Yêu Cung Chương 1176-1177: Thiên Cơ động

Âu Dương nhìn Hoàng Phổ Trình, kỳ thực hiện tại hắn cũng có chút xấu hổ, dù sao mình và Cầm Linh Linh từng có đính ước, sau đó mình không lấy Cầm Linh Linh, Cầm Linh Linh mới lấy vị nam nhân trước mặt này. Nhưng sự tình lại uốn éo, phảng phất như Cầm Linh Linh trời sinh là một người bị người khác vứt bỏ, Hoàng Phổ Trình cũng muốn từ hôn, chuyện này Âu Dương làm sao có thể đồng ý!

Nếu như lúc này Cầm Linh Linh lại bị từ hôn, vậy sau này còn ai dám lấy Cầm Linh Linh?

Nghe Âu Dương nói, ánh mắt Hoàng Phổ Trình nhìn Cầm Linh Linh mang theo vài phần khổ sáp:

- Linh Linh, từ khi Vạn Tiên Sơn bị hủy diệt, trên lưng ta đã đeo trách nhiệm phục hưng Vạn Tiên Sơn và báo thù, trước khi hoàn thành hai chuyện này, ta kiên quyết không thể lấy vợ.

- Báo thù? Ha ha... Ngươi cũng xứng!

Bỗng nhiên, Âu Dương mở miệng, nhưng lúc này ngữ khí của Âu Dương rất không khách khí, trong mắt hắn mang theo vẻ trào phúng nồng đậm nói:

- Ngươi lẽ nào cũng óc heo, cho rằng thật sự là thiên phạt hoặc là một Tiên Đế Tiên Tôn nào đó tiêu diệt Vạn Tiên Sơn hay sao? Quan hệ giữa Thần Tiễn và Vạn Tiên Sơn có ai không biết, người trước mặt quan hệ này mà vẫn có can đảm tiêu diệt Vạn Tiên Sơn, ngươi biết là ai không?

- Ai...

Hoàng Phổ Trình thực sự có chút suy nghĩ không ra.

- Thiên Vương! Chỉ có người này mới có tư cách làm như vậy!

Âu Dương nói xong, nhìn thoáng qua Âu Bằng ở phía sau. Lúc này Âu Bằng giống như đang suy nghĩ chuyện gì.

- Thiên Vương... Cho dù là Thiên Vương thì thế nào, có một ngày ta sẽ trưởng thành, ta cũng có thể báo thù.

Hoàng Phổ Trình có thể chịu đả kích quá lớn vì Vạn Tiên Sơn bị hủy diệt, lúc này bắt đầu nói mê sảng.

- Đi thôi Linh Linh, đây là một kẻ ngu ngốc, ngươi lấy một kẻ ngu ngốc như vậy thực sự là không đáng!

Âu Dương kéo tay Cầm Linh Linh, sau đó quay ra phía sau nói với đại ca:

- Đi thôi đại ca, nhiều lời với tên ngu ngốc này chỉ vô ích, hắn như vậy còn muốn báo thù, chẳng qua là khiến nhất mạch cuối cùng của Vạn Tiên Sơn hoàn toàn bị hủy diệt mà thôi.

Nhìn đám người Âu Dương sắp sửa rời khỏi, Hoàng Phổ Trình cũng nổi giận, cho dù tính tình của hắn có tốt như thế nào cũng tuyệt đối không chịu nổi năm lần bảy lượt bị Âu Dương vũ nhục, hiện giờ Âu Dương lại lấy Vạn Tiên Sơn ra vũ nhục hắn, hắn càng không chịu nổi.

- Mặc dù Vạn Tiên Sơn ta bị tiêu diệt, nhưng Vạn Tiên Sơn ta vẫn còn cứng cỏi, Âu gia ngươi quả thật rất mạnh. Nhưng năm lần bảy lượt vũ nhục ta, nếu không cho ta một câu trả lời thuyết phục thì đừng mơ tưởng rời khỏi!

Một lão đầu phía sau Hoàng Phổ Trình mở miệng, người này tựa hồ có thể xem là người mạnh nhất của Vạn Tiên Sơn hiện nay, một gã trưởng lão cấp Đại Đế.

- Tự rước lấy nhục mà thôi!

Âu Dương cũng không bị uy thế của tên Đại Đế này hù dọa, hắn ngồi trên xe đẩy, lẳng lặng nhìn lão nhân nói:

- Ta có cảm giác, không đến năm ngày, các ngươi sẽ biết ai là hung thủ tiêu diệt Vạn Tiên Sơn các ngươi, ta chỉ hy vọng đến lúc đó các ngươi đừng sợ đến mức ngay cả trùng kiến Vạn Tiên Sơn cũng không dám làm.

Sau khi Âu Dương nói xong, quay sang lắc tay đại ca. Âu Bằng đẩy chiếc xe, mang theo Âu Dương và Cầm Linh Linh rời khỏi.

Đại trưởng lão Đặng Phi của Vạn Tiên Sơn cũng không xuất thủ, bởi vì hắn là một người thông minh, thực lực của Âu gia trước kia quả thật không tồi, nhưng so với Vạn Tiên Sơn vẫn chưa là gì. Nhưng hiện nay Vạn Tiên Sơn gần như hoàn toàn bị diệt sạch, nếu hắn lại đắc tội với Âu gia, Âu gia căn bản sẽ không có bất cứ cố kỵ gì.

Thời gian ba ngày đảo mắt trôi qua, tất cả phảng phất như đối ứng với lời nói của Âu Dương. Một tin tức chấn động nhân tâm truyền tới Chân Linh Giới.

Thiên Vương xuất thế, tiên giới gần như bị hủy diệt toàn bộ, tất cả thân hữu của Thần Tiễn đều bị tru sát. Thiên Vương còn phóng xuất hào ngôn mười năm, công bố trong vòng mười năm nếu Thần Tiễn không thể đánh bại hắn, hắn sẽ diệt thế. Thiên Vương đã liên tục hủy diệt ba bốn thế lực có quan hệ với Âu Dương. Khi tin tức này truyền tới Chân Linh Giới, Hoàng Phổ Trình thật sự chấn động, hắn rốt cuộc minh bạch vì sao Âu Dương lại mắng hắn như vậy, không sai, không phải người ta vũ nhục hắn mà là hắn tự rước lấy nhục.

Báo thù? Trùng kiến Vạn Tiên Sơn? Tất cả đều là phù vân, ngay cả tổ cấp cường giả Thiên Vương cũng làm thịt.

Ngay cả Thần Tiễn cũng không dám xuất hiện, một tiểu thiên tài ở Chân Linh Giới như hắn cũng dám đứng ra kêu gào, phỏng chừng Thiên Vương còn không có suy nghĩ hủy diệt một con kiến hôi như vậy, như vậy chỉ khiến Thiên Vương tự hạ thấp thân phận của mình mà thôi.

Vậy làm sao báo thù? Nếu như ngươi biết cừu nhân của ngươi là tiên, ngươi có thể phóng xuất hào ngôn chí chí, có một ngày lão tử cũng sẽ mọc cánh phi tiên, đến tiên giới tìm ngươi quyết một cao thấp. Nhưng khi cừu nhân của ngươi lại là trời, ngươi làm sao dám phóng xuất hào ngôn chí khí?

Thiên địa đều trong tay Thiên Vương, toàn bộ tiên giới gần như hủy diệt, tổ cấp cường giả không chịu nổi một kích. Đây đều là lực lượng của trời, đây chính là chí cao vô thượng chưa bao giờ xuất hiện. Đối mặt với chí cao vô thượng, người bình thường thực sự rất vô lực, cho dù trước đây mọi người cảm thấy Thần Tiễn sẽ là cứu tinh cứu vớt thế giới, nhưng hiện tại suy nghĩ này cũng hơi bị dao động.

Cầm gia, Cầm Linh Linh đẩy Âu Dương vào trong tiểu đình, một chút hoa tuyết từ trên bầu trời bay xuống. Trên mặt Cầm Linh Linh mang theo mấy phần ai oán, nàng đang cảm thán, cảm thán ông trời tại sao lại bất công với nàng như vậy, để cuộc đời này của nàng hai lần bị người ta từ hôn.

Chuyện này cũng không phải nói nàng không ưu tú, thật sự tất cả đều nằm ngoài dự đoán của mọi người. Đính ước với Âu Dương vốn rất tốt, ai có thể nghĩ đến Âu Dương trời sinh tàn phế, có thể sống qua ba mươi tuổi hay không cũng là một vấn đề.

Lần đầu tiên từ hôn, Cầm Linh Linh còn có thể miễn cưỡng tiếp thu, dù sao đây là Âu Dương muốn tốt cho nàng, để nàng có thể có một kết cục tốt đẹp. Nhưng lần thứ hai lại có vẻ thái quá, nàng đã được đội ngũ đón dâu đón đi, cuối cùng lại vẫn bị đưa trở về.

- Âu Dương, ngươi nói đời này của ta có phải không thể lấy chồng không?

Cầm Linh Linh nhìn Âu Dương hỏi.

- Làm sao có thể, tàn phế như ta còn có thể có người thích, huống chi là người xuất sắc như ngươi!

Âu Dương an ủi Cầm Linh Linh. Hiện giờ Hoàng Phổ Trình đã từ hôn với Cầm Linh Linh.

Cho nên Âu Dương xuất hiện ở đây, cũng sẽ không bị người ta lời ra tiếng vào.

- Nhưng vì sao ta liên tục gặp bất hạnh như vậy? Hai lần từ hôn liên tục, ông trời cũng quá bất công với ta..

Cầm Linh Linh vừa mới nói đến đây vội vàng im lặng, bởi vì khi nàng cảm thán ông trời bất công lại nghĩ tới nam nhân trước mắt này, nếu như thực sự nói ông trời bất công, vậy thì nam nhân trước mặt này mới thật sự là bất công.

- Không sao.

Âu Dương đương nhiên biết suy nghĩ của Cầm Linh Linh, hắn hoàn toàn không tức giận, dù sao mấy năm nay hắn bị người ta mắng là phế vật cũng nhiều rồi, Âu Dương hầu như đã hoàn toàn miễn dịch.

- Âu Dương, nói thật đi ngươi có từng hận ông trời không?

Cầm Linh Linh chăm chú nhìn Âu Dương. Trước đây Âu Dương rất thảm, hiện tại nàng cũng được coi là một người vô cùng thê thảm, cho nên nàng và Âu Dương có thể được xem là cùng số phận.

- Vì sao phải hận ông trời? Hơn nữa ngươi hận hắn, hắn sẽ ở hồ sao?

Âu Dương mỉm cười nhìn Cầm Linh Linh. Cầm Linh Linh suy nghĩ cũng thú vị, hận ông trời

- Nếu lúc nào đó ta có giác ngộ như ngươi thì tốt rồi.

Cầm Linh Linh bất đắc dĩ lắc đầu, rất hiển nhiên nàng không có giác ngộ cao như Âu Dương.

- Âu Dương!

Một thanh âm hàm hậu xuất hiện, người này chính là đại ca Âu Bằng. Âu Bằng từ phía xa đạp hoa tuyết đi tới tiểu đình nói:

- Âu Dương, thời gian chúng ta rời đi cũng không ngắn, có lẽ cũng cần trở về rồi.

- Đúng! Chúng ta cũng đi lâu rồi, cần phải trở về.

Âu Dương cũng gật đầu, nhưng Âu Bằng và Cầm Linh Linh đều có thể nhìn thấy được sự bình yên trong mắt hắn. Lần này trở về, có thể cho đến lúc chết Âu Dương cũng không bước ra khỏi tiểu viện đó, Cầm Linh Linh cũng vì chuyện hai lần bị từ hôn mà nổi tiếng, tuyệt đối không thể tùy tiện chạy ra ngoài như trước nữa.

Dù sao nhân ngôn thật sự đáng sợ, Hoàng Phổ Trình từ hôn là bởi vì Vạn Tiên Sơn bị tiêu diệt, sau đó hắn tức giận muốn phấn đấu mới từ hôn. Nhưng không biết tại sao người ta lại liên tưởng đến trước khi Cầm Linh Linh xuất giá, Âu Dương còn đến Cầm gia nói cái gì đó, Hoàng Phổ Trình phát hiện mình bị cắm sừng mới từ hôn. Tin đồn như vậy không chỉ hủy hoại danh tiếng của Cầm Linh Linh, mà còn hủy hoại cả danh tiếng của Âu Dương.

Âu gia đương nhiên cũng nghe được tin đồn như vậy, nhưng bọn họ không cho rằng Âu Dương thật sự là người như vậy, tuy nhiên vì danh dự của Âu gia, Âu gia vẫn cần kêu Âu Dương trở về, lần này rời đi có lẽ sau này hai người không còn cơ hội gặp mặt nữa.

- Cửu đệ, nếu như ngươi thực sự không muốn quay về, vậy đại ca sẽ trở về một mình, tin tưởng có đại ca ở đây, cho dù gia tộc muốn làm khó dễ ngươi cũng không có khả năng

Âu Bằng đương nhiên biết sau khi Âu Dương trở về sẽ cô độc đến thế nào. Không ai muốn cuộc sống cô độc như vậy cả.

- Cảm tạ đại ca, nhưng dù sao đó cũng là nhà của ta, cuối cùng ta vẫn phải trở về. Hơn nữa cơ thể của ta ngươi cũng biết, có lẽ chỉ còn mười năm...

Trong lời nói của Âu Dương tràn ngập khổ sáp.

Nghe thấy những lời này, Cầm Linh Linh ở bên cạnh cũng có một loại cảm giác muốn rơi lệ.

Sinh ra trong một đại gia tộc như vậy, người khác dùng linh dược đề cao tu vi, đệ tử khác thiên phú tốt đều tranh đoạt tài nguyên gia tộc, thiên phú kém cũng liều mạng tu luyện, duy độc có hắn là khác loại, riêng việc bước đi bằng hai chân cũng chỉ là hy vọng xa vời, cuộc sống u tối như vậy thật sự là sống không bằng chết.

Nhưng Âu Dương vẫn rất lạc quan, chí ít trong mắt đám người Âu Bằng hắn vẫn rất lạc quan.

Hắn vẫn nỗ lực sống, bất luận kẻ nào muốn giao lưu với hắn, hắn đều nguyện ý giao lưu với người đó.

- Cửu đệ, ngươi đừng suy nghĩ linh tinh, lần này gia gia đã tranh giành với người ta được một danh ngạch Thiên Cơ động, vốn là muốn cấp cho đại ca, nhưng đại ca suy nghĩ rất lâu vẫn quyết định chuyển giao danh ngạch này cho ngươi. Có lẽ ở trong Thiên Cơ động ngươi có thể giác ngộ được thiên cơ, nghịch chuyển được thiên mệnh cũng không chừng.

Khi Âu Bằng nói ra câu này, bất luận là Âu Dương hay là Cầm Linh Linh đều ngây người.

Thiên Cơ động.

Thiên Cơ động vạn năm mới mở ra một lần, trước kia Thần Tiễn cũng không có cơ hội tiến vào Thiên Cơ động. Hiện giờ Thiên Cơ động mở ra, mà Âu gia chỉ có một danh ngạch. Nghe nói tiến vào Thiên Cơ động, đi ra có thể tiến giai. Nhưng hiện tại Âu Bằng lại nói sẽ tặng danh ngạch tiến vào Thiên Cơ động cho Âu Dương. Điều này sao có thể không khiến Âu Dương không cảm động?

- Đại ca, không cần uổng phí khí lực, ngươi là hi vọng tương lai của Âu gia chúng ta. Sau khi ngươi tiến vào Thiên Cơ động, trở ra sợ rằng đã là Pháp Thân đỉnh phong, tiếp cận Đại Đế, còn ta tiến vào chỉ lãng phí danh ngạch đó mà thôi.

Âu Dương cũng không phải người tham lam, hắn đương nhiên biết với tình huống của mình tiến vào Thiên Cơ động chính là uổng phí khí lực.

- Nói bậy bạ gì đó! Trước kia Thần Tiễn không tiến vào Thiên Cơ động vẫn có thể trở thành vương giả. Đại ca không kém hơn bất cứ người nào, không cần tiến vào Thiên Cơ động, chuyện này ta đã nói với gia gia, gia gia cũng đang suy nghĩ.

Âu Bằng vỗ vai Âu Dương tiếp tục nói:

- Cửu đệ. Trong gia tộc xác thực có rất nhiều người khinh thường ngươi, ngươi quả thật trời sinh không thể tu luyện, nhưng người có nhân tâm đều có thể nhìn ra, nếu chỉ nói về tâm tính, cho dù là gia gia có thể cũng không bằng ngươi. Cho nên nếu Thiên Cơ động có thể giúp ngươi nghịch thiên sửa mệnh, vậy ngươi chính là hi vọng tương lai của Âu gia chúng ta, còn nhớ vì sao gia gia đặt tên cho ngươi là Âu Dương không?

- Bởi vì gia gia muốn sau này ta có thể sáng tạo ra kỳ tích giống như Thần Tiễn.

Âu Dương đương nhiên biết, khi mình sinh ra gia gia ở bên cạnh, gia gia biết mình không thể tu luyện, nhưng gia gia cũng không vứt bỏ mình, mà đặt cho mình cái tên Âu Dương, hi vọng mình có thể như Thần Tiễn, đánh vỡ ma chú, đạt được thành tựu vô thượng.

Hi vọng này hai mươi năm qua cơ bản đã bị mai một không còn, hiện tại lại đột nhiên biết được Thiên Cơ động sắp mở ra, chuyện này phảng phất lại cho Âu Dương một hi vọng mới.

- Lần này bất luận trưởng lão gia tộc phản đối như thế nào, ta cũng sẽ giúp ngươi tiến vào Thiên Cơ động. Nếu ở trong đó ngươi có thể đạt được nghịch thiên sửa mệnh là tốt nhất, cho dù không thể ngươi cũng không cần cảm thấy có trách nhiệm, cái này xem như là lễ vật đại ca tặng cho ngươi! Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com

Âu Dương quả thật không uổng phí khi gọi một tiếng đại ca, một đại ca như vậy, Âu Dương cảm thấy rất đáng giá.

Cho dù sau này hắn không thể tiến vào Thiên Cơ động, chỉ cần đại ca có phần tâm tư như vậy là đủ rồi, cũng đủ khiến Âu Dương suốt đời này ghi khắc công ơn.

Sau khi cáo biệt người của Cầm gia, Âu Dương cùng Âu Bằng trở về Âu gia, Âu gia cách Cầm gia cũng không quá xa, Âu Bằng mang theo Âu Dương phi hành, chưa đến nửa ngày đã đến.

Phi hành trên trời, Âu Bằng khởi động một đạo quang mạc giúp Âu Dương bay lên, mỗi lần Âu Bằng mang theo Âu Dương phi hành, Âu Dương đều có vẻ vô cùng thích thú.

- Cửu đệ, tin tưởng đại ca, có một ngày ngươi khẳng định cũng có thể bay như đại ca.

Âu Bằng an ủi Âu Dương, những lời an ủi như vậy từ nhỏ đến lớn không biết đại ca đã nói với hắn bao nhiêu lần. Đáng tiếc chính là hơn hai mươi năm qua Âu Dương đừng nói là bay, cho dù là dùng hai chân bước đi trên đất cũng khó khăn.

Không ai muốn cả đời ngồi trên xe đẩy, không ai muốn cả đời làm người tàn phế! Âu Dương cũng không muốn, mỗi khi đêm khuya vắng lặng, Âu Dương cũng sẽ đau lòng, cũng sẽ khóc. Chỉ có điều trước mặt người khác Âu Dương không biểu hiện ra vẻ yếu đuối của mình, hắn muốn cho người ta nhìn thấy vẻ lạc quan của hắn, cho dù sau này hắn có mất đi, hắn cũng muốn cho mọi người nhớ đến khuôn mặt mỉm cười của hắn chứ không phải ánh mắt cừu hận.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/yeu-cung/chuong-1055/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận