Yêu Là Phải Điên Cuồng Mà Chiếm Đoạt (Hung Hăng Yêu Em) Chương 94 (Hết)


Chương 94 (Hết)
Hạnh phúc

Hoa Tử và Mạc Mạc dắt tay nhau ra khỏi rạp chiếu phim, giữa  hai người còn có một vật bé nhỏ sôi nổi, đúng là Mạc Bảo. Ba người trông như người một nhà, Mạc Bảo cũng coi như đã chấp nhận Hoa Tử bởi vì bé nhận ra được chú Hoa Tử rất thương mẹ cho nên bé chỉ cần làm tốt bổn phận của một đứa con là được rồi, tuy bé cũng hy vọng ba ba sẽ có người thương nhưng mà…mẹ sẽ không còn thương ba nữa…

Bóng lưng ba người rời đi đã rơi vào tầm mắt của một người phụ nữ, ánh mắt cô ta ngập tràn vẻ phẫn hận, hung hăng gắt lên một tiếng rồi trở về xe rời đi, chạy thẳng đến khu nghĩa trang.

Xe dừng ngay chỗ đậu xe, cô ta tìm đến một bia mộ, trên đó ghi tên Mục Linh, ánh mắt cô ta có lạnh lùng mỉa mai, có oán độc, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt trào phúng cười, lành lạnh lẩm bẩm:“Biết không hả, người trong lòng mày sắp kết hôn, mày thật đáng thương, uổng công vứt bỏ cả tính mạng, không đúng, là hai sinh mạng mới phải. Mày yêu anh ta thì thế nào, không phải anh ta sẽ kết hôn với người khác sao, mà mày thì nằm trong cái bia mộ lạnh băng này, haha… Nhưng mà mày yên tâm, tao sẽ không để cho anh ta lấy người phụ nữ khác đâu, tao mà không chiếm được thì kẻ khác đừng có mơ… Anh ta hại tao ngồi tù, anh ta cũng đừng mơ mà sống yên…”

Sau khi tan việc Mạc Mạc đến cửa trường học đón Mạc Bảo, mấy ngày hôm nay Mạc Bảo vẫn luôn ở nhà ông nội cho nên Mạc Mạc cũng chỉ đến nhìn Mạc Bảo, lúc đến trước cửa thì nhìn thấy Giản Chiến Nam cũng tới, hai người khách sáo chào hỏi, khóe mắt Giản Chiến Nam lơ đãng chứng kiến một chiếc xe con dừng lại lúc cô bước khỏi cửa xe một chút rồi đi, Giản Chiến Nam nhạy cảm nhận ra được người trong xe hình như đang nhìn Mạc Mạc.

Trường học mở cửa, các bọn nhỏ đi tới, Mạc Mạc trông thấy Mạc Bảo nên bế con lên, “Hi hi, con à, có nhớ mẹ không?”

Mạc Bảo ôm chặt cổ Mạc Mạc, rất chân thành nói: “Có ạ, hôm qua Mạc Bảo còn mơ thấy mẹ nữa, nhưng  mà mấy hôm nay ông nội vẫn còn rất đau lòng, Mạc Bảo phải ở cùng ông nội đến khi ông nội không còn buồn nữa thì Mạc Bảo sẽ về nhà cùng với mẹ.”

Mạc mạc hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Bảo, cười nói:“Bảo bối nhà chúng ta thật hiểu chuyện, phải nghe lời biết không?”

“Dạ” Mạc Bảo gật đầu.

Hai mẹ con trò chuyện một lát, Mạc Mạc buông Mạc Bảo xuống, đúng là cậu nhóc này đã lớn rồi, không mè nheo gì nữa, Mạc Bảo nói bye bye với Mạc Mạc sau đó lên xe của Giản Chiến Nam.

Mạc Mạc nói lời tạm biệt với Mạc Bảo xong cũng lên xe của mình, Tiểu Lưu lái xe đi, Giản Chiến Nam nhìn thấy xe Mạc Mạc chạy đi thì cỗ xe khả nghi vừa rồi hắn nhìn thấy cũng từ bãi đỗ xe rời đi, đuổi theo Mạc Mạc, chân mày Giản Chiến Nam cau lại, bảo Hàn Chấn Dạ đưa Mạc Bảo về nhà còn mình đón một chiếc xe taxi.

Giản Chiến Nam trông thấy Mạc Mạc đi vào một nhà hàng còn chiếc xe lúc nãy đi theo Mạc Mạc đã không thấy đâu nữa. Hắn thấy kiến Mạc Mạc ngồi gần cửa sổ, hắn có thể trông thấy rõ ràng Mạc Mạc nói chuyện với phục vụ, trông thấy phục vụ rót trà cho cô, cô đang đợi ai đó, đoán đại cũng biết Mạc Mạc đang đợi Hoa Tử, Giản Chiến Nam lẳng lặng nhìn Mạc Mạc, nhìn cô yên lặng ngồi đó, đợi người mà cô phải đợi, mà người Mạc Mạc đợi lại không phải là hắn.

Có lẽ hắn thật sự đã quá đa nghi, lúc đang định bảo lái xe rời đi thì đột nhiên trông thấy chiếc xe khả nghi kia chạy vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm, chiếc xe kia quả nhiên đã theo tới, Giản Chiến Nam bảo lái xe chạy xe xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm, hắn chứng kiến chiếc xe kia dừng lại, một thanh niên bước xuống từ chiếc xe, hai con ngươi của hắn trầm xuống, vội vàng bảo lái xe lái ra ngoài, hắn xuống xe, đi vào trong nhà hàng thì thấy Mạc Mạc vẫn bình yên vô sự ngồi đó.

Hắn đi qua, Mạc Mạc vừa vặn cũng ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy gương mặt đỏ ứng của cô, hồng hào mê người.

Mạc Mạc trông thấy Giản Chiến Nam thì có vẻ nghi hoặc, “Sao anh lại ở đây? Không đưa con về nhà sao?”

Con ngươi đen láy của Giản Chiến Nam nhìn lướt qua mới nói:“Anh tới gặp một người bạn, không ngờ em cũng ở đây.”

“À” Mạc Mạc khẽ lên tiếng, Giản Chiến Nam lại hỏi: “Đang đợi Hoa Tử à?”

“À…ừm”

Giản Chiến Nam nói: “Vừa khéo bạn của anh cũng chưa tới, anh ngồi xuống được chứ?”

Mạc Mạc nhìn thoáng qua ánh mắt Giản Chiến Nam, cười nói:“Ngồi đi, uống chén trà này.”

Phục vụ rót trà cho Giản Chiến Nam xong thì lùi về sau giữ khoảng cách, ngón tay thon dài của Giản Chiến Nam vuốt ve miệng tách trà, yên lặng một chút rồi nói: “Định khi nào kết hôn?”

Hai người đã chia tay lâu như vậy, thật ra Mạc Mạc đã không còn nhìn thấy Giản Chiến Nam được nữa, không biết có phải hắn vẫn còn yêu cô không, nếu như yêu, cô trả lời vấn đề này không nghi ngờ gì sẽ làm hắn khó chịu, Mạc Mạc đánh giá qua Giản Chiến Nam, giọng điệu của hắn thoải mái tự tại, tựa như một người bản thiện ý hỏi thăm, vẻ mặt cũng bình tĩnh không gợn sóng, do dự một lát rồi trả lời: “Định đến quốc khánh.”

Đến quốc khánh bảo bối Mạc Mạc đã trở thành cô dâu của người khác, tay Giản Chiến Nam nắm chặt tách trà, bưng lên, uống sạch bằng một ngụm, “Chúc mừng”. mặt vẫn mang nụ cười nhạt nhưng lòng lại đau nhói.

“Cám ơn.”

Rốt cuộc không người không còn chuyện gì để nói nữa, Mạc Mạc cảm thấy khát nước, không nhịn được dùng tay day trán, đầu cũng choáng váng, cô không kìm được lắc đầu. Giản Chiến Nam buông tách trà ra, nhíu mày nhìn Mạc Mạc, “Sao vậy?”

Mạc Mạc lắc đầu, nói lung tung: “Thấy không thoải mái lắm, em muốn về nhà.” Nói xong thì đứng dậy, nhưng không ngờ vừa đứng lên chân đã nhũn ra, thiếu chút nữa đã ngã xuống, may mà Giản Chiến Nam vươn tay đỡ kịp.

Giản Chiếm Nam trầm giọng gọi cô, “Mạc Mạc!”

Mạc Mạc tựa vào lòng Giản Chiến Nam, “Em không sao.” Nói xong đi ra ngoài, Giản Chiến Nam lo lắng theo ra ngoài, thấy Mạc Mạc leo lên xe taxi sau đó thấy chiếc xe khả nghi kia, chiếc xe kia đi theo Mạc Mạc làm gì?

Hắn vội vàng lên một chiếc taxi khác đi theo, Mạc Mạc đang đi về nhà mình, hắn nhìn chằm chằm vào chiếc xe phía trước, lấy điện thoại ra bấm một dãy số gửi bảng số xe đi, hắn phải biết được chủ chiếc xe này là ai.

Giản Chiến Nam theo xe Mạc Mạc đi vào chung cư của Mạc Mạc, mà cỗ xe khả nghi kia hình như đã cảm thấy được gì đó nên mau chóng đuổi theo. Giản Chiến Nam xuống xe, trông thấy Mạc Mạc cũng xuống xe, bước chân của cô tập tệnh tựa như lúc nào cũng có thể té ngã.

Mạc Mạc cảm thấy toàn thân vô lực, bức bối khó chịu, thân thể có một ngọn lửa dường như muốn bùng cháy, cô hoảng hốt cầm điện thoại lên, dùng một chút lý trí cuối cùng gọi cho Hoa Tử, đáng tiếc tầm mắt mơ mơ màng màng không thể nhìn thấy gì.

Tỉnh táo lại, về nhà, cô phải tắm rửa, tắm bằng nước lạnh, Mạc Mạc bước đi thật dài nhưng thiếu chút đã ngã về phía sau, may mà Giản Chiến Nam ở sau lưng đã vươn tay vịn chặt lấy cô, Mạc Mạc không biết là ai, chỉ yếu ớt giãy giụa, “Ai đấy… buông ra…”

“Mạc Mạc là anh đây, Giản Chiến Nam đây.”

Mạc Mạc cố gắng mở to hai mắt nhìn Giản Chiến Nam, nhưng mơ mơ hồ hồ không nhìn thấy gì, chỉ có thể vươn tay vòng qua vai Giản Chiến Nam, giống như người rơi xuống nước bắt được một thanh gỗ, thân thể mềm mại tựa vào lồng ngực hắn, miệng lầm bầm không rõ lời, “Ưm, uống trà mà cũng say…sao em lại không đứng vững nữa rồi…thật là khó chịu…”

Ngực Giản Chiến Nam cũng bắt đầu nóng lên, trong cơ thể tựa hồ như có một ngọn lửa đang phun trào, thân thể của Mạc Mạc cũng như một ngọn lửa thiêu đốt hắn, hắn gắng gượng kéo cô đi, trong lòng thầm rửa một tiếng, không phải là trà có vấn đề đấy chứ?

Cứ đưa Mạc Mạc vào nhà rồi nói sau, hắn bế cô lên, đi thật nhanh vào trong, dùng thang máy lên lầu, đến trước cửa nhà Mạc Mạc, lấy chìa khóa từ trong túi của cô ra rồi mở cửa đi vào, lúc đóng cửa lại, môi Mạc Mạc chum lại như vô tình mà cũng đang cố ý lướt qua cổ, cằm cùng đôi môi mỏng của hắn.

Thân thể hắn đẫm mồ hôi, dường như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, hắn biết rõ hai người đã gặp chuyện, vấn đề ở ấm trà ư, phản ứng của hắn và Mạc Mạc như vậy không thể nghi ngờ là đã bị người ta bỏ thuốc, chết tiệt, chuyện gì đang xảy ra?

Trong lòng là  người phụ nữ mềm mại mà hắn yêu, là người phụ nữ hắn khát vọng, nhưng hắn không thể muốn Mạc Mạc như vậy, thừa lúc hắn còn một tia lí trí, hắn ôm lấy Mạc Mạc đi vào nhà tắm dùng nước lạnh thức tỉnh mình và Mạc Mạc, chỉ tiếc lí trí của hắn cũng nhanh chóng bay mất… Trước mắt mơ hồ cũng không còn cách nào suy nghĩ được gì, chỉ có thể cảm nhận thân thể Mạc Mạc mềm mại trong lòng.

Không cách nào buông ra được, dây dựa cùng nhau, nụ hôn kịch liệt, gặm cắn, lôi kéo quần áo của nhau, ngã vào mặt đất trong phòng ngủ, thân thể cả hai đều đẫm mồ hôi, cùng tan ra hòa vào nhau, hắn thuần thục tiến vào cô, hai thân thể kết hợp thành một, triền miên kịch liệt…

Hai người triền miên không hề chú ý đến có người đang bước vào, thân ảnh kia cứng nhắc đứng trước cửa phòng ngủ, ngọn đèn nhàn nhạt từ phòng khách chiếu vào phòng ngủ, tuy yếu ớt, mờ ảo nhưng có thể chứng kiến tường tận chuyện xảy ra bên trong.

Sắc mặt người kia tái nhợt không còn chút máu, sau đó là phẫn nộ, anh muốn xông lên nhưng cuối cùng lại nắm chặt tay, thống khổ nhắm mắt lại, lén lút lui ra ngoài. Nhà Mạc Mạc có ba cái chìa khóa, Mạc Mạc một cái, Mạc Bảo một cái, một cái khác ở trong tay Hoa Tử…

Mạc Mạc tỉnh lại, cơ thể như bị nghiền nát, đầu cũng đau muốn nứt ra, cô mở đôi mắt kèm nhèm ra, trước mắt là một mảng màu mật ong, hai tay đặt lên một mảng da thịt ấm áp, Mạc Mạc nghi hoặc trong một khắc rồi sau đó như bị kinh hãi đột nhiên tỉnh táo lại, hung hăng đẩy một cái, cô cũng thất kinh lùi về sau.

Giản Chiến Nam tỉnh lại, mở mắt ra nhìn vẻ mặt thất kinh của Mạc Mạc, hắn nhìn Mạc Mạc rồi cúi đầu nhìn chính mình cũng đột nhiên ngồi dậy, không, đây không phải là hắn, hắn lại tổn thương đến Mạc Mạc nữa, đáng chết, hắn ảo não muốn bóp chết mình,“Mạc Mạc….!”


“Bốp!” Mạc Mạc tát một cái lên khuôn mặt gầy gò của Giản Chiến Nam, nước mắt cũng không ngăn được mà rơi xuống, “Giản Chiến Nam sao anh có thể đối xử với tôi như vậy, sao có thể chứ!!”

Mặt Giản Chiến Nam căng cứng, mắt nhìn chằm chằm vào Mạc Mạc, vội vàng giải thích: “Mạc Mạc ấm trà có vấn đề, anh không muốn làm tổn thương đến em, hãy tin anh.”

“Trà?” Hai tay Mạc Mạc ôm gối cúi đầu nhớ đến hôm qua lúc chờ Hoa Tử có uống một chút trà, về sau Giản Chiến Nam đến, cô cảm thấy không thoải mái sau đó về nhà, nhưng về đến dưới lầu Giản Chiến Nam lại xuất hiện, về sau chỉ còn cảnh tượng triền miên, trí nhớ không còn gì khác.

Cô ngẩng đầu mắt đỏ ửng nhìn Giản Chiến Nam, “Vì sao anh lại có mặt ở nhà hàng, đồng bọn của anh là ai?! Vì sao lại trùng  hợp như vậy, thành phố C lớn như vậy, vì sao hết lần này đến lần khác anh lại xuất hiện cùng một chỗ với tôi, anh nói đi!”

Giản Chiến Nam nhíu mày, vội trả lời: “Anh không có đồng bọn, anh thấy có một chiếc xe đi theo em, anh chỉ lo lắng cho em….”

“Đủ rồi!” Mạc Mạc đau khổ quát to một tiếng cắt đứt lời giải thích của Giản Chiến Nam, cô khói chịu nói: “Tôi nghĩ anh đã thay đổi, nhưng tôi đã sai rồi, anh vẫn là anh, là một tên khốn nạn, hèn hạ vô sỉ!”

Hèn hạ vô sỉ! Đây là định nghĩa của Mạc Mạc với hắn. đúng thôi, ai bảo lúc trước hắn dùng quá nhiều thủ đoạn như vậy, bây giờ Mạc Mạc cho rằng hắn đã sắp xếp tất cả, cũng đúng thôi. Bất kể là do ai sắp đặt thì việc bọn họ triền miên cũng là sự thật.

Bây giờ Mạc Mạc là người phụ nữ của Hoa Tử, bây giờ hắn chỉ có quan hệ chồng trước với cô, không còn là gì trong lòng Mạc Mạc nữa. Mắt Giản Chiến Nam trở nên đỏ hồng, có lẽ là bởi vì thống khổ cũng có lẽ vì là giận dữ, hắn kéo chăn lên, nhặt lấy quần áo mặc vào từng cái từng cái một.

“Mạc Mạc, tin em đính hôn khiến cho anh rất khó chịu, em nói em sắp kết hôn, lòng của anh đau như muốn nứt ra nhưng anh cũng rất vui mừng, tối thiểu em còn có thể tiếp  nhận người khác, có dũng khí yêu một người khác, anh hy vọng em được hạnh phúc, như vậy chứng minh những thương tổn anh đã gây ra cho em không hoàn toàn hủy hoại em, anh mừng cho em.

Từ ngày em dùng cái chết chống cự lại việc ở bên cạnh anh thì anh đã quyết định hoàn toàn buông tay, chuyện ngày hôm qua anh thành thật xin lỗi… Tin hay không tùy em…” Có ai biết hắn sợ hãi bao nhiêu, sợ hãi chính mình lại một lần nữa hủy hoại hạnh phúc của cô! Thời khắc hắn xoay người bước đi, lòng đau đến rách toạc.

Sau khi Giản Chiến Nam rời đi, tâm trạng Mạc Mạc rất rối bời, không biết phải đối mặt với Hoa Tử thế nào, ổn định lại tâm trạng xong, tắm qua nước nóng mới cảm thấy thả lỏng một chút, lúc bước ra khỏi phòng tắm thì Hoa Tử cũng gọi điện tới.

“Mạc Mạc, ngày hôm qua thật có lỗi đã thất hẹn.”

“Hoa Tử, nếu như em phạm sai lầm anh có tha thứ cho em không?”

“Có, chỉ cần không phải việc em muốn rời khỏi anh.”

“Hoa Tử…em…”

“Mạc Mạc, mặc kệ em đã làm sai việc gì anh đều sẽ tha thứ cho em, cho nên đừng nói gì cả, tối nay anh đến tìm em.”

“Được…!”

Giữa trưa Mạc Mạc ăn đại thứ gì đó rồi ra ngoài một chuyến để mua một ít nguyên liệu về nấu cơm, lúc bốn giờ đang chuẩn bị làm thức ăn thì có người nhấn chuông cửa, Mạc Mạc mở cửa ra xem thì thấy là người từ tiệm hoa, tấm thiệp trên bó hoa viết tên Hoa Tử, là Hoa Tử gửi tới, Mạc Mạc cười kí nhận.

Bởi vì còn bận nấu cơm nên Mạc Mạc thuận tay đặt bó hoa trên bàn phòng khách, vào nhà bếp, vừa định rửa rau lại nghe thấy tiếng chuông cửa, cô vội vàng ra mở cửa, nghĩ Hoa Tử tới nhưng không ngờ vừa mở cửa ra lại nhìn thấy Giản Chiến Nam, sắc mặt của hắn rất lạ.

“Anh tới đây làm gì?” Mạc Mạc nhíu mày định đóng cửa lại thì Giản Chiến Nam vươn tay ra chặn động tác đóng cửa của cô, cũng chen người đi vào, hắn vội vàng hỏi: “Vừa rồi có ai đến tìm em không?”

“Không có, sao vậy? Anh lại muốn làm gì đây?”

“Trước tiên hãy theo anh rời khỏi chỗ này đạ…” Giản Chiến Nam nhí mày nhìn quanh một vòng, một bó hoa rất đáng chú ý, hắn bắt lấy tay Mạc Mạc muốn kéo cô ra ngoài nhưng Mạc Mạc không rõ đã xảy ra chuyện gì nên chỉ lùi về sau, không chịu đi cùng Giản Chiến Nam, cũng không biết đột nhiên vì sao hắn lại nổi điên.

Khi cô đang muốn mở miệng nói chuyện thì nghe một tiếng nổ cực lớn, một luồng sóng nhiệt tập kích, trước mắt cô là mảng ánh lửa, cảm giác như trời long đất lở, có người ôm lấy thân thể của cô, té nhào xuống mặt đất, cô muốn mở mắt ra xem đã xảy ra chuyện gì nhưng chỉ nhìn thấy máu tươi, ngọn lửa bừng bừng, dường như căn nhà sắp sụp xuống, từng khối vật cưng rơi xuống, tầm mắt của Mạc Mạc dần trở nên mơ hồ, trước mắt tối sầm rồi mất đi tri giác.

Đầu đau quá, lửa, đều là  lửa, từng tiếng nổ mạnh như muốn làm điếc lỗ tai cô, chạy mau, chạy mua, Mạc Mạc cầm lấy tay Giản Chiến Nam muốn chạy nhưng có thế nào cũng không chạy được, cô kinh hoàng gọi Giản ca ca! Rồi đột nhiên tỉnh lại, cô mở to mắt, hoảng sợ nhìn lên trần nhà, cô ý thức được mình đang nằm trong bệnh viện.

“Mạc Mạc, em tỉnh rồi.”

“Giản Chiến Nam, anh ấy đang ở đâu? Anh ấy thế nào rồi? Em muốn gặp anh ấy, anh ấy đang ở đâu?” Mạc Mạc vội vàng bắt lấy tay Hoa Tử, vẻ mặt bất an cùng bối rồi, muốn xuống giường chạy đi nhưng lại bị Hoa Tử giữ lại.

Hoa Tử vuốt vuốt tay Mạc Mạc, trần an tâm trạng của cô, “Mạc Mạc, đầu của em bị thương, không được lộn xộn, Giản Chiến Nam anh ta không sao, chỉ bị thương ngoài da thôi, đã xuất viện rồi.”

Mạc Mạc cảm thấy cổ họng khô khốc, trái tim vẫn còn hồi hộp vì vụ nổ lúc nãy, cô bất an nói: “Anh ấy thật sự không sao chứ, anh để em đến gặp anh ấy đi.”

“Mạc Mạc, em đã hôm mê mấy ngày nay rồi, anh ta không sao nên đã xuất viện, công ty có việc nên anh ta đã xuất ngoại, khi nào về anh ta sẽ đến thăm em.”

Mắt Mạc Mạc đỏ bừng, trái tim bị nỗi sợ hãi bao phủ, tâm tình vô cùng kích động, thì thào nói: “Không, anh gạt em, anh gạt em, em được anh ấy ôm trong lòng cho đến khi bất tỉnh, làm sao mà anh ấy không sao được, em không tin, anh gạt em!”

 

“Mạc Mạc!” Hoa Tử giữ lấy vai Mạc Mạc, “Anh ta thật sự không sao, không tin em cứ hỏi Mạc Bảo xem.”

“Mẹ”

Lúc này Mạc Mạc mới nhìn đến Mạc Bảo đứng bên cạnh giường, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy lo lắng, Mạc Mạc vội vàng vươn tay ra ôm lấy Mạc Bảo, “Bảo bối, có thể nhìn thấy con thật là tốt, Mạc Bảo là ngoan nhất, mau nói cho mẹ biết ba ba…ba ba đi đâu rồi?”

Mạc Bảo nói: “Ba ba đi Mĩ với chú Khâu Chí rồi ạ, công ty xảy ra chuyện gì đó, ba sốt ruột cho nên không có cách nào chờ mẹ tỉnh lại, mẹ nghỉ ngơi thật tốt đi, bằng không Mạc Bảo sẽ rất lo lắng, đầu mẹ còn đau không?”

“Một chút thôi, mẹ chịu được.”

Lòng Mạc Mạc vốn bất an giờ hơi an lòng một chút. Lúc cô nói chuyện với Mạc Bảo thì ba mẹ cô cũng tới. Tất cả mọi người đều sợ, nếu Giản Chiến Nam không tới chỉ sợ cô sẽ không sống nổi, Lương Tĩnh Thu còn nói Mạc Mạc phải nhanh chóng dưỡng bệnh, đến khi Giản Chiến Nam từ nước ngoài về nhất định phải cảm ơn hắn đã cứu mạng.

Bởi vì tinh thần không tốt nên Mạc Mạc vừa uống thuốc xong đã ngủ ngay, khi tỉnh lại phòng bệnh chì còn Hoa Tử, Hoa Tử lo cho Mạc Mạc ăn cơm tối, ôm Mạc Mạc trong lòng, lồng ngực anh lạnh buốt, anh vẫn còn đang nghĩ mà sợ, “Mạc Mạc, xin lỗi, anh đã không bảo vệ được cho em!”

Mạc Mạc vỗ vỗ lưng Hoa Tử, nói khẽ: “Em không trách anh, không phải em đã không sao rồi ư? Chỉ là không biết ai muốn hại em?”

“Còn nhớ trước đây anh đã từng kể về Tư Đồ Thiến với em không?” Giọng nói của Hoa Tử đầy vẻ tự trách, “Là anh không tốt, Mạc Mạc.”

“Tư Đồ Thiến?” Mạc Mạc tức cười, vợ trước của Hoa Tử muốn cô chết sao? Mạc Mạc nghe Hoa Tử nói tiếp, theo như Tư Đồ Thiến khai với cảnh sát thì trước đó cô và Giản Chiến Nam bị bỏ thuốc, thật ra chuyện với Giản Chiến Nam là ngoài ý muốn, cô ta vốn bỏ thuốc Mạc Mạc rồi tìm ngường cưỡng hiếp Mạc Mạc, không ngờ nửa đường lại xuất hiện một Giản Chiến Nam nên đành phải tương kế tựu kế để cho Hoa Tử nhìn thấy người phụ nữ mình yêu nhất ân ái với người đàn ông khác sau đó sẽ đưa Mạc Mạc về tây thiên.

Tư Đồ Thiến giả trang thành người đưa hoa tới và giấu bom vào hoa tươi. Mạc Mạc nhớ lại ngày đó, khó trách người đưa hoa lại đội mũ lưỡi trai, đầu luôn cúi thấp.

Sở dĩ Tư Đồ Thiến chọn thủ đoạn độc ác như vậy là vì trong mấy năm cô ta ngồi tù đã mắc phải bệnh nan y, cho nên cô ta muốn trước khi chết phải kéo theo Hoa Tử cùng Mạc Mạc chết cùng, mà tất cả những gì cô ta làm đều là vì yêu, cô ta yêu Hoa Tử nên không thể nhìn những người phụ nữ khác có được Hoa Tử.

Mục Linh cùng cái chết của mình để cho Hoa Tử nhớ kỉ cô ấy, mà Tư Đồ Thiến muốn Hoa Tử chết cùng cô ta, kẻ điên, Mạc Mạc cảm thấy đúng là kẻ điên, tâm lí của Tư Đồ Thiến đã sớm méo mó, đầu tiên là hại em gái mình, bây giờ lại muốn hại cô và Hoa Tử chết.

Mạc Mạc không khỏi nhớ tới hôm đó, cô đã mắng Giản Chiến Nam, cô tưởng Giản Chiến Nam bỏ thuốc, cô không tin hắn, còn dùng lời như vậy mắng hắn, cô thật sự hối hận, cô nhất định phải xin lỗi hắn, nhất định phải nói.

Mạc Mạc đã xuất viện nửa tháng cũng không thấy Giản Chiến Nam, gọi điện thoại cho Giản Chiến Nam thì người nhận điện là trợ lý của hắn, Mạc Mạc muốn điên lên, cô không nhịn được mà nghĩ…có phải Giản Chiến Nam đã chết rồi không? Mỗi một lần có ý nghĩ này cô  lại muốn điên lên, nếu như Giản Chiến Nam chết thì cô cũng không muốn sống nữa.

Tất cả mọi người đang gạt cô việc gì đó, cô có thể cảm nhận được, mà ngay cả lời nói của Mạc Bảo cô cũng không tin. Thỉnh thoảng cô lại chạy đến bệnh viện của tập đoàn Hồng Nghiệp, rốt cuộc có một ngày cô nhìn thấy ba Giản, Mạc Mạc đi theo thì thấy ba Giản vào phòng làm việc của một bác sĩ, rất lâu không thấy ra.

Mạc Mạc chờ, hy vọng sau khi ba Giản đi rồi sẽ vào hỏi bác sĩ, nhất định sẽ biết Giản Chiến Nam đang ở đâu. Rốt cuộc cũng thấy ba Giản cùng bác sĩ rời khỏi phòng, hẳn là bác sĩ ra tiễn ba Giản, Mạc Mạc nhìn cánh cửa khép hờ, mở cửa đi vào.

Trên bàn làm việc đặt một bệnh án, Mạc Mạc do dự một lát rồi mở ra, cô thình lình nhìn thấy tên Giản Chiến Nam, trong lòng bỗng rét lạnh, sợ hãi, cô run rẩy mở bệnh án ra, đọc từng chữ từng chữ một, chân phải cắt từ đầu gối trở xuống….

Không!

Mạc Mạc chỉ cảm thấy trời đất rung chuyển, nắm chặt bệnh án trong tay, gào thét khóc rống lên, “Không mà…Giản ca ca không thể như thế…nhất định chỉ là trùng tên…không phải Giản ca ca….không phải!”

Bệnh án trong tay rơi xuống đất, Mạc Mạc khóc xé gan xé phổi, gian nan đi ra ngoài, tay chân cô lạnh buốt ngồi dưới mặt đất trên hành lang bệnh viện, đau lòng khóc nghẹn ngào, chân Giản ca ca không còn nữa, không còn nữa.

Điện thoại di động trong túi vang lên một tiếng rồi lại một tiếng, tiếng chuông chỉ thuộc về một mình Giản Chiến Nam, người tình bí mật, Mạc Mạc không ngừng rơi lệ đột nhiên ý thức được gì đó, cô vội vàng móc điện thoại ra nhấn nút nghe.

“Mạc Mạc” Tiếng gọi nhẹ nhàng làm cho nước mắt của Mạc Mạc càng lên tràn làn, cô cắn môi không để mình khóc thành tiếng.

“Mạc Mạc, anh đang ở nước ngoài, có thể phải mất một thời gian mới về được, cho nên không th 7397 đến thăm em, Mạc Bảo phải giao cho em vậy…Em xuất viện rồi đúng không?”

Hắn gạt cô, hắn gạt cô, căn bản hắn không hề ra nước ngoài, hắn chỉ đang bị thương, không muốn để cô biết, không muốn cô phải đau long, không muốn cô tự trách, không muốn làm ảnh hưởng đến hạnh phúc của cô.

Mạc Mạc muốn nói chuyện nhưng dường như có người đang bóp lấy cổ họng cô, khiến cho cô không có cách nào lên tiếng, không thể hô hấp, ngực đau đến chết.

“Sao không nói gì?” Giọng nói lên kia dừng lại, trái tim Mạc Mạc cũng run lên, có phải hắn đang rất đau không, đau đến mức ngay cả nói chuyện cũng không nổi, cô vội vàng lên tiếng, “Em đang nghe đây.”

“Có phải còn đang giận không?”

“Em không có…giận…em đang nghe anh nói đây…thật sự xin lỗi…” Mạc Mạc dùng sức hít thở, đè nén tiếng khóc trong cổ họng, cố gắng làm cho giọng nói của mình không có vẻ nghẹn ngào nhưng rất khó khăn.

“Mạc Mạc…có còn nhớ mật mã ngân hàng anh đã tạo cho em không?”

Mạc Mạc bụm miệng lại, đau lòng như bị đẩy ngã, “Nhớ…em nhớ…”

“Không biết sao anh lại quên mất rồi… Mạc Mạc…có thể đọc lại cho anh nghe một lần không…”

Mạc Mạc nghẹn ngào đọc mật mã, “211314,211314, yêu anh suốt suốt một kiếp, yêu anh suốt đời suốt kiếp…”

“Anh cũng vậy… Mạc Mạc…Anh phải họp rồi, lần sau lại gọi cho em.” Anh cũng vậy, yêu em cả đời.

Trong điện thoại không còn giọng nói của Giản Chiến Nam, lòng Mạc Mạc bị ba chữ anh cũng vậy của Giản Chiến Nam vò nát, cô cũng không còn cách nào kìm nén nỗi bi thống trong lòng, nghẹn ngào khóc rống lên, nước mắt chảy xuống từ gò má tái nhợt…

Lúc Hoa Tử tìm được Mạc Mạc, nhìn thấy Mạc Mạc đang vô cùng thương tâm, cô ngồi trên mặt đất trong hành lang bệnh viện, không để ý đến ai mà khóc, trên mặt đều là nước mắt, đau đớn bất lực như một đứa trẻ lạc đường.

Nhất định cô đã biết được gì đó, nhất định đã biết, Hoa Tử đi qua ngồi xổm xuống bên cạnh Mạc Mạc, ôm Mạc Mạc yếu ớt đau khổ vào trong lòng, “Mạc Mạc…” Thật sự xin lỗi, anh đã lừa em, không nói cho em biết Giản Chiến Nam đã xảy ra chuyện.

Mạc Mạc níu lấy áo Hoa Tử, nức nở nghẹn ngào gào khóc, “Hoa Tử, chân của Giản ca ca không còn nữa…chân của Giản ca ca không còn nữa… Vì sao người bị cưa chân không phải làm em…tại sao lại là Giản ca ca…”

Hoa Tử ôm lấy Mạc Mạc, một câu cũng không nói nên lời, chỉ ôm chặt lấy Mạc Mạc, vì sao người bị cưa chân không phải là anh mà là Giản Chiến Nam của Mạc Mạc, Giản Chiến Nam đau bao nhiêu thì Mạc Mạc cũng đau đớn bấy nhiêu…

Đảo mắt lại đến mùa đông, tháng chín trôi qua, Mạc Mạc vẫn không thể tìm được Giản Chiến Nam, công ty lại do ba Giản tiếp quản một lần nữa, Giản Chiến Nam vẫn không xuất hiện, Mạc Mạc biết Giản Chiến Nam vẫn còn sống, chỉ là hắn đang tránh mặt cô ở một nơi nào đó chữa thương. Ngày đó khi bom nổ, hắn đã bảo vệ cô trong lòng, mà hắn lại mất đi thân thể kiện toàn.

Giản Chiến Nam chặn mọi thông tin cho nên Mạc Mạc không thể nào hỏi cũng không có cách nào biết Giản Chiến Nam đang ở đâu, mặc dù chuyện Giản Chiến Nam bị thương mọi người đều đã biết, chỉ có cô là người biết trễ nhất.

Mạc Mạc đến nhiều bệnh viện trong thành phố C, hy vọng có thể tìm được Giản Chiến Nam nhưng vẫn không có kết quả. Hắn không muốn cô nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của hắn, không muốn nhìn thấy dáng vẻ đau đớn tự trách của cô.

Mạc Mạc lại đến bệnh viện của tập đoàn Hồng Nghiệp một lần nữa, mặc dù cô biết Giản Chiến Nam muốn trốn tránh cô nên sẽ không xuất hiện ở đây nhưng cô vẫn còn ảo tượng, không cam lòng mà tìm kiếm hắn. Cô giống như một u hồn đi trên hành lang bệnh viện, nhìn người thân của những người bệnh đi qua bên người.

Đôi mắt vô thần trông thấy một người đàn ông đang chống nạng đi cùng y tá, bước đi rất gian nan, cô trông thấy bóng lưng quen thuộc kia, rất giống hắn, trái tim Mạc Mạc nhảy lên kịch liệt, gấp gáp đuổi theo, ôm eo người kia, sợ hắn sẽ bỏ đi.

“Giản, là anh đúng không? Là anh phải không?”

Thân thể người đàn ông cứng đờ, vội vàng nói: “Không…tôi không phải, cô nhận nhầm người rồi.”

“Không, là anh, đừng trốn tránh em nữa.” nước mắt Mạc Mạc thấm vào lưng hắn, chậm rãi buông tay ra đi đến trước mặt hắn, ánh mắt người đàn ông lảng tránh ánh mắt cô, cúi đầu vội vàng xoay người đi, rống thật to, “Biến đi, biến đi, tôi không biết cô, cút ngay!”

“Em là Mạc Mạc đây, đừng trốn tránh em nữa mà…”

Mạc Mạc đuổi theo nhưng người đàn ông lại bước nhanh hơn, đáng tiếc bước đi của hắn không được tiện nên ngã nhào xuống đất, Mạc Mạc đau lòng không dứt, muốn tiến lên nhưng người đàn ông lại cúi đầu quơ cây nạng trong tay, không cho Mạc Mạc đến gần, trán Mạc Mạc bị gõ một cái, rất đau đớn.

“Vị tiểu thư này, phiền cô đừng quấy rầy bệnh nhân của tôi, ngài ấy đã nói không biết cô, cô hãy đi đi.” Ý tá đỡ người đàn ông dậy, vịn hắn đi từng bước một, biến mất khỏi tầm mắt Mạc Mạc.

Mạc Mạc đau đớn ôm lấy đầu, ngã ngồi dưới đất, trong đầu đều là giọng nói trống rỗng của người đàn ông, Giản Chiến Nam, mặc dù hắn đã biến thành bộ dạng như bây giờ nhưng cô cũng có thể chắc chắn đó là Giản Chiến Nam, hắn đã mất đi một chân…thậm chí trên mặt cũng bị thương, để lại vết sẹo.

Mạc Mạc thất hồn lạc phách trở về nhà ba mẹ, Hoa Tử đã ở đó, thấy dáng vẻ của cô nên chạy tới, Lương Tĩnh Thu ôm lấy Mạc Mạc ngồi trên ghế salon, lo lắng hỏi: “Sao vậy?”

Mạc Mạc đau khổ nói: “Mẹ, con thấy anh ấy…nhưng anh ấy lại không chịu nhận con…”

Hoa Tử nhìn Mạc Mạc, có hơi lo lắng, nói với Lương Tĩnh Thu:“Để con nói chuyện với cô ấy.”

Lương Tĩnh Thu gật đầu, suốt chín tháng trời Mạc Mạc như người mất hồn suốt ngày đi tìm Giản Chiến Nam, giờ đã thấy rồi lại càng thêm đau khổ, làm thế nào mới tốt đây, Lương Tĩnh Thu cùng Tần Vạn Lý đều ra ngoài, trong phòng khách chỉ còn lại Mạc Mạc và Hoa Tử.

Hoa Tử bắt lấy bả vai Mạc Mạc hỏi cô: “Mạc Mạc tìm được anh ta thì sẽ thế nào?”

Mạc Mạc mờ mịt nhìn Hoa Tử, “Tìm được anh ấy em muốn chăm sóc cho anh ấy, cùng anh ấy…”

Hoa Tử nhìn chằm chằm vào mắt Mạc Mạc, “Vậy còn anh thì sao? Em tính làm gì với anh bây giờ?”

Mạc Mạc thống khổ lắc đầu, “Hoa Tử, bây giờ em không có cách nào kết hôn với anh được, không có cách nào…xin lỗi…thật sự xin lỗi…”

Hoa Tử nghẹn họng, khó chịu hỏi: “Vậy…Vậy em ở bên chăm sóc anh ta là vì cái gì, yêu anh ta, thương hại anh ta hay vì đau lòng!”

“Em không biết, đừng ép em, em không biết!” Mạc Mạc bịt lỗ tai lại, thống khổ gầm nhẹ.

Hoa Tử cầm tay Mạc Mạc, bắt cô phải tỉnh táo lại, anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Mạc Mạc, Giản Chiến Nam rất yêu em, vì em…anh ta có thể chết. Anh ta không muốn gặp lại em bởi vì anh ta sợ em không chịu nổi.

Anh ta không muốn em vì áy náy mới ở bên cạnh anh ta, cũng không muốn em thương hại anh ta, bởi vì tình yêu không cần sự thương hại, anh ta đã mất đi một chân, mất đi dung mạo, anh ta không muốn lòng tự trọng cũng mất luôn, nhất là khi anh ta rất xem trọng sĩ diện, anh ta không muốn bị người phụ nữ mình yêu nhất thương hại, cho nên nếu như em không yêu anh ta thì cũng đừng quấy rầy anh ta… Chúng ta không thể nào hiểu được nỗi sợ hãi của một người có thân thể hoàn chỉnh đột nhiên mất đi một chân, nhất định anh ta không muốn em chứng kiến bộ dạng của anh ta hiện giờ đâu…”

Hai mắt Mạc Mạc đẫm lệ nhìn Hoa Tử, không yêu anh ta thì đừng quấy rầy anh ta!

“Em còn yêu anh ta chứ? Mạc Mạc, nói cho anh biết đi.”

Còn yêu anh ấy không?

“Yêu không?!” Hoa Tử gầm nhẹ.

Mạc Mạc vẫn không trả lời.

Cô không có cách nào nói yêu hắn, cũng không có cách nào nói không còn yêu hắn.

“Em còn yêu anh ta, Mạc Mạc.” Hoa Tử giúp cô lau đi nước mắt trên mặt, “Còn nhớ không, ngày em bị Tư Đồ Thiến bỏ thuốc, lúc đó anh đã đến nhà em,  anh nhìn thấy em và anh ta ở bên nhau… Anh cũng không biết hai người bị bỏ thuốc, lúc ấy anh muốn ngăn cản em tuy là đã chậm, anh còn nghĩ sẽ tách em ra, nhưng anh lại nghe thấy em gọi tên anh ta, gọi anh ta là Giản ca ca, lúc ấy căn bản em không hề thanh tỉnh, nhưng em lại gọi tên anh ta, cũng là cách xưng hô thân mật nhất của hai người.

Lúc em hôn mê đã cầm lấy tay anh, cũng đã gọi Giản ca ca, không phải anh. Mạc Mạc, anh rất muốn nghe em gọi tên anh! Anh cho là anh đã có thể đi vào lòng em, nhưng mà không có, thật ra anh ta vẫn còn trong lòng em, em đã đóng băng anh ta lại, chỉ cần có cơ hội anh ta sẽ tỉnh lại trong lòng em…Nhưng em không muốn thừa nhận anh ta đã tỉnh lại trong lòng em đúng không?”

“Hoa Tử…”

“Xuỵt…đừng nói gì cả.” Hoa Tử đưa tay chặn môi Mạc Mạc lại, “Em cần phải tỉnh táo suy nghĩ lại, anh sẽ cùng em…”

Giản Chiến Nam, Hoa Tử… Mạc Mạc không biết mình muốn thế nào, nhưng trong lòng vẫn thấy có lỗi với Hoa Tử, lúc nói lời xin lỗi cô đã biết đáp án trong lòng mình, mặc kệ thế nào cô cũng sẽ ở bên Giản Chiến Nam, đến khi hắn hồi phục lại.

Mạc Mạc lại đến tìm Giản Chiến Nam lần nữa, ngươi trong bệnh viện nói Giản Chiến Nam đã đi rồi, Mạc Mạc đi tìm ba Giản, ba Giản cũng chỉ nhận được điện thoại của Giản Chiến Nam, hắn đã rời khỏi thành phố này, đến một quốc gia khác, khi nào hắn có thể đứng lên một lần nữa hắn sẽ trở về.

Mạc Mạc thất hồn lạc phách rời khỏi biệt thự nhà họ Giản, hắn đã đi, ngay cả con cũng bỏ lại, không biết khi nào sẽ trở về, ngực cô đau nhói, không nhịn được ngồi xổm xuống đường khóc lên.

Giản Chiến Nam đứng trên một con ngõ xa xa, nhìn Mạc Mạc đau lòng khóc, mà hắn chỉ có thể dựa vào cây nạng đứng ở đây, hắn vẫn là một một vị vương tử cao không với tới, hắn cũng có giới hạn của mình, mất đi một chân, hắn cũng từng rất phẫn uất, từng rất đau lòng, hắn không còn có thể đi lại như người bình thường, không còn cách nào đặt con trên vai mà đi, không còn cách nào cõng người phụ nữ hắn yêu lên cầu thang, chỉ có thể đứng dựa vào vách tường.

Một kẻ tàn phế, nhìn lại chính mình cũng cảm thấy gương mặt ác mộng của mình, hắn không còn cách nào đối mặt với người bên cạnh. Hắn không muốn nhìn thấy ai, kể cả người thân, thế giới của hắn chỉ còn có bác sĩ y tá và nỗi thống khổ.

Hắn không cần sự đồng tình của Mạc Mạc, cũng không muốn Mạc Mạc thương hại, hắn phải ra đi lúc này, đến khi hắn đã vượt qua được chướng ngại tâm lý kia, hắn sẽ trở về. Lúc đó Mạc Mạc đã quên hắn rồi, quên đi sự tự trách, đau lòng, hạnh phúc bên cạnh Hoa Tử, như vậy là đủ rồi!

“Thật sự muốn đi tìm anh ta sao, nước Mỹ lớn như vậy, em làm sao mà tìm được?” Hoa Tử nhìn Mạc Mạc, quyết định của Mạc Mạc anh đã hiểu, một trận nổ cũng đã phá tan tình cảm anh và Mạc Mạc đã tạo dựng.

Giản Chiến Nam vì cứu Mạc Mạc mà mất đi một chân, thậm chí tính mạng cũng không cần, mặc kệ Mạc Mạc vì yêu hay vì áy náy thì sau này cô cũng không thể nào ở bên cạnh anh nữa.

“Hoa Tử, thật sự xin lỗi, tha thứ cho sự ích kỉ của em, em phải đi tìm anh ấy, em không thể để cho anh ấy chịu đau đớn một mình.” Hốc mắt Mạc Mạc đỏ bừng, cũng đã khô không còn nước mắt, cô đặt chiếc nhẫn vào lòng bàn tay Hoa Tử, “Thật sự xin lỗi.”

Hoa Tử xiết chặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, “Mạc Mạc, anh sẽ chờ em, đến thời khắc cuối cùng.”

Mạc Bảo nắm tay Mạc Mạc, dặn dò, “Mẹ à, nhất định phải tìm được ba ba về, không tìm thấy cũng không sao, mẹ phải an toàn trở về, con và mẹ cùng nhau chờ ba về.”

“Mẹ biết rồi, bảo bối hãy chờ mẹ tìm được ba về.”

Mạc Mạc tạm biệt từng người thân, lên máy bay đến Mỹ, cô phải tìm được Giản Chiến Nam, cùng hắn đứng lên một lần nữa. Cô thật sự xin lỗi Hoa Tử vì đã phụ anh, hy vọng Hoa Tử có thể tìm được một người con gái có thể đi vào lòng anh, làm cho anh thấy ấm áp.

Hai năm sau

Giản Chiến Nam trở về cố hương, nhìn thấy tất cả cảnh vật quen thuộc trước mắt, trong lòng khát vọng được trông thấy người thân không gặp đã lâu, mặt của hắn trải qua cuộc phẫu thuật đã không còn vết sẹo, hắn lại trở về như trước.

Chân của hắn là chân giả, hôm nay hắn đi lại đã không còn vấn đề gì nữa, cho dù cõng Mạc Mạc chạy 1000m cũng khôn sao, nhưng hắn đã không còn cơ hội cõng Mạc Mạc nữa, bởi vì Mạc Mạc đã là vợ của Hoa Tử.

Hai năm qua hắn nhẫn tâm không liên lạc với ai, ba, con trai, bạn bè, đến khi hoàn toàn đứng lên được, rốt cuộc hắn đã vượt qua được chướng ngại trong lòng mình, hắn không phải kẻ tàn phế, hắn vẫn là hắn lúc trước.

Đi trong đám người, hắn vẫn là người đàn ông mê người, vẫn hấp dẫn ánh mắt của nhiều thiếu nữ, hắn vững vàng bước ra khỏi sảnh sân bay, có ai nhìn ra hắn đi bằng chân giả đâu.

Về nhà,thật sự về nhà rồi, gương mặt Giản Chiến Nam xuất hiện nụ cười đầu tiên trong hai năm qua!

Mạc Mạc tìm Giản Chiến Nam một năm trời nhưng không có kết quả nên chỉ có thể về nước, cô không thể bỏ lại con trai. Tìm một năm, chờ đợi một năm mà Giản Chiến Nam vẫn chưa về.

Có đôi khi Mạc Mạc nghĩ có lẽ hắn đã kết hôn rồi. Cô cũng không biết tại sao mình lại như vậy, chờ đợi hắn thì sao, gương vỡ lại lành sao? Cô không chắc chắn, những thương tổn cùng tình yêu mãnh liệt dường như đã phai nhạt theo năm tháng, tất cả đã lắng đọng lại, có lẽ cô chỉ muốn trước khi hắn tìm được hạnh phúc có thể cô đơn cùng hắn.

Mạc Mạc một mình bước đi dưới tàng cây bạch quả trong công viên, bãi cỏ xanh, rừng cây rậm rạp khiến cho cô nhớ lại những kỉ niệm với Giản Chiến Nam, những kí ức tốt đẹp nhất.

Cô như thấy được khi mình mười bảy tuổi đầy thẹn thùng đứng trước người cao lớn điển trai như hắn, hắn cúi đầu nhìn cô, ánh mắt ngập đầy thâm tình,  cô nhìn hắn, mê muội vì hắn, hắn cúi đầu hôn lên gò má hồng hồng của cô, khiến cho mặt cô càng đỏ hơn.

Mạc Mạc nở nụ cười, tầm mắt cũng vì nước mắt mà trở nên mơ hồ, cô đưa tay dụi mắt, hình ảnh hắn và cô mười bảy tuổi biến mất trước mắt, lòng dâng lên cảm giác cô đơn, cúi đầu đi tới, đi qua từng dấu chân bọn họ đã từng qua, một trang giấy bị thổi đến dưới chân cô thì không bay nữa, Mạc Mạc trông thấy người được vẽ trong trang giấy.

Cô cúi người nhặt lên, nhìn thật kĩ gương mặt người kia, tóc dài tung bay, gương mặt tràn ngập nụ cười ngây thơ, người được phác họa trong bức tranh đen trắng càng trở nên nhiều màu sắc, con ngươi như hồ nước, áo sơ mi trắng, váy đồng phục màu xanh, trên đầu là kẹp tóc nơ con bướm màu hồng, Mạc Tiêu Hữu mười bảy tuổi sinh động trên mặt giấy.

Hình như bức chân dung này là cô, dáng vẻ mười bảy tuổi của cô, trái tim Mạc Mạc kinh hãi, giống như một con nai đang chạy, hắn đã trở lại, nhất định hắn đã trở lại, cô xiết chặt trang giấy trong tay, xoay người nhìn chung quanh, tìm lấy hình bóng kia, “Giản Chiến Nam…!”

Lúc này nhất định phải bắt được hắn, bắt lấy hắn thật chặt để cho hắn không còn trốn tránh được nữa, cô la lớn tên của hắn, thân ảnh nhỏ bé cũng chạy ra khỏi rừng cây bạch quả, tìm kiếm bóng dáng của hắn, nhưng lại không tìm thấy hắn, hắn đang trốn tránh cô, Mạc Mạc đứng trên cây cầu hình vòm, tìm kiếm hắn trong đám người, nhưng mà không có, không có hắn, Mạc Mạc trở lại rừng cây, dùng hết sức la lớn: “Giản Chiến Nam, anh ra đây, ra đây!”

Đáp lại cô là ánh mắt khác thường của mọi người, Mạc Mạc nắm chặt tay, cô gấp đến nỗi nước mắt cũng rơi xuống, “Giản Chiến Nam, nếu anh không ra đây em sẽ nhảy xuống ngay!”

Không được! Không được! Hắn vẫn không ra, Mạc Mạc nhấc chân đặt lên lan can cây cầu, thân thể nhoài về phía trước, bùm một tiếng đã nhảy xuống hồ.

“Có người nhảy hồ, có người nhảy hồ.”

Du khách la lớn làm mọi người vây lại xem, lúc có một du khách tốt bụng muốn nhảy xuống cứu thì một thân ảnh đã thoăn thoắt đi vào, nhảy thật nhanh vào trong nước, mọi người đứng trên lo lắng chờ đợi kết quả, ào một tiếng, mặt nước xuất hiện hai người.

Mạc Mạc nắm thật chặt bả vai người đàn ông, cánh tay người đàn ông nâng lấy eo cô, vững vàng đứng trong nước, mực nước chỉ tới ngực hắn, Mạc Mạc nhìn gương mặt người đàn ông quen thuộc khiến cho cô đau lòng. Ngón tay cô vuốt ve mặt hắn, lẩm bẩm nói:“Anh đã trở lại…”

“Sao lại ngốc như vậy.” người đàn ông hỏi.

“Ai bảo anh trốn tránh em.” Trên mặt Mạc Mạc không rõ là nước mắt hay nước hồ, đẫm nước.

“Không phải gặp mặt không bằng không gặp sao?”

Mạc Mạc dùng tay vỗ vỗ mặt hắn, “Giản Chiến Nam, anh đi đâu phẫu thuật thẩm mĩ vậy? Đẹp nhỉ!”

“Em không cần làm, hỏi cái này làm gì.”

“Vì sao lại trốn em?” Mạc Mạc cẩn thận hỏi, “Anh kết hôn chưa?”

“Chưa”

“Có người phụ nữ khác không?”

“Không có.”

“Theo em về nhà đi.”

Giản Chiến Nam trừng to mắt hỏi Mạc Mạc, “Em vẫn chưa kết hôn sao?”

“Không có, em đang đợi anh về.”

Giản Chiến Nam nhíu mày, rồi sau đó vẻ mặt ngạc nhiên vui sướng, Mạc Mạc không có kết hôn, không có gả cho Hoa Tử, cái thằng nhóc Khâu Chí kia lừa hắn, lừa hắn là Mạc Mạc đã lập gia đình, hắn không nhịn được cười mắng: “Tên khốn Khâu Chí kia lừa anh.”

“Này, hai người còn muốn bơi trong nước bao lâu nữa hả, mau lên đây đi!” Trên chiếc cầu hình vòm có người gọi, Mạc Mạc cùng Giản Chiến Nam quay đầu lại nhìn đã thấy Khâu Chí với nụ cười xấu xa đang phất tay với bọn họ.

“Ba, mẹ, đứng trên mặt đất nói chuyện yêu đương sẽ dễ hơn nha!” Mạc Bảo quơ quơ bàn tay nhỏ bé cười hì hì gọi.

Mạc Bảo?

“Mạc Mạc à, mau lên đây đi, cảm lạnh bây giờ.”

Mạc Mạc há hốc miệng, ba cùng mẹ sao? Sao đều ở đây cả vậy?!

Mạc Mạc, em đã chờ được người cần chờ, nếu không đợi được anh vẫn sẽ đợi em. Hoa Tử thấy thế hai tay bắt lấy thanh chắn, ánh mắt lạc lõng, bên môi nở nụ cười, nụ cười phúc chúc.

“Mạc Mạc, em còn chờ gì mà không mau lên đây đi, em không nhớ Giản Chiến Nam thiếu nửa cái chân à.” Cẩm Tử mà lên tiếng thì không thể giống người thường, Mạc Mạc vội vàng muốn đỡ Giản Chiến Nam lên bờ nhưng Giản Chiến Nam lại không buông tay ra, con ngươi đen láy nhìn Mạc Mạc, “Mạc Mạc hãy tin anh, anh có thể cõng em chạy 1000m.”

Mạc Mạc nở nụ cười, trán hai người tựa vào nhau.

Em tin anh có thể cõng em chạy 1000m! Chạy tới bến bờ hạnh phúc!

 

Hoa Hồng Nhung: Trước hết là có lời cảm ơn chân thành tới tác giả Hồ Ly, đã “nhức đầu” viết nên một câu chuyện khiến bao người nhức nhối, bực tức nhưng cũng phải đọc đến cùng.

Thứ hai là cảm ơn tới Trúc Lâm Sơn Trang đã cho phép mình edit hết truyện này, để những người yêu truyện “Yêu là phải điên cuồng mà chiếm đoạt” được thưởng thức hết một câu chuyện tình yêu vô cùng “kịch liệt”.

Thứ ba là cảm ơn em Panda dễ thương đã edit giúp 3 chương còn lại, đặc biệt là chương cuối, nó bằng cả 4 chương bình thường đó ạ…….

Và dù có tiếc nuối hay buồn đến mấy thì cũng phải cắn răng để nói lời tạm biệt, tạm Biệt cô gái Mạc Mạc đã yêu bằng cả trái tim dù cho phải chịu bao đau khổ, tạm biệt Anh Giản Chiến Nam yêu nhưng không biết cách thể hiện, để dẫn đến tổn thương chính người mình yêu nhất, và cũng khiến chính bản thân mình đau khổ nhất. Tạm biệt bé Mạc Bảo dễ thương…..

Xong truyện này mọi người hãy nhớ câu 211314….爱你一生一世 (ài nǐ yī shēng yī shì) ” yêu anh(em) suốt đời suốt kiếp”

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/75244


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận