“Một ngày, ông bị bạn thân nhất bán đứng, bị nhốt trong tầng hầm cao ốc, một ngày sau, trong căn phòng đó đầy mết máu của ông, người thì mất tích, không ai biết ông đã đi đâu, còn sống hay đã chết. Cảnh sát gần đây mới phát hiện ông đã tử vong, tôi là người kế thừa hợp pháp duy nhất.”Anh đã giảm bớt đi cả vạn chữ, nhưng lúc nói ra những lời này ánh mắt vẫn lạnh lẽo sâu thẳm.
“Bị bạn bán đứng? Vậy anh đã tìm ra người gọi là bạn đó chưa?”
“Chết rồi.” Anh lần nữa cười lạnh, “Chỉ còn lại bí mật mà mọi người không cách nào biết được.”
“Bí mật? Bí mật gì? Cảm giác anh nói rất kỳ bí, lập lờ.” Diệp Hân Đồng cảm thấy anh có rất nhiều lời còn chưa nói.
“Đã không có cách nào để biết, thì làm sao tôi biết bí mật là cái gì?” Mặt anh lại tươi sáng rộng mở, như thể vừa rồi là đùa cợt lung tung.
“Hả?” Anh ta quả nhiên không thể giải thích nổi.
Đột nhiên một con sóng to xô đến, thuyển bị dềnh lên đầu ngọn sóng.
Con sóng này chưa đi, con sóng khác đã đến.
“A!” Con tàu như lao từ không trung xuống, trọng lực của nó làm nước biển bắn tung lên, Diệp Hân Đồng uống phải một ngụm mặn chát.
“Phì!” Cô nhổ ra lan can tàu, sau đó nhìn về phía Mặc Tử Hiên đang cười nhăn nhở.
“Này, tôi hỏi anh rốt cuộc muốn đi đâu?” Diệp Hân Đồng tức giận.
Mặc Tử Hiên không nói gì, mắt hướng về phía trước “Chỗ đó.”
Diệp Hân Đồng nhìn theo ánh mắt anh về phía sau lưng, một hòn đảo nhỏ dưới ánh đèn của tàu hiện ra trước mắt.
Hòn đảo khá nhỏ so với hòn đảo kia, như chim sẻ với đà điểu.
Mặc Tử Hiên từ trên tàu cầm dây thừng, nhảy xuống.
Chỗ anh nhảy xuống vẫn là nước biển đến đầu gối, kéo dây thừng, tàu từ từ đến gần bờ cát.
Vào đến bãi cát, Mặc Tử Hiên lại nhảy lên tàu, thả bánh lái, sau đó lấy từ trong rương một chiếc đèn pin và một vali xách tay.
“Xuống đây đi.”
Diệp Hân Đồng cởi dây an toàn, cùng anh xuống tàu.
Mặc Tử Hiên đi trước dẫn đường, dưới ánh đèn cô có thể thấy được cây cối xanh um tươi tốt và cả những chú chim bay lên né tránh.
Đi khoảng mười phút, Mặc Tử Hiên chui vào một cái hang nho nhỏ.
Cái hang đã giăng đầy mạng nhện, anh tiện tay gạt xuống.
Diệp Hân Đồng theo anh đi vào. Vừa vào trong cô hơi giật mình. Trong hang lại có một chiếc giường và một cái bàn nhỏ. Bàn đặt trước giường, chắn nhau bởi một mảnh trắng.
Mặc Tử Hiên vung tay lên, tấm vải trắng rơi xuống mặt đất, dưới ánh đèn pin, bụi bay mù mịt.
Mặc Tử Hiên ngồi trên giường, chỉ chỉ lên chiếc bàn đá “Cô ngồi đó đi.”
Diệp Hân Đồng cầm mảnh vải trắng trên đất xoa xoa chiếc bàn rồi ngồi xuống.
Mặc Tử Hiên lấy từ vali ra một chai rượu đỏ, ly, còn cả thức ăn lấy ở bữa tiệc đựng trong một chiếc hộp giữ ấm tinh xảo.
Sau đó anh lấy ra 5 cây nến.
Nến được thắp lên, chiếu sáng toàn bộ hang động.
Mặc Tử Hiên tắt đèn pin
Diệp Hân Đồng quan sát hang động, trên tường có khắc vài hình ảnh, còn có cả vài chữ như thư pháp, theo thời gian, những ký tự này đã mờ dần.
“Đây là nơi tôi thường tới khi còn bé. Ở biệt thự ba tôi đều bắt tập võ mỗi ngày, lúc nào muốn chạy trốn đều đến hòn đảo nhỏ này.” Đôi mắt đen của Mặc Tử Hiên như đang nhớ lại những ngày dài đã qua, vừa nói vừa rót rượu vào ly.
“Thế còn mẹ anh đâu?” Diệp Hân Đồng cảm thấy anh bề ngoài lì lợm bướng bỉnh nhưng bên trong lại tình cảm tinh tế.
Mặc Tử Hiên nhếch miệng, một nụ cười cô đơn thương cảm.