Andy và tôi đi tới khu để hành lý và sau đó ra ngoài sảnh trong khoảng thời gian kỷ lục. “Đi như lướt ấy nhỉ,” anh nói, tự hào về khả năng di chuyển mau lẹ của mình, ngay khi chúng tôi nhìn thấy chiếc Mercedes SUV màu bạc của Webb và Margot.
Chúng tôi thích thú nhận thấy hình như Margot đang lời qua tiếng lại với một nữ cảnh sát khó tính ngồi trên chiếc xe đạp trông có vẻ quá nhỏ so với cặp mông to bự của cô ta. Cô ta khăng khăng với Webb và Margot rằng không có chỗ chờ đón người thân ở đây. Nhìn qua cửa sổ xe đã mở xuống phân nửa, tôi có thể thấy tuy Margot làm bộ ngây thơ vô tội, cô vẫn đầy quyết tâm, nhất định không rời khỏi vị trí. Tuy vậy, sự khéo léo của Margot vẫn không thể lừa mị được viên cảnh sát. Cô cảnh sát mang đôi bốt đinh bằng da màu đen thổi còi rồi quát, “Chỉ đón lên và thả xuống thôi, thưa cô! Rời khỏi đây ngay lập tức!”
“Chúa ơi,” Margot nói, áp tay lên ngực, trước khi ngước nhìn, thấy chúng tôi và kêu lên, “Nhìn này! Người nhà tôi đã tới rồi đây. Chúng tôi đón lên ngay bây giờ!”
Tôi mỉm cười, nghĩ rằng Margot lại chiến thắng, luôn luôn rất khôn ngoan.
Cô nàng cảnh sát quay lại nhìn chúng tôi trừng trừng, rồi giận dữ đạp xe về phía nạn nhân tiếp theo của cô ta. Ngay lập tức, Margot lao ra khỏi xe. Cô đang mặc chiếc áo len dài chui đầu màu nâu có dây thắt lưng, quần jean đen nhét trong đôi ủng da màu sô cô la, đeo cặp kính to quá cỡ (cái kính cô đã dùng từ cuối những năm 90, khi gọng nhỏ đang là mốt). Margot trông có vẻ hơi kém thời trang so với khi còn ở New York, có thể nói là kém đi nhiều.
“Bọn em rất vui vì hai người tới đây!” cô reo lên, choàng lấy cả tôi và Andy mà vẫn ôm gọn cả hai. Mặc dù tôi vẫn biết cô chưa thể lộ rõ bụng bầu nhưng dáng người nhỏ nhắn và những chuyển động nhanh nhẹn của Margot khiến người ta khó mà đoán được cô đang mang thai. Chỉ có ngực cô là lộ ra điều bí mật đó, bộ ngực cỡ C của cô dường như đã lớn lên đến cỡ D. Tôi mỉm cười, nghĩ rằng đó là những gì mà ta thường chú ý tới người bạn thân nhất của mình. Tôi chỉ vào chúng và thì thầm. “Khá đấy.”
Cô cười lớn và đáp lại, “Hê, đúng là chúng lớn lên một chút thật... Nhưng hầu như chỉ là do áo lót nâng ngực hiệu quả thôi.”
Andy vờ như bối rối vì cuộc hội thoại của chúng tôi khi anh quẳng chiếc túi vải thô ngoại cỡ vào cốp xe hơi. Vài giây sau đó, sau cái chào nồng nhiệt từ Webb, chúng tôi rời khỏi sân bay và chạy dọc theo đường cao tốc. Margot và tôi ngồi ở ghế sau, tất cả chúng tôi say sưa nói về chuyện em bé và căn phòng dành cho bé được xây nới thêm ở sau nhà.
“Mấy ông xây dựng nhà em làm chậm như nước rỉ ấy,” Margot nói. “Em nói với họ là tốt hơn hết họ nên xây xong trước khi em bé chào đời.”
“Chẳng có cách nào xây xong vào lúc đó đâu, em yêu ạ. Sao mà xong được với cái kiểu nghỉ uống cà phê hằng giờ như họ,” Webb nói, vuốt nhẹ tay lên khuôn hàm vuông vức của anh ta. Tôi để ý thấy anh ta cũng mặc một chiếc áo len chui đầu màu nâu, và tôi tự hỏi có phải Webb và Margot chủ ý mặc giống nhau. Đó là chuyện hai vợ chồng vẫn hay làm, ví dụ điển hình nhất là cặp đôi găng tay lái xe màu da cam của họ.
Webb nhìn nghiêng qua vai trước khi chuyển làn đường để vượt qua một chiếc Volkswagen chạy chậm và nói, “Mà Margot đã nói với anh chị về những khoảng sàn bằng da ở tầng hầm nhà chúng tôi chưa?”
“Chưa,” tôi nói, nhìn Margot và tự hỏi làm sao cô có thể bỏ quên chi tiết đó trong cuộc đàm thoại hàng ngày của chúng tôi.
Cô gật đầu ra dấu về phía Webb như muốn nói, “Ý tưởng của anh ấy, không phải của mình,” nhưng tôi dám chắc cô rất tự hào về khiếu thẩm mỹ của chồng.
“Sàn bằng da hả?” Andy huýt sáo. “Ái chà chà.”
“Vâng. Mấy gã thầu khoán chậm chạp đang làm đấy,” Webb nói. “Cứ chờ đến khi anh có thể đi thử lên đó mà xem.”
“Chúng sẽ không bị trầy xước hết chứ?” tôi hỏi, nhận ra mình thường nói những điều quá thực tế, thậm chí là tẻ ngắt đối với Webb.
“Có một lớp mỏng phụ liệu chống trầy xước mà,” Webb nói. “Hơn nữa, hầu như người ta chỉ đi chân trần trên đó.”
Margot giải thích, “Bọn tớ thấy kiểu sàn đó trong một khu spa ở Big Sur và không thể cưỡng lại được... Đó là nơi tớ tập yoga và thiền.”
Đương nhiên rồi, tôi nghĩ một cách trìu mến, nhưng lại hỏi, “Cậu đang tập yoga à?”
Margot chưa bao giờ say mê các hoạt động thể dục thể thao. Khi đi tập thể dục dạo còn ở New York, cô thật sự thuộc típ người ôm khư khư tạp chí mà ngồi trên ghế tập.
“Từ khi có em bé,” cô nói, xoa tay lên cái bụng vẫn còn nhỏ. “Tớ cố gắng để trở nên... tập trung hơn.”
Tôi gật đầu, nghĩ rằng sự thay đổi dường như đã diễn ra trước cả khi đứa bé xuất hiện, từ quãng thời gian cô rời New York. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên - dù chỉ rời khỏi thành phố vào dịp cuối tuần cũng đã khiến tôi trầm xuống. Và mặc dù Atlanta là thành phố lớn theo một tiêu chuẩn nào đó, ở nó vẫn có cảm giác cởi mở, thư giãn, tươi tốt thông thoáng khác hẳn so với New York. Ngay cả khu thương mại mà chúng tôi đang đi ngang qua vào lúc này trông cũng giống như chỉ bằng cỡ khu phố đồ chơi trẻ em của hãng Fisher Price, một khi ta đã quen với những tòa nhà chọc trời ở New York.
Lát sau, chúng tôi tới trung tâm của Buckhead, vùng sầm uất ở Bắc Atlanta nơi Andy và Margot sinh trưởng. Lần đầu tiên nghe cái tên kỳ quặc Buckhead (nghe đâu bắt nguồn từ tên một quán rượu lâu đời có treo một cái đầu hoẵng rất lớn), tôi đã liên tưởng tới những hình ảnh lạ mắt, quê mùa, nhưng thực sự thì vùng này có những nét giống như một kỳ quan thế giới. Khu phố thương mại bao gồm hai dãy hàng cao cấp nơi Margot thường mua những món đồ của hãng Gucci và Jimmy Choo, cùng với đó là những khách sạn sang trọng, những tòa nhà cao tầng, khu triển lãm nghệ thuật, các câu lạc bộ đêm và thậm chí cả những nhà hàng năm sao, chính vì thế mà có những cái tên lóng quận Silk Stocking và Beverly Hills_(1) của miền Nam.
Nhưng tinh hoa đích thực của vùng Buckhead này nằm trong những vùng dân cư sinh sống, dọc theo các khúc đường cong, rợp bóng cây, điểm tô bởi những tòa lâu đài kiến trúc Georgia tuyệt mỹ và những ngôi nhà kiểu tân cổ điển trang nghiêm như ngôi nhà mà Andy và Margot đã lớn lên. Những công trình khác, giống như ngôi nhà gạch sơn kiểu thập niên ba mươi của Webb và Margot tuy có phần khiêm tốn hơn nhưng vẫn vô cùng quyến rũ.
Khi chúng tôi chạy trên lối xe vào trải sỏi với những hàng hoa trà trắng muốt xung quanh, tôi cảm thấy vô cùng muốn thốt lên đáng yêu hay mê mẩn - những từ thường chẳng có trong từ vựng của tôi.
Webb mở cửa xe cho tôi, tôi cảm ơn anh ta và tuyên bố rằng tôi đang hết sức sẵn lòng cho một cốc trà ngọt. Trà ngọt có đá là một trong những thứ mà tôi yêu thích ở miền Nam, được dùng kèm với bánh quy tự làm và pho mát yến mạch. Andy và tôi thật sự không hiểu được tại sao thức uống giải khát này, hiển hiện trong mọi gia đình, nhà hàng, gồm cả hầu hết các chuỗi nhà hàng ăn nhanh ở miền Nam, lại không xâm nhập vào thị trường phía Bắc ranh giới Mason-Dixon_(1).
Margot cười lớn. “Ồ, cậu may rồi đấy,” cô nói. “Tớ đã làm một mẻ bánh sáng nay.”
Chẳng có gì đáng ngạc nhiên, Margot luôn chuẩn bị không chỉ mỗi trà bởi vì cô là một chủ nhà vô cùng hiếu khách, hệt như mẹ cô vậy. Quả như vậy, chúng tôi sẽ thưởng thức cái vẫn được gọi là sự phóng khoáng của đời sống miền Nam. Theo lời Margot thì phong cách ngôi nhà của họ có sự “giao thoa với trường phái Deco twist”. Tôi không chắc nó chính xác có nghĩa là gì nhưng tôi thấy yêu vẻ đẹp không hoàn toàn lộ liễu hay quá sức cổ điển của ngôi nhà này. Mặt bằng sàn thông thoáng, bếp và phòng khách thông nhau, bên trong có một dãy khu ghế ngồi. Màu sắc chủ đạo trong ngôi nhà của Margot là màu nâu sô cô la và màu xanh xám nhạt, những tấm vải lụa mềm mại che phủ các khung cửa sổ, tạo nên một cảm giác dịu dàng như mơ. Dĩ nhiên, Webb để cho Margot quyết định trong vấn đề trang trí nhà cửa bởi vì rõ ràng đó không phải điều có thể mong đợi ở một đại diện thể thao cao lớn. Về điểm này, những lá cờ đuôi nheo và những chiếc áo len có chữ ký được lồng khung hồi trước treo khắp căn hộ độc thân ở Manhattan của Webb giờ đây đã được chuyển đến tầng hầm và phòng làm việc ốp gỗ sậm màu đầy nam tính của anh ta.
Andy chỉ vào chiếc trường kỷ màu kem trong phòng khách được trang trí bởi những chiếc gối tựa và gối ôm xếp hàng cẩn thận. “Ghế này mới hả?”
Margot gật đầu. “À vâng. Nó không tuyệt à?”
“Tuyệt chứ,” Andy làm mặt tỉnh bơ, và tôi biết sắp có một câu nói đùa. “Sẽ thật sự tuyệt vời khi Spaghetti của cậu nhóc bị đổ hết lên đó.”
“Hoặc là Spaghetti của cô nhóc,” Margot nói khi dẫn chúng tôi vào bếp nơi cô đã chuẩn bị rất nhiều salad hoa quả, bánh nướng và bánh kẹp. “Em hy vọng là mọi người đói rồi.”
“Đói đến chết ấy chứ,” Andy nói.
Margot đề nghị chúng tôi ăn ngay bây giờ vì buổi chiều chúng tôi sẽ có bữa tối sớm sủa ở Bacchanalia, nhà hàng ưa chuộng của nhà Graham tại thành phố này.
“Bố mẹ cũng sẽ tới ăn với chúng mình. Em đã hứa là bọn em sẽ không độc quyền giữ hai người ở đây trong nhà bọn em.”
“Ừ. Andy và tớ cũng đang băn khoăn vì chuyện đó. Mẹ có nghĩ gì không khi bọn tớ ở đây với vợ chồng cậu?” tôi hỏi.
“Mẹ hiểu mà,” Margot nói, rắc mứt quả mâm xôi lên chiếc bánh kẹp của mình. “Nhưng mẹ vẫn nhắc tớ, một cách rõ ràng rành mạch, rằng mẹ hy vọng con trai mẹ vẫn sẽ ngủ dưới mái nhà của bà khi trở về Atlanta nghỉ ngơi.” Margot kết thúc câu nói bằng ngữ điệu Charleston vương giả của mẹ cô.
Andy đảo mắt, và tôi mỉm cười, cảm thấy hài lòng vì mặc dù rất hiếu thảo nhưng anh không hề tỏ ra mình là cậu con trai chỉ biết núp váy mẹ. Tôi không chắc mình có thể chịu đựng được cái thói đó. Gần đây tôi có tới dự một đám cưới, khi phải chia tay chú rể sau buổi tiệc chiêu đãi, bà mẹ cứ khóc thổn thức, “Mẹ không muốn mất con!”. Toàn bộ cảnh tượng ấy thật quá sức nực cười. Quan điểm của Margot trong chuyện này là khi một người phụ nữ chỉ có con trai mà không có con gái, những chuyện như vậy càng dễ dàng xảy ra. Có thể bởi vì người mẹ không muốn chia sẻ bất kỳ sự quan tâm nào của con trai mình với một người phụ nữ khác, có thể bởi vì đúng như câu ngạn ngữ, “Một người con trai là con trai cho đến khi anh ta lấy vợ, còn con gái thì là con gái suốt cả cuộc đời.” Cô có thể đúng ở điểm này bởi vì mặc dù Stella rất yêu thương con trai, bà vẫn dành hầu hết thời gian và sức lực cho con gái.
Khi nhìn Margot đi đi lại lại trong bếp, tôi hỏi liệu tôi có thể giúp được gì không. Cô lắc đầu và rót trà từ một chiếc bình lớn vào ba cốc đựng đá viên và rót nước khoáng Perrier cho mình. Rồi cô bảo chúng tôi ngồi xuống, giục Webb đọc nhanh vài lời kinh, một lối thực hành văn hóa thì đúng hơn là tín ngưỡng, bởi vì cả hai đã bỏ qua cả điều đó lẫn việc đi lễ nhà thờ trong thời gian còn ở New York.
Khi Webb kết thúc lời cầu nguyện ngắn gọn, trang trọng, Margot mỉm cười reo lên, “Thưởng thức nào!” Tôi thoáng có cảm giác rằng giữa chúng tôi đã ít điểm chung hơn so với thời gian bên nhau trước đây. Nhưng chỉ vài giây, cảm giác đó trôi qua, tôi và Margot lại liến thoắng từ chủ đề này sang chủ đề khác, bàn luận, phân tích về tất cả mọi chuyện và mọi người, những điều mà hầu như bất kỳ ai, gồm cả Webb và Andy, đều xem là những chuyện vớ vẩn. Hơn bất kỳ nguyên nhân nào khác, đó chính là lý do vì sao Margot và tôi trở thành bạn bè thân thiết đến thế - vì sao chúng tôi lại gắn kết với nhau ngay từ lúc đầu mặc cho rất nhiều khác biệt. Chúng tôi thật sự rất thích nói chuyện với nhau.
Vì thế nên, chúng tôi chẳng cho các ông chồng xen vào được câu nào, cả hai tán gẫu đủ chuyện về New York và Atlanta một cách hăng hái, say sưa chẳng kém gì nhau. Chúng tôi nói về những người bạn độc thân ở New York giờ vẫn đang lãng phí từng đêm băn khoăn tự hỏi tại sao họ không gặp được người đàn ông tốt, rồi đến những người phụ nữ hàng xóm của Margot, vốn có người giúp việc ở trong nhà nên họ có thể chơi tennis, đi mua sắm và ra ngoài ăn trưa hàng ngày.
“Cậu muốn làm người như thế nào hơn?” tôi hỏi. “Nếu cậu buộc phải lựa chọn.”
“Chà,” Margot nói. “Không chắc nữa. Cả hai thái cực này đều đáng buồn.”
“Cậu có khi nào nhớ công việc không?” tôi do dự hỏi. Mặc dù không tài nào tưởng tượng được mình sẽ bỏ việc nhưng tôi chưa sắp phải làm mẹ. Điều đó có thể thay đổi tất cả.
Margot lắc đầu. “Tớ thật sự nghĩ là tớ sẽ nhớ... nhưng mà quả thực tớ bận quá.”
“Bận chơi tennis hả?” Andy giễu.
Margot trề môi ra bào chữa. “Thỉnh thoảng,” cô nói. “Nhưng còn bận trang trí nhà cửa... chuẩn bị cho em bé... và làm công việc từ thiện của em nữa.”
“Cô ấy tham gia hội Junior League, thế đấy,” Webb nói, với tay lấy thêm một chiếc bánh kẹp. “Vất vả lắm. Kể cả đối với Margot.”
“Em không nói là Junior League quá vất vả,” Margot nói. “Em chỉ nói rằng nhóm Atlanta League còn rất trẻ. Em cảm thấy mình như gà mẹ bao bọc những cô gái chớm tuổi đôi mươi đó, hầu hết bọn nó đều mới tốt nghiệp đại học và đã kết hôn với các anh chàng người yêu từ hồi trung học.”
Gương mặt Webb bỗng sáng bừng lên khi anh ta nói, “Hãy nói về... Kể cho anh trai của em và Ellen nghe em đã thuê ai làm vườn cho chúng ta đi.”
Margot kêu tên chồng vờ như trách móc, làn da trắng trẻo của cô ngả sang màu hồng phấn. Tôi mỉm cười, tôi đã từng thích thú trước sự bối rối dễ dàng, thậm chí là hồi hộp thay cho người khác, của Margot và Stella, cảm xúc của họ thật sự quá mạnh. Sự thực thì, Stella còn không dám xem chương trình tường thuật lễ trao giải - bà quá căng thẳng khi chờ nghe tuyên bố giải thưởng.
“Nói đi,” Webb nói, toét miệng cười. “Tiếp tục kể cho mọi người biết đi nào, em yêu.”
Margot mím môi lại còn Andy kêu lên, “Ai vậy?”
“Anh chàng Portera,” cuối cùng Webb nói, cái tên mà tất cả chúng tôi đều biết là tên người yêu sau cùng của Margot ở trường trung học, Ty, anh chàng vẫn còn lui tới thăm mỗi dịp lễ Tạ ơn.
“Anh chàng Portera,” Andy cười ngụ ý. “Có phải là cậu người yêu Ty?... Ty ‘The Right Stuff’ Portera?”
“The Right Stuff?” Webb hỏi lại.
“Margot không kể cho em nghe về màn trình diễn cực kỳ sôi nổi bài hát The Right Stuff nhại theo Jordan Knight của cậu người yêu thời trung học sao?” Andy hỏi, đứng dậy, xoay tròn và hát “Ô! ồ! Em yêu! Em biết rằng em có bao điều tốt đẹp!”
“Chờ chút, Margot. Cậu người yêu thời trung học của em hát nhép theo Backstreet Boys à?” Webb hỏi, tỏ ra choáng váng trước câu chuyện mới mẻ này.
“Nói cho chuẩn chứ, Webb. Đó là New Kids on the Block,” Andy bảo. “Và anh nghĩ là năm trước cậu ta còn bắt chước nhóm Menudo, phải thế không Margot?”
Margot gõ gõ lên mặt bàn, “Không! Cậu ấy chưa bao giờ bắt chước Menudo cả!”
Tôi cố cưỡng lại cái mong muốn được chỉ ra rằng Andy là người duy nhất trong bàn trò chuyện này thuộc lòng giai điệu của New Kids.
“New Kids hả? Ồ, anh đoán là điều này sẽ xoa dịu nỗi đau được chút chút đấy,” Webb nói, cười khoái chí. “Ý anh là, có thể giờ cậu ta đã thành dân đồng tính. Hay gia nhập một ban nhạc nam. Hay, Chúa tha tội, cả hai.”
Tôi mỉm cười, dù trong đầu thầm đặt lời nhận xét này vào danh sách “Những điều khiến Webb khác tôi” - tôi chắc rằng anh ta không có một người bạn đồng tính nào cả.
Webb tiếp tục, “Nghiêm túc nhé. Hai người có tin rằng Margot lại đi thuê bạn trai cũ không?”
“Không,” Andy nói với vẻ buồn bã cường điệu. “Anh thật sự, thật sự không thể tin. Xấu hổ quá.”
Tôi biết Andy và Webb chỉ nói đùa, nhưng dạ dày tôi vẫn thót lại khi nghĩ tới tin nhắn đang chờ tôi trong điện thoại. Tin nhắn mà tôi lẽ ra nên xóa đi. Tôi nhìn xuống đĩa ăn, lấy dĩa cắt một nhánh mùi tây.
“Thôi nào, Ellen!” Margot nói, chống khuỷu tay lên bàn, hành động mà cô rất hiếm khi làm. “Cứu tớ ra khỏi chuyện này đi!”
Tôi bối rối suy nghĩ trong giây lát, cố tìm ra một câu trả lời có ích mà không ảnh hưởng tới ai. Tôi yếu ớt đáp, “Họ chỉ là bạn thôi mà.”
“Chỉ là bạn, hử?” Webb kêu lên. “Lại cái điệp khúc muôn thủa ‘chỉ là bạn’ đây.”
“Chúa lòng lành,” Margot nói, đứng dậy dọn đĩa của cô và Andy.
“Chúa lòng lành chẳng ủng hộ em nhiều hơn Ellen đâu,” Webb nói. “Cả Chúa và Ellen đều không ủng hộ những kiểu nói dối này đâu.”
“Nói dối? Ôi, người lớn một chút đi nào, Webb!... Ty là ngoại lệ, không đùa đâu,” Margot nói, quay trở lại từ bếp. “Bọn em đã trở thành bạn bè hàng bao năm nay rồi. Từ khi bọn em còn học trung học cơ. Và cậu ấy đã làm vườn cho bố mẹ em được hơn một năm rồi!”
“Vậy điều đó làm cho mọi thứ dễ dàng hơn phải không? Vì cậu ta còn làm vườn cho cả bố mẹ em nữa?” Webb nói, lắc lắc đầu. Anh ta nhìn tôi bảo, “Thấy chưa. Tất cả họ đều là kẻ phản bội. Cả gia đình luôn.”
“Ê này! Đừng có lôi tôi vào chung với bố mẹ và em gái tôi chứ,” Andy nói. “Tôi sẽ không dùng cậu trai đó. Kể cả khi tôi có một khu vườn.”
“À xin lỗi, ông anh,” Webb nói. “Tất cả họ đều là kẻ phản bội ngoại trừ anh. Thậm chí cả James.”
“James cũng chẳng có vườn tược gì cả,” Andy nói.
“Ồ vâng. Nhưng James lại chơi golf với cậu ta. Ông anh phản bội đáng ghét,” Webb nói.
“Đó không phải vấn đề phản bội hay không phản bội,” Margot nói. “Hơn nữa, cũng không phải là cậu ấy tự ý đến đây để trồng cây. Cậu ấy được thuê để làm việc đó... Công ty của cậu ấy làm vườn rất tốt với giá cả hợp lý. Toàn bộ chuyện này chỉ có thế, Webster Buffington, và anh biết điều đó mà.”
“Phải rồi,” Webb đáp lại. “Cứ tiếp tục thuyết phục bản thân mình như vậy đi, có lẽ em sắp tin đó là sự thật rồi đấy.”
“Ôi, làm ơn đi, anh nói cứ như em sắp treo ảnh chụp chung với cậu ta lên mặt lò sưởi không bằng ấy!”
“Anh chắc đó sẽ là việc tiếp theo em làm đấy,” Webb nói. Rồi anh ta quay sang tôi và nói, “Ellen, chị vẫn nói chuyện với bạn trai thời trung học của mình chứ?”
Tôi lắc đầu quả quyết.
“Cậu ta có... ờ, dọn dẹp căn hộ hay giúp việc hay bất kỳ chuyện gì tương tự cho chị không?” Webb nhấn mạnh.
“Không,” tôi đáp.
“Chị vẫn nói chuyện với người cũ, chắc thế nhỉ?”
Tôi nghe rõ câu hỏi cuối nhưng tôi không trả lời gì cả, choáng váng vì sự trùng hợp ngẫu nhiên và hy vọng sẽ có ai đó nhảy vào cứu tôi. Chẳng may mắn được như thế. Căn phòng bỗng rơi vào im lặng. Tôi nhìn Andy như thể câu hỏi là dành cho anh vậy.
“Sao chứ?” Andy nói. “Đừng có nhìn anh như thế. Em biết là anh có bạn bè với cô gái nào đâu, nói gì đến người yêu cũ.”
“Lucy có gửi cho anh thiệp Giáng sinh mấy năm trước đấy thôi,” tôi nói, cảm thấy thoáng chút ghen tị khi nghĩ về cô Lucy nhỏ bé, hấp dẫn, ngọt ngào.
“Kèm theo bức ảnh con cô ấy trên đó,” Andy nói. “Đó chẳng phải là lời mời mọc tán tỉnh gì cả... Hơn nữa, anh cũng chưa bao giờ gửi thiệp Giáng sinh cho cô ấy.”
“Phải, nhưng anh có bao giờ gửi thiệp Giáng sinh đâu cho tới tận khi chúng ta kết hôn,” tôi nói, đứng dậy giúp Margot dọn dẹp bàn ghế.
Andy nhún vai. Là một luật sư, anh chắc chắn nhận ngay ra chiêu đánh lạc hướng. “Vấn đề là... anh không nói chuyện với cô ấy. Chắc chắn thế.”
“Và tôi cũng không nói chuyện với những người cũ, chắc chắn thế.” Webb nói.
Andy nhìn tôi bằng ánh mắt chờ đợi.
“Em cũng không nói chuyện với những người cũ,” tôi thốt lên đầy ngượng ngùng.
Từ bây giờ trở đi.
“Ôi, mọi người hãy thôi đi,” Margot nói, phủi những mẩu bánh mì từ khăn lót đĩa của Webb vào lòng bàn tay. Cô ngước lên rồi đảo mắt quanh bàn và nói thêm. “Và cũng thôi luôn cả vấn đề những người cũ đó đi có được không?”
Chiều hôm đó, tin nhắn của Leo đã hoàn toàn nằm ngoài tâm trí tôi khi Margot và tôi đi sắm đồ cho trẻ sơ sinh ở cửa hàng Kangaroo Pouch, bàn luận về những món đồ nhỏ nhắn, xinh xắn và cuối cùng lựa chọn một bộ quần áo sơ sinh màu trắng đi kèm với chiếc khăn cuốn để đưa em bé về nhà, cùng nửa tá đồ áo sơ sinh cotton nguyên chất và rất nhiều giày vải, mũ, tất thêu tay. Tôi cảm thấy bản năng làm mẹ trỗi lên, và lần đầu tiên trong đời tôi thật sự mong mỏi mình cũng mang bầu. Dĩ nhiên tôi biết rằng khao khát có con khi đi mua tã lót cho lần sinh đầu tiên của bạn thân cũng tương tự như cảm giác muốn kết hôn khi nhìn cô ấy mặc chiếc váy cưới của hãng Vera Wang xoay tròn trước tấm gương phòng trang điểm cô dâu - và rằng cũng có rất nhiều điều không thú vị hay dễ chịu khi làm mẹ. Tuy nhiên, khi chúng tôi đi xem một vài ngôi nhà đang rao bán, “chỉ cho vui thôi”, tôi không thể không suy nghĩ về việc sẽ tuyệt vời biết bao nếu tôi có thể trở lại Atlanta, sống bên cạnh Margot, và chờ đón những đứa con của chúng tôi - những anh chị em họ và cũng là những người bạn thân thiết - lớn lên bên nhau trong một thế giới ngập tràn hạnh phúc và tươi đẹp cùng với hàng hoa trà trắng muốt và tách trà ngọt ngào.
Nhưng khi Margot và tôi thay quần áo để ăn tối, ý nghĩ về Leo lại trở lại mạnh mẽ, điện thoại di động như cháy lên trong ví tôi. Đến nỗi tôi cảm thấy rằng thiếu chút nữa tôi đã tâm sự hết mọi chuyện cho Margot nghe. Tôi phải tự nhắc nhở bản thân rằng dù là bạn thân nhất của tôi, Margot còn là em gái của Andy nữa. Và, trên tất cả, cô ghét Leo. Tâm sự với cô chuyện ấy không thể nào lại đem đến một kết cục hay được.
Thay vào đó, tôi cố tình gợi lại cuộc thảo luận “Chúng ta có thể trở thành bạn bè với người yêu cũ không?”, để cố gắng thoát ra khỏi cảm giác tội lỗi đang trỗi lên trong lòng.
“Này,” tôi nói khi siết chặt khóa bên hông chiếc váy màu than chì của mình. “Webb không thực sự quan tâm đến Ty chứ?”
Margot cười lớn và xua xua tay. “Dĩ nhiên là không. Webb là người đàn ông vững tâm nhất mà tớ biết... và anh ấy chắc chắn không cảm thấy bị đe dọa bởi một vụ phải lòng chẳng đâu vào đâu từ thời trung học.”
“Cũng phải,” tôi nói, tự hỏi liệu Andy có cảm thấy bị đe dọa bởi Leo không - và nói cho chính xác hơn, anh có nên cảm thấy thế không.
Cô giơ hai bộ đồ lựa từ tủ ra, chiếc váy len màu đen và chiếc áo jacket ren móc màu oải hương với cổ áo màu cam rồi hỏi, “Cái nào được nhỉ?”
Tôi băn khoăn một chút, rồi chỉ vào chiếc áo jacket và nói, “Nhưng thử đặt ra ví dụ là cậu thuê Brad làm vườn cho nhà cậu thì sao?”
“Brad Turner?” cô hỏi, như thể tôi có thể nói về một Brad nào khác chứ không phải anh chàng đẹp trai đeo kính kinh doanh chứng khoán, người cô đã hẹn hò hai năm trước khi gặp Webb vậy.
“Phải,” tôi nói. “Thì cũng chỉ có một người đó thôi mà.”
Cô nheo mắt nói, “Ok. Tớ đang tưởng tượng ra hình ảnh... Brad trong bộ đồ vest lịch lãm ngoài kia với chiếc máy xén cỏ.”
“Webb sẽ nổi điên lên chứ?”
“Có thể,” cô nói. “Nhưng tớ sẽ không bao giờ thuê Brad. Bọn tớ thậm chí còn chẳng bao giờ nói chuyện lại với nhau.”
“Tại sao không?” tôi hỏi, bởi vì rốt cuộc, đó là cốt lõi của vấn đề này. Tại sao với người cũ này người ta có thể giữ quan hệ còn với người cũ khác lại không? Tại sao lại không thành vấn đề khi chuyển từ tình yêu sang tình bạn với một số người? Có cần một cuộc kiểm tra đa diện không hay mọi việc thật ra đơn giản hơn thế nhiều?
“Ôi, tớ không biết,” Margot nói, nhìn tôi chăm chú. Trong giây lát tôi lo rằng cô cảm nhận được điều tôi đang nghĩ, nhưng khi cô xỏ chân vào chiếc quần dài màu đen và đôi giày hở mũi thêu hoa, gương mặt của cô lại trở nên rất điềm tĩnh. Leo là người cuối cùng cô nghĩ tới. Tôi chỉ mong rằng tôi cũng có thể nói như vậy. “Tại sao cậu hỏi vậy? Cậu đang nhớ tới Brad hay vì chuyện gì nữa?”
Tôi mỉm cười, nhún vai và nói, “Tớ không biết... Tớ chỉ băn khoăn xem nguyên tắc vàng trong vấn đề liên quan đến người cũ là gì... Tớ nghĩ đó cũng là chủ đề hay đấy chứ.”
Margot ngưng lại suy ngẫm một lúc và rồi tuyên bố một cách dứt khoát, “Okay, nếu cậu đã hoàn toàn quên anh ta và anh ta cũng hoàn toàn quên cậu và hai người chẳng có gì nghiêm trọng với nhau đến thế, thì tớ thấy thật sự không có vấn đề gì với một lời chào hỏi thân thiện tình cờ. Hay đôi ba công việc vườn tược trong sáng. Dĩ nhiên, đó là giả sử người chồng hiện tại vô vàn mến thương của cậu không phải là người mất trí. Còn ngược lại, nếu chồng cậu là người mất trí thì cậu có nhiều chuyện nghiêm trọng hơn nhiều so với việc nghĩ xem nên chọn ai làm vườn cho mình.”
“Phải rồi,” tôi nói, cảm thấy vui sướng với kết luận của cô và còn vui sướng hơn với lối thoát mà cô đã vô tình mở ra cho tôi. “Nói đúng đó.”
Trong cảm giác đó, tôi nói với Margot rằng tôi phải đi đánh răng và trang điểm, rồi vài giây sau, tôi chui vào phòng tắm dành cho khách, chốt cánh cửa lại, mở vòi nước chảy mạnh xuống bồn. Tôi tránh nhìn mình trong gương khi mở ví lấy điện thoại ra.
Rốt cuộc, tôi nói, nhắc lại lập luận cẩn trọng và thấu đáo của Margot, rằng thực sự chẳng có gì sai trái với một vài sự trao đổi thân thiện, tình cờ khi ta đã hoàn toàn không còn gì với một ai đó.
Hết chương 9. Chương tiếp theo sẽ được cập nhật trong thời gian nhanh nhất.