Bất an lâu dài cuối cùng cũng ngừng lại trong giây phút này
Ta biết, nàng sẽ luôn luôn ở bên cạnh ta…
Đát đát đát!
Tiếng bước chân vội vàng như bí mật mang theo tức giận của một đêm không ngủ, từ cửa lớn một đường đi đến trong phòng thuốc chuyên dụng của Đô Chậm Ảnh.
Phịch một tiếng, cửa gỗ bị người ta dùng lực lớn đẩy ra, va chạm vào vách tường bắn trở lại, phát ra thanh âm điếc tai, nhưng tạp âm cực lớn này hoàn toàn không dọa hoảng đến Đô Chậm Ảnh đang chú tâm chế thuốc, ngược lại người đẩy cửa đều khiến tay chân tê rần.
“Đô Chậm Ảnh, lại đây cho tôi!” Bút Mạt Trừng tức đến không thở nổi, cầm 3, 4 cuốn sách trong tay ném lên bàn, la to với người đàn ông đang chìm đắm vào quá trình chế thuốc.
Không hề sử dụng xưng hô vô cùng thân thiết lúc trước, bởi vì sau hành động vô lễ tối hôm qua của hắn, nàng hạ quyết tâm ra quyết định, về sau đều phải kêu to cả tên lẫn họ như vậy.
Đô Chậm Ảnh vốn đang chế thuốc mới, vừa nghe thấy thanh âm thanh thúy của nàng gọi, vội vàng buông công việc trong tay xuống, vui sướng chạy lại gần.
Sáng sớm hôm nay, Mạt Mạt ngay cả đồ ăn sáng cũng chưa ăn đã chạy ra cửa, hại hắn nghĩ Mạt Mạt tức giận hành động tối hôm qua của hắn, không nghĩ đến nàng chạy về nhanh như vậy.
Ha ha a, này chứng tỏ Mạt Mạt không giận hắn.
"Mạt Mạt..."
“Đừng kêu!” Bút Mạt Trừng thưởng cho hắn một ánh mắt rõ ràng, tay nhỏ bé vừa chỉ, ánh mắt liếc về chữ ‘Bí’ trên mặt bìa của vở trên bàn. “Những cái này cho cậu, hôm nay cậu trở về phòng ngủ, mặc kệ thế nào cũng không cho phép lại đây chọc ta!”
Cái gì? Vừa nghe được lời này, Đô Chậm Ảnh trừ khiếp sợ ra, còn có rất nhiều bất mãn.
“Ta đây nếu lại đau thì làm sao bây giờ? Ta muốn Mạt Mạt giúp ta hết đau!” Hắn bày tỏ nói, không hề hứng thú với vở nàng cung cấp.
Vờ này là cái gì a, sao có thể sánh với Mạt Mạt của hắn được?
“Không cần tôi giúp cậu! Cậu xem nhưng cuốn vở này, chúng nó có thể giúp cậu hết đau!” Bút Mạt Trừng chém đinh chặt sắt nói.
Lần này nàng rất kiên quyết quyết tâm, còn đặc biệt tìm được vài bản đông cung đồ để cho hắn quan sát học tập, giải tỏa áp lực, như vậy đủ săn sóc đi?
Vì nhưng cuốn sách này, nàng thật sự da mặt dày, vừa sáng tinh mơ chạy đến nhà sách mua đấy!
Ông chủ vừa nghe được nàng muốn mua đông cung đồ, lúc này trả tiền, sắc mặt kia rất giống nàng là một người phụ nữ dâm đãng không biết thẹn.
Nàng hy sinh lớn như vậy, nếu hắn không biết cảm ơn một tiếng, dám được một tất lại muốn tiến một thước, xem nàng xử lý những thảo dược bảo bối của hắn như thế nào!
“Đây là cái gì?” Đô Chậm Ảnh chẹp miệng mếu máo, tùy tay cầm lấy một quyển lật ra xem, phát hiện trong vở không có câu chữ rậm rạp, chỉ có một chút động tác tư thế kỳ quái.
“Đây là… Đây là…” Bút Mạt Trừng nghiêng đầu, khổ não không biết nên giải thích như thế nào, cuối cùng đơn giản buông tha, tuy tiền dặn dò: “Tóm lại cậu cầm xem là được! Nếu nơi đó của cậu lại đau, cậu cầm nhưng cuốn vở này mà xem, làm như vậy lập tức sẽ không đau.”
Tóm lại không thể để nàng nói, đây là ‘bản hai người hợp thể’ buổi tối làm việc đó a!
Nàng vừa lật giở một chút, những tranh vẽ đông cung đồ này cùng loại sách vở dạy võ công rất giống nhau, nhưng đây đơn thuần là quan điểm cá nhân, có thể người cổ đại thật sự có thể từ trong nhưng tranh vẽ này nhìn ra chút tình thù không chừng.
Hắn nhíu mày, đáng thương hề hề nói: “Mạt Mạt, chị đang giận ta sao? Lần sau ta sẽ không làm như vậy, chị để cho ta ngủ với chị đi!”
Không được!” Lần này nàng thật sự phải quyết tâm, ôn nhu với hắn, sẽ chỉ làm hắn được một tất lại muốn tiến một thước, nhất định phải cự tuyệt hắn rõ ràng mới được.
Chỉ là… đối mặt với khuôn mặt tuấn tú kia, còn có vẻ mặt trẻ con có vẻ vô tôi xin khoan dung, Bút Mạt Trừng vốn quyết tâm kiên định cũng không nhịn được có chút dao động.
“Mạt Mạt giống như anh cả, chán ghét Tiểu Anh là thằng ngốc cái gì cũng không hiểu sao?” Hốc mắt ép ra vài giọt lệ, hắn ủy khuất giống như cô con dâu nhỏ đứnhg bên cạnh.
Đây chính là oan uổng bằng trời a! Nàng chỉ là muốn cẩn thận giữ gìn lời dạy bảo của người xưa —— nam nữ thụ thụ bất thân —— mà thôi, sao lại bị hắn nói thành giống như vứt bỏ hắn?
Nhìn thấy bộ dáng rơi lệ của hắn, Bút Mạt Trừng nhịn không được luống cuống tay chân.
“Tôi nói Tiểu Ảnh… Không đúng! Là Đô Chậm Ảnh, tôi không nói không cần cậu a! Chỉ là… chỉ là…” Loại phiền toái này nên nói rõ như thế nào đây? Ai! Nàng luốn cuống tay chân, nhịn không được thở dài thật mạnh.
“Mạt Mạt không phải không hề muốn Tiểu Ảnh, vậy để cho Tiểu Ảnh ngủ chung với Mạt Mạt đi.” Hắn thu lại nước măt tự nhiên rơi đầy, cò kè mặc cả với nàng, tranh thủ phúc lợi của mình.
Bút Mạt Trừng cả kinh. Như vậy, không phải quay lại điểm ban đầu sao? Vậy thì không được!
“Không được! Đây là hai việc khác nhau, không thể kéo chung một chỗ.”
Hắn vừa mếu máo, giọt lễ thành chuỗi hình như muốn rơi xuống: “Ta chỉ biết, Mạt Mạt cũng giống anh cả bắt đầu ghét bỏ Tiểu Ảnh…”
“Không có a! Ta cũng không nghĩ như vậy a!” Nàng lại trở nên luống cuống tay chân, vừa cầm lấy khăn lau nước mắt hắn, vừa lo lắng giải thích. “Chỉ là… Chúng ta lại không thành thân, thật sự không thể tiếp tục như vậy.”
“Thành thân?” Bỗng nhiên Đô Chậm Ảnh bắt lấy tay nàng. “Là chuyện lần trước anh cả nói sao?”
Hắn còn nhớ rõ lần trước anh cả nói muốn cưới vợ giúp hắn, có thể ở bên cạnh hắn cả đời, tuy rằng hắn không hề nghe lời anh cả, nhưng vẫn còn nhớ rõ ràng đối thoại lần trước.
Vừa nghĩ vậy, hắn lại vội vàng nói: “Sau khi thành thân ta có thể ngủ chung với Mạt Mạt, có phải không? Có phải hay không?”
“A… Ừm.” Bút Mạt Trừng khó hiểu nhìn bộ dáng khẩn trương của hắn, úp úp mở mở đáp lại.
Nghe thấy câu trả lời của nàng, cũng không quan tâm thuốc trong phòng mới chế được một nữa, Đô Chậm Ảnh một phen ôm lấy nàng chạy ra ngoài, khiến nàng hét chói tai liên tục.
“Cậu làm cái gì vậy? Mau thả tôi xuống! Đô Chậm Ảnh!”
“Thành thân a!” Đô Chậm Ảnh ôm nàng chạy thẳng đến từ đường mới dừng lại, rồi mới nhanh nhẹn thả nàng quỳ lên trên mặt đất.
“Thành thân?!” Bút Mạt Trừng không dám tin trừng hắn. “Cái gì cũng không có muốn thành thân thế nào?”
Cho dù bọn họ không phải là người cực giàu cực nhiều tiền, nhưng ít nhất cũng phải để cho nàng đổi một bộ đồ mới nha!
Kết hôn a! Đấy chính là giấc mộng cả đời của phụ nữ, những chuyện khác nàng có thể nhắm mắt cho qua, nhưng chỉ có chuyện này nàng rất kiên quyết.
“Đúng vậy! Chỉ cần vào từ đường lạy là xong!” Bằng ấn tượng khi xưa xem chuyện vui của người ta, hắn ngây thơ nghĩ chỉ cần đến từ đường vái ba lạy là thành thân.
“Không phải!” Bút Mạt Trừng vẻ mặt nghiêm túc sửa đúng hắn, sau đó gằn từng tiếng nói: “Muốn thành thân, phải là theo cách của ta!”
“Dựa theo mày nói ta không phải là cô nương tiếp rượu trong vạn hương lâu, sao mày còn đeo bám theo ta không buông tay a?” Bút Mạt Trừng vừa lui về sau né tránh, vừa tức giận nhìn hai gã đàn ông xấu xa hơi mem say, trực giác thấy chính mình thật xui xẻo.
Nàng chẳng qua muốn đến hỏi cô nương bên này một vài ‘việc nhỏ’, nào biết còn chưa tìm được người để hỏi, đã bị hai người đàn ông chó chết mù mắt này kéo đi uống rượu, cho dù nàng cố gắng phản bác kháng cự, vẫn bị bắt uống mấy chén.
“Ở trong Vạn Hương Lâu này không phải tiếp rượu, thì phải là bán! Ha ha ha…” Cậy có vài phần mem say, người đàn ông háo sắc meo meo trêu đùa.
Muốn nhịn, cũng có cái không thể nhịn. Cho dù Bút Mạt Trừng tính tình luôn luôn tốt, cũng chịu không nổi khinh bạc cùng vũ nhục như vậy.
Tay nhỏ vung lên, ba một tiếng, dấu bạc tay đỏ ửng hiện lên trên bộ mặt dâm loạn của người đàn ông, trong cơn giận dữ nhất thời hắn, người hầu bên cạnh cũng lập tức kêu gao bắt lấy nàng.
“Con đàn bà trơ trẽn! Gọi ngươi tiếp đại gia uống rượi là để mắt đến ngươi, ngươi còn ——" Hắn đang mắng người đột nhiên dừng lại vì ướt lạnh đập vào mặt, càng bừng bừng lửa giận rít gào, “Con đàn bà xấu xí này! Mày dám hắt rượu vào người ông!”
“Hắt rượu mày thì sao? Ai bảo mày nói chuyện không sạch sẽ, để cho ngươi thật tốt bình tĩnh lại chút!”
Ngay lúc ba người bọn họ ở trên hành lang gấp khúc tranh chấp, một thanh âm Bút mạt Trừng quen thuộc đột nhiên xen vào ——
“Mạt Trừng? Là Mạt Trừng sao?”
Thanh âm này là…
Bút Mạt Trừng khó nén tâm tình kích động, trong nháy mắt quay đầu kia vốn nghĩ rằng rốt cuộc không còn cách nào gặp lại bạn tốt, nàng nhịn không được hô to, “Quỳnh Dĩ?! Trời ạ! Cậu cũng ở đây!”
Tuy rằng hai người đều muốn ôn chuyện rôm rả ngay lập tức, nhưng hai người đàn ông bị thưởng bạt tai, hắt rượu cũng không dễ dàng bỏ qua, mãi đến khi Quỳnh Dĩ lấy ngân lượng ra ‘bồi thường’ bọn họ, Bút Mạt Trừng mới có thể thoát thân.
Hai người thừa dịp trước khi trời tối chạy về chỗ ở tạm thời của Quỳnh Dĩ, hiểu rõ đủ chuyện phát sinh của nhau trong thời gian qua.
Trong cuộc trò chuyện lâu dài đầy cảm xúc này, Bút Mạt Trừng mới biết được, trong thời gian này thành Dương Châu huyên náo ồn ào chuyện nhà họ Hoàng Phủ cưới vợ, thì ra nữ nhân vật chính là bạn tốt của mình.
Đặt mình trong thời kỳ cổ đại xa xôi này, vốn nghĩ rằng không có cách nào gặp lại hai cô ấy, hân hoan lúc gặp lại, tất nhiên có nhiều chuyện không thể nói hết, tâm sự tán gẫu không ngừng.
Thơi gian trong lúc bạn một câu tôi một chữ trôi qua rất nhanh, mãi đến khi chân trời lộ ra mặt trời, hai người mới lưu luyến không rời chậm dứt trò chuyện.
Cũng vì vậy, Bút Mạt Trừng hoàn toàn quên mất chồng tương lại có tính ỷ lại rất mạnh của nàng, lúc này đang vì một đêm không về của nàng mà ở trong phòng huyên náo long trời lở đất.
Kéo kéo xiêm y, cào cào mái tóc có chút hỗn độn, bước chân Bút Mạt Trừng gấp rút, lo lắng mình một đêm không về sẽ khiến Đô Chậm Ảnh thích bám người suy nghĩ miên man.
Không nghĩ đến ‘công tác chuẩn bị’ trước khi thành thân, lại khiến nàng chạm mặt với bạn tốt cứ tưởng đã không còn có duyên gặp lại, quá mức phấn khởi, hai người một đêm không ngủ, tấn gẫu say sưa, mãi đến khi tiếng gà gáy vang lên, nàng mới giật mình nhận ra mình một đêm chưa về, vội vàng đứng dậy đi về.
Nhưng… nhìn thấy Quỳnh Dĩ bình yên vô sự, cuối cùng nàng cũng hơi yên tâm một chút, tuy rằng không có Hi Dung vẫn làm nàng cảm thấy tiếc nuối.
Rẽ qua khúc cua, vòng vào nhà mới của nàng cùng Đô Chậm Ảnh, không khí quá mức tĩnh lặng khiến cho Bút Mạt Trừng ngửi ra một tia khác thường.
Này giống như là… yên bình trước bão táp.
Nàng càng đi càng gấp, vội vàng xuyên qua sân trước cùng phòng khách, vừa mở cửa phòng hắn ra, cảnh tượng hỗn loạn kia thiếu chút nữa khiến nàng thét chói tai ra tiếng.
Màn giường bị kéo không ra hình dạng gì, đồ trang trí biến thành đống vụn, cái bàn nằm rải rác từng mảnh, rốt giống bị lốc xoáy quét qua, càng không cần nói đến chén đĩa, bình hoa vân vân, tất cả đều bị ném trên mặt đất, rơi vào kết cục chết không toàn thây.
Tóm lại trình độ hỗn độn trước mắt, hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của nàng.
Nhưng khiến cho Bút Mạt Trừng nóng lòng là —— không thấy bóng dáng Đô Chậm Ảnh.
Thật cẩn thận tránh đống hỗn độn kia, Bút Mạt Trừng đi vào phòng thuốc bên cạnh, đẩy cửa phòng ra thử kêu: “Chậm Ảnh? Chậm Ảnh? Cậu ở trong này sao?”
Không có ở đây sao? Ngay lúc đáy lòng nàng hiện lên nghi vấn, đồng thời trong phòng thuốc không đốt đèn đột nhiên xuất hiện một đôi con ngươi trong sáng, ánh mắt lạnh lùng không mang theo chút cảm tình.
“Là ai?!” Trong lòng nàng cả kinh, trực giác phán đoán đôi con ngươi lạnh lùng kia không phải là của Đô Chậm Ảnh.
Tiểu Ảnh ngây thơ lại dễ dàng tin tưởng người khác, ánh mắt hắn luôn tràn đầy ấm áp, không giống đôi mắt vô tình lạnh như băng trước mắt này.
"Là ta."
Thanh âm truyền ra từ tận sâu bên trong phòng thuốc, không nghĩ đến nàng còn chưa kịp phản ứng, đối phương đã nhanh chóng chuyển qua trước người nàng.
Bút Mạt Trừng ngay cả kêu sợ cũng không kịp, cả người đã bị hắn kéo vào trong không gian u tối.
Trong phòng thuốc không có ánh nến, chỉ có chút nắng sớm chiếu qua cửa sổ, nhưng ánh sáng mỏng manh này không đủ để chiếu sáng toàn bộ phòng, thậm chí ngay cả khuôn mặt của người đàn ông kia cũng không chiếu rõ.
Bút Mạt Trừng thử giãy khỏi tay cầm của hắn nhưng vô ích, hai người trong bóng đêm nhìn nhau, hơi thở quá mức gẫn gũi, làm cho không gian nhỏ hẹp tự động xuất ra một tia ái muội.
“Chậm… Ảnh?” Nàng không xác định kêu lên.
Người trong bóng đêm không hề động đây, nhưng sức lực cầm nàng đột nhiên tăng lên, cơ hồ làm nàng đau.
Thanh âm nàng kêu đau cũng không khiến người nọ thả lỏng, hắn dùng thanh âm lạnh lùng hỏi: “Nàng đi đâu? Ngay cả nàng cũng muốn bỏ rơi ta, đúng không?”
“Tôi không có… Buông tay! Cậu làm tôi đau!” Nàng đau nhăn mặt nhíu mày, cảm thấy xương tay gần như bị bóp nát, lại không muốn yêu thế trước hắn.
“Đau?” Thanh âm lạnh băng của hắn hình như mang theo mỉm cười, nhưng lại khiến người ta có cảm giác châm chọc thâm sâu. “Có đau bằng ta không?”
Hắn dùng lực kéo lại, kéo nàng đến gần, mãi đến khi hơi thở hai người phả vào mặt nhau, cũng khiến cho nàng thấy rõ đau đớn kịch liệt trong đôi mắt lạnh như băng của hắn.
Trời ơi! Chẳng qua chỉ là một buổi tối mà thôi, sao hắn có thể thay đổi nhiều như vậy? Bút Mạt Trừng nhịn không được thở dốc kinh ngạc.
Giống như cảm nhận được kinh ngạc trong mắt nàng, hắn lơ đễnh cười cười, dán ở bên tai nàng nói: “Kinh ngạc sao? Đô Chậm Ảnh cái gì cũng không hiểu kia thế mà lại biến mất!”
“Cậu… Cậu…” Nàng ấp úng nửa ngày, chỉ là không có cách nào tin tưởng trong một đêm hắn lại thay đổi lớn như vậy.
“Tiểu Ảnh kia là ta, ta bây giờ cũng là ta —— Đô Chậm Ảnh.” Hắn nhẹ động khóe miệng, khoảng cách quá mức gần gũi, làm ôi hắn nhẹ nhàng quét qua vành tai nàng, khiến nàng một trận run rẩy.
Lời này của hắn có ý gì? Là nói Tiểu Anh ngây thơ vô tà kia là Đô Chậm Ảnh, mà bâu giờ người đàn ông giống như chạy từ địa ngục đến cũng là Đô Chậm Ảnh?
Này đại biểu… kỳ thật hắn có hai bộ mặt?! Trong cái đầu hỗn độn của Bút Mạt Trừng rốt cuộc quy lại được kết luận này.
“Sao lại không nói? Ngay cả nàng cũng không chịu nỗi quái nhân như vậy sao?” Đô Chậm Ảnh trào phúng nói, vẻ mặt bi thương trong mắt chợt lóe qua, nhanh đến mức người ta không thể tóm được.
Đúng vậy! Đây chính là bí mật thật sự của quái nhân thứ hai Dương Châu.
Ngày thường nhìn như đơn thuần không hề có tâm cơ, nhưng chung quy vẫn có lúc không thể khống chế, xuất hiện tính cách khiến cho người ta không thể nắm rõ, có khi dữ dằn, có khi thâm trầm, toàn bằng trình độ bị chọc giận lúc ấy mà ra.
Bí mật như vậy, khiến cho hắn mặc dù là thiếu gia tài hoa nhất nhà họ Đô, vẫn như cũ bị mọi người xem như rắn độc, tránh còn không kịp, thậm chỉ ngay cả song thân cũng không dám lại gần đứa con trai này, càng đừng nói đến anh em vốn không chấp nhận được hắn.
Vì thế, 25 năm qua, hắn sống một mình cô độc, vốn nghĩ rằng đại khái sẽ như vậy đến khi chết già, nhưng sự xuất hiên của nàng lại làm cho hắn nhận được bình yên ngắn ngủi, gần như cho rằng không bao giờ lại xuất hiện tính cách làm cho người ta khó nắm bắt.
Không nghĩ đến, bởi vì nàng một đêm không về, tà mị ngủ đông đã lâu trong cơ thể lại nhô đầu ra lần nữa.
“Quái nhân? Cậu là người hai mặt?” Bút Mạt Trừng bỗng nhiên nghĩ đến người xưa hẳn là nghe không hiểu cái gì gọi là ‘hai mặt’, vội vàng bô sung: “Cậu nói có hai loại tính cách bất đồng tồn tại trong thân thể Đô Chậm Ảnh?”
“Không chỉ có hai loại, còn có rất nhiều.” Ngay cả hắn cũng không thể khẳng định trả lời, hắn rốt cuộc còn có bao nhiêu bộ mắt đáng sợ chưa lộ ra.
“Rất nhiều?” Bút Mạt Trừng có chút kinh ngạc. Đó không phải là đa nhân cách sao?!
Nói cách khác, hắn ngoại trừ bộ dáng ngây thơ cùng hình dáng quỷ dị bây giờ ra, còn có diện mạo khác nữa?
Trời ạ! Cảm giác thật sự giống như… lúc chơi điện tử nhân vật thay đổi hình thái chiến đấu, bỗng nhiên khiến nàng cảm thấy… rất muốn cười!
Nàng không chỉ muốn, mà còn thật sự cười a, đổi lấy người đàn ông hung hăng trừng.
“Có gì đâu mà buồn cười?! Nàng hẳn là phải sợ ta mới đúng!” Đây mới là phản ứng bình thường.
“Sợ cậu? Vì sao?” Lúc trước sau khi hắn làm ra một đống hành động ngây thơ, cho dù bây giờ hắn bày ra ánh mắt thâm trầm lạnh băng này, trong mắt nàng vẫn là Đô Chậm Ảnh vô hại khi xưa, nàng thật sự làm không được biểu tình e ngại hắn muốn.
“Ngu ngốc! Chơi đã a, còn không buông tay tôi ra? Tôi cùng bạn bè hàn huyên một đêm không ngủ, bây giờ mệt chết.” Nàng vừa oán giận, vừa khéo léo giải thích vì sao cả đêm không về.
Đô Chậm Ảnh thấy bộ dáng thờ ơ, ung dung bình thản của nàng, không khỏi giật mình ngẩn người, thậm chí không tự giác thả lỏng sức lực, đến cho nàng dễ giãy ra, tự mình đi về phòng cách vách, nằm lên giường, đắp chăn tính ngủ bù.
Sao lại thế này?
Không có e ngại kêu sợ hãi, cũng không có biểu tình chán ghét, thậm chỉ ngay cả nghi vấn cũng không có… Tình huống quá sức quỷ dị này, khiến cho Đô Chậm Ảnh ngơ ngác đứng tại chỗ, một lát sau, mới bừng tỉnh lại chạy đến bên giường, lắc lắc thiên hạ đã nhắm mắt lại chất vấn.
“Từ từ! Sao nàng còn có thể ngủ? Ta rất là đáng sợ, rất đáng sợ…” Hắn lặp lại nhấn mạnh lời nói nhiều năm qua người ta nói về hắn, không phát giác giọng điệu chính mình đã dần dần trở về loại cảm xúc trẻ con bình thường.
Miễn cưỡng mở ra mí mắt nặng trĩu, nhìn người đàn ông không ngừng nói mình có bao nhiêu đáng sợ kia, Bút Mạt Trừng bất đắc dĩ nói: “Được, được, tôi đã biết, cậu rất đáng sợ, cậu thật sự rất đáng sợ. Bây giờ có thể cho tôi nghỉ một lát không?”
Nghe nàng trả lời có lệ, thậm chí còn không để hắn vào mắt ngáp một cái thật to, Đô Chậm Ảnh gần như săp duy trì không được biểu tình lãnh khốc.
“Không được! Nàng đang có lệ với ta, thương hại ta, có đúng hay không?!” Hắn bướng bỉnh ồn ào, đáy lòng có loại cảm giác xôn xao chưa từng có, ủng hộ hắn sinh ra một tia khát vọng.
Đó là khát vọng đã chôn dấu từ lâu trong lòng… bây giờ giống như sắp phá kén chui ra…
Bút Mạt Trừng nghiêng đầu, nhíu mi tự hỏi, vì khó có thể lấy lòng hắn cảm thấy phức tạp. Nói có cũng không được, nói không có cũng không xong, người đàn ông này sao lại khó chiều như vậy a?
Cấp bách suy nghĩ cách để nàng có thể ngủ một giấc thật ngon, dứt khoát kéo hắn vào ổ chăn, vỗ vỗ đầu hắn trấn an, rì rầm mơ hồ không rõ nói: “Được rồi, tôi biết cậu mệt mỏi, muốn ngủ chung với nhau thì ngủ đi! Nhưng chỉ có hôm nay thôi đấy…”
Đô Chậm Ảnh cứng người, nhìn thiên hạ trong lòng chìm vào giấc ngủ. Hơi thở chậm chậm của nàng giống như có loại ma lực bình thản, khiến cho tàn bạo trong mắt hắn hoàn toàn rút đi, trở lại biểu tình trẻ em vốn có.
Mạt Mạt đã trở lại a!
Mạt Mạt của hắn đã trở lại trong lòng hắn.
Suy nghĩ này chớp mắt bỗng nhiên nhập vào trong đầu, vờn quanh trong không khí yên bình bên người đối lập hoàn toàn với toàn bộ hỗn loạn trong phòng, hắn nhịn không được cũng ách xì một cái, ôm nàng từ từ ngủ.
Đợi lâu như vậy, hắn thật sự mệt mỏi… lần này rốt cục có thể nghỉ ngơi thật tốt một chút…
Ngoài cửa sổ tờ mờ sáng, ánh nắng dần dần mạnh lên lại ầm ỹ thiên hạ ngủ say đến bất tỉnh trên giường, gió thổi qua ngọn cây phát ra âm thanh sàn sạt, từng tiếng thúc giục mỗi người trong mộng.
Mà trong mộng, có tình nhân tựa sát bên nhau.