Chương 12 Không phải anh, cũng không phải anh ấy Buổi tiệc đính hôn dở dang khiến Lộ Chinh trở thành tiêu điểm của giới truyền thông. Tin tức anh nhập viện cũng được lan ra không lâu sau đó. Nhiều phóng viên chộp được hình ảnh một người phụ nữ không rõ thân phận thường xuyên ra vào bệnh viện chăm sóc Lộ Chinh. Điều này khiến vấn đề tình cảm của Lộ Chinh càng thêm màu sắc thần bí.
Trên thực tế, những tin tức này đều do Viêm Lương sai trợ lý tiết lộ với giới báo chí. Tuy hình ảnh cô cung cấp đã được làm mờ nhưng người quen biết Viêm Lương đều có thể nhận ra cô.
Viêm Lương muốn dùng thủ đoạn này thách thức giới hạn của Tưởng Úc Nam. Đáng tiếc là từ hôm thư ký Lý về nhà lấy đồ, Tưởng Úc Nam biến mất nửa tháng liền, Viêm Lương hoàn toàn không có tin tức của anh.
Sau khi Lộ Chinh bình phục và xuất viện, anh phụ trách kế hoạch hợp tác giữa Viêm Lương và Minh Đình. Nhờ sự giúp đỡ của Minh Đình, cuối cùng Lương Thụy Cường cũng chấp nhận đề nghị trước đó của Viêm Lương. Viêm Lương và Châu Trình đi New York, cô gặp Lộ Chinh ở đó rồi cùng tới gặp Lương Thụy Cường.
Sau khi hai bên bí mật ký kết hợp đồng, công ty Unique trên danh nghĩa là của Lương Thụy Cường chính thức được thành lập.
Tất cả đã chuẩn bị đâu vào đấy, chỉ chờ kẻ địch rơi vào bẫy.
Cuối cùng, Viêm Lương cũng nhận được điện thoại của Tưởng Úc Nam. Nhìn thấy số hiển thị trên màn hình điện thoại, tim Viêm Lương bỗng đập nhanh.
“Là tôi.” Tưởng Úc Nam nói.
Không biết do chất lượng âm thanh của điện thoại hay nguyên nhân khác, người đàn ông ở đầu máy bên kia bộc lộ sự mệt mỏi vô hạn chỉ qua hai từ ngắn ngủi. Viêm Lương ngẩn người mất ba giây mới có phản ứng. “Tôi còn tưởng anh biến mất luôn rồi!”
“Hừ…” Tưởng Úc Nam cười nhạt.
Đến lúc này, Viêm Lương mới hoàn toàn bừng tỉnh. Vừa rồi chỉ là ảo giác của cô, giọng của anh đâu có vẻ mệt mỏi, mà chỉ có sự lạnh lùng. Câu nói tiếp theo của Tưởng Úc Nam càng không chút nể tình: “Tôi gọi điện thoại cho em chỉ là để thông báo với em một tiếng. Kể từ ngày hôm nay trở đi, cam kết giữa chúng ta hết hiệu lực.”
Cam kết hết hiệu lực?
“Anh…” Viêm Lương chưa nói hết câu, Tưởng Úc Nam đã tắt điện thoại.
Bước tiếp theo, Tưởng Úc Nam sẽ đồng ý để Giang Thế Quân đem bán Từ thị? Hay là tố cáo Châu Trình? Tưởng Úc Nam nhanh chóng dùng hành động thực tiễn giải đáp thắc mắc của Viêm Lương.
Ngày hôm sau, Giang Thế Quân tuyên bố mở cuộc họp hội đồng quản trị bất thường. Bộ dạng hăm hở của Giang Thế Quân trong cuộc họp khiến Viêm Lương linh cảm sẽ có chuyện.
Quả nhiên, cuối cùng Viêm Lương cũng nghe chính miệng Giang Thế Quân nói một câu cô mong chờ từ lâu: “Tôi tổ chức cuộc họp bất thường này là vì muốn báo với các vị một tin vui. Tổng giám đốc Lương Thụy Cường của tập đoàn Lương thị có ý mua lại hơn mười nhãn hiệu của Từ thị trước đây, bao gồm Nhã Nhan, Secret, Chìa khóa của làn da…”
Lời nói vừa dứt, các thành viên hội đồng quản trị ai nấy đều ngẩn người, hướng ánh mắt thương hại về phía Viêm Lương.
“Tất nhiên…” Lúc này, Giang Thế Quân cũng nhìn Viêm Lương bằng ánh mắt mang hàm ý sâu xa. “Tôi đoán sẽ có người phản đối nên chúng ta có thể bỏ phiếu biểu quyết ở đại hội cổ đông.”
Dưới sự chiếu tướng của đám đông, Viêm Lương cố giữ vẻ vô cảm, không bật cười.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Viêm Lương là người đầu tiên đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi phòng hội nghị. Mọi người dõi theo bóng lưng cô bằng ánh mắt thương hại, lo lắng hoặc thờ ơ, lãnh đạm, Viêm Lương đi thẳng về văn phòng. Sau khi khép cửa, cô lập tức gọi điện cho Châu Trình để báo tin vui với anh.
Chỉ sau một hồi chuông, điện thoại đã được kết nối. Viêm Lương không ngờ Châu Trình nghe máy nhanh như vậy, cô im lặng một vài giây để kiềm chế tâm trạng vui vẻ rồi cố ý hạ thấp giọng, tránh tai vách mạch rừng: “Tên cáo già đã cắn câu rồi!”
Ở đầu kia điện thoại, Châu Trình dường như không tỏ ra hưng phấn như Viêm Lương tưởng tượng. Ngược lại, anh trầm mặc một lúc mới lên tiếng.
“Viêm Lương…” Châu Trình nghiêm nghị gọi tên cô như hy vọng cô bình tĩnh tiếp nhận câu nói tiếp theo của anh. “Anh đang trên đường đến Cục Cảnh sát.”
Viêm Lương ngồi đờ đẫn ở ghế một lúc lâu sau vẫn chưa định thần. Bên tai cô là tiếng “tít tít” của điện thoại sau khi đã cúp máy, đơn điệu mà nhức tai vô cùng.
Không biết bao lâu sau, thư ký của Viêm Lương gõ cửa rồi vào phòng, hốt hoảng nói: “Viêm Tổng!”
Lúc này Viêm Lương mới bừng tỉnh, nhướng mắt nhìn thư ký. “Vừa rồi Cục Cảnh sát gọi điện tìm chị, tôi định nối điện thoại nhưng…” Người thư ký đưa mắt về ống nghe điện thoại trong tay Viêm Lương: “… điện thoại bận suốt.”
“Chuyện gì vậy?”
Giọng nói của Viêm Lương không bình thường. Niềm vui hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại nỗi lo lắng, hoảng sợ.
Người thư ký giật mình khi thấy bộ dạng của Viêm Lương, cô ta ho khan một tiếng mới nói tiếp: “Cảnh sát nói phòng điều tra tội phạm kinh tế nhận được tin tố cáo, nghi ngờ Giám đốc Châu liên quan đến việc lạm dụng công quỹ của công ty từ hai năm trước. Viêm Tổng là lãnh đạo cấp cao của công ty, họ hy vọng chị hợp tác điều tra.”
“Hãy nói với họ tôi đi công tác, không ở công ty, cũng không liên hệ được.” Viêm Lương ngẫm nghĩ một lúc rồi ra lệnh cho cô thư ký.
Trong lúc cô thư ký nhíu mày vẻ khó xử, Viêm Lương đã cất giọng quả quyết: “Cứ quyết định như vậy, cô ra ngoài trước đi!”
Người thư ký tuy khó xử nhưng cũng hết cách, đành rời khỏi văn phòng, khép cửa lại.
Không gian yên tĩnh có lợi cho việc suy ngẫm, nhưng đầu óc Viêm Lương hoàn toàn trống rỗng, cô chẳng nghĩ ra kế sách nào khả thi. Cô vô thức nhấc điện thoại, bấm một dãy số.
Đúng lúc chuẩn bị bấm con số cuối cùng, Viêm Lương lập tức dừng lại. Cô chợt bừng tỉnh, bây giờ gọi điện cho Tưởng Úc Nam liệu có giải quyết được vấn đề? Anh sẽ nể tình hay sao?
Không, chắc chắn anh càng chế nhạo và làm hại cô mà thôi.
Bên tai Viêm Lương vang lên câu nói cuối cùng của Châu Trình trước khi tắt điện thoại: “Viêm Lương, bố mẹ anh không biết chuyện này. Bây giờ anh chẳng cầu xin điều gì cả, chỉ mong em giúp anh nghĩ cách, nhất định phải giấu bố mẹ anh.”
Nhất định phải giấu bố mẹ anh…
Nghĩ đến đây, Viêm Lương liền xóa số định gọi đổi sang bấm số điện thoại của Từ gia ở New Zealand.
Người nghe điện thoại là dì Lương. Lâu lắm mới nhận được điện thoại của Viêm Lương, giọng nói của dì Lương rất vui mừng: “Nhị tiểu thư, cuối cùng cô cũng nhớ đến dì Lương. Phu nhân và dì đều rất nhớ cô…”
Do trong lòng chất chứa tâm sự, Việm Lương chỉ có thể cắt ngang lời dì: “Dì Lương, giúp cháu một việc…”
Dì Lương nuôi Viêm Lương từ nhỏ nên chỉ nghe qua ngữ khí của cô, bà liền hiểu ý. “Nhị tiểu thư nói đi, xảy ra chuyện gì rồi?”
“Châu Trình gặp chút rắc rối. Việc này nhất định không được để bố mẹ anh ấy biết. Dì hãy lấy danh nghĩa mẹ cháu, mời cô chú Châu sang New Zealand chơi một thời gian, càng nhanh càng tốt!”
“Được, tôi sẽ đi gọi điện tới Châu gia ngay.”
Viêm Lương lặng lẽ cúp máy.
Muốn cứu Từ thị, buộc phải hy sinh Châu Trình? Tưởng Úc Nam, anh cho tôi một sự lựa chọn tàn nhẫn biết bao!
Với danh nghĩa của Lương Thụy Cường, Unique và tập đoàn Lệ Bạc tiến hành vụ đàm phán thuận lợi. Giang Thế Quân đưa ra giá hai phẩy năm mươi sáu tỷ đô la Mỹ nhưng Viêm Lương nhờ người quản lý chuyên nghiệp ép giá xuống hai tỷ, cô sẽ giành lại toàn bộ nhãn hiệu của Từ thị.
Mặt khác, bên cảnh sát tiếp tục điều tra, thu thập chứng cứ. Nhưng do Viêm Lương không hợp tác, cảnh sát không thể liên hệ với nhân viên của Từ thị trước đây, do đó, vụ án của Châu Trình vẫn giậm chân tại chỗ.
Bây giờ, Viêm Lương học tập Tưởng Úc Nam hai năm trước, làm một người bày mưu tính kế thao túng ở đằng sau. Còn Tưởng Úc Nam thì sao? Anh trốn ở góc nào trên thế giới? Anh muốn làm thế nào để trừng phạt người vợ không nghe lời là cô, hay đang nghĩ cách gì để kết thúc cuộc hôn nhân thất bại này?
Một buổi tối, Viêm Lương chìm trong giấc ngủ nặng nề. Cô mơ thấy ác mộng, cảnh cuối cùng trong ác mộng là hình ảnh Châu Trình đứng trước vành móng ngựa, mẹ anh vừa khóc vừa mắng cô: “Là cô đã hại con trai tôi ngồi tù… Chính cô…”
Viêm Lương giật mình tỉnh giấc. Cô mở to mắt nhìn trần nhà, trán đẫm mồ hôi. Cho đến khi thần trí từ cơn ác mộng trở về hiện thực Viêm Lương mới phát hiện có một người đang ngồi bên mép giường. Người đàn ông ngồi ở đó, lặng lẽ nhìn cô, không biết bao lâu rồi.
Viêm Lương như nhìn thấy một sự thương xót từ trong đáy mắt của người đàn ông. Nhưng vào thời khắc hai người chạm mắt nhau, ánh mắt anh nhanh chóng biến thành lạnh lùng. Viêm Lương cũng vậy, ánh mắt cô lập tức đầy vẻ cảnh giác. Cô ôm chăn ngồi dậy, cười nhạt. “Tưởng Úc Nam, cuối cùng anh cũng đã xuất hiện!”
Tưởng Úc Nam im lặng. Anh lạnh lùng nhìn Viêm Lương rồi nằm xuống một bên giường, nhắm mắt, không nói một lời.
Viêm Lương cứ ôm tấm chăn mỏng ngồi trên đầu giường, nhìn gương mặt người đàn ông trong giấc ngủ. Đằng sau biểu hiện bình thản của họ là những gì? Không ai hay biết.
Điều duy nhất cô có thể làm bây giờ là nằm xuống, nhắm mắt, chịu đựng cảnh đồng sàng dị mộng này, cho đến khi cô từ từ chìm vào giấc ngủ.
Một lúc lâu sau, Tưởng Úc Nam mở mắt, tuy sắc mặt vẫn vô cảm nhưng trán rịn mồ hôi.
Tưởng Úc Nam ngoảnh đầu nhìn người phụ nữ nằm co quắp tận mép giường, như sắp rơi xuống đất. Cô né tránh anh như vậy sao? Tưởng Úc Nam chậm rãi thả lỏng bàn tay đang cuộn chặt. Anh giơ tay, tựa như muốn chạm vào bờ vai Viêm Lương nhưng cuối cùng không nỡ. Sau đó, anh ngồi dậy, xuống giường.
Tưởng Úc Nam lặng lẽ đi sang phòng ngủ phụ, mỗi bước đi của anh nặng nề vô cùng. Nhưng anh từ đầu đến cuối không mở miệng, chỉ là gương mặt anh càng lúc càng trắng bệch.
Trong tủ để đồ có một két bảo hiểm, Tưởng Úc Nam lấy thuốc từ két bảo hiểm. Mặc dù rót nước uống thuốc là động tác vô cùng đơn giản nhưng tay anh run rẩy mãi mới làm xong.
Cũng không rõ do thuốc có tác dụng nhanh hay đau đớn đến mức cảm giác tê liệt, Tưởng Úc Nam cảm thấy người nhẹ bẫng. Sau khi đặt cốc nước lên tủ để đồ, thân hình cao lớn của Tưởng Úc Nam trượt xuống, cuối cùng ngồi bệt dưới đất. Từ đầu đến cuối, anh không phát ra tiếng động, trong khi Viêm Lương vẫn ngủ say ở phòng ngủ chính bên cạnh.
Một đêm trôi qua như vậy. Khi tia nắng đầu tiên chiếu qua rèm cửa sổ, rọi ánh sáng dịu dàng xuống mí mắt Tưởng Úc Nam. Anh khó nhọc mở mắt, đôi mắt vằn tia máu bất giác hướng ra ngoài cửa sổ.
Cảnh tượng sáng sủa trước mắt như nhắc nhở anh, anh lại sống qua một ngày…
Tưởng Úc Nam bám vào tủ để đồ, miễn cưỡng đứng dậy nhặt mấy viên thuốc bị rơi ra ngoài, ném vào thùng rác. Sau đó, anh vào phòng tắm, gột rửa nỗi đau đớn của cơ thể, thay quần áo rồi xuống nhà ăn sáng.
Tưởng Úc Nam ngồi vào bàn ăn, nhận miếng bánh mì phết bơ do người giúp việc chuẩn bị. Anh vừa định đưa lên miệng, cầu thang cách đó không xa vang lên tiếng động. Tưởng Úc Nam nhướng mắt nhìn, bắt gặp Viêm Lương đang đi xuống cầu thang, cô cũng nhìn anh chăm chú.
Thấy bộ dạng com lê, giày da chỉnh tề của Tưởng Úc Nam, Viêm Lương thầm nhắc nhở bản thân, người mà cô phải đối mặt mỗi ngày là kẻ địch máu lạnh rất nguy hiểm.
Quả nhiên, Viêm Lương vừa ngồi xuống bàn ăn, Tưởng Úc Nam đã chọc ngoáy vào nỗi đau của cô: “Tại sao em không cầu xin tôi tha cho Châu Trình?”
Viêm Lương cười nhạt. “Cầu xin anh thì có tác dụng sao?”
Tưởng Úc Nam thẳng thắn trả lời: “Không.”
“Thế thì được rồi!” Viêm Lương nói xong, uống một ngụm nước hoa quả. Muốn làm việc lớn cần giữ thái độ bình tĩnh. Hôm nay, cô có thể điềm nhiên ngồi ăn sáng với kẻ thù, coi như cô có tiến bộ lớn.
Tưởng Úc Nam tựa như nhận ra điều gì đó, trầm mặc dò xét Viêm Lương rồi đột nhiên lên tiếng: “Em đã thay đổi nhiều!”
Viêm Lương tưởng anh phát biểu điều gì ghê gớm, nào ngờ câu nói tiếp theo của anh đầy vẻ chế giễu: “Có người tình mới nên mặc kệ sự sống chết của người tình cũ. Đây không giống tác phong của em.”
Viêm Lương nghiến răng nghiến lợi, nhắm mắt nhưng cuối cùng vẫn không chịu đựng nổi. Cô đập “bốp” cái thìa xuống bàn, đứng dậy đi thẳng ra cửa, không ngoảnh lại. Tưởng Úc Nam không theo Viêm Lương mà nhìn chằm chằm vào đồ ăn sáng vẫn chưa động đũa. Đồng tử đen láy của anh xao động.
Viêm Lương lái ô tô ra khỏi nhà xe. Cô vừa bực tức vừa rối bời, cô làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn Châu Trình ngồi tù? Nhưng Châu Trình vì Từ Tử Thanh, đến mạng sống cũng không cần. Bảo Châu Trình khai ra Từ Tử Thanh là chuyện không thể.
Bây giờ việc cô có thể làm, là kéo thời thời gian điều tra, cho đến khi tìm được Từ Tử Thanh. Nếu Từ Tử Thanh chủ động nhận tội… Nhưng khả năng này gần như bằng không.
Viêm Lương vừa chìm trong suy tư vừa lái xe theo lối đi nhỏ, cánh cửa sắt nặng nề từ từ mở ra, ô tô của Viêm Lương rời khỏi ngôi nhà lớn. Đúng lúc này, một chiếc xe đậu bên ngoài cổng đột nhiên lao đến trước đầu xe của Viêm Lương.
Chiếc xe đó dừng ngay trước mũi xe của Viêm Lương. Viêm Lương giật mình, vội nhấn phanh. Suýt nữa cô đâm trúng chiếc xe chặn đường, may mà cô lái xe rất chậm. Viêm Lương định hạ cửa kính xem tình hình của đối phương, chiếc xe phía trước đột nhiên mở cửa ở vị trí tài xế và đằng sau. Hai người đàn ông bước xuống, tiến lại gần Viêm Lương.
Nhìn thấy Viêm Lương, một người cất giọng nghiêm túc: “Cô Viêm, chúng tôi đợi cô lâu rồi.”
Viêm Lương cau mày quan sát người đàn ông vừa lên tiếng. Cô đột nhiên bừng tỉnh, theo phản xạ nhìn kĩ xe ô tô trước mặt quả nhiên là xe của cảnh sát.
“Xin lỗi, tôi có việc phải đi ngay bây giờ. Các anh có chuyện gì để nói sau. Mời các anh tránh đường.”
Trước thái độ cự tuyệt của Viêm Lương, hai người cảnh sát mặc thường phục vẫn bất động. Viêm Lương biết không thể thuyết phục họ, cô không nhiều lời, đánh tay lái định vòng qua xe của cảnh sát. Đúng lúc này, một người cảnh sát thò tay vào trong ô tô của Viêm Lương, giữ chặt vô lăng. “Chúng tôi chỉ muốn mời cô Viêm đi hợp tác điều tra mà thôi. Vụ án Châu Trình sớm kết thúc ngày nào sẽ có lợi cho Từ thị ngày đó, cô không cần viện cớ né tránh chúng tôi.”
Thấy bộ dạng ngạo mạn của người cảnh sát, Viêm Lương thầm cười nhạt. Có lợi cho Từ thị? Từ thị đã không tồn tại từ lâu.
Cuối cùng, Viêm Lương đành phải đi theo hai người cảnh sát.
Từ miệng cảnh sát, Viêm Lương biết tin, bởi vì Từ thị bị Lệ Bạc thu mua, nhưng nhân viên có liên quan đến vụ án của Châu Trình đều rời khỏi công ty. Do đó, phía cảnh sát gặp trở ngại trong việc điều tra, thu thập chứng cứ.
Chứng cứ Tưởng Úc Nam nắm trong tay rõ ràng có thể đẩy Châu Trình vào chỗ chết, tại sao cảnh sát còn vướng mắc ở khâu điều tra, thu thập chứng cứ? Lẽ nào Tưởng Úc Nam chỉ giao một phần nhỏ chứng cứ cho cảnh sát?
Trong hoàn cảnh không biết rõ nội tình, Viêm Lương chỉ có thể tự phán đoán hướng phát triển của vụ việc, không dám khai nhiều với cảnh sát. Cảnh sát không moi được điều gì từ Viêm Lương, cô lại tỏ ra có việc gấp, muốn rời đi ngay. Vì vậy cảnh sát đành hẹn Viêm Lương lần sau rồi thả cô.
Cuộc điều tra của cảnh sát tương đối lặng lẽ, không làm kinh động đến giới truyền thông. Viêm Lương thuận lợi rời khỏi đồn cảnh sát. Đang chuẩn bị đi lấy xe ô tô ở bãi đỗ ngoài trời, cô vô tình nhìn thấy một người quen.
Đó là luật sư Cao, một trong những người sáng lập văn phòng luật sư Vạn Khang Niên, chuyên phụ trách vấn đề pháp lý của Từ gia.
Luật sư Cao được Viêm Lương ủy thác giúp Châu Trình. Nhưng Viêm Lương được biết, hôm nay cảnh sát không triệu tập Châu Trình. Vậy luật sư Cao vội vàng đến là vì lý do gì?
Viêm Lương đã mở cửa ô tô, chuẩn bị lên xe. Dõi theo bóng dáng luật sư Cao biến mất ở cổng Cục Cảnh sát, Viêm Lương lập tức đóng cửa xe, chạy theo luật sư Cao vào trong Cục Cảnh sát. Cuối cùng, Viêm Lương theo kịp luật sư Cao đến cửa phòng thẩm vấn.
“Luật…” Viêm Lương đang định gọi ông ta, cửa phòng thẩm vấn đột nhiên mở ra.
Bên trong truyền tới giọng nói nghiêm khắc của người cảnh sát thẩm vấn: “Chúng tôi hiện đã nắm đủ chứng cứ, nghi ngờ cô có liên quan đến vụ án này.”
Người mở cửa phòng hiển nhiên để đón luật sư Cao. Luật sư Cao hơi gật đầu với đối phương, đồng thời đi vào bên trong. Đúng lúc này, trong phòng vọng ra tiếng phụ nữ mà Viêm Lương vô cùng quen thuộc: “Tôi vẫn chỉ nói câu đó, trước khi luật sư của tôi đến đây, câu trả lời của tôi chỉ là: không có gì để nói.”
Sau khi luật sư Cao đi vào trong, cửa phòng thẩm vấn nhanh chóng khép chặt, Viêm Lương không nghe thấy bất cứ động tĩnh gì ở bên trong.
Cô đứng ngoài cửa, lặng lẽ mỉm cười. Không ngờ cảnh sát tìm thấy Từ Tử Thanh nhanh hơn cô.
Sao Từ Tử Thanh lại bị gọi đi thẩm vấn? Không có chuyện Châu Trình tố cáo chị ta, trừ khi… Cảnh sát đã điều tra ra Từ Tử Thanh?
Tại sao luật sư Cao lại không nói với cô chuyện Từ Tử Thanh bị cảnh sát thẩm vấn? Lẽ nào ông ta còn giấu giếm cô nhiều chuyện khác?
Viêm Lương nhìn chăm chú cánh cửa đóng chặt ở trước mặt. Bây giờ cô không thể tin tưởng bất cứ người nào. Kể cả luật sư Cao có giấu cô nhiều bí mật, có lẽ cô cũng không cảm thấy lạ lùng.
Hai tiếng sau, cánh cửa phòng thẩm vấn lại một lần nữa mở ra. Người từ bên trong đi ra là luật sư Cao, không thấy Từ Tử Thanh.
Viêm Lương ngồi trên chiếc ghế dài ở bức tường đối diện. Từ vị trí của cô, có thể nhìn thấy Từ Tử Thanh ngồi trong phòng, cô ta có vẻ rất tức giận.
Viêm Lương nhìn luật sư Cao. Thấy Viêm Lương ngồi ngay ngoài cửa, luật sư Cao sững sờ. Sau khi định thần, ông ta đi đến trước mặt Viêm Lương. “Sao cô lại ở đây?”
Viêm Lương nhìn luật sư Cao bằng ánh mắt lãnh đạm, cô đứng dậy, nhếch mép với ông ta. “Ông nên trả lời câu hỏi của tôi trước, tại sao Từ Tử Thanh lại ở đây?”
Luật sư Cao khó mở lời.
Trước ánh mắt chăm chú của Viêm Lương, cuối cùng luật sư Cao cũng thỏa hiệp. Ông ta thở dài. “Tôi không thể tiết lộ nhiều với cô. Tôi chỉ có thể cho cô biết, tuy tôi không rõ phía cảnh sát nắm được bao nhiêu chứng cứ, nhưng theo tình hình trước mắt, lần này chị gái cô không xong rồi.”
Viêm Lương hết kiên nhẫn, hỏi thẳng: “Châu Trình thì sao?”
Luật sư Cao không cảm thấy ngạc nhiên khi Viêm Lương không tỏ ra quan tâm đến sự sống chết của chị gái. Trước câu hỏi của Viêm Lương, ông ta chỉ lắc đầu.
Tuy không có câu trả lời chính thức nhưng trong lòng Viêm Lương dấy lên một tia hy vọng. Nếu lần này cảnh sát điều tra đến cùng khiến Từ Tử Thanh phải trả giá cho những sai lầm của cô ta trước đây, như vậy Tưởng Úc Nam cũng coi như gián tiếp giúp đỡ cô.
Viêm Lương về đến công ty đã là hơn mười hai giờ.
Phần lớn nhân viên đi ăn cơm trưa, chỉ có người trợ lý vẫn ở đó chờ cô. Thấy Viêm Lương xuất hiện, người trợ lý đứng dậy. Viêm Lương nhíu mày khi bắt gặp bộ dạng thấp thỏm của người trợ lý. “Chuyện gì vậy?”
Người trợ lý lập tức cất giọng nghiêm túc: “Tổng giám đốc… hẹn chị cùng ăn trưa từ nửa tiếng trước. Tổng giám đốc nói đợi chị ở văn phòng.”
Tuy Viêm Lương và Tưởng Úc Nam xảy ra không ít tin đồn nhưng trong mắt người ngoài, vợ chồng họ vẫn đối xử với nhau lịch sự như khách. Quan hệ của bọn họ trên thực tế tệ hại đến mức nào, người trợ lý luôn theo sát cô tất nhiên biết rõ, thảo nào cô ta thấp thỏm như vậy.
Viêm Lương không đáp lời. Người trợ lý biết ý. “Tôi giúp chị từ chối.” Nói xong, cô ta liền cầm ống nghe điện thoại.
Viêm Lương liền giơ tay ngăn cô ta. “Không cần đâu, chỉ ăn bữa cơm thôi. Cô sợ anh ta hạ độc tôi?”
Người trợ lý ngây ra trước câu nói đùa hiếm thấy của Viêm Lương. Cho đến khi Viêm Lương quay người đi ra thang máy, cô ta vẫn chưa định thần.
Viêm Lương đi vào thang máy, lên thẳng tầng trên cùng. Cô muốn xem Tưởng Úc Nam định giờ trò gì?
Viêm Lương nhanh chóng đứng trước cửa văn phòng CEO. Cô giơ tay gõ cửa theo đúng phép lịch sự, bên trong không có phản ứng. Viêm Lương liền đẩy cửa đi vào phòng.
Từ xa, Viêm Lương đã nhìn thấy một thân hình cao lớn ngồi gục xuống bàn làm việc, dường như đang ngủ say.
Viêm Lương không ngờ sẽ bắt gặp bộ dạng này của Tưởng Úc Nam, anh thật sự ngủ say đến mức không biết gì.
Viêm Lương ngập ngừng tiến lại gần. “Tưởng Úc Nam.”
Cho tới khi cô đi đến bên cạnh, anh vẫn không hề nhúc nhích.
Viêm Lương nghiến răng đẩy người Tưởng Úc Nam, bàn tay vô tình chạm vào bàn tay lạnh giá của anh.
Viêm Lương giật mình. “Tưởng Úc Nam!” Cô bất giác cao giọng.
Tưởng Úc Nam vẫn không có phản ứng. Viêm Lương sờ lên trán anh. Bàn tay của người đàn ông này lạnh như đá, trong khi trán lại nóng ran.
Tay Viêm Lương vẫn còn đặt trên trán Tưởng Úc Nam. Anh giống như người đang ngủ say bị quấy nhiễu, chau mày, động đậy bờ vai. Đầu óc Viêm Lương chưa có phản ứng đã vô thức rụt tay lại.
Tưởng Úc Nam mở mí mắt nặng nề, cảnh vật trước mắt mơ hồ trong giây lát rồi dần trở nên rõ ràng, cho đến khi anh nhìn rõ người đứng trước mặt mình là ai.
Đáy mắt anh vụt qua một tia sáng lấp lánh nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lẽo. Tưởng Úc Nam ngồi thẳng người, kéo lại cổ áo rồi đứng dậy nhìn đồng hồ. Sau đó anh lạnh nhạt liếc nhìn Viêm Lương. “Đi thôi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”
Nói xong, anh liền thu ánh mắt, đi vòng qua bàn làm việc, ra ngoài. Viêm Lương dõi theo bóng lưng đang vội vàng rời đi, trong đầu cô đầy nghi vấn, nhưng cô không thể nói rõ rốt cuộc điểm nào kỳ lạ. Thấy anh chuẩn bị biến mất ở cửa văn phòng, Viêm Lương nói: “Sắc mặt anh không tốt lắm…”
Sống lưng Tưởng Úc Nam cứng đờ. Hai giây sau, anh quay đầu nhìn Viêm Lương, giọng nói như có gai nhọn: “Em quan tâm đến tôi? Đúng là hiếm có!”
Mọi nghi hoặc bị nụ cười như có như không của Tưởng Úc Nam xóa sạch, Viêm Lương tự giễu trong lòng. Chỉ trong giây lát, đầu óc và đôi mắt cô không có chút biểu cảm, lạnh lùng đi ra ngoài.
“Hiếm có dịp anh hẹn tôi cùng ăn trưa, tôi cũng nên giả bộ quan tâm anh một chút, đúng không?”
Một đòn phản kích hoàn hảo. Viêm Lương vừa dứt lời, vẻ chế nhạo trên gương mặt người đàn ông hoàn toàn biến mất.
Tưởng Úc Nam chọn một nhà hàng khá xa công ty.
Khi ngồi vào vị trí bên cửa sổ, trong lòng Viêm Lương dậy sóng. Không phải vì người đối diện cô lúc này là Tưởng Úc Nam, mà là… đã rất lâu cô không đến nơi này dùng bữa.
Cũng là giờ ăn trưa, cũng là vị trí gần cửa sổ, Viêm Lương từng đến đây một lần. Đó là lúc hai người mới đăng ký kết hôn không lâu. Để che mắt mọi người, Viêm Lương và Tưởng Úc Nam không thể cùng nhau ăn trưa ở công ty. Thời gian đó, nhà hàng này mới khai trương, không gian tương đối yên tĩnh, không bị người khác làm phiền. Viêm Lương cũng ngồi ở vị trí này, vừa cúi đầu uống nước chanh vừa trò chuyện với Tưởng Úc Nam về công việc, Tưởng Úc Nam lặng lẽ nhìn cô, nghe cô nói. Trên trán cô có một lọn tóc vô tình rơi xuống, anh giơ tay giúp cô vén ra sau tai, động tác rất tự nhiên. Cô ngẩng đầu nhìn anh, liền bắt gặp ánh mắt ấm áp hơn ánh mặt trời ngoài cửa sổ. Cảnh tượng này ùa về một cách rõ ràng, như mới xảy ra ngày hôm qua.
Nhưng hiện tại, anh không cần đóng kịch, tất nhiên cũng sẽ không vén tóc giúp cô. Cô cũng không nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng. Giữa hai người chỉ còn là công việc. “Sắp đến dịp kỷ niệm hai năm ngày cưới của chúng ta, lẽ nào em không cảm thấy chúng ta nên tổ chức buổi party nhằm xóa bỏ những tin đồn về tôi và em?”
Viêm Lương uống nước chanh, không ngẩng đầu. “Đừng có lôi tôi vào, tin đồn về anh đúng là chưa bao giờ ngừng. Còn tôi gần đây rất ngoan ngoãn, không có tin đồn gì cả!”
“Em tưởng những tấm ảnh em đến bệnh viện thăm Lộ Chinh bị che mặt, chỉ có tôi nhận ra em thôi sao? Em cứ dây dưa với Lộ gia, để Giang Thế Quân cảm thấy bị uy hiếp, em sẽ không có kẹo ngon ăn đâu!
Tưởng Úc Nam lại để lộ nụ cười như có như không, anh muốn che giấu điều gì? Che giấu sự quan tâm dành cho cô? Đáng tiếc chiêu này đã vô tác dụng với Viêm Lương. Cô đáp lại anh bằng giọng điệu chế giễu: “Xem ra, dù chơi trò mất tích một tháng nhưng anh vẫn còn quan tâm đến mọi hành động của tôi. Trước khi lo Giang Thế Quân đối phó với tôi, anh nên lo liệu tôi có cắm sừng anh hay không mới đúng!”
Lời nói của Viêm Lương như mũi dao sắc nhọn, cắm thẳng vào nơi yếu ớt nhất trong trái tim người đàn ông, khiến một người vốn kiềm chế rất giỏi như Tưởng Úc Nam cũng chết sững trong giây lát.
Máu lặng lẽ chảy.
Đúng lúc này, nhân viên phục vụ dọn món ăn, Viêm Lương đã bỏ lỡ biểu cảm của Tưởng Úc Nam. Cô quay sang người phục vụ, đến lúc nhìn anh, tất cả đã trở lại bình thường. Ánh mắt Tưởng Úc Nam như lớp băng trên mặt hồ, không hề xao động, cũng không có độ ấm. “Mọi việc không cần em lo, em chỉ cần trang điểm đẹp để tới dự buổi tiệc là được!”
Công ty PR phụ trách tổ chức buổi party nhiều lần cử người đưa váy dạ hội đến cho Viêm Lương thử, nhưng đều bị cô trả lại nguyên vẹn. Cô không có tâm trạng, càng không có thời gian để lãng phí vào buổi tiệc nhằm phô diễn thứ hạnh phức giả tạo này. Những người tinh mắt đều nhìn ra cuộc hôn nhân của cô thất bại thế nào, cô việc gì phải lừa mình, dối người!
Trước buổi tiệc kỷ niệm kết hôn hai năm, Viêm Lương gặp không ít chuyện vui. Châu Trình không còn bị cảnh sát triệu tập nhiều như trước. Dù anh không tiết lộ điều gì với cô nhưng cô có thể đoán ra, cảnh sát đã chuyển mục tiêu sang người khác. Dạo này luật sư Cao thường xuyên đến Cục Cảnh sát nên không khó để đoán ra, “người khác” đó chính là Từ Tử Thanh.
Giang Thế Quân cuối cùng cũng nhượng bộ, không ngậm chặt con số hai phẩy năm mươi sáu tỷ như trước. Viêm Lương tin ông ta sẽ nhanh chóng đạt thỏa thuận với Lương Thụy Cường về vấn đề giá thu mua, không bao lâu sau sẽ ký hợp đồng.
Ai có thể ngờ người hoạt động ngầm sau lưng Lương Thụy Cường chính là Viêm Lương? Đến khi thành công, có lẽ cô nên mua bó hoa, đi viếng mộ Từ Tấn Phu, đứng trước mộ nói cho ông biết: “Đứa con gái bị bố ghét bỏ đã thay bố giành lại sản nghiệp của Từ gia.”
Nhưng trước khi xảy ra chuyện đó, Viêm Lương cần tiếp tục ngụy trang.
Cô thư ký gõ cửa, đi vào. “Viêm Tổng, người của công ty PR lại đến rồi.”
Chắc họ đưa lễ phục đến, Vỉêm Lương vừa kết thúc cuộc điện thoại với giám đốc của Unique. Cô đặt ống nghe, nói với thư ký: “Bảo họ để đồ ở đây rồi đi đi!”
“Vâng ạ!” Cô thư ký vừa định đẩy cửa đi ra ngoài, đột nhiên kêu lên một tiếng. Viêm Lương ngẩng đầu, thấy một người đẩy mạnh cô thư ký, xông vào phòng.
Từ Tử Thanh?
Viêm Lương đứng đậy, nhíu mày nhìn Từ Tử Thanh đang tức giận xông về phía cô. Từ Từ Thanh nhanh chóng đi đến bên Viêm Lương, nhìn cô trừng trừng.
Viêm Lương còn chưa kịp nói gì thì Từ Từ Thanh đã giơ tay tát vào mặt cô.
Một tiếng “bốp” đanh giòn vang lên, vừa nhanh vừa chính xác. Cô thư ký đuổi theo Từ Tử Thanh nhưng không kịp, chỉ nhìn thấy một bên má Viêm Lương hiện dấu tay rõ ràng.
Từ Tử Thanh lại định cho Viêm Lương cái bạt tai thứ hai nhưng lần này, Viêm Lương kịp thời túm tay cô ta. Từ Tử Thanh dùng sức thoát khỏi bàn tay Viêm Lương. Viêm Lương hất mạnh tay khiến ả ta mất thăng bằng, ngã xuống mép bàn. Cô ta lại đứng dậy, định xông lên nhưng cuối cùng bị cô thư ký chặn lại.
“Thấy tôi ngồi tù, cô vui lắm phải không?” Không thể động đến Viêm Lương, Từ Tử Thanh chỉ có thể hét lên.
