Ác Bá Nương Tử Cùng Hậu Cung Nhóm Chương 7


Chương 7
Khụ, ngất xỉu

Nàng nhất định, nếu có cơ hội, nhất định phải xem phụ thân và ca ca xxoo thế nào. Đam mỹ sống động, không xem là uổn cả cuộc đời, chậc chậc, mới nghỉ thôi cũng đủ chảy nước miếng. Nhưng mà dù thế nào, mỹ nam ca ca và phụ thân cũng đừng nên nhìn *đắm đuối * lâu thế kia, nàng hảo ghen tị. Phụ thân và ca ca nhìn *đắm đuối* nửa ngày, nàng không thể đợi được nữa, giả bộ ho, khụ khụ.

 -  Khụ khụ..

 Nghe bảo bối ho, hắn và Tiêu Địch dừng lại, sát khí trong ánh mắt giảm xuống, thay vào đó là ánh mắt lo lắng nhìn bảo bối có bị gì không, đồng lượt hai người thôi nhìn nhau, quay sang hỏi nàng với vẻ mắt mặt lo lắng:

 -  Tinh nhi, muội ( con ) ổn không ?

 Đồng lượt cùng nhau nói, hắn và Tiêu Địch lại trừng nhau, ánh mắt có vẻ tăng lên địch ý, như muốn giết (tiêu diệt) đối phương. Hừ hừ, phụ thân và ca ca lại nhìn nhau nữa, hai người không thôi nhìn nhau à, dù nàng thích đam mỹ thật, nhưng phu thân và ca ca cũng đừng nên nhìn nhau bằng *ánh mắt* ấy nữa, nàng cảm thấy khó chịu, kịch liệt ho thêm lần nữa.

 Nhìn bảo bối ho dữ dội, Tiêu Mộ Trần và Tiêu Địch lo lắng. Ánh mắt hai người đau xót, thoáng lo lắng như sợ nàng ngủ thêm lần nữa, hắn và hắn đã chờ nàng suốt ngũ (5) năm, đến bây giờ nàng mới tỉnh lại. Hắn cùng hắn thật sự sợ hãi, không biết sự sợ hãi bao chùng hai người, bất chợt cầm tay nàng thật chặt, khiến nàng cảm thấy hơi đâu, thoáng nhăn mặt. Nếu mất đi nàng, hắn cùng hắn thật sự không sống nổi, nàng là tất cả đối với hắn (hắn).

 Nhìn nét mặt ca ca và phụ thân, nàng cảm thấy hơi áy náy khi lừa họ. Nàng có thể thấy nét mặt lo lắng của ca ca và phụ thân, bàn tay phụ thân (ca ca) nắm chặt nàng có phần run run, như hãi điều gì, nàng thật cảm thấy có lỗi, ánh mắt nàng thoáng rưng rưng:

 -  Phụ thân, ca ca….

 Ánh mắt rưng rưng nhìn phụ thân, ca ca. Tiêu Mộ Trần cùng Tiêu Địch thoáng bình tâm lại, sơ ý nhìn hai người nắm chặt tay nàng, thoáng nhìn bàn tay nàng ửng đỏ, cùng để ý mắt nàng rơi lệ. Hai người đồng lượt bỏ tay ra, nét mặt hoảng hốt, đồng thanh nói:

 -  Phụ thân (ca ca) xin lỗi, Tinh nhi có đâu không ?

 Nàng lắc đầu, lệ càng lúc càng rơi. Bất chợt nhào vào ôm hai người, bàn tay nhỏ bé nếu áo hai người thật chặt, kiếp trước, từ nhỏ đến lớn, nàng không có một người thân nào, thậm trí không biết ba mẹ là ai. Nàng lớn lên trong cô nhi viện, được sơ Anna thu nhận, yêu thương, nhưng lúc nàng 8 tuổi, sơ Anna bị một trận bệnh nặng, không có tiền chạy chữa, đã qua đời.  Sơ Anna mất, trở thành ám ảnh của nàng, nàng trở nên yêu tiền lúc nào không hay, lúc nào cũng chỉ biết kiếm tiền, làm cách nào có nhiều tiền, nên nàng không có bất kỳ người bạn nào hay thậm trí người thân nào. Trưởng thành, nàng kiếm được tiền, đủ mở công ty, mua biệt thự, mua xe, thuê người làm nhưng nàng lại cảm thấy cô đơn. Nỗi cô đơn đeo bám nàng suốt gần hai mươi năm, bổng tới nơi cổ đại này, nàng có cha, có ca ca, hai người quan tâm nàng, khiến lòng nàng cảm nhận được sự ấm áp, tình thường mà suốt gần hai mươi năm ở kiếp trước nàng luôn mong có được.

 Tiêu Mộ Trần nhìn bảo bối khóc, hận không thể chém mình từng mảnh. Hắn thật sơ ý khi làm bảo bối đâu, nhìn nàng rơi lệ, lòng hắn như bị cắt thành từng mảnh. Còn Tiêu Địch thì cũng cảm nhận giống hắn, hắn thật sự sơ ý, muội muội mới tỉnh lại, lại sơ ý làm đâu nàng, quả thật hắn có tội, hận không thể làm chính mình đâu theo nàng. Nhìn phụ thân, ca ca như tự trách chính mình, nàng lau nước mắt, thoáng nở nụ cười ấm áp, như xuân phong  về:

 -  Phụ thân, ca ca, Tinh nhi không đâu ! Hai người đừng tự trách mình, chỉ là Tinh nhi cảm thấy thật có lỗi khi làm phụ thân ( ca ca ) lo lắng, nên Tinh nhi mới khóc…

 Thì ra là vậy, hại hắn cùng hắn hết sức lo lắng, nhìn nụ cười ấm áp, hạnh phúc của nàng làm lòng hắn cùng hắn cũng ấm áp theo. Thoáng bớt nổi lo. Tiêu Mộ Trần sủng nịnh nhìn nàng, nói:

 -  Tinh nhi có cảm thấy đói bụng không ? Phụ thân xuống bếp làm vài món cho Tinh nhi ăn..

 Nghe hắn nói thế, Tiêu Địch cũng hùa theo, như cố ý dành chăm sóc Tinh nhi:

 -  Phụ thân mệt rồi nên nghỉ ngơi ! Việt chăm sóc Tinh nhi, nên để Địch nhi tự làm

 Tiêu Mộ Trần không nhân nhượng, ánh mắt có phần địch ý nhìn Tiêu Địch, giọng có vẻ trầm xuống:

 -  Tiêu Địch, ngươi quên mất bổn phận ! Việc chăm sóc Tinh nhi để ta làm, ngươi lui xuống !

 Tiêu Địch khí thế không thua gì hắn, giằng co lại:

 -  Chăm sóc Tinh nhi là việc của con ! Mời phụ thân xuống nghỉ ngơi..

 Tiêu Mộ Trần sát khí tăng lên, giọng trầm xuống có phần lãnh khốc:

 - Ngươi..

 Nàng cảm thấy sắc mặt phụ thân và ca ca hai người không được tốt, xung quanh bổng trở nên lành lạnh, khiến nàng rùng mình, nàng cảm thấy ngửi mùi sát khí từ hai người. Nàng muốn mở miệng nói, thì để ý thấy bàn chân nàng bước đi hai bước, sơ ý vấp phải hòn đá, khiến nàng lăn ngã. Áck, hòn đá chết tiệt, lúc nãy nàng không thấy bây giờ lại xuất hiện, còn hại nàng ngã.

