Yêu Nghiệt Chương 23

Sự việc diễn ra theo đúng ý của hắn, Bảy tháng sau Bích Úc sinh được một bé gái xinh xắn khỏe mạnh.

Quả là một sinh linh nhỏ bé đáng yêu! Đôi mắt cô bé vừa tròn vừa đẹp giống hệt mẹ, mới sinh ra chưa được bao lâu đã linh hoạt ngóng nhìn 4 phía. Tống Đạt Cơ vừa nhìn thấy cô bé đã bị mê hoặc, khuôn mặt nhỏ nhắn như búp bê và đôi tay mập mạp xinh xắn đã khơi dậy tình yêu thương trong hắn. Lập tức phá vỡ quy định chỉ cho con trai nhập hộ tịch, hắn nhập luôn cô bé này vào Tống gia, danh chính ngôn thuận trở thành ba ba của cô. nguồn t r u y ệ n y_y

Do Bích Úc phản đối mãnh liệt rằng cô bé còn quá nhỏ, nên không cho hắn mang con về Tống gia, tuy nhiên chỉ cần có thời gian rảnh rỗi, hắn lập tức đến chơi với đứa bé. Hắn thích hôn lên khuôn mặt khả ái rồi trêu chọc nó không ngừng cười, ngay cả lão Vinh- tổng quản đi cùng cũng phải thốt lên : "Lão gia còn chưa từng coi các thiếu gia là bảo bối như thế này đâu!"

Đúng, đến con ruột của hắn cũng chưa từng nhận được sự đãi ngộ đặc biệt như cô bé này!

Vì sao ư? Bởi vì con trai hắn có nhiều rồi, còn người của "Bích tộc" tìm đến 10 năm mà vẫn chỉ thấy 1. Không, hiện tại là 2 mới đúng. Bảo vật quý giá thế này đương nhiên phải nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa rồi, chờ con bé khỏe mạnh lớn lên, hưng vượng của gia tộc hắn không còn đáng lo ngại nữa rồi.

Thời gian trôi nhanh như thoi đưa, chớp mắt một cái đứa bé đã đầy tuổi.

Mà thân thể Bích Úc sau khi sinh nở càng ngày càng yếu đi. Cô không thể tự chăm sóc con gái nữa, nhưng lại không chịu để bảo mẫu nhúng tay vào, điều này khiến hắn rất nhức đầu. Hắn lo nếu còn tiếp tục như vậy, chẳng may truyền nhiễm vi khuẩn cho con bé có sức đề kháng mong manh, chỉ cần một sơ suất tý xíu này thôi, gia tộc của hắn... không phải thành bọt nước hết sao?

Bây giờ mà đi tìm thêm người của "Bích tộc" thì không biết đến bao giờ mới thấy tiếp. Không được! Hắn không thể mạo hiểm. Đứa bé phải được yên ổn lớn lên trong môi trường tốt, không thể tiếp xúc với thế giới bên ngoài và – cả mẹ nó.

Bích Úc lê thân thể suy yếu trốn dưới bụi cây, cô không thể để Tống Đạt Cơ ôm con đi!

Bây giờ Nhân Nhân chính là lý do tồn tại duy nhất, mất nó rồi cô biết sống ra sao, nó là quà tặng "Anh" để lại cho cô, bất luận thế nào cô cũng không thể để Tống Đạt Cơ được như ý muốn. Cô sẽ ôm Nhân Nhân trốn đi thật xa,còn ở lại đây sẽ bị tên ác ma kia hãm hại.

Hiện tại cô đang trốn trong vườn hoa bên ngoài Tống gia, người gác cổng nghiêm khắc không để cô vào trong, hôm nay Tống gia có yến tiệc, hình như là chúc mừng chuyện vui gì đó. Mặc kệ, cô không quan tâm, cô chỉ muốn biết bọn họ giấu Nhân Nhân ở đâu, cô nhất định phải tìm thấy Nhân Nhân, thân thể cô đang dần dần vô lực mềm nhũn, cô biết bản thân mình không còn chống đỡ được bao lâu nữa.

Sức khỏe của cô bây giờ rất kém,chỉ ngồi xổm ở đây mà cũng thấy váng đầu, cô không dám công khai đi vào, người của Tống Đạt Cơ từng gặp cô, vạn nhất để bọn chúng nhìn thấy,cô sẽ không thể tìm con mình nữa. Không đến gần được vì sợ bị phát hiện, cũng không thể đi quá xa sợ bỏ qua cơ hội trông thấy con gái, cuối cùng đành tiếp tục trốn trong bụi hoa.

Bữa tiệc này là của con trai trưởng Tống Đạt Cơ—— Tống Luật sinh nhật mười tám tuổi!

Tống Đạt Cơ khẩn cấp vội vã muốn đám con trai ra mắt tiểu công chúa nhà mình, cô bé ấy hơn chục năm nữa thôi sẽ thuộc về bọn chúng. Lần này hắn sẽ giới thiệu con bé với các gia tộc lớn trong bữa tiệc này, ngoài 5 người con được hắn tuyển định làm người thừa kế tương lai được tham gia, còn lại không ai có tư cách tham gia kể cả là con trai của hắn.

5 đưa này là 5 cậu nhóc nổi bật nhất, xuất sắc nhất, thành tựu sau này của chúng chắc chắn chỉ con hơn chứ không kém. Tin rằng cháu nối dõi của hắn cũng không khác gì bọn chúng đâu, nhưng với điều kiện tiên quyết là... mẹ của mấy đứa trẻ đó phải là Nhân Nhân. Bằng không dù sinh con với một người phụ nữ khỏe mạnh thì xác suất không mắc bệnh sẽ là 1/10.

Quản gia trẻ tuổi – lão Vinh bước nhanh tới nói nhỏ bên tai hắn mấy câu, sau đó sắc mặt Tống Đạt Cơ trầm xuống, "Lại để cô ấy trốn thoát? Thôi, dù sao bây giờ cô ta cũng không còn quan trọng nữa, tôi chỉ cần Nhân Nhân thôi." Hắn phất phất tay bảo lão Vinh lui ra.

1 hồi âm thanh thanh thúy truyền tới, cô gái người nước ngoài tinh khiết như thủy tinh xuất hiện ở ngưỡng cửa, làn da trắng hồng, con ngươi màu tím bắn ra những tia sáng lạ kỳ. Cô mặc một chiếc váy màu xanh thẫm, trên cánh tay thon dài là mấy cái vòng tinh xảo, mỗi chiếc lại được gắn một quả chuông nhỏ tý.

Đi theo đằng sau cô là một cậu bé xinh đẹp như thiên sứ, ngũ quan xinh đẹp non nớt không khác gì mẹ nó. Rõ ràng chỉ mới ba tuổi mà trong đôi mắt của nó đã hiện lên vẻ thành thục ổn định lạ thường, giờ phút này nó chỉ cần biểu hiện mình là một cậu bé hiền lành hiểu biết.

"Mạt Lỵ tới rồi hả! Nga, Ngạn Ngạn vẫn rất ngoan a!" Tống Đạt Cơ nở nụ cười, hắn sờ sờ mái tóc màu vàng của con trai. Đứa bé này khá cao vì dòng máu nó mang trong mình có 1 nửa là ngoại quốc, có năng lực thôi miên và đặc thù khống chế tâm trí người khác.

"Thời gian giao hẹn đã đến." Giọng nói của cô mang âm hưởng của người nước ngoài, còn gương mặt thể hiện rõ ý kiên quyết vô cùng mãnh liệt.

Mắt hắn chợt lóe, lập tức thong dong nói: "Thời gian trôi đi nhanh thật, cô không nói chắc tôi cũng không nhớ đâu. Đúng a, Ngạn Ngạn đã ba tuổi rồi đấy nhỉ! Chuyện cô yêu cầu tôi đã xử lý xong, trừ cái chân hơi thọt thì sức khỏe của hắn coi như không còn gì lo ngại nữa. Còn cả kẻ thù của hắn cũng sẽ không tìm đến nữa!" Hắn gọi lão tổng quản bên cạnh.

"Lão gia!" Lão Vinh lập tức hiểu ý đưa ra một xấp giấy."Đây là địa chỉ của người đó, bên trong còn có thù lao cô được trả trong mấy năm qua, nhưng cô cũng nên hiểu rõ, phải để con lại đây." Cô gái xinh đẹp nghe đến câu cuối cùng,toàn thân liền cứng đờ, nhưng cô lập tức đưa tay nhận xấp giấy "Nó là con trai ông, đương nhiên tôi sẽ không mang đi."

Cô xoay người nhìn thấy đôi mắt trong trẻo của con trai lại mềm lòng, nhưng cô biết rõ nếu nó đi theo cô chắc chắn không thể vui vẻ,bởi vì tư chất của nó cần phát huy trong một không gian rộng rãi, cô không thể cung cấp cho nó được. Vì con trai, cũng vì chính mình, cô đành phải dứt bỏ đoạn tình thân này thôi.

Bước chân kiên định đi tới ngưỡng cửa, trước khi rời đi cô quay lại nói: "Coi như lễ vật chào tạm biệt đi, hôm nay vẫn muốn giới thiệu con bé này cho mọi người ư, để nó tránh mặt sẽ tốt hơn đấy."

Tống Đạt Cơ sợ run người, Mạt Lỵ rất ít khi tiên đoán, nhưng mỗi lần tiên đoán đều vô cùng chính xác. Xem ra, tiểu công chúa muốn nhìn thấy các ca ca còn phải đợi thêm một thời gian nữa.

Trán Bích Úc nóng rực, gò má đỏ hồng và hơi thở dồn dập cho thấy cô đang lên cơn sốt cao, trước khi đi cô chỉ sốt nhẹ, đứng đây hứng gió tận 2 tiếng đồng hồ, sao có thể không bệnh nặng đây?

Nhưng cô không thể ngã xuống, Nhân Nhân vẫn chờ cô, nhất định nó sẽ đi tìm cô a!

"Nhân Nhân!" Đôi mắt mơ hồ thấy một bóng dáng xinh đẹp đang bước tới, chắc là con gái cô! Bảo bối của mẹ, mẹ ở đây.

Sau khi kéo thân thể nhỏ bé vào lòng, cô liền bất tỉnh.

"Tiểu thiếu gia! Đừng để ý đến người lạ làm gì, đi thôi!" Bảo mẫu gọi hắn. Thế nhưng cậu bé này không nghe bà, hắn bị khí tức của cô gái kia mê hoặc, đây mới là hương vị của mẹ đi! Có mùi thơm,có cảm giác ấm áp, chứ không giống người mẹ lạnh lùng vừa vứt bỏ hắn.

"Nhân Nhân, bảo bối của mẹ!" Cô gái nỉ non tên con gái ngay cả khi đang hôn mê.

Nhân Nhân? Là gọi hắn à? Cô ấy ôm hắn rất thoải mái, hắn chưa từng được người nào ôm ấp kể cả mẹ ruột của mình, chẳng bằng để cô ấy làm mẹ còn hơn.

"Tiểu thiếu gia!" Bảo mẫu thấy hắn không động đậy, liền mở cửa xuống xe,không ngờ lại nghe thấy hắn nói: "Bế cô ấy lên xe, từ hôm nay trở đi cô ấy chính là mẹ ta!"

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/yeu-nghiet/chuong-23/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận