căng thẳng, cô thực sợ hãi không biết sự tử tế của người đàn ông này kéo dài bao lâu, sợ hãi anh ta nửa đường ném cô mặc kệ.

Thế nhưng giờ khắc này chỉ có cái ôm của anh ta mới cho cô cảm thấy an toàn .

Cứ nghĩ ngợi lung tung , đến lúc anh ta buông cô xuống, thì hai người đã ở trong môt phòng ngủ

Lúc đầu tóc của Từ Y Khả vốn là buột cao lên, vừa rồi trải qua chuyện vừa rồi ở dưới bể bơi, tóc tai lôn xộn,từng giọt nước vẫn còn lăn trên má.

Đáng xấu hổ hơn là quần áo ướt đẫm dán chặt trên cơ thể, làm hiện rõ rệt phần áo ngực của mình, quả thực đối với không mặc quần áo chả có gì khác nhau . nhớ lại lúc cô vừa rồi như thế này thế này mà hắn ôm cô đi một đoạn đường, mặt Từ Y Khả thoáng chốc đỏ lên, theo bản năng dùng hai tay che ngực mình lại.

Nước trên người chay từng giọt từng giọt xuống thảm lông, Từ Y Khả không cần nhìn cũng biết đồ đạc trong phòng toàn là đồ cao cấp, cô không dám tùy tiện ngồi xuống, chỉ có thể xấu hổ đứng một chỗ toàn thân không ngừng run rẩy.

Trần Mặc Dương buông cô xuống liền xoay người ra tủ quần áo, lấy cái áo sơ mi mặc vào, quay đầu lại thấy bộ dáng của cô, thích thú nhìn chằm chằm cô gái trước mắt. Tay anh ta gài từng nút aó lại, ánh mắt lại chỉ nhìn cô, sau đó là chậm rãi kéo quần lên, vẻ mặt của hắn vẫn không thay đổi, không cười, hoàn toàn không kiêng kị gì nhìn thẳng vào cô.

Ánh mắt trắng trợn của anh ta làm cho Từ Y Khả run hơn , rốt cục anh ta cũng mặc quần áo xong, Từ Y Khả chân tay luống cuống đứng tại chỗ.

Anh ta đi tới, khóe miệng giãn ra tươi cười, kéo hai tay đang đặt trước ngực cô ra, nâng hai tay lên, nói: “Không nhỏ, 32D.”

Từ Y cũng không ngờ được đông tác đột ngột của anh ta, á lên môt tiếng kinh hoàng rồi lui về phía sau, giản khoảng cách của hai người ra. Hai mắt lại bắt đầu ngấn lệ.

Trần Mặc Dương trong đầu đột nhiên hiện lên một đôi mắt cực kỳ quen thuộc , tinh khiết ngây thơ như vậy. Anh ta nheo mắt lại, vén tóc cô lên, hai tay nâng khuôn mặt cô lên quan sát trong chốc lát, cuối cùng đã nhớ ra, nói:

-”Là cô! Lần trước ở Kim Đỉnh… Không, ở Thiên Tinh tôi đã gặp qua cô!”

Từ Y Khả chịu không nổi nữa , nói: “tôi lạnh quá…”

Trần Mặc Dương chỉnh lại điều hòa cho nhiệt độ cao lên, chỉ và phòng tắm, nói:

-”Đi vào tắm rửa đi.”

Từ Y Khả vẫn như vậy không nhúc nhích, không có áo quần thay, tắm xong muốn cô mặc gì bây giờ? Trần truồng đi ra sao?

Trần Mặc Dương tất nhiên không thể kiên nhẫn hơn được nữa, trầm mặt xuống:

-”còn đứng đó làm gì, muốn tôi hầu hạ cô nữa sao?”

Từ Y Khả nghe được giọng nói không kiên nhẫn của anh ta, còn có vài phần chán ghét. Phải đối mặt với người đàn ông này thật sự rất khủng khiếp . Từ Y Khả vừa trải qua một phen khiếp vía, cũng hiểu được cô đang ở trong tình trạng như thế nào, cho nên ngay cả dũng khí ngẩn mặt nhìn anh ta cũng không có , lập tức quay người đi vào phòng tắm.

Nhìn thấy dòng nước chảy xuống trên cơ thể bầm tím của mình , Từ Y Khả nước mắt không tự chủ được lạị chảy xuống, ở thế giới này kẻ có tiền là kẻ có cả thiên hạ, hơn nữa ở thành phố này, không có quyền thế, không có địa vị, ai cũng có thể dẫm nát lên chân mình, càng đừng nói đến những người từ nơi khác đến như mình , từ nhỏ đến lớn cô đã nhìn thấy cảnh bố mẹ vì kiếm ăn mà phải bị bao nhiêu người làm khó dễ, phải cúi đầu khom lưng với biết bao nhiêu người.

Dù sao đây cũng là nơi của người ta, Từ Y Khả cũng không dám tắm quá lâu, may mắn thay có một chiếc khăn lông to, cô quấn quanh người.

Lúc đi ra, Trần Mặc Dương không có ở trong phòng.

Thật bất ngờ, cô nhìn thấy trên giường có đồ lót và quần áo sạch sẽ vẫn còn gắn mác. Cô không hề nghĩ rằng anh ta thế mà lại chuẩn bị những thứ này cho cô.

Hơn nữa cái áo khoác trên bể bơi cũng đươc mang về, cô nghĩ cần cảm ơn, nhưng khong biết anh ta đâu rồi .

Điên thoại di động vẫn nằm trong túi áo khoác, Từ Y Khả lấy ra đến đã thấy hơn bốn giờ, đã đến giờ phỏng vấn.

Nguồn: truyen8.mobi/t89475-yeu-con-kho-hon-chet-chuong-9.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận