Cô không hề sợ hãi mà chỉ là kinh ngạc cùng luyết tiếc khi bị mê hoặc. Không đợi cô quay đầu lại, người đàn ông phía sau đã cất lên chất giọng thâm trầm “Làm em sợ sao?”
Tiêu Hữu không hiểu vì sao Giản Chiến Nam lại ở đây vào giờ này, anh không phải là đang ăn ở cùng khách sạn cùng Giang Nhã hay sao? Hơn nữa, vì sao anh lại đến đây chứ? Chẳng phải giữa cả hai đã không còn bất kỳ một mối quan hệ nào nữa hay sao? Căn bản, nỗi lo sợ đã biến mất không dấu vết, Tiêu Hữu từ từ xoay người lại nhìn anh.
Ngay khi Giản Chiến Nam không còn gắt gao ôm cô nữa, Tiêu Hữu nhanh chóng thối lui về phía sau. Cảnh này thật giống như anh là một con rắn độc rất nguy hiểm vậy.
Phản ứng của Tiêu Hữu làm Giản Chiến Nam khó chịu nhíu mày. Đôi mắt đen thâm trầm nhìn chằm chằm cô, tâm trạng dường như không quan tâm nhưng nội tâm thì không như thế “Bạn trai à?”
Tiêu Hữu suy tư một chút. ‘Bạn trai’ mà anh nói chính là Tô Thuộc Cẩn sao? Ha ha… Tiêu Hữu cười, rất nhẹ, thực đạm mạc. Nhìn thân ảnh tuấn mỹ được soi sáng nhờ ngọn đèn đường, anh và cô không còn quan hệ. Cô không có trả lời mà chỉ xoay người bước đi, cổ tay nhanh chóng lại bị Giản Chiến Nam gắt gao nắm lấy. Tiêu Hữu nhíu mày khó chịu “Giản chủ tịch, anh thật sự là rất vô lễ đấy!”
Giản chủ tịch? Mỗi lần Giản Chiến Nam nghe đại danh này thốt ra từ miệng Tiêu Hữu, không hiểu sao trong lòng anh luôn có một nỗi tức giận cùng phiền não, sắc mặt liền trầm xuống. Anh nheo mắt ra lệnh “Trả lời vấn đề của anh”
“Giản chủ tịch! Thật sự nỡ bỏ rơi bạn gái của anh vào lúc nửa đêm để chạy tới đây hỏi vấn đề thần kinh này à? Hình như có chút nhàm chán đó” Tiêu Hữu không kìm được thốt ra những lời nói kèm theo sự phẫn nộ phát tiết của mình “Giản chủ tịch! Nếu muốn cùng tôi chơi, thì ta… Ưm…”
Môi Tiêu Hữu đã bị anh hung hăng chiếm giữ. Mùi vị thuốc lá rất quen thuộc, hơi thở quen thuộc, nụ hôn bá đạo mang theo lửa giận cũng quen thuộc nhưng lại thật giống như đang tư niệm về một thứ gì đó xa vời. Bờ môi quyến rũ của anh như muốn nghiền nát đôi môi mềm mại của cô.
Tiêu Hữu mở lớn hai mắt, vung chân đá anh không thương tiếc. Hai bàn tay vốn dĩ đang chống trước ngực anh cũng kịch liệt dùng sức đẩy ra. Co cố sức giãy dụa nhưng ngay sau đó anh chỉ dùng một cánh tay đã bá đạo ôm chặt vòng thon gọn, tay còn lại chặt chẽ chế trụ đầu cô, bức bách cô đón nhận nụ hôn của mình.
Anh không muốn buông tha cho cái thân thể thơm ngát này, không muốn buông ra bờ môi mềm mại của cô, mùi hương quen thuộc dễ dàng khơi dậy dục vọng của anh. Giản Chiến Nam thừa nhận, lúc nhìn thấy Tiêu Hữu rời đi cùng với tên đàn ông khác, anh dường như muốn phát điên lên. Không quan tâm điều gì, thậm chí cả bỏ rơi Giang Nhã một đường lái xe chạy đến nơi này, thế mà cô lại lạnh lùng dùng miệng lưỡi lanh lợi của mình đã kích anh.
Cô làm cho anh thật muốn dùng môi mình bịt kín miệng cô, nuốt đi hết những lời nói cay nghiệt làm tim anh đau đớn. Lần đầu tiên Giản Chiến Nam mất đi lý trí của mình, giờ phút này trong lòng anh đột nhiên xuất hiện một ý niệm đáng sợ… cô… là của anh…
Tiêu Hữu giãy dụa đến mức thân thể muốn mềm nhũn cả ra. Cuối cùng, cô không chống cự nữa, thả lỏng cơ thể, cứ như vậy lặng im không có bất kỳ phản ứng nào cho đến khi môi anh cảm thấy có hương vị chua xót mới luyến tiếc buông miệng cô ra. Đập vào trong mắt Giản Chiến Nam là hai hàng nước mắt trong suốt như pha lê đang rơi dài trên khuôn mặt Tiêu Hữu, còn có ánh mắt tràn đầy hận ý cùng chán ghét, bi phẫn. Lòng anh đột nhiên nhói lên, hung hăng đẩy cô ra, nới lỏng vòng tay mình.
Hai tay Giản Chiến Nam vẫn gắt gao ôm lấy Tiêu Hữu, anh cúi xuống nhìn cô, chỉ thấy cô vẫn một mực cúi đầu. Thân thể nhỏ nhắn đang run…. là vì lạnh hay vẫn là do tức giận? Đèn đường hắt xuống hàng lông mi của cô thật dài, làm cho anh không thấy rõ trong mắt cô là hình ảnh gì.
Tiêu Hữu cúi đầu, không muốn để cho anh nhìn thấy nước mắt của mình, không muốn cho anh thấy bản chất con người yếu đuổi đó. Cô quay người muốn rời khỏi đây, tay lại một lần nữa bị Giản Chiến Nam giữ chặt.
Tiêu Hữu cuối cùng không kìm được, ánh mắt đỏ hoe còn vương nước căm tức nhìn thẳng vào Giản Chiến Nam “Làm nhục tôi vẫn còn không đủ đau đớn mà anh muốn sao? Tôi… chưa đủ đau…” Cô gầm nhẹ.
“Mạc Mạc…!” Tim Giản Chiến Nam đập thật nhanh. Nước mắt của cô thật giống như từng chút… từng chút đâm vào tim anh. Trên khuôn mặt tuyệt mỹ đột nhiên xuất hiện thần sắc khó đoán “Anh không phải muốn làm nhục em”
“Thật không? Ha ha…!” Tiêu Hữu ngẩng đầu nhìn Giản Chiến Nam, anh vẫn luôn bá đạo như vậy. Hiện tại cả hai đã không còn quan hệ gì thế mà anh vẫn muốn nắm giữ cô trong tay đó thôi. Đây còn không phải là làm nhục sao? “Giản Chiến Nam! Vì cái gì anh phải như vậy? Anh muốn tìm một người thế thân để bù đắp trái tim trống vắng, mất mát của mình khi cô đơn… và anh tìm tới tôi. Bởi vì anh yêu cô gái khác, bởi vì tôi giống người anh yêu… cho nên, anh mới nghĩ cách tiến vào cuộc sống của tôi… Hiện tại thì tốt rồi, gười anh yêu đã trở về, anh liền bỏ của chạy lấy người, đem toàn bộ tình cảm tôi dành cho anh dẫm đạp dưới chân để giúp cho các người có được tình yêu chân thật, bền vững… Tôi đối với anh đã thật sự chết tâm. Tôi chúc hai người trăm năm hạnh phúc, nhưng mà anh nếu đã muốn rời khỏi cuộc sống của tôi, vì sao lại không bỏ mặc tất cả đi? Anh đem tôi vứt đi chỗ nào rồi? Có phải anh rất muốn xem tôi sẽ khổ sở như thế nào khi không có anh sao? Chỉ khi nhìn thấy tôi đau khổ thì anh mới thật sự thỏa mãn?”
Tiêu Hữu nói xong, giọng đã muốn nghẹn ngào. Cô hạ thấp tầm mắt, nhìn bàn tay mình đang được Giản Chiến Nam cầm lấy, nước mắt lại rơi xuống “Anh cứ muốn dây dưa như thế này để làm cái gì? Hoàn toàn biến mất chẳng phải là tốt hơn sao? Tôi tất cả không còn quan hệ nào với anh. Vì sao anh còn muốn làm xáo trộn cuộc sống của tôi một lần nữa vậy? Anh ấy có phải bạn trai của tôi hay không, không quan trọng, quan trọng chính là sinh mệnh của tôi cũng như người mà bên cạnh tôi suốt cuộc đời… sẽ không phải là anh…”
Sinh mệnh của tôi cũng như người mà bên cạnh tôi suốt cuộc đời… sẽ không phải là anh…
Lời nói của Tiêu Hữu làm cho đôi mắt đen của Giản Chiến Nam trầm xuống, tâm cũng nhanh chóng nhảy theo từng nhịp thở.
Cuộc sống của cô sớm hay muộn thì cũng sẽ do một người đàn ông khác chăm sóc, bảo vệ… là một tên đàn ông khác. Bàn tay của Giản Chiến Nam đang nắm lấy tay Tiêu Hữu đột nhiên thả lỏng.
Tiêu Hữu đạt được tự do liền xoay người rời đi. Lại nghe được giọng trầm thấp đầy mị hoặc của Giản Chiến Nam phát ra từ phía sau “Bảo bối Mạc Mạc… Chúng ta trong lúc đó không có chấm dứt…”
Một câu nói đơn giản lại giống như âm thanh từ địa ngục vọng về làm cho cô không kìm được liền lạnh run người. Giờ phút này cô mới phát hiện, Giản Chiến Nam đối với cô… thật sự xa lạ…
Cô bước đi nhanh hơn, mà trên mặt Giản Chiến Nam lại lộ ra một nụ cười khó lường…