Viêm Lương lạnh lùng nhìn cô ta. “Chị lên cơn điên gì vậy?”
“Hai năm nay, tôi làm gì cũng bị lỗ vốn, không phải do cô giở trò ở sau lưng sao? Đừng tưởng tôi không biết, lần này chính cô tố cáo tôi đúng không? Tôi còn cho rằng cô đã chịu dừng tay, hóa ra cô muốn tìm cơ hội để đâm tôi một nhát.”
Viêm Lương không lên tiếng. Cô thư ký ra sức ngăn cản Từ Tử Thanh, Viêm Lương nhanh chóng bấm số điện thoại của phòng bảo vệ. “Gọi hai bảo vệ lên văn phòng tôi, ở đây…”
Viêm Lương chưa kịp nói hết câu, Từ Tử Thanh đã cắt ngang: “Nể tình Từ gia nợ cô khá nhiều, cũng nể mặt Châu Trình năn nỉ tôi, tôi vốn định giấu giếm chuyện này cả đời. Nhưng bây giờ cô dồn tôi vào chỗ chết, tôi không ngại nói cho cô biết, cô không có tư cách thay Từ gia trừng phạt tôi.”
Viêm Lương ngây người, nhướng mắt nhìn Từ Tử Thanh. Cô ta đáp trả cô bằng ánh mắt ngạo mạn. Viêm Lương đặt ống nghe xuống bàn, chậm rãi đi đến bên Từ Tử Thanh, giơ cao tay…
Lại một tiếng “bốp” vang lên, Viêm Lương hoàn trả Từ Tử Thanh một cái tát rất mạnh. Cái tát này khiến khóe miệng Từ Tử Thanh rỉ máu.
Từ Tử Thanh ngẩn người mất năm giây. Sau đó, cô ta đột nhiên trở nên bình tĩnh, hơi mỉm cười. “Trong di ngôn ba để lại cho tôi có viết rõ, cô không phải con gái của ông.”
Cả thế giới trở nên tĩnh lặng trong giây lát…
Buổi đêm là thời điểm thích hợp để uống say.
Viêm Lương nằm bò trên quầy bar, cúi đầu, ly rượu trong tay cô trống không. Tiếng nhạc dồn dập và ánh sáng hỗn loạn trong quán bar tạo thành một tấm lưới dày đặc, bao trùm lên người cô.
Bên tai Viêm Lương, giọng Từ Tử Thanh lặp đi lặp lại: “Năm đó, mẹ cô biết bố có mẹ tôi ở bên ngoài, còn sinh ra tôi nên tức giận đến mức bị sẩy thai. Cô chỉ là một đứa trẻ được mẹ cô nhặt về nuôi để che mắt thiên hạ. Bố biết chuyện này nhưng không vạch trần mẹ con cô bởi ông cảm thấy có lỗi với mẹ cô. Chẳng phải từ nhỏ đến lớn, cô đều nghĩ tôi là đồ con hoang nên coi thường tôi hay sao? Thật ra…” Ánh mắt Từ Tử Thanh lộ vẻ hung ác. “Cô mới là con hoang!”
“Bức thư đó tôi cũng đưa Châu Trình xem qua, không tin cô có thể đi hỏi anh ta.” Từ Tử Thanh nhấn mạnh. “Cô vốn không phải con gái của bố… Cô không cảm thấy nực cười sao? Người mang dòng máu chính thống của Từ gia là tôi còn không muốn trả thù, chỉ muốn sống yên ổn qua ngày, vậy mà cô… Cô đánh cược cả hạnh phúc đời mình, báo thù cho Từ gia… Cô đúng là đồ ngu xuẩn!”
Viêm Lương cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng móc điện thoại di động trong túi xách. Cô tìm số điện thoại của Châu Trình, định bấm nút gọi nhưng ngón tay run lẩy bẩy. Cô lắc đầu để tỉnh táo lại nhưng vẫn không thể nhìn rõ màn hình.
Nhân viên phục vụ rót cho Viêm Lương một ly rượu. Thấy bộ dạng đờ đẫn của cô, anh ta bất giác hỏi: “Có cần tôi giúp gì không?”
Viêm Lương chậm rãi ngẩng đầu, nấc một cái. “Giúp tôi… gọi điện thoại… cho anh ấy…” Vừa nói xong, Viêm Lương liền gục xuống bàn.
Không biết bao lâu sau, Viêm Lương vẫn đang trong trạng thái mơ màng, có người đột nhiên đỡ cô từ chiếc ghế cao xuống.
Sau đó, Viêm Lương bị lôi lên ô tô, cánh cửa ở ghế lái phụ đóng sầm bên tai cô.
Viêm Lương mơ hồ nhìn thấy một thân hình cao lớn ở vị trí tài xế, ô tô nhanh chóng khởi động, anh ta muốn đưa kẻ say rượu là cô đi đâu? Lý trí còn sót lại trong đầu Viêm Lương khiến cô vô thức hoảng sợ nhưng không tài nào mở nổi mắt. Người ở bên cạnh nhoài người giúp cô thắt dây an toàn. Hơi thở quen thuộc xộc vào mũi Viêm Lương, mùi của đối phương rất quen thuộc với cô.
“Châu Trình?” Viêm Lương lẩm bẩm hỏi.
Đối phương đặt tay lên mu bàn tay cô, dùng sức bóp mạnh như muốn trả lời: “Là tôi.”
Hành động này cuối cùng cũng khiến Viêm Lương yên lòng.
Ô tô lăn bánh.
Viêm Lương túm dây an toàn, đột nhiên bật cười. “Những lời chị ta nói có phải sự thật không?”
Chẳng ai để ý đến câu hỏi của Viêm Lương. Trong ô tô kín mít chỉ có hơi rượu nồng nặc và giọng nói lè nhè của cô, người tài xế im lặng đến mức như không tồn tại.
Nghĩ đến chuyện Châu Trình cố gắng nín nhịn, Viêm Lương càng cười lớn, nhưng cô không biết nụ cười đó méo mó đến mức nào. “Vậy sự tồn tại của em rốt cuộc có ý nghĩa gì?”
Đối phương vẫn không trả lời.
“Từ thời ấu thơ cho đến lúc trưởng thành, em đều oán hận bố em, chị gái em… Bây giờ mới nói cho em biết, ông ấy không phải bố em, chị ta không phải là chị gái ruột của em…”
Viêm Lương vẫn cười nhưng một giọt lệ lặng lẽ từ khóe mắt nhắm nghiền chảy xuống khóe miệng đang cười của cô.
“Trước đây em luôn tưởng mẹ em vì em nên mới chịu tủi nhục để duy trì một gia đình… Bây giờ mới nói cho em biết, em chẳng qua chỉ là một quân cờ bà ấy dùng để bảo vệ vị trí nữ chủ nhân của Từ gia…”
Hóa ra nước mắt cũng có thể tuôn ra vòi nước bị hỏng.
“Nếu không phải là con gái của Từ gia, bây giờ em sẽ thế nào?”
“Nghèo rớt mồng tơi? Lang thang đầu đường xó chợ? Trở thành một người vô cùng bình thường? Bình thường nhưng có cuộc sống thanh thản?”
“Nếu như vậy… Em không cần đố kỵ với Từ Tử Thanh đến mức phát điên, không cần trốn sang New York nhiều năm, có nhà không thể về, không cần từ bỏ ước mơ của mình, càng không trở thành một Viêm Lương tâm hồn u ám, đầu óc chỉ toàn thù hận như bây giờ…”
Chất cồn đúng là thứ tốt, có thể đánh thức những điều cô không dám thừa nhận lúc tỉnh táo. “Nếu như vậy… Tưởng Úc Nam sẽ không tìm mọi cách tiếp cận em, sẽ không giăng cái bẫy dịu dàng như vậy. Em cũng sẽ… sẽ không yêu anh ấy…”
Ô tô đột ngột phanh gấp.
Châu Trình luôn là người đàn ông dịu dàng, tay anh nhẹ nhàng nhấc cằm cô. Gương mặt đầy nước mắt của cô khiến đầu ngón tay anh run run. Nhưng Viêm Lương không cảm nhận được điều đó, cô vẫn đang chìm đắm trong thế giới của mình, tiếp tục lẩm bẩm: “Nếu không gặp anh ấy, liệu em có hạnh phúc? Hay càng bất hạnh?”
Giọng nói của Viêm Lương lập tức bị nuốt trọn. Bờ môi cô bị chặn lại. Người đàn ông ở bên cạnh dùng sức, hôn cô một cách tuyệt vọng… Một nụ hôn không có độ ấm nhưng như nghiền nát tất cả.
Đầu óc Viêm Lương nổ tung. Vào giây phút đó, cô đột nhiên nhận ra, người đàn ông này… không phải Châu Trình.
Viêm Lương dường như cảm nhận được vị mặn của nước mắt nhưng cô không rõ là nước mắt của mình hay của đối phương. Ngoài vị giác, chất cồn đã làm tê liệt mọi cảm giác của cô, thậm chí không còn sức để mở mắt. Còn chưa rõ người đàn ông đang cùng cô chia sẻ nụ hôn mãnh liệt và không có đường lùi rốt cuộc là ai, Viêm Lương đã lịm đi.
Nửa đêm, trên trời không một vì sao.
Một chiếc xe con chạy rất nhanh trên đường, hàng đèn đường chiếu sáng bị chiếc xe nhanh chóng bỏ lại phía sau.
Kim đồng hồ chỉ tốc độ run rẩy một cách nguy hiểm, hiển thị đã vượt quá tốc độ cho phép. Từ Tử Thanh không hề có cảm giác, cô ta không biết có thể đi đâu, cũng như không biết lối thoát của mình nằm ở đâu.
Trong xe ô tô vang lên tiếng nhạc đinh tai nhức óc, theo tiếng động cơ ù ù. Đúng lúc này, điện thoại di động của Từ Tử Thanh đổ chuông. Tiếng chuông điện thoại bị tiếng nhạc lấn át, Từ Tử Thanh liếc qua màn hình điện thoại nhấp nháy. Cô ta không có ý định bắt máy nhưng cuộc gọi đến không ngừng. Cuối cùng, Từ Tử Thanh mất kiên nhẫn, tắt nhạc và nghe điện thoại.
Đầu kia truyền đến giọng nói sốt ruột của Châu Trình: “Em chạy đi đâu vậy? Sao không ở khách sạn?”
“Em ra ngoài cho khuây khỏa.”
“Mau quay về đi, anh đang chờ ở cửa phòng em.” Từ trước đến nay, Châu Trình luôn nhẹ nhàng với Từ Tử Thanh. Lúc này, giọng nói của anh vô cùng nghiêm túc, “Anh có chuyện muốn nói với em.”
“Chẳng cần đoán cũng có thể biết anh định nói gì. Em chỉ đi mắng con bé đó một trận, anh đau lòng rồi à?”
Châu Trình trầm mặc.
Từ Tử Thanh lập tức hiểu ra, cô ta đã đoán đúng. Cô ta lạnh nhạt “hừ” một tiếng. “Em đã bị nó hại không được xuất cảnh, em còn chưa đủ thảm thương hay sao? Lẽ nào anh còn muốn thay nó giáo huấn em?”
Châu Trình thở dài vẻ bất lực. “Dù sao em cũng không rõ chứng cứ trong tay cảnh sát có phải do Viêm Lương cung cấp hay không. Anh tin Viêm Lương, cô ấy không làm như vậy đâu!”
Một câu bênh vực đơn giản khiến Từ Tử Thanh nổi giận ngay lập tức. Cô ta tắt động cơ, nghiến răng mắng một câu, sau đó không nổ máy mà cầm điện thoại, hét lớn: “Bây giờ nói gì cũng vô ích, em đã cho nó biết sự thật, nó là đứa con hoang…”
Từ Tử Thanh chưa kịp nói hết câu, một tiếng động lớn cắt ngang lời cô ta.
“Ẩm…”
Một chiếc ô tô đột nhiên đâm ngang vào xe của Từ Tử Thanh. Cú va chạm cực mạnh khiến Từ Tử Thanh va vào cửa xe, điện thoại di động trong tay cô ta rơi xuống sàn xe.
Hai ô tô va vào nhau phát tiếng kêu nhức óc. Từ Tử Thanh lịm đi trong một giây. Cô ta sờ trán, mới phát hiện đầu đập vào cửa xe, chảy máu.
Điện thoại di động vẫn đang kết nối. Nghe thấy tiếng động, Châu Trình lo lắng hét lên: “Tử Thanh! Tử Thanh! Xảy ra chuyện gì vậy? Em mau lên tiếng đi!”
Từ Tử Thanh ôm trán, không quan tâm đến chiếc điện thoại. Dù đầu rất đau nhưng cô ta vẫn tỉnh táo. Cô ta tháo dây an toàn, mở cửa xuống xe xem người liều lĩnh gây tai nạn là ai.
Vừa đặt chân xuống đất, một người nhanh như chớp áp sát Từ Tử Thanh. Cô ta còn chưa kịp có phản ứng, đối phương đã siết chặt cổ cô ta, đẩy cô ta vào cửa xe.
Phía sau hai người là ánh đèn đường mờ ảo. Cuối cùng Từ Tử Thanh cũng thích ứng với sự va chạm này. Khi nhìn rõ gương mặt của người đối diện, cô ta lập tức trợn mắt kinh ngạc, miệng lắp bắp: “Tưởng… Tưởng Úc Nam.”
Tưởng Úc Nam đứng ngược sáng, trong mắt anh như có ngọn lửa lạnh lẽo đang lay động. Anh trầm mặc dùng sức siết cổ Từ Tử Thanh. Nỗi kinh hoàng khi bị thiếu dưỡng khí khiến Từ Tử Thanh hoảng loạn kéo cổ tay anh nhưng vô ích.
Dần dần, gương mặt Từ Tử Thanh đỏ bừng, đôi môi cô ta trở nên tím tái, sự phản kháng thất bại dưới đôi tay như gọng kìm sắt của đối phương. Khi Từ Tử Thanh gần rơi vào ranh giới giữa sự sống và chết, Tưởng Úc Nam đột nhiên buông tay.
Cả người Từ Tử Thanh bị đẩy xuống đất. Đầu gối đập xuống mặt đường, xước da, chảy máu nhưng cô ta không bận tâm, chỉ ho khù khụ và ra sức hít thở.
Một đôi giày da từ từ xuất hiện trong tầm mắt của Từ Tử Thanh.
Bóng đen của người đàn ông trên mặt đất phủ kín toàn thân Từ Tử Thanh. Giọng nói của anh vô cùng lạnh lẽo: “Bây giờ cô nên cầu nguyện Viêm Lương là người của Từ gia các cô, bằng không, mục tiêu của tôi sau này sẽ là Từ tiểu thư, người mang dòng máu Từ gia thật sự.” Tưởng Úc Nam ngồi xuống, nâng cằm Từ Tử Thanh. “Đến lúc đó, thủ đoạn của tôi sẽ càng tàn nhẫn. Tôi là người nói được làm được!”
Dứt lời, Tưởng Úc Nam lạnh lùng hất mặt Từ Tử Thanh về một bên.
Tưởng Úc Nam đứng dậy, rời đi. Không biết bao lâu sau, tiếng bước chân mới dần biến mất, để lại người phụ nữ hồn bay phách lạc ngồi bệt dưới ngọn đèn đường và hai chiếc xe con sang trọng bẹp rúm.
Viêm Lương tỉnh lại với cơn đau đầu như búa bổ vào trưa hôm sau.
Cô đang nằm trên chiếc giường mềm mại, dưới ánh sáng ấm áp. Cô giơ tay che mắt để thích ứng với ánh sáng đột ngột. Một lúc lâu sau cô mới ngồi dậy, cúi đầu quan sát mình. Mặc dù đã thay bộ đồ ngủ nhưng cô vẫn ngửi thấy mùi rượu còn lưu lại trên người.
Tựa hồ đoán chuẩn xác thời gian cô thức giấc, người giúp việc đẩy cửa đi vào, mang theo khay thức ăn. Viêm Lương không muốn ăn, chỉ cầm cốc uống nước. Cô xua tay ra hiệu cho người giúp việc mang đồ ăn ra ngoài.
Người giúp việc vâng dạ một tiếng rồi bê đồ ăn rời khỏi phòng. Viêm Lương uống nước cũng cảm thấy buồn nôn, cô ngừng hai giây, cố kìm nén cảm giác khó chịu. Đúng lúc này, như chợt nhớ ra một chuyện, cô vội vàng gọi người giúp việc. “Đúng rồi…”
Người giúp việc dừng bước, quay lại.
“Đêm qua ai đưa tôi về?”
Người giúp việc nhìn Viêm Lương với vẻ khó nói, ấp úng một hồi mới lên tiếng: “Là Lộ tiên sinh…”
Viêm Lương ngẩn người, dường như không nghĩ ra điều gì đó. Cô đưa tay lên môi. Người giúp việc đứng ở đó, khó khăn lắm mới hạ quyết tâm, hứa với Viêm Lương: “Cô yên tâm, chúng tôi sẽ không nói chuyện này với cậu chủ.”
Viêm Lương mỉm cười, giơ tay ra hiệu người giúp việc có thể đi xuống nhà.
Sau khi cửa phòng khép lại, Viêm Lương bóp trán xuống giường. Cô ngẫm nghĩ, tìm điện thoại di động bấm một dãy số.
Đối phương bắt máy chỉ sau một hồi chuông nhưng Viêm Lương đột nhiên không biết nói gì. Đối phương đợi cô nói nhưng trước sự trầm mặc của Viêm Lương, đành từ bỏ ý định. “Em tỉnh rồi à?” Là giọng nói dịu dàng của Lộ Chinh.
Xem ra đúng là Lộ Chinh đã đưa cô về… Viêm Lương không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay càng lo lắng. Phân vân một lúc cuối cùng cô cũng lên tiếng: “Tối qua tôi uống say quá, thật ra tôi…” Viêm Lương đột nhiên ý thức được cô càng nói càng sai, thế là cô cắn răng, đề nghị: “Hy vọng anh quên chuyện xảy ra tối qua.”
“Hả?” Lộ Chinh kéo dài giọng, hỏi lại Viêm Lương. “Em có thể nói rõ, rốt cuộc tôi nên quên đi chuyện gì xảy ra tối hôm qua?” Tâm trạng của anh có vẻ không tồi.
Tư duy hỗn loạn của Viêm Lương bất giác quay về không gian kín mít trong buổi tối hôm qua. Nhưng ngoài nụ hôn mãnh liệt đó cô không có một chút ấn tượng về những chuyện khác. Đầu cô lại bắt đầu ong ong…
Viêm Lương trầm mặc hồi lâu, cuối cùng đành mở miệng: “Bất kể tôi nói với anh chuyện gì, làm điều gì… anh hãy quên hết đi!”
Ở đầu kia điện thoại, Lộ Chinh mỉm cười. “Muốn tôi quên cũng được, nhưng tối nay em phải mời tôi ăn cơm, coi như bù đắp, deal?”
“Tôi…”
Viêm Lương còn đang do dự, Lộ Chinh đã tự quyết định: “Hết giờ làm, tôi sẽ đến đón em.”
Sự trầm mặc của Viêm Lương bị Lộ Chinh coi như là nhận lời, anh nói tiếp: “Lát nữa tôi còn có cuộc họp. Em hãy ngủ thêm một lúc, tối gặp lại em sau!”
Viêm Lương ngẫm nghĩ, cô không từ chối mà cúp điện thoại.
Lộ Chinh ngồi trong văn phòng của anh ở tòa nhà Minh Đình. Trợ lý gõ cửa đi vào, nhìn thấy Lộ Chinh đang cầm điện thoại, trầm tư.
Người trợ lý gõ tay xuống mặt bàn, Lộ Chinh mới ngẩng đầu nhìn anh ta.
“Lộ Tổng, cuộc họp sắp bắt đầu rồi…”
Lộ Chinh vừa nghe trợ lý nhắc nhở vừa nghe tiếng “tút tút” truyền ra từ điện thoại. Người trợ lý buộc phải nhắc một lần nữa: “Lộ Tổng…”
Lúc này, Lộ Chinh mới định thần, giơ tay ra hiệu cho trợ lý im lặng. Anh tắt điện thoại, bấm một số di động khác.
Tiếng chuông điện thoại tựa như hành hạ màng nhĩ của Lộ Chinh, may mà đối phương nhanh chóng bắt máy. Nhưng đối phương không lên tiếng.
Lộ Chinh không vòng vo tam quốc, hỏi thẳng: “Nửa đêm hôm qua anh gọi tôi ra ngoài, bảo tôi đưa vợ anh về nhà. Coi như tôi giúp anh, anh hãy nói cho tôi biết, rốt cuộc anh đang tính toán điều gì?”
“Nếu anh muốn giành được thứ anh cần nhất vậy thì đừng hỏi gì cả, cũng đừng tiết lộ chuyện này.”
Lộ Chinh đợi một lúc lâu cũng chỉ nhận được câu nói này. Đối phương dứt lời, cúp máy ngay lập tức. Anh ngẩn người nghe tiếng “tút tút”, thầm suy tính điều gì đó.
Từ Tử Thanh thường xuyên bị cảnh sát gọi tới thẩm vấn, muốn tìm cô ta không phải việc khó khăn, cứ tới Cục Cảnh sát “cắm sào chờ nước” là được.
Khi Viêm Lương lê tấm thân mệt mỏi đến Cục Cảnh sát, cô nhận được tin Từ Tử Thanh đang nằm viện.
“Nằm viện? Chị ta bị thương à?”
Trước câu hỏi của Viêm Lương, người phụ trách vụ án nói thẳng, “Cô tin à? Tôi cảm thấy cô ta đang viện cớ trốn tránh chúng tôi.”
Viêm Lương mang theo suy đoán giống người cảnh sát kia đi bệnh viện, ai ngờ Từ Tử Thanh bị thương thật. Vết thương không nặng lắm.
Lúc Viêm Lương tới phòng bệnh, Từ Tử Thanh đang nằm ngủ, cũng không rõ cô ta ngủ thật hay giả vờ. Viêm Lương đành lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh. Châu Trình đang ngồi bên giường bệnh thấy Viêm Lương, anh liền đứng dậy, theo cô ra ngoài.
“Sao chị ta bị thương?”
Châu Trình cũng không rõ. “Cô ấy nói bị ngã.”
Nghe Châu Trình nói vậy, Viêm Lương bất giác ngoảnh đầu nhìn qua ô kính, thấy Từ Tử Thanh vẫn nằm quay lưng về phía cửa ra vào. Chỉ là vết thương nhỏ nhưng cô ta vẫn được người đàn ông này đến chăm sóc, Từ Tử Thanh luôn may mắn như vậy. Viêm Lương đã quen với điều đó. Châu Trình tiếp tục nói: “Nghe nói hôm qua cô ấy xông vào văn phòng cãi nhau với em? Anh thay cô ấy xin lỗi em!” Viêm Lương không kìm được, cười nhạt một tiếng. Châu Trình ngượng ngập chuyển sang chủ đề khác: “Em tìm cô ấy có việc gấp à? Để anh đánh thức cô ấy để em nói chuyện.”
Lúc này, Viêm Lương mới rời ánh mắt khỏi ô kính. Cô nhìn Châu Trình, nói: “Không cần đâu, ngày mai em lại đến, anh hãy chăm sóc chị ta chu đáo!”
Tuy là câu dặn dò nhưng ngữ khí vô cùng lạnh nhat, Viêm Lương nói xong quay người rời đi. Ra khỏi bệnh viện, cô đứng ở cầu thang. Lúc này, ánh nắng chói chang, xung quanh không có bóng râm, Viêm Lương đứng ở đó hồi lâu mới rút điện thoại.
Không biết nắng ở New Zealand có rực rỡ như ở đây không? Viêm Lương đang nghĩ vậy thì điện thoại kết nối. Đầu máy bên kia vọng đến giọng nói đầy vẻ xúc động: “Nhị tiểu thư!”
Đúng là khá lâu rồi Viêm Lương không liên lạc với mẹ. Bây giờ nghe thấy giọng nói thân thiết của dì Lương, cô cảm thấy rất xa lạ. Dưới ánh mặt trời rực rỡ, đáng lẽ cô nên thấy ấm áp nhưng đột nhiên cô rét run, bởi bên tai lại vang lên giọng nói đầy vẻ chế nhạo của Từ Tử Thanh: “Cô không cảm thấy nực cười sao? Người mang dòng máu chính thống của Từ gia là tôi còn không muốn trả thù, chỉ muốn sống yên ổn qua ngày. Vậy mà cô… Cô đánh cược cả hạnh phúc đời mình, báo thù cho Từ gia…”
Viêm Lương gượng cười, cố giữ giọng bình tĩnh. “Cô chú Châu ở bên đó chơi có vui không ạ?”
“Vui lắm! Tuần trước mọi người bay đi Sydney xem ca kịch, bây giờ họ và phu nhân đi uống trà chiều.”
“Thế thì tốt!”
“Nhị tiểu thư đừng có chỉ lo hỏi thăm ông bà Châu. Nhị tiểu thư thì sao? Bao nhiêu lâu mới thấy nhị tiểu thư gọi điện, có phải công việc bận rộn lắm không?”
“Dì Lương…” Viêm Lương cắn răng, cuối cùng vẫn không thể nói ra thắc mắc của cô.
Dì Lương nhận ra điều khác thường. “Sao thế, nhị tiểu thư muốn hỏi gì?”
Viêm Lương cố gắng điều hòa hơi thở để giọng nói của cô trở nên vui vẻ. “Không có gì ạ, dì Lương, dì đừng lo cho cháu, cháu ở bên này sống rất tốt. Dì ở bên đó cũng nhớ chăm sóc bản thân.”
“Nhị tiểu thư! Sao chỉ quan tâm đến tôi, cũng nên quan tâm tới phu nhân nữa chứ! Lần trước đi xem triển lãm giày, phu nhân còn nhắc đến cô, nói chắc cô sẽ rất thích.”
Viêm Lương sốt ruột muốn cúp điện thoại. “Lần sau cháu lại gọi cho dì, bây giờ cháu hơi bận, không thể nói chuyện lâu.”
Sau khi cúp máy, Viêm Lương đi xuống cầu thang, nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.
Sau một ô cửa sổ của phòng bệnh, Từ Tử Thanh đứng bất động, quan sát người phụ nữ bên dưới, từ lúc cô gọi điện thoại tới khi cô vội vã bỏ đi.
Từ Tử Thanh còn chưa kịp buông rèm cửa sổ, phía sau đã vang lên giọng nói của Châu Trình: “Hôm qua, hai chị em em cãi chuyện gì mà cả hai đều không bình thường như vậy?”
Từ Tử Thanh quay đầu nhìn Châu Trình nhưng không lên tiếng. Cô ta lặng lẽ quay về giường nằm, Châu Trình đứng ở cửa ra vào dõi theo nhất cử nhất động của cô ta, lắc đầu bất lực.
Viêm Lương cố tình chọn lúc không có Châu Trình mới đến bệnh viện. Rõ ràng cô cũng giống Từ Tử Thanh, không muốn lôi Châu Trình vào vụ này. Vừa vào cửa phòng bệnh, Viêm Lương thấy Từ Tử Thanh đã thay bộ đồ bệnh nhân, đang đứng bên cạnh giường, thu dọn túi xách.
Viêm Lương không gõ cửa, cứ thế đi thẳng vào. Khi cô tới sau lưng Từ Tử Thanh, cô ta mới nhận ra. Nhìn thấy Viêm Lương, Từ Tử Thanh lập tức lộ vẻ kinh ngạc.
“Sao thế? Nghe Châu Trình nói hôm nay tôi lại đến nên chị định xuất viện luôn à?”
Bị nói trúng tâm tư nhưng Từ Tử Thanh vẫn giả bộ không nghe thấy, cúi đầu, lặng lẽ thu dọn đồ.
Viêm Lương đi thẳng vào vấn đề: “Tôi muốn xem bức thư bố để lại cho chị!”
Từ Tử Thanh dừng động tác. Viêm Lương chờ đợi câu trả lời của Từ Tử Thanh nhưng không ngờ cô ta đột nhiên phủ nhận điều cô ta tiết lộ trước đó: “Buồn cười thật, tôi nói gì cô cũng tin à? Đó chỉ là lời nói trong lúc tôi tức giận, bố có để lại cho tôi thư từ gì đâu!”
Người phụ nữ này nói dối mà mặt không biến sắc. Từ Tử Thanh nói xong liền kéo khóa túi xách, xách túi đi ra ngoài. Viêm Lương định xông lên ngăn cô ta nhưng bỗng nhìn thấy thứ gì đó trên tủ đầu giường, cô lập tức dừng lại.
Từ Tử Thanh nhanh chóng biến mất ngoài cửa phòng bệnh. Viêm Lương đi đến tủ đầu giường, cầm chiếc lược T 242b Tử Thanh bỏ quên…
Viêm Lương mang sợi tóc của cô và Từ Tử Thanh đi giám định ADN.
Trong thời gian đợi kết quả giám định, cô cũng chờ đón buổi tiệc kỷ niệm hai năm ngày cưới của mình và lễ ký kết giữa Lệ Bạc và Unique.
Không biết là sự trùng hợp ngẫu nhiên hay do Tưởng Úc Nam cố ý sắp đặt, bữa tiệc kỷ niệm ngày cưới được tổ chức vào lúc bảy giờ tối, trong khi lễ ký kết giữa Lệ Bạc và Unique diễn ra lúc mười một giờ buổi sáng cùng ngày.
Buổi lễ ký kết được tổ chức tại tập đoàn Lệ Bạc. Tập đoàn Lệ Bạc đồng ý bán hơn mười nhãn hiệu sản phẩm thuộc Từ thị trước kia, gồm Nhã Nhan, Secret, Chìa khóa của làn da… với giá hai tỷ đô la cho Unique.
Một đế quốc mỹ phẩm hoàn toàn mới sắp ra đời.
Bên ngoài có tin đồn, sở dĩ Lương Thụy Cường đột nhiên nhảy vào ngành mỹ phẩm, ngành nghề từ trước đến nay ông ta chưa bao giờ động tới là vì chiều theo ý thích của người vợ thứ ba. Unique chính là tài sản mà triệu phú họ Lương tặng cho cho người vợ kém ông ta gần ba mươi tuổi.
Buổi sáng hôm đó, Viêm Lương nhận được điện thoại từ bệnh viện gọi tới khi cô đang ở văn phòng. “Viêm tiểu thư, đã có kết quả giám định, xin cô hãy mau chóng đến lấy kết quả!”
Viêm Lương cúp điện thoại, định tới bệnh viện một chuyến, nhưng cô vừa cầm túi xách, thư ký đã gõ cửa, đi vào. “Giang Tổng mời chị lát nữa cùng tham dự buổi lễ ký kết.”
Ông ta muốn cô chứng kiến buổi lễ có thể nói là sỉ nhục Từ gia? Viêm Lương vừa đi vừa lên tiếng: “Cô hãy nói tôi có việc gấp cần ra ngoài. Nếu về kịp, tôi sẽ tới thẳng phòng hội nghị.”
Không đầy nửa tiếng sau, Viêm Lương đã lái xe đến bệnh viện. Sau khi nhận kết quả giám định, cô nhanh chóng quay về bãi đỗ xe. Vừa ngồi vào xe, Viêm Lương lập tức đóng cửa. Trong không gian kín mít, cô nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch. Trước đó, cô không có bất cứ suy nghĩ gì, còn bây giờ, cô cảm thấy một nỗi lo sợ bao trùm toàn thân.
Viêm Lương nắm chặt vô lăng, đến mức các khớp ngón tay trắng bệch. Một lúc lâu sau, cô vẫn không nổ máy mà chậm rãi cầm túi tài liệu đang đặt ở ghế lái phụ. Lúc mở túi tài liệu, bàn tay cô run run. Rút tờ kết quả giám định, lướt qua những con số phức tạp, ánh mắt cô di chuyển tới ô cuối cùng. Kết quả hiển thị: Không có quan hệ huyết thống…
Viêm Lương thẫn thờ quay về văn phòng. Nhìn thấy bộ dạng hồn bay phách lạc của cô, cô thư ký không khỏi lo lắng. “Viêm Tổng…”
Viêm Lương dừng bước, nhìn cô thư ký. Vào giây phút đó, cô như nghĩ thông suốt tất cả, thần trí tỉnh táo trở lại. Cô bình thản hỏi thư ký: “Lễ ký kết đã kết thúc chưa?”
“Chắc vẫn chưa ạ!”
Viêm Lương gật đầu, lại quay ra thang máy. Không bao lâu sau cô đã tới phòng hội nghị. Cô không hề nghĩ ngợi, lập tức gõ cửa rồi đi vào. Mọi người ở trong phòng đều ngẩng đầu nhìn cô. Giang Thế Quân cất giọng mỉa mai: “Cô đến đúng lúc thật đấy!”
Viêm Lương lặng lẽ đảo mắt một lượt quanh phòng hội nghị. Tưởng Úc Nam ngồi bên cạnh Giang Thế Quân là người duy nhất không nhìn cô. Trong khi đó, người cùng Giang Thế Quân ngồi ở vị trí trang trọng nhất là Lương Thụy Cường hơi gật đầu với cô. Viêm Lương phóng tầm mắt qua đầu Tưởng Úc Nam, dừng lại ở vị trí còn trống cách đó không xa rồi đi lại chỗ chiếc ghế trống đó.
Câu “đến đúng lúc” của Giang Thế Quân có nghĩa bây giờ là thời khắc quan trọng nhất trong quá trình ký kết hợp đồng giữa hai bên. Viêm Lương ngồi chưa ấm chỗ, Lương Thụy Cường và Giang Thế Quân bắt đầu ký hợp đồng, đứng dậy, bắt tay… Cả phòng hội nghị vang lên tiếng vỗ tay rào rào.
Lễ ký kết nhanh chóng kết thúc. Những người không liên quan rời đi trước, Lương Thụy Cường và Giang Thế Quân vẫn ở lại hàn huyên. Viêm Lương cũng đứng dậy, chuẩn bị rời đi như những người không liên quan. Giang Thế Quân liếc cô một cái rồi tiếp tục mỉm cười, trò chuyện với Lương Thụy Cường.
Ai ngờ Viêm Lương không bỏ ra ngoài mà đi thẳng về phía Lương Thụy Cường. Giang Thế Quân đang uống trà, ông ta ngẩn người khi chứng kiến hành động này của Viêm Lương. Viêm Lương chào Lương Thụy Cường một câu, sau đó cúi sát tai ông ta thì thầm điều gì đó.
Lương Thụy Cưòng đột nhiên bật cười thành tiếng. “Tốt! Tốt!”, sau đó, quay sang Giang Thế Quân. “GiangTổng! Vị này là…” Lương Thụy Cường đưa mắt qua Viêm Lương: “… bà chủ của Unique.”
Tách trà trong tay Giang Thế Quân rơi xuống đất, vỡ tan. Nước trà bắn tung tóe.
Viêm Lương bình tĩnh mỉm cười với Giang Thế Quân. Tựa như đây là lần đầu tiên gặp ông ta, cô lịch sự giơ tay. “Chào Giang Tổng!”
Tưởng Úc Nam vẫn ngồi yên một chỗ. Lúc này, anh mới nhướng mắt nhìn người phụ nữ đang nở nụ cười chiến thắng ở trước mặt. Anh chỉ lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm.
Chỉ trong một ngày, nội bộ Lệ Bạc “long trời lở đất”, dư luận xôn xao. Người phụ nữ ở trung tâm “cơn bão” là Viêm Lương chính thức đệ đơn từ chức lên hội đồng quản trị. Cô từ bỏ mọi chức vụ, rời khỏi tập đoàn Lệ Bạc với hai bàn tay trắng.
Bên ngoài tòa cao ốc Lệ Bạc tụ tập rất đông phóng viên. Viêm Lương đi ra ngoài bằng cửa sau, cô lái xe tới con đường trước tòa nhà Lệ Bạc, nhìn đám phóng viên đang vây kín cửa lớn cùa tòa nhà.
Viêm Lương chỉ giảm tốc độ, liếc qua rồi lại tăng tốc rời đi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến bảy giờ tối. Bây giờ là lúc tổ chức tiệc kỷ niệm hai năm ngày cưới, nhưng do sự “tạo phản” của cô, buổi tiệc quy mô lớn đương nhiên bị hủy bỏ.
Tám giờ…
Chín giờ…
Viêm Lương lặng lẽ ngồi trong thư phòng của ngôi nhà của Từ gia chờ một người. Trên bàn làm việc có một tờ giấy và một cây bút, nhưng đến mười giờ tối, vẫn không thấy bóng dáng Tưởng Úc Nam.
Viêm Lương suy tư hồi lâu, đột nhiên nghĩ tới một khả năng, sau đó cô rời khỏi nhà, lái xe thẳng đến khách sạn định tổ chức tiệc kỷ niệm tối hôm nay.
Hội trường ở tầng trên cùng trống không, chẳng có bóng dáng của khách khứa. Đây cũng là điều nằm trong dự liệu của Viêm Lương. Nhưng khi bước vào hội trường, cô chợt nghe thấy tiếng nhạc du dương, một cô gái đang biểu diễn cello.
Trên mấy chục chiếc bàn ăn đều bày ly thủy linh lóng lánh và bát đĩa bằng sứ trắng ngần. Tuy nhiên, cả hội trường rộng lớn không có lấy một người khách, trừ hình bóng cô độc ngồi ở chiếc bàn chính giữa.
Luồng ánh sáng trong hội trường không chiếu vào người đàn ông đó nhưng ngay từ cửa, Viêm Lương đã như nhìn thấy vẻ hiu quạnh trên gương mặt anh.
Viêm Lương lặng lẽ tiến lại gần. Nghe tiếng bước chân, Tưởng Úc Nam lập tức ngẩng đầu. Viêm Lương ở trước mặt anh không trang điểm đẹp đẽ, không diện váy áo lộng lẫy, vẻ mặt lạnh lùng, vô cảm. “Đây là đơn xin ly hôn. Tôi đã ký tên rồi, chỉ thiếu chữ ký của anh.”
Tưởng Úc Nam mỉm cười, cúi đầu nhìn tờ đơn ly hôn vừa được đưa đến trước mặt anh. Đây là món quà cô tặng anh nhân dịp kỷ niệm hai năm ngày cưới…