 Á, nàng sắp *hun* mặt đất, may thay có chiếc bàn đỡ người nàng, làm đầu nàng va chạm vào chiếc bàn (Tiếu Tinh Tinh: *bất mãn* Tại sao lúc nãy không có hòn đá, ghế, tại sao bây giờ lại có, ta không chịu ?  NP: Ngươi không chịu kệ ngươi *thờ ơ* ta là tác giả, ta có quyền). Trước khi nàng bất tỉnh thì nàng thấy ca ca và phụ thân nét mặt lo lắng, nhào tới ôm nàng, nhìn nét mặt phụ thân và ca ca tới gần, thật sự là rất đẹp, trước khi ngất, nàng chỉ kịp nói một câu:

 - Hảo mỹ nam…

 Tiêu Mộ Trần và Tiêu Địch lo lắng, ôm chầm nàng, thoáng đồng thanh kiêu:

 -  Muội muội (Tinh nhi) 

Đầu nàng hảo vựng, cảm thấy hơi nhức nhức ở chán. Tối quá, sao không ai bực đèn thế này, à quên, nhắc mới nhớ, nàng ở cổ đại, làm gì có điện mà bật đèn, huống chi là đèn nữa. Thực tối quá, nhìn không thấy gì, ơ mà sao nàng ngửi thấy mùi thuốc, bên tai còn vang vãng tiếng sắt thuốc.

 Nàng cố mở mắt ra, đập vào mắt nàng là ngôi nhà lá trúc đơn sơ, ánh mặt trời chiếu vào làm nàng cảm thấy chói mắt, trên chán hơi nhức nhức. Nàng cố nhớ lại, vì sao bất tỉnh, lại nằm trên giường, nàng nhớ là phụ thân, ca ca, nét mặt hai người không được tốt, như sắp *lâm trận* (NP: Ý nghĩa của nàng là hai người nhìn nhau, không nhịn được xxoo ! Tiếu Tinh Tinh: *bất mãn* ta có nghĩ hồi nào đâu, ta chỉ nghĩ làm sao phụ thân đè đè ca ca ra xxoo thôi.. ! NP: *không nói gì được, đơ người* ………)

 -  Tinh nhi còn đâu chỗ nào không ?

 Giọng ai dễ nghe thế này, êm dịu như phong linh (chuông gió), nhược như dòng súi mượt mà, thật dễ nghe. Uả, mà giọng này quen quen, là phụ thân mà, nhìn lên, thấy phụ thân lo lắng, tay cầm chén thuốc. Nhìn phụ thân thật đẹp, áo trắng phiêu phiêu, mái tóc rối bời, pha chút ướt nhẹp (NP: Vô nghĩa, vì sắt thuốc cho ngươi, mà Trần ca ca đẫm mồ hôi !  Tiếu Tinh Tinh: *cười gian tà* thế à, hảo hạnh phúc ! NP: *khinh bỉ* hừ.. ! Tiếu Tinh Tinh: *bước tới gần, cười ái muội* Thế nàng có lo cho ta không ?  NP: *sởn gai ốc, cò chân lên chạy* Cứu ta, Phiến nhi)

 Nhìn phụ thân bây giờ, giống như tiên nhân hạ phàm, bất nhiễm hồng trần, khí chất lãnh đạm tao nhã, aizz, thật đáng tiếc. Nếu phụ thân không phải là Gay, thì nàng phao phụ thân từ lâu, thật đáng tiếc, đáng tiếc (NP: *té xỉu* Ca ca có phải Gay đâu, ngươi ngươi nghĩ bậy). Nếu mà Tiêu Mộ Trần biết nàng nghỉ gì, chắc tức đến chết. (NP: *hừ lạnh* vô nghĩa, đương nhiên phải tức chứ ? Thử xem, nếu ai nghĩ ngươi là Gay, ngươi có tức không ?)

 Hắn thấy nàng tỉnh, khuôn mặt từ từ co giãn ra, trên tay cầm chén thuốc đưa tới cho nàng:

 -  Tinh nhi, uốn thuốc..

 Nhìn chén thuốc trên tay, Tiếu Tinh Tinh tưởng rằng chén thuốc này phải có mùi vị ghê lắm, đắng nghét, nhưng mà không như nàng nghĩ, chén thuốc có mùi hương thoan thoãng bạc hà, dễ chịu, uốn vào nàng cảm thấy ngọt và ngon nữa. Cảm thấy tinh thần khỏe hẳn lên, trên đầu không còn nhức nữa. Nhưng mà quên, nàng đã bất tỉnh bao lâu rồi:

 -  Phụ thân, Tinh nhi đã bất tỉnh bao lâu rồi !

 Nhìn nàng uốn chén thuốc, sạch hết. Hắn hài lòng, thu dọn chén thuốc, nói:

 -  Tinh nhi đã ngủ 3 ngày 2 đêm rồi !

 Vừa trả lời, nàng hét lên:

 -  Cái gì ? 3 ngày 2 đêm ?

 Nàng chỉ đụng cái bàn thôi mà bất tỉnh đến 3 ngày 2 đêm, có nhầm hay không. Nàng bất tỉnh lâu như vậy sao ? Hắn phì cười trước sự đáng yêu của nàng, nhưng 3 ngày nay, hắn không ăn không ngủ, chỉ ở trong phòng nàng, chăm sóc nàng, chờ nàng tỉnh lại. Lúc đó hắn thật sự sợ hãi nàng lại bất tỉnh nữa, mấy năm qua chờ nàng, hắn không một lúc nào cũng thấy yên ổn, chỉ sợ hãi mất đi nàng. Giờ nàng tỉnh lại, hắn cảm thấy yên tâm, hắn kiên quyết, từ nay, hắn sẽ không bảo bối của hắn bị thương nữa, phải bảo vệ nàng thật chặt. Không cho bất kỳ tổn thương nào.

 À, nhắc mới nhớ. Ca ca của nàng đâu ?

 -  Phụ thân, ca ca đâu rồi !

 Nhắc đến Tiêu Địch, Tiêu Mộ Trần thoáng không vui, ánh mắt trầm xuống, trong lòng hắn nảy lên địch ý, bảo bối lại nhắc đến nam nhân khác (NP : Áck, ca ca, Địch ca ca là con của huynh mà, có phải nam nhân khác đâu ?  Tiêu Mộ Trần: *cười lạnh* Nam nhân vẫn là nam nhân, bảo bối là của ta !  NP: *không nói nổi* …)

Nghe nàng nhắc đến nam nhân khác, làm lòng hắn khó chịu (NP: *ngó quanh* sao nghe mùi dấm chua phát từ ai thế ! Thử tìm xem *ngó quanh, thấy mỗi Trần ca* Áck, phát ra từ Mộ Trần huynh..*thầm nghĩ* Hờ hờ, huynh ấy ghen rồi… ơ mùi sát khí của ai vậy * nhìn thấy Mộ Trần đang rút kiếm, lao tới* Á, cứu mạng, có người giết tác giả *vừa chạy vừa la, thấy kẻ chết thay* A, có kẻ chết thay tác giả *chộp lại làm bia đơn đạn* tuyết tỷ tỷ, làm bia nhầm muội, muội sẽ nhớ ơn tỷ suốt đời ! Sẽ an táng hậu hĩnh .. ơ sắc mặt tuyết tỷ khó coi thế ? tuyethoatu: *nổi gân xanh* muội dám đem ta làm bia đỡ đạn, muội *cười lạnh* gan lắm ! NP: Á, cứu mạng ! Tuyết tỷ tỷ, tha cho muội )

 

Nhìn sắc mặt phụ thân không được tốt, có vẻ quá mức âm u.  Nàng thật sự sợ hãi nga~ , nàng không hiểu mình làm gì mà phụ thân sắc mặt không được vui, còn ngửi thấy mùi sát khí nữa, chẳng lẽ phụ thân định giết nàng. Không không, tuyệt đối không, nàng nghĩ lầm, chắc phụ thân ăn phải gì, bụng khó chịu nên sắt mặc không được vui thế, chắc vậy, chắc vậy. (NP: *té xỉu* Nè nè… phụ thân ngươi đang ghen, ai biểu ngươi nhắc đến nam nhân khác, chứ không phải định giết ngươi hay ăn thứ gì đâu ?  Tiêu Tinh Tinh: *nhíu mày* ta nhắt đến nam nhân khác ?  NP: *nổi giận* ngươi đừng giả ngơ nữa, người nhắc đến ca của ngươi, thì nhắc đến nam nhân khác ! Tiêu Tinh Tinh: *cứng họng* …)

 

-  Phụ thân… phụ thân không sao chứ ?

 

Nhìn Tiếu Tinh Tinh lo lắng cho hắn, hắn thật sự hạnh phúc. Đáng chết, để bảo bối lo lắng cho hắn, hắn thế nào quên bảo bối mới tỉnh lại, sức khỏe còn yếu, không để nàng lo lắng (NP: *nhíu mày* yếu.. hừ hừ ! Thật sự yếu sao ? ). Không muốn để bảo bối lo lắng, biết hắn đang ghen với nam nhân khác, hội làm nàng sợ.

 

-  Phụ thân đang suy nghĩ vài thứ thôi …

 

Nàng hỏi:

 

-  Vài thứ là thứ gì hả phụ thân…

 

Hắn muốn nói nhưng cứng họng, không biết nói gì:

 

-  Áck, cái này….

 

(~~~~~)

 

Bụng của nàng reo lên đột ngột, hắn và nàng cũng cứng đờ theo. Thật mất mặt trước phụ thân, bụng nàng không nên kiêu vào lúc này, thật sự không có lỗ để chui vào. Hai má nàng ửng hồng, đỏ bừng vì xấu hổ, nhìn hành động của nàng, hắn thật muốn cười. Bảo bối của hắn thật là đáng yêu, hắn sủng nịnh nhìn nàng:

 

-  Tinh nhi đói bụng rồi sao ?

 

Nàng gật đầu, ngược ngùng, một tay ôm bụng, lòng thầm nghĩ, chắc phụ thân đang cười nàng. Hảo mất mặt, hức hức, nàng thật khóc không ra nước mắt, hảo mất mặt. Hắn ôm chầm nàng, bế chặt:

 

-  Nếu Tinh nhi đói, phụ thân đi làm vài điểm tâm …

 

Nàng gật đầu:

 

-  Nga ~

 

Phụ thân đang ôm nàng, người phụ thân hảo thơm, hương khí mát lạnh, thoang thoãng mùi hương mê người. Nàng thật sự muốn ôm phụ thân cả đời, nếu có thể, nàng chết cũng cam lòng. Tuy nhiên, đáng tiếc phụ thân chỉ thích ca ca, bất giác nàng cảm thấy ghen tị với ca ca (NP: Ngươi nghĩ bậy ! Trần ca và Địch ca không phải đoạn tụ.. !  Tiêu Tinh Tinh: *nghĩ đến hai mỹ nam đấm đuối, vẻ mặt tiếc hận* Nga ~)

 

Bất giác, nàng suy nghĩ thì mũi nàng ngửi thấy mùi hương thức ăn. Nhìn bàn tay phụ thân đưa thức ăn lên, Oa mỹ thực, nhưng nhưng… sao lại là.. rau xào, không có thịt. Oa nàng muốn có thịt cơ, ăn thế này thì ăn chay chứ có gì, Nhìn phụ thân đưa món ăn toàn rau, nàng đổ mồ hôi:

 

-  Phụ thân, cái này là … đồ ăn hả .. ? Không có thịt ?

 

Hắn gật đầu, sủng nịnh nói:

 

-  Ừ, ăn rau tốt cho sức khỏe, Tinh nhi mới bệnh, không nên ăn thịt !

 

Nghe hắn nói, nàng thầm đổ mồ hôi nhiều hơn:

 

-  Phụ thân, cái này Tinh nhi…sẽ ăn bao lâu…

 

Nàng thầm cầu đừng ngày nào cũng ăn, nếu không chắc nàng biến thành rau mất. Nhưng dù nàng cầu, thì trời cũng không như ý nàng, hắn nói:

 

-  Tinh nhi phải ăn khoản 3 tháng, mới mau lành…

 

Nàng hét:

 

-  Cái gì ? 3 tháng..

 

Trời ! Không bằng trực tiếp giết nàng đi. Ngày ngày ăn rau, đến nhẫn 3 tháng, hức hức, nàng muốn ăn thịt cơ. Hắn khó hiểu nhìn nàng:

 

- Sao ?

 

Nàng ỉu xìu trả lời:

 

-  Không có gì ?

 

Vừa gậm vừa ăn, hức hức. Ăn rau thật nhạt nhẽo, kiếp trước nàng đã ăn rau hơn máy năm, nhờ xuyên cũng phải ăn rau ba tháng. Hức hức, thật biết cách đày đọa nàng, không muốn phụ thân mất hứng, nàng cố gắng ăn, trong lòng khóc không ra nước mắt. T_T

 

- Tinh nhi, ngon không ?

 

Phụ thân như chờ đợi từ lời khen của nàng, vẻ mặt chờ mong. Nếu nói không thì sợ phụ thân mất hứng, dù sao tay nghề phụ thân cũng ngon, tuy nàng sợ ăn rau, nhưng ăn mấy món phụ thân làm cũng không tệ. Nàng gật đầu, miệng ngặm rau xanh:

 

- Ngon ~..

 

Ngon, nàng nói ngon. Thế mà hắn sợ nàng lại chê hắn làm không ngon, được nàng khen, người hắn như lưng lưng đến chín từng mây, hạnh phúc không biết cách nào diễn tả. Nhìn nàng ăn, hắn cũng thấy no, cách nàng ăn trong thật đáng yêu (NP: *hét lớn, phản đối* Á, phản đối ! Thế mà đáng yêu, không dùng đũa mà lấy tay búc rau, quả thật mất vệ sinh !  T.M.Trần: *không nói gì, rút kiếm*  NP: *chạy, hét* Cứu mạng, muội chỉ nói sự thật thôi ! Hức hức, tha cho muội !  T.M.Trần: *cười lãnh* Ngươi ~, dám nói Tinh nhi, ngươi phải chết !  NP: *giận* Dừng lại, nếu huynh dám đuổi giết muội ! Thì muội sẽ cho huynh biết tay, không huynh lại gần Tinh nhi nữa !  *như nói trúng nhược điểm* T.M.Trần: ……..)

 

Thấy phụ thân nhìn nàng, ánh mắt khó hiểu, nàng không thể đoán được phụ thân đang nghĩ gì. Mặc kệ, trước phải lắp cái bụng đã, nhưng khoan, phụ thân chăm sóc nàng mấy ngày nay, chắc chưa ăn gì, nhìn phụ thân *gầy gò ốm yếu*, nàng nhịn không được đau lòng nói:

 

-  Phụ thân, Tinh nhi thật có lỗi.. !

 

Hắn hoảng hốt, hắn lại làm cái gì để bảo bối của hắn lại buồn. Tiêu Mộ Trần nét mặt khó hiểu, lo lắng nhìn Tiêu Tinh Tinh, nàng đang tự nhiên ăn ngon lành, rồi lại tự nhiên sầu não, hắn rốt cuộc làm cái gì, hắn không thể hiểu nổi:

 

-  Phụ thân lại làm gì sai, Tinh nhi phải buồn !

 

Nàng lắc đầu, nói:

 

-  Không, không.. tại Tinh nhi thấy mình thật có lỗi ! Làm phụ thân gầy đi nhiều vì chăm sóc Tinh nhi…

 

Thì ra là nàng lo lắng cho hắn, hại hắn nghĩ bậy. Thật là tiểu yêu tinh, nhìn nàng, ánh mắt hắn thoáng nhu tình cùng sủng nịnh:

 

-  Tinh nhi đừng lo, Tinh nhi khỏe mạnh là phụ thân mừng rồi !

 

Được mỹ nam phụ thân quan tâm, nàng không khỏi cảm động. Nhìn mấy món rau còn dư thừa, nàng cúi sức ăn, ánh mắt nàng thoáng lệ, nàng không khỏi cảm giác ấm áp, có tình thương gia đình. Lòng nàng thầm nghĩ:

 

-  Phụ thân, Tinh nhi sẽ không bao giờ làm phụ thân tổn thương !

 

Nhưng mà nàng quên, phụ thân còn có ca ca nữa. Hai nam nhân có tình cảm với nhau, lại cùng huyết thống cha con, ở cổ đại này là cấm kị, nhưng với nàng, đó là điều thích thú, dù có hơi thất vọng, nhưng đam mỹ phụ tử, nàng vẫn thích (NP: *đổ mồ lạnh* tỷ à, tỷ nghĩ nhiều quá ! Phụ thân, ca ca của tỷ, nói hai người có tình cảm thì tỷ lầm ! Hai người chỉ yêu tỷ thôi, muội thấy thật tội nghiệp cho Trần ca ca và Địch ca ca )

 

Nàng lại suy nghĩ thế, nhưng sau này nàng lại không biết, Tiêu Mộ Trần và Tiêu Địch vì nàng mà đối đầu, bất chấp thủ đoạn để có nàng. Dù sau chuyện của sau này của sau này thì sau này giải quyết, giờ vấn đề hiện tại.

Aizz…

 

Thật chán, nàng đến cổ đại này đã hơn 1 tháng. Mỗi ngày ở trên này, yên tĩnh đến mức nhàm chán, xem núi rừng, hoàng hôn. Ban đầu nàng rất hứng thú nhưng ngày nào cũng xem, thật chán, còn phụ và mỹ nam ca ca thì lúc nào *mặt mày đưa tình*, làm nàng hảo ghen tị. Chưa tính, ngày nào cũng ăn toàn máy loại rau, cải xào, rau đậu hủ, ww.. Thật là phát ngán.

 

Mỗi ngày nàng ở đây thở dài, cũng có từng nghĩ đến xuống núi. Nàng từng xin phụ thân xuống núi, nhưng vì chuyện đó mà phụ thân ban đêm uốn rượu, nét mặt đau lòng, nàng thấy thật áy náy, còn mỹ nam ca ca thì không nói gì, chỉ im lặng, lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào nàng, như sợ nàng biến mất không thấy. May mà hôm nay, phụ thân và ca ca điều biến mất, chắc hai người có công việc gì *mờ ám*.

 

Nàng từng theo dõi phụ thân, ca ca, mong có thể thấy đam mỹ sống động, nhưng tiếc thay thất bại (NP: *hét lớn* Đã bảo không phải đam mỹ mà !  Hoatuyettu: *cười cười* Muội bình tỉnh, bình tỉnh, cứ lo viết tiếp đi ! Đừng giận, kẻo ảnh hưởng đến sức khỏe !  NP: *khóc thút thít* Chỉ có tỷ là hiểu muội nhất *nhào zô, ăn đậu hủ* yêu tỷ quá >< ! Hoatuyettu: *vuốt đầu* Ngoan ~ ngoan~, tỷ cũng yêu muội)

 

Thật nhàm chán, ở hiện đại, nàng từng xem vô số phim kiếm hiệp cổ đại, thậm trí đọc nhiều tiểu thuyết xuyên không, nói về giang hồ. Nàng rất tò mò giang hồ là nơi thế nào, có giống như tiểu thuyết mô tả hay không, nàng từng đọc nhiều tiểu thuyết, như nữ chủ xuyên không đến cổ đại, có võ lâm bí tịch, mỹ nam bên cạnh, tiền tài đày nhà. Nhưng nàng lại thì mặc thành đứa trẻ năm tuổi, thậm trí bề ngoài cũng không xinh đẹp, thanh tú, võ lâm bí tịch cũng không có chứ nói gì đến phao mỹ nam, dù có mỹ nam bên cạnh nhưng lại là đoạn tụ. Thật tức chết nàng.

 

Đang than vãn, nhàm chán. Mắt nàng nhìn thấy một chú gà rừng, chạy nhảy trước mặt nàng, nhìn thấy gà rừng, là nàng nghĩ tới thịt. Suốt hơn một tháng ăn rau, tới mức nhàm chán, cuối cùng ông trời đã thương hại nàng, ban tặng nàng một con gà rừng. Nhìn *đấm đuối* vào gà rừng, nàng nuốt nước miếng, giọng nói ngọt chết người:

 

-  Gà rừng thân yêu, lại đây ! Lại đây !

 

Nhưng chú gà rừng sao hiểu được, nhưng con gà lại như cảnh giác được nguy hiểm, nhìn nàng áo tới, nó lập tức chốn chạy. Nàng đuổi theo chú gà rừng, đầu óc thì cứ nghĩ tới nào là món Gà quay, gà hấp, gà nướng, gà nhân sâm, gà …, chú gà rừng chạy chốn, chạy thật nhanh vì biết nguy hiểm sắp tới với mình, đằng sau là kẻ săn mồi, cũng là nàng đang đuổi theo, miệng kiêu í ởi:

 

-  Gà thân yêu, đừng chạy ! Lại đây, tỷ ôm cái..

 

Ánh mắt gà rừng nhìn nàng khinh bỉ như muốn nói *Ngu gì mà ở lại, chờ chết à*, vẫn tiếp tục cấm đầu chạy. Cứ rượt đuổi chú gà rừng, nàng không biết mình đã đuổi theo chú gà rừng nửa ngày. Bắt được chú gà rừng, nàng mừng rỡ như bắt được vàng, trong đầu nghĩ làm thế nào, giết con gà làm món gì đây.

 

Chú gà rừng tuyệt vọng, nhìn nàng bằng ánh mắt van xin. Nhưng nàng lạnh lùng không thèm để ý, trong đầu nghĩ con gà này làm món gì thôi. Định đem con gà về nhà làm món ăn thì thấy nàng đã lạc vào một nơi nào, không nhìn thấy lối ra, chỉ toàn là cây cối. Nàng lo lắng, hức hức, mãi đuổi theo con gà chết tiệt này, hại nàng bị lạc đường.

 

Sao số nàng khổ thế này. Lão thiên biết cách trêu đùa nàng, làm thế nào để về nhà đây, chắc là đường này, nàng nhớ là mình chạy ở đường, chắc vậy.

 

Nhưng đi vào thì càng thấy càng không đúng, chẳng lẽ nàng phải chết ở đây. Ô…ô, nàng không muốn, chắc phụ thân đang lo cho nàng, ca ca đang tìm nàng. Thật đau lòng, Ô ô tại con gà chết tiệt ô Ô…

 

Nàng phải ăn nó đi để giải hận (Gà: Hức hức, ai cứu ta ! Sắp bị đem đi làm thịt rồi Ô ô.. !  NP: *an ủi* đừng lo ! Sẽ có người cứu ngươi ngay thôi !). Đang tính đem đi nó làm thịt thì nàng sơ ý đụng hòn đá (Hòn đá: Ta đã cứu Gà, haha ! Tiêu Tinh Tinh: *khóc* Ô ô, sao ta cứ đụng đá hoài, ô Ô ! Ngươi có thù gì với ta chăng Ô ô ?  Hòn Đá : *khinh bỉ* Ai biểu ngươi ăn hiếp Gà yêu quý của ta ! Hừ )

 

Ô ô, lại là hòn đá nữa, số nàng cứ hễ gặp hòn đá là ngã. Thế là nàng ngã, tay để hở, chú gà rừng thoát ra, nhanh nhẹn thoát đi, còn nàng thì nghẹn ngào nhìn *đồ ăn* thoát đi. Ô ô, thế là miếng thịt không còn nữa.. Ô ô.


Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/22843


